Thị Lang

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 31

“Thánh Thượng…… Ngài từ Nghiệp Quốc trở về tới nay cũng chưa từng an tâm nghỉ ngơi, quốc sự đương nhiên trọng yếu, nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn, ngài vẫn nên……” Lão thái giám nói cũng chưa nói xong, Trịnh Duẫn Hạo đã lắc lắc đầu, im lặng chốc lát, rồi nhẹ giọng hỏi.

“Chuyện lúc trước Trẫm giao cho ngươi làm, hiện giờ thế nào rồi?”

“Hôm nay Lý tướng quân sai người đưa tới một phong thư, nhưng Thánh Thượng đang lúc nghị chính nên không tiện quấy rầy, vì vậy lão nô đã đem thư đặt trong ngự thư phòng.”

“Tốt……” Dứt lời, Trịnh Duẫn Hạo thu hồi lại ánh mắt đang ngưng đọng nhìn vầng trăng sáng, cúi đầu xoay người đang định cất bước, lão thái giám lại hỏi.

“Thánh Thượng muốn đến ngự thư phòng trước không ạ?”

Đối với câu hỏi của lão thái giám, Trịnh Duẫn Hạo theo lẽ thường thì đương nhiên nghĩ đến mọi chuyện rối rắm cứ ùn ùn kéo tới mấy ngày gần đây, theo đó mà lão thái giám chăm lo cho hắn tất nhiên cũng không nghỉ ngơi được là bao, dừng lại giây lát, vì thế nói.

“…… Ân, thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu ngươi mệt thì cứ quay về nghỉ ngơi trước đi?”

“Thánh Thượng, lão nô không phải có ý tứ này, mà thật ra ngược lại chính là nói tới Thánh Thượng ngài, vất vả ngày đêm như vậy, có thể chịu được sao? Thánh Thượng, đêm nay cứ nghỉ tạm cho tốt đã.” Lão thái giám nói như vậy, thanh âm ít đi một phần mềm mỏng trưng cầu ý kiến, lại nhiều thêm một phần kiên quyết khuyên bảo.

Nghe xong lời nói của lão thái giám, Trịnh Duẫn Hạo có hơi sửng sốt đôi chút, sau đó lại cười khổ, nhìn nhìn khuôn mặt lão thái giám có hơi gấp gáp, nhưng không hề lên tiếng.

“Thánh Thượng, Lý tướng quân đã phái người đưa tới thư báo, dụng ý trong đó đã rất minh xác, theo đó, lại càng không cần phải nóng lòng nhất thời, ngài vẫn nên……”

“Được rồi, quay về Duyên Tỉ Cung.” Lão thái giám còn chưa dứt lời, Trịnh Duẫn Hạo đã nói như vậy, lão thái giám nghe xong, trên mặt không khỏi xuất hiện biểu tình an lòng.

“Đúng rồi…… Ngày mai điều Mính Nhi đến Huân Lăng Điện đi.”

“Mính Nhi? Thánh Thượng, chứng đau đầu của ngài mấy năm nay, chỉ có nha đầu Mính Nhi kia là hiểu cách làm dịu bớt, Thánh Thượng ngài điều nàng đi như vậy, lão nô lo lắng……”

“Ngươi cứ chiếu theo lời Trẫm mà làm là được, chứng đau đầu này cũng không có gì đáng ngại, từ lúc ở Nghiệp Quốc về cũng chưa từng phát tác, không phải lo.”

“Dạ, Thánh Thượng.” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng lão thái giám lại thở dài một tiếng.

Lão thái giám từ lúc Tiên đế còn tại vị đã làm công việc này, sau khi Trịnh Duẫn Hạo được sắc phong Thái tử, lão được Tiên đế an bài theo lo liệu mọi việc của Thái tử, hiện giờ cũng đã được hai mươi mấy năm rồi. Hai người trên thân phận tuy là chủ tớ, nhưng nhiều năm qua chăm nom chiếu cố, ở trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, lão thái giám lại giống như một vị trưởng bối.

Thân là thị quan, vốn không được phép can thiệp vào hết thảy sự vụ của chủ tử, chỉ cần trợ giúp chủ tử hoàn thành là được, nhưng đối với lão thái giám mà nói, Thánh Thượng mà mình đã thị phụng suốt hai mươi mấy năm qua, ở trong mắt lão chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ mới vừa được phong vị ngày nào, ngoại trừ niềm kính trọng với chủ tử, thì còn có tình thương yêu của bậc trưởng bối đối với một đứa nhỏ.

