Thị Lang

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32

“Thử lặp lại lần nữa xem?” Giọng điệu trầm khàn của Trịnh Duẫn Hạo lại vang lên.

“Cái gì?” Nghe thấy câu ấy, Kim Tại Trung quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm cánh tay mình đang bị người kia túm lấy, Trịnh Duẫn Hạo cũng đang ngẩng đầu nhìn y, nhưng trong phòng rất tối, căn bản không nhìn rõ được biểu tình của hắn.

Kim Tại Trung hỏi vậy, những mãi vẫn không nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo đáp lại, lập tức nhíu mày, cho dù thấy không rõ, nhưng hẳn cũng dự đoán được tình huống có chút không ổn, mấp máy môi, lui một bước tới gần Trịnh Duẫn Hạo.

Nhìn người đứng trước mắt mình, kỳ thật cho dù hai mắt vẫn đang nhìn chăm chú, nhưng hắn vẫn chẳng thể nào thấy rõ tướng mạo người trước mắt, có lẽ do trong phòng quá tối, mà cũng có thể là do dược tính đã bắt đầu ảnh hưởng tới đầu óc, khiến cho tầm mắt mơ hồ, cũng bắt đầu có chút cảm giác trời xoay đất chuyển.

Trong nháy mắt, dường như bản thân đang nhìn thấy Kim Tại Trung, nhưng y cớ gì lại xuất hiện ở đây vào đúng giờ phút này? Từ bỏ chút ý thức cuối cùng để suy xét sự việc, Trịnh Duẫn Hạo tự nhủ đó chỉ là vì xuân dược sinh ra ảo giác mà thôi, người trước mắt, tuyệt đối không thể là người mà mình muốn nhìn thấy nhất được.

“Trịnh Duẫn Hạo?”

Thấy Trịnh Duẫn Hạo khép lại hai mắt, Kim Tại Trung nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, người kia vẫn là chẳng hề đáp lại, dìu hắn nằm xuống chiếc giường phía sau, đang định buông tay, đột nhiên lại bị người kia dùng sức kéo giật lại.

Trận đau nhức do bả vai va đập vào giường còn chưa kịp tan bớt, thân thể đã lập tức bị người kia dùng lực xoay qua, biến thành tư thế đưa lưng về phía Trịnh Duẫn Hạo, không nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, cũng không thể phỏng đoán động tác tiếp theo của hắn, nhưng y đã có thể xác định, Trịnh Duẫn Hạo đêm nay, thực bất bình thường, chẳng lẽ đã bị hạ dược ư?

Không chừa cho Kim Tại Trung lấy một khắc để tự hỏi, đai lưng bên hông đã bị dùng sức kéo tuột xuống, Kim Tại Trung kinh hãi, lập tức vươn tay đè lại bàn tay đang làm càn bên hông mình, nhưng hiển nhiên là không mấy tác dụng, đã thế lại còn bị chế trụ cổ tay cố định ra sau lưng.

“Trịnh… Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi nhìn cho rõ ta là ai!” Mở miệng nói được câu đầu tiên, Kim Tại Trung mới phát hiện bản thân mình thiếu chút nữa ngay cả thanh âm cũng bị nghẹn cứng.

“Rõ ràng, đương nhiên rất rõ ràng……”

Tiếng nói của Trịnh Duẫn Hạo vẫn rất trầm thấp, nhưng giờ phút này lại tăng thêm vài phần hương vị ***, tựa như đang kiềm nén dục vọng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị khơi mào, chuyện này làm cho Kim Tại Trung còn sợ hãi hơn bất kể thời điểm nào trước đây.

“Vậy thì buông ra ta, nhanh lên!” Kim Tại Trung đè ép thanh âm tới mức thấp nhất có thể, nghe như bình tĩnh, nhưng thân thể lại đang ra sức giãy dụa.

Trịnh Duẫn Hạo chẳng những không chịu buông tay, ngược lại còn tăng lớn lực độ, nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, một tay kéo trễ cổ áo Kim Tại Trung, dọc theo sống lưng cởi sạch quần áo, không khí mang theo hơi lạnh va chạm cùng da thịt, thân thể liền một trận run rẩy.