Lão thái giám hay cằn nhằn, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại không lấy làm phiền toái, mẫu thân sớm tạ thế, phụ thân lại bề bộn quốc sự. Chốn thâm cung tranh đấu kịch liệt, hắn thân là Thái tử càng cần phải đề phòng từng giờ từng khắc, nhìn thấy những Hoàng tử khác có thể cùng thị nữ chơi đùa, còn hắn chung lại không thể đến gần. Sự quan tâm của lão thái giám, không thể nghi ngờ đã trở thành thứ để hắn ỷ lại nhất.

Trưởng thành theo năm tháng, đứa trẻ vốn hoạt bát vô tư ngày nào, cũng đã biết thâm trầm, biết che giấu, học được cách ngoài mặt là gió êm sóng lặng, mà trong lòng lại âm thầm toan tính hết thảy, ngay cả vẻ tươi cười trước mặt người khác, cũng bắt đầu trở nên phức tạp.

Thân là hài tử lớn lên nơi hoàng tộc đế vương, vốn đã phải gai góc hơn người bình thường bội phần, chứ huống chi là trữ quân tương lai nhất định phải thống trị cả một quốc gia. Mắt thấy đứa trẻ mà chính mình một tay chăm sóc, ngày một hiển lộ phong phạm của đấng minh quân, ngoại trừ vui mừng, cũng có cả xót xa. Vì đế vị, những thứ mà đứa trẻ này đã từ bỏ, so với những gì đạt được thì còn hơn nhiều lắm.

.

.

.

“Tại Trung!”

“Ân?”

“Lần thứ tư!” Kim Tuấn Tú gẩy gẩy mấy ngón tay, nói.

“Cái gì mà lần thứ tư?”

“Ta gọi ngươi đến lần thứ tư rồi, mãi sau ngươi mới có phản ứng! Vừa nãy tên Trịnh Duẫn Hạo kia đã làm gì với ngươi? Mà hại ngươi thất hồn lạc phách đến vậy?” Kim Tuấn Tú nhíu nhíu mi, trong ánh mắt mang theo chút ý vị giảo hoạt.

“Ngươi mới thất hồn lạc phách ấy!” Kim Tại Trung lạnh lùng trả lời.

“Thôi nào! Ngươi hiện giờ chính là đại diện cho Nghiệp Quốc chúng ta đó! Tại Trung ca của ta, ngài lớn rồi mà vẫn không chịu thay đổi cái thói quen đáng chán này à?”

“Thay đổi? Thay đổi cho ai coi…… Nơi này cũng chẳng biết có thể ở lại bao lâu, nói không chừng ngay ngày mai liền bị tống về ấy chứ.” Kim Tại Trung nói lời này rất bình tĩnh, lọt vào trong tai Kim Tuấn Tú lại có vẻ vô cùng thản nhiên.

Kim Tuấn Tú há hốc miệng, Kim Tại Trung vừa mới nói…… Không biết ‘có thể’ ở lại bao lâu, chứ không phải là ‘phải’ ở lại bao lâu, ý vậy có nghĩa là sao? Y không muốn rời đi ư?

“Ta hiện giờ đưa ngươi đi luôn được không?” Đối mặt với ý nghĩ càng ngẫm lại càng không thể chấp nhận được, Kim

Tuấn Tú bật thốt ra chính là một câu như vậy, Kim Tại Trung sửng sốt, trừng lớn hai mắt nhìn cậu ta.

Cho dù có muốn đi, cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới có thể tránh được ngàn vạn cấm quân cấm thành, nếu không thì tuyệt đối không thể nào được việc. Huống chi y cứ như vậy mà rời đi, tình cảnh của Nghiệp Quốc ắt hẳn cũng có thể tưởng tượng ra được, giả thiết không có khả năng này, đương nhiên có phần hơi non nớt, Kim Tại Trung lập tức cười rộ lên.

“Trở về ư? Không thể đâu.”

“Bất luận thế nào, ta cũng phải đưa ngươi đi……”

“Nếu ta không thể trở về nữa, ngươi chắc không phải định ở lại nơi này luôn đấy chứ? Tuấn Tú, bao năm nay Hoàng Thượng luôn yêu thương ngươi, nhưng không phong ngươi làm Thái tử, ngươi có biết duyên cớ trong đó không?”

Kim Tại Trung tạm dừng lại, nhìn Kim Tuấn Tú, rồi mới tiếp tục đạo nói.

“Đó là bởi vì…… Hoàng Thượng không hy vọng ngươi phải dấn thân vào chuyện đấu đá nơi hoàng thất này, nếu đổi lại

là các Hoàng tử khác, tới mười tám tuổi đã sớm tay nắm binh quyền gánh vác trọng trách, hoặc là lập hầu phong tước, nhưng ngươi lại vẫn có thể sống tiếp trong cung không màng chính sự. Không phải vì việc này không đến lượt ngươi lo, mà là vì phụ hoàng của ngươi đã ngăn cách ngươi khỏi hết thảy thị phi nhiễu nhương.”

“Nhưng ta……” Kim Tuấn Tú như muốn phản bác điều gì, nhưng lại bị Kim Tại Trung ngăn cản, nói tiếp.

“Khắp thiên hạ đều biết Hoàng Thượng cưng chiều ngươi, lại một mực không cho kẻ nào hãm hại được ngươi, tất cả vì muốn ngươi không phải vướng vào những mối quan hệ mưu lợi trong triều, đợi vài năm nữa, Hoàng Thượng sẽ phong tước vị cho ngươi, rồi chọn một vùng đất an ổn nhất của Nghiệp Quốc cho ngươi quản lý, Hoàng Thượng đang cố hết sức an bài cho ngươi một con đường vững chắc nhất, ngươi thật sự không nên tự mình nhảy vào bể lửa nữa.”

“Ta dù sao cũng chỉ là một ngoại nhân, nếu vì ta mà làm rối loạn cuộc sống của ngươi, thì đâu chỉ có mình phụ hoàng của ngươi không tha thứ cho ta, mà ngay cả ta cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, ngươi đường đường là Hoàng tử một nước, có xuất thân cao quý nhất, tương lai tốt đẹp nhất, thật sự không nên tự tay hủy diệt, có hiểu không?”

Khuyên bảo một hồi xong, lại là một phen trầm mặc, Kim Tại Trung không lên tiếng nữa, Kim Tuấn Tú đương nhiên cũng không nói chuyện, nhưng bỗng nhiên, một tiếng nỉ non tinh tế vang lên.

“Ngươi đã bắt đầu thay đổi rồi…… Trước kia, ngươi tuyệt đối không bao giờ phân tích cho ta nghe những chuyện thiệt hơn này, sẽ không dạy ta phải sống vì người khác, lại càng không tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, chỉ nói những điều làm lòng người hỗn loạn. Nếu không có Trịnh Duẫn Hạo, ngươi tuyệt đối sẽ không biến thành thế này!”

“Không liên quan đến hắn.”

“Ngươi cũng bắt đầu nói đỡ cho hắn rồi… Không liên quan ư? Trước kia lẽ ra ta không nên cho ngươi cùng ta ra chiến trường! Cứ để ngươi ở lại trong cung không phải rất tốt hay sao, chỉ cần trận chiến kia chấm dứt, ta liền có thể trở về, ngươi vẫn sẽ chờ ta như trước đây, chinh chiến bại hay thắng cũng được, ngươi vẫn sẽ mãi là Kim Tại Trung ở lại bên ta, chứ không phải giống như bây giờ!”

“Tuấn Tú……” Đối với cảm xúc mỗi lúc một kích động của Kim Tuấn Tú, Kim Tại Trung có vẻ sửng sốt vạn phần, đây chính là lần đầu tiên y từ trong miệng Kim Tuấn Tú, nghe được những lời nói này.

“Ta không cần quay về Nghiệp Quốc, không có ngươi ở đó, ta trở về làm gì? Chẳng lẽ suốt hơn ba năm nay, ngươi vẫn không cảm nhận được hay sao?” Gần như đang cố sức gào thét, Kim Tuấn Tú dùng giọng điệu này để nói chuyện với y, hình như cũng là lần đầu tiên, một chữ cuối cùng vừa thốt ra, Kim Tuấn Tú liền im bặt, rồi lại mở miệng, thanh âm lại nhỏ đến khó mà nghe rõ được.