Bàn tay lạnh buốt phủ lên tấm lưng trần láng mịn, dọc theo đường cong thân thể lướt từ xương cụt hướng lên trên, cuối cùng dừng lại nơi cần cổ duyên dáng, tựa như khiêu khích mà dùng ngón trỏ vuốt ve đôi gò má y, hai cánh tay bị ghìm chặt của Kim Tại Trung vẫn cố sức né tránh, đổi lại chỉ là một trận đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi.

Cổ tay phát ra một tiếng ‘rắc’, cánh tay qua đi cơn đau đớn rồi hoàn toàn không thể động đậy nữa, y đương nhiên biết Trịnh Duẫn Hạo đã làm gì, cổ tay bị gập đến trật khớp, vừa cử động nhẹ nhàng cũng đủ đau đớn khó nhịn, dù thế, nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn không chịu buông cánh tay y ra.

“Khốn nạn!” Kim Tại Trung thấp giọng mắng, lại ra sức tránh né một hồi.

“Mắng hay lắm, nhưng người dám mắng Trẫm như vậy, trước nay đều chỉ có y, mà ngươi thì đâu phải……”

Cho dù Trịnh Duẫn Hạo đang nói chuyện với y, nhưng Kim Tại Trung vẫn cảm thấy Trịnh Duẫn Hạo giờ phút này, cũng không phải là hắn chân chính.

“Ta cũng chẳng có hứng thú muốn trở thành ai hết, ngươi buông tay ngay cho ta!”

Kim Tại Trung cố gắng muốn quay đầu lại nhìn cho rõ người đang nửa quỳ phía sau, nhưng chung quy còn chưa kịp xoay mặt, sau lưng đã bỗng nhiên truyền đến một luồng ấm nóng, là Trịnh Duẫn Hạo đã gục xuống người y, Kim Tại Trung lập tức dựng thẳng thân thể không dám động đậy gì nữa.

“Trẫm đang thành toàn cho ngươi… Có hiểu không?”

Lời nói của Trịnh Duẫn Hạo lại vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi đến mức có chút bất thường kia, làm vành tai Kim Tại Trung nóng lên, rồi ngay sau đó lại khiến y có chút váng vất, Trịnh Duẫn Hạo đang hôn lên gáy y, bờ môi mềm mại ấm áp nhè nhẹ đặt xuống, đầu lưỡi liếm qua da thịt, sau khi rời đi còn lưu lại một trận lạnh lẽo.

“Ngô……”

Ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ từ bên sườn vòng qua, đặt tại vị trí bụng dưới nâng thân thể y lên, thân dưới bị

kìm kẹp dùng hai đầu gối chống đỡ, hai tay vốn định chống thân trên lên, nhưng bất đắc dĩ lại bị giam cầm ở phía sau.

Thất thần trong nháy mắt, khi phục hồi tinh thần lại đã cảm thấy vùng eo có chút động tĩnh, Kim Tại Trung bàng hoàng, thân thể hơi cứng đờ, rồi sau đó là cảm giác lạnh lẽo nơi hạ thân, đó là bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo lần đến giữa hai chân y, nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng nơi ấy, bắt đầu xoa nắn.

Ngón tay rắn rỏi khơi mào dục vọng từ nơi sâu kín nhất, bụng dưới bắt đầu có những đợt xao động rất nhỏ, thân thể vốn bình lặng dần dần bắt đầu phập phồng, hô hấp theo động tác của người phía sau mà khi khinh khi trọng.

Bàn tay kia của Trịnh Duẫn Hạo mới buông lỏng đôi chút, trong nháy mắt Kim Tại Trung liền rút hai tay về, cổ tay phải bị trật khớp truyền đến một cơn đau đớn, lấy khuỷu tay nửa chống đỡ thân trên, tay trái lần xuống dưới bắt lấy cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo đang làm loạn giữa hai chân mình, muốn ngừng lại động tác của hắn.

“Buông ra……” Khuôn mặt vốn đã tinh mỹ nay vì *** dâng trào mà trở nên rối loạn, mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt phần tóc mai trên trán, những lọn tóc đen dài bết trên tấm lưng trắng muốt, có vẻ yêu dã muôn phần.