“Ta thích ngươi, Kim Tại Trung, thật sự rất thích ngươi……”

Ngoại trừ kinh ngạc, Kim Tại Trung giờ phút này cũng không còn cảm giác gì khác, ‘thích’ mà Kim Tuấn Tú nói đến, rốt cuộc là loại định nghĩa nào đây?

“Ta biết Xương Mân đối với ngươi rất tốt, lúc nhìn thấy các ngươi bên nhau, ta sẽ cảm thấy rất chán ghét. Mọi người trong cung đều biết, bằng hữu tốt nhất của Lục điện hạ chính là Kim Tại Trung, y là người của Kim Tuấn Tú…… Cho dù chuyện này đã nghe qua miệng người khác ngàn vạn lần, nhưng lúc trước sẽ làm ta bối rối, ta không muốn ngươi rời bỏ ta, ta chỉ cần ở bên ngươi là đủ rồi……”

Kim Tuấn Tú nói từng câu từng chữ, Kim Tại Trung nghe rất cẩn thận, nhưng không đáp lại gì, đợi cậu ta dứt lời, y mới giận dữ nói.

“Ngươi chỉ muốn một người bạn để chơi đùa thôi, người đó không nhất thiết phải là ta. Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, nhưng loại thích này, với ý nghĩa mà người nghĩ tới không giống nhau, ngươi hiểu chưa?”

“Không phải ta không hiểu đâu, là thật đấy……”

.

.

.

Cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy cái loại ánh mắt thâm tình này của Kim Tuấn Tú, dường như đang đau lòng, lại tựa như đang oán hận. Hai người đến nơi ước định gặp Phác Hữu Thiên, từ lúc ấy, Kim Tuấn Tú cũng vẫn chẳng nói chẳng rằng. Chỉ vì xuất hiện một tên Trịnh Duẫn Hạo, mà lại khiến cậu phải đối mặt với hết thảy những biến chuyển đến long trời lở đất.

Kim Tuấn Tú rời đi, bên người lại chẳng còn ai lảm nhảm, lại một thân một mình thơ thẩn dạo bước giữa hoàng cung bề thế, trong đầu lại nghĩ đến những chuyện vẩn vơ, rồi cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm rằng mình đang đi đường ra làm sao.

Cảnh trí trong cung cũng không quá mức nguy nga lộng lẫy, có chăng chỉ là đình nghỉ mát cao hơn một tí, hoa cỏ nhiều hơn một tẹo, đèn đóm ban đêm trong ngự hoa viên cũng không rực rỡ như trong điện, đối với người không quen thuộc với đường đi lối lại trong hoàng cung mà nói, rất dễ bị mất phương hướng, quá hiển nhiên, Kim Tại Trung đã gặp phải tình huống ấy.

Chau mày cố gắng lần lại con đường vừa đi, lại nghe thoáng qua một tràng tiếng khóc rưng rức của trẻ nhỏ, trẻ nhỏ trong thâm cung, tất cả chỉ có một thân phận, chính là nhi tử của hoàng đế. Nghĩ đến đây, trên mặt Kim Tại Trung liền xuất hiện biểu tình khác thường, nhưng bước chân lại không hề dừng lại. Tiếng khóc càng lúc càng gần, cẩn thận tìm theo hướng thanh âm, cuối cùng ở nơi bụi cỏ ven đường, thấy một thân ảnh đang co ro.

Kim Tại Trung từng bước một tới gần, đứa nhỏ kia cũng lập tức nhận ra có người đang tiếp cận mình, lập tức ngẩng đầu nhìn người đang đến trước mặt, trừng lớn đôi mắt thật to, có vẻ hết sức đề phòng, nói.

“Ngươi là ai?”

Đứa nhỏ hỏi như vậy, Kim Tại Trung liền thuận thế cúi người xuống, nhìn kỹ gương mặt đứa nhỏ trước mắt, đôi mắt to tròn, hàng mi đen sẫm mỏng manh còn vương ướt lệ, làn da trắng nõn, đôi gò má phúng phính, ngũ quan của đứa nhỏ này, nhìn thấy sao quá đỗi thân quen.

“Ngươi đang khóc sao?” Kim Tại Trung không buồn trả lời câu hỏi của cậu bé, ngược lại hỏi một câu như thế.

“Liên quan gì đến ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta ư? Ta là Hoàng tử.” Kim Tại Trung nói không sai, ở Viêm Quốc, thân phận của y chính là Hoàng tử.

“Ta là Thái tử! Ngươi làm sao mà là Hoàng tử được, phụ hoàng chỉ có một nhi tử là ta thôi! Ngươi gạt người!”

Kim Tại Trung không khỏi mỉm cười, hỏi.

“Ngươi mấy tuổi rồi?”

“Không biết!” Đứa nhỏ kia giận dỗi trả lời.

“Chắc cùng lắm cũng không quá ba, bốn tuổi nhỉ? Bé con, ngươi tên gì?”

“Ta không phải bé con, ta tên là Trịnh Trử Hàn! Ngươi phải gọi ta là Thái tử điện hạ!” Giọng nói trong veo non nớt thế này, nên lời nói của cậu bé đương nhiên cũng không có bao nhiêu tác dụng, Kim Tại Trung càng hứng thú với nhóc con này.

“Được rồi, vậy Thái tử điện hạ, ngươi làm sao lại khóc?” Biết rõ rằng bé con kia không thích nghe người khác nói nó khóc, Kim Tại Trung lại càng muốn lặp lại một lần, liền thấy bé con giật nảy một chút nhảy dựng lên, chỉ vào Kim Tại Trung nói.

“Mắt ngươi có vấn đề rồi!”

– Ý muốn nói, ta không có khóc ư?

Kim Tại Trung bỗng nhiên ôm đứa nhỏ lên, hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của nó, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nó, bé con dường như có chút thẹn thùng, hình như bởi động tác của Kim Tại Trung mà có phần sửng sốt, sau đó lại ôm đầu, Kim Tại Trung vừa thấy vậy, lại mỉm cười gạn hỏi.

“Chắc không phải vì lạc đường đấy chứ?”

“Ngươi mới lạc đường ấy!”

Y không ngờ đứa nhỏ lại nói vậy, sự thật cũng bị bé con này nói ra cả rồi, lườm đứa nhỏ một cái, không nói gì.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Ta không muốn về Cẩm Việt Cung đâu! Ta không muốn về!”

“Được, không về thì không về!” Cho dù ngươi có muốn về, ta cũng không biết đường đi như thế nào.

Suốt một đêm, ấy vậy mà không có ai đi tìm Thái tử của bọn họ, Kim Tại Trung thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không làm gì khác, đứa nhỏ kia sau khi bị y ôm cũng ngoan ngoãn không ít, Kim Tại Trung tìm không ra đường quay về, đành ôm đứa nhỏ tìm đến một đình nghỉ mát ngồi nghỉ ngơi.

Gió đêm có chút se lạnh, y đem ngoại y khoác lên người đứa nhỏ, ban đêm hai người cứ như vậy mà thiếp ngủ, đến sáng hôm sau choàng tỉnh, bé con ban đầu y còn ôm trong tay đã chẳng thấy đâu nữa, nếu không phải ngoại y còn đặt một bên, có lẽ y còn tưởng rằng tối hôm qua mình chỉ là nằm mộng mà thôi.

Tứ chi cứng đờ cả một đêm không dám nhúc nhích có chút bủn rủn, hoạt động có phần hơi đau nhức, Kim Tại Trung nhíu nhíu mày, cầm lấy ngoại y khoác lên trên người, lại phát hiện từ trong y sam rớt xuống một khối ngọc bội còn nóng ấm, nghi hoặc nhìn kỹ lại, phía trên khắc một chữ ‘Ức’.

Miếng ngọc bội nho nhỏ, ánh sắc dìu dịu, điêu khắc lại không phải hình mã hổ gì, mà trên diện tích nhỏ như vậy lại trạm khắc họa tiết đằng long(1), thủ công tinh xảo vô cùng, sinh động như thật. Tay nghề như vậy, hơn nữa còn cả bé con mà mình vừa gặp tối hôm qua, chẳng cần tự hỏi cũng biết được rằng đây chính là ngọc bội của Thái tử bỏ quên lại.

Nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, muốn nhờ người khác đem trả lại, thì lại sợ làm việc không đến nơi đến chốn, mà Cẩm Việt Cung là nơi ở của Hoàng Hậu, đừng nói y thân là người Nghiệp Quốc không tiện tiến vào, cho dù y có là người Viêm Quốc, thì việc tự tiện ra vào cung điện của Hoàng Hậu cũng thật sự là tình ngay lí gian.

Chỉ đành tạm thời giữ gìn ngọc bội này, đợi tìm được cơ hội thì phái người đem trả. Nhưng chữ ‘ức’ được khắc trên mảnh ngọc bội kia, là có ẩn ý gì? Ức…… Gần âm với ‘Dịch’ sao(2)? Hẳn là thế nhỉ? Là Ức, cũng là Dịch. Trịnh Duẫn Hạo hắn, nhớ nhung người kia, hoài niệm người kia, ghi khắc người kia, chôn người kia sâu thẳm trong lòng mình. Kỳ thật đâu có can hệ gì đến y, nhưng y, lại không muốn nhìn thấy nó.

Có lẽ, y nên đem ngọc bội, trả về tay Trịnh Duẫn Hạo.

.

.

.

Mấy hôm liền chẳng quản ngày đêm vùi đầu vào xử lý quốc sự, khiến thân thể hiếm khi được thả lỏng vừa ngả lưng liền ngủ một giấc thật sâu, khi Trịnh Duẫn Hạo tỉnh lại, ngoài điện đã lên đèn rực rỡ, từ nơi cửa tẩm cung bỗng nhiên tiến vào một bóng người, trong tay nâng ngọn đèn sáng tỏ, cẩn thận đặt trên mặt bàn, rồi đi đến bên người Trịnh Duẫn Hạo, thấy hắn đã mở mắt, liền cất tiếng hỏi.

“Hoàng Thượng, muốn truyền lệnh gì sao?”

Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên nhận ra thiếu niên mặc trường sam màu trắng trước mắt này, bởi vì trong số tất cả mọi người, thanh âm của cậu ta, là giống Kim Tại Trung nhất. Đáng tiếc, lúc nói chuyện thiếu kia lại có phần lãnh diễm, sau khi Kim Tại Trung ra đi, hắn bắt đầu thỉnh thoảng truyền triệu thiếu niên này vào, nguyên nhân không phải vì cậu ta, mà chỉ là vì giọng nói tương tự với người kia thôi.

“Không, sao ngươi lại ở đây?”

“Thánh Thượng một lòng chuyên tâm lo quốc sự, cũng chẳng biết thương xót thân thể, An tổng quản nói ông ấy có việc phải làm, không tiện chăm lo cho Hoàng Thượng, nên mới lệnh tiểu nhân tới đây hầu hạ, Hoàng Thượng không mong nhìn thấy tiểu nhân sao?”

“A…… Không phải.”

Chỉ có điều hễ nghe thấy giọng nói này, trong đầu nhất định lại nhớ tới một người khác.

“Tiểu nhân thấy An tổng quản gần đây luôn thần tình âu lo, chắc là vì lo lắng cho thánh thể của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, An tổng quản ngày thường đối xử với bọn nô tài đều rất tốt, bọn tiểu nhân thấy ông ấy già rồi còn vất vả như vậy, vừa lo cho ông ấy, lại cũng lo lắng cả ngài nữa.”

“Ta thấy, ngươi căn bản là muốn giúp ông ta giáo huấn Trẫm đích thì có, đúng không?” Trịnh Duẫn Hạo cười cười nói.

“Tiểu nhân nào dám, Hoàng Thượng thỉnh dùng trà.”

“Ân……”

Thiếu niên bưng đến một chén trà nóng, Trịnh Duẫn Hạo mới uống mấy ngụm liền đưa lại cho cậu ta, thiếu niên bất chợt mà hỏi.

“Hoàng Thượng, ngài những năm gần đây vẫn đối xử với tiểu nhân tốt như vậy, rốt cuộc là vì lẽ gì?”

“Việc ấy thì cần gì nguyên nhân?”

“Hoàng Thượng ngài…… có thích ta không?” Thiếu niên nhẹ giọng hỏi, tay cũng đã chống lên mép giường.

“Ngươi nói cái gì?” Ngay lập tức Trịnh Duẫn Hạo mới cảm thấy thân thể có chút khác thường, đầu bắt đầu có hơi mê mang, trong cơ thể một cỗ nóng rực âm ỉ đang trào lên dần rõ rệt, lập tức đã hiểu được nguồn cơn bên trong.

“Ngươi dám hạ dược Trẫm?”

“Bọn họ nói, Hoàng Thượng ngài đối tốt với ta, là bởi vì ta giống người kia, thật sự là thế sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của thiếu niên, Trịnh Duẫn Hạo đang gồng mình áp chế cỗ xao động mãnh liệt trong cơ thể kia, đương nhiên cũng không còn tâm tư mà tự hỏi, đối với việc thiếu niên kia dám cả gan phạm thượng, hắn chỉ có thể nén đầy bụng tức giận, nghiến chặt răng chống đỡ, một tay bóp chặt bả vai thiếu niên, gầm nhẹ nói.

“Nếu ngươi đủ thông minh, thì hiện tại nên lập tức cút đi! Bằng không, chỉ còn đường chết!”

Thiếu niên tới tận bây giờ chưa từng thấy qua ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo như vậy, chỉ cần trộm liếc mắt một cái cũng đủ làm người ta lông tơ dựng đứng, nhưng chính biến hóa trong chớp mắt ấy, cậu ta đã bắt đầu hối hận về hành động của chính mình.

“Hoàng, Hoàng Thượng……”

“Nghe không hiểu lời Trẫm nói hay sao? Chẳng lẽ, ngươi muốn nếm thử chút mùi vị ngũ mã phanh thây?”

“Giải… Giải dược, để ta đi lấy!” Thiếu niên nói xong, liền chạy như bay ra ngoài.

.

.

.

Lúc Kim Tại Trung bước tới trước đại điện, thị vệ theo lẽ thường đứng ra cản đường y, hỏi y vì sao mà đến, Kim Tại Trung nghĩ nghĩ một lát liền nói, là đến để giao cho Thánh Thượng một thứ, thị vệ nghe xong, nhìn nhau một lát, sau đó mới để y đi vào.

Mảnh ngọc bội trong tay tuy rằng quả thật là phải trả lại cho Trịnh Duẫn Hạo, nhưng Kim Tại Trung không hề nghĩ tới chỉ một lí do đơn giản như vậy liền có thể tiến vào, càng kỳ quái hơn nữa, Duyên Tỉ Điện này chỉ bố trí cấm quân bên ngoài, vừa bước qua đại môn, bên trong lại chẳng có bao nhiêu người.

Trên mỗi hành lang dài đều thắp sáng đèn, nhưng không phải trong điện nào cũng có ánh nến, đi mất một hồi lâu, Kim Tại Trung mới phát hiện trong đó có một phòng còn ánh đèn sáng, đi đến trước cửa, đại môn cũng rộng mở sẵn.

“Trịnh Duẫn Hạo?” Ngay lúc này đây, y trực tiếp gọi thẳng tục danh của quốc quân Viêm Quốc như vậy, lại không cảm thấy lấy nửa phần kỳ quái. Nhưng gọi đến mấy câu, vẫn chẳng có ai trả lời.

Đi thêm vài bước, bốn phía vẫn không có tiếng đáp lại, đang định xoay người rời đi, lại phát hiện giữa thiên điện là một người đang nằm gục trên bàn, nhẹ nhàng bước qua, nhìn kỹ lại, đúng là người mà mình muốn tìm.

“Thánh Thượng?” Vươn tay đẩy đẩy vai Trịnh Duẫn Hạo, lại ngay lập tức bị hung tợn hất ra, giá nên nho nhỏ vấn đặt trên mặt bàn kia cũng bị hất văng một phát xuống đất.

“Cút!”

Không dưng lại vô cớ bị người ta dùng cái loại thái độ này tiếp đãi, Kim Tại Trung lập tức trầm sắc mặt, nói.

“Ngươi cho là ta muốn ở lại lắm đấy à? Trả lại thứ này cho ngươi rồi ta đi ngay!” Dứt lời, đem ngọc bội ‘cạch’ một tiếng đặt ở trên mặt bàn, đảo bước rời đi, nhưng tay trái lại bỗng nhiên bị túm lấy.

“Thử lặp lại lần nữa xem?” Giọng điệu trầm khàn của Trịnh Duẫn Hạo lại vang lên.

(1) đằng long: rồng vút bay. Hãy tưởng tưởng đến cái biểu tượng Nghìn năm Thăng Long ấy, nhưng từ ‘đằng’ mạnh hơn từ ‘thăng’.

(2) Chữ Ức (忆) và chữ Dịch (易) đều được phát âm là [yì]. ‘Ức’ trong từ ‘hồi ức’ nghĩa là hoài niệm, chôn chặt trong tim. Đoạn đó có một đống từ gần nghĩa nên bạn đã phải vắt óc để tìm ra đủ ngần ấy từ khác nhau cho khỏi lặp đó T^T

Warnning Yaoi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.