Dục vọng đang dần dần thức tỉnh bị bàn tay to lớn mà ấm áp nắm lấy, đầu ngón tay một mực xoay chuyển, vòng quanh theo hình dáng nóng rực kia, dùng sức ép lên linh khẩu đã hơi ướt át, đồng thời vuốt ve khơi mào *** sâu thẳm.

Lòng bàn tay bỗng nhiên bấu chặt, Kim Tại Trung co giật dữ dội, bắt đầu dốc sức thở hổn hển, hai tròng mắt sớm đã nhiễm một tầng sương mù, có vẻ có chút mê mang, thân thể run rẩy càng trở nên rõ rệt.

Bàn tay giữa hai chân kia bỗng nhiên dừng động tác lui ra, sau đó trường khố vốn đã lỏng lẻo đột nhiên bị tuột xuống, hai chân cảm nhận từng đợt buốt lạnh, bụng dưới bắt đầu trướng đau đến đáng sợ, nhưng chung quy vẫn không được hóa giải.

Ngay lúc Kim Tại Trung thống khổ cắn chặt môi, cũng đồng thời cảm nhận được vật cứng cực nóng kia đụng vào phía sau, Kim Tại Trung tất nhiên biết đó là gì, phản ứng kịp thời trong nháy mắt toan né ra, lại bị người kia giữ lấy eo.

Không có lấy chút thời gian hoàn hồn lại, vật cứng rắn kia đã đâm thẳng vào thân thể y, dũng đạo không hề được nới rộng sao có thể dung chứa cự vật lớn đến thế, mà người phía sau hoàn toàn chẳng hề bận tâm đến cảm thụ của y, tiếp tục đem dục vọng vừa mới tiến vào được một phần hung hăng đưa đẩy, cơn đau đớn như xé tim bắt đầu lan tràn ra toàn thân.

“Lui… Ra… Đi ra ngoài…… Ngô a……” Thân thể Kim Tại Trung bắt đầu rướn về phía trước, ý đồ muốn Trịnh Duẫn Hạo rời khỏi cơ thể mình, nhưng lại bị người phía sau hung hăng kéo giật lại.

Cảm giác say mê dần trở nên mãnh liệt, mỗi một động tác của Trịnh Duẫn Hạo, đều có thể làm cho Kim Tại Trung toàn thân run rẩy, hai khuỷu tay chống lên trên tháp, một tay gắt gao nắm chặt thành quyền, không dùng sức được, chung quy vẫn chỉ có thể run rẩy mà thôi.

Người phía sau đột nhiên dùng sức đâm vào, nhịp tim tựa hồ đập lỡ nửa nhịp, dục vọng nóng bỏng kia hoàn toàn vùi vào trong dũng đạo, tiếp theo lại bắt đầu ra vào nhịp nhàng, nội bích khô khốc gắt gao bao bọc lấy dục vọng, từng động tác đều có phần khó khăn hơn.

“Ân a……” Tiếng ngâm trầm thấp bỗng nhiên từ miệng tràn ra, Kim Tại Trung vội vàng ngậm chặt môi, đè nén thanh âm.

Tiếng nỉ non tinh tế kia giờ khắc này nghe vào tựa như đang cầu xin, dục vọng bị dũng đạo ấm áp sít sao hút chặt cũng giật nảy, suy nghĩ vốn đã vì dược tính mà có vẻ cuồng loạn nay càng thêm mất đi khống chế, chỉ biết tuân theo bản năng thân thể mà bắt đầu trừu động mãnh liệt.

Hai tay dùng sức ấn chặt vòng eo người dưới thân, cái gì cũng không kịp đắn đo, vật giữa hai chân ra sức va chạm, không gian vốn khô khốc kia cũng dần ươn ướt, một làn hương vị huyết tinh trào ra, tràng dịch cùng máu tươi giúp luật động của hắn càng thêm trơn tru, mặc kệ người dưới thân run rẩy kịch liệt thế nào, hắn chỉ biết phải làm vậy mới có thể phát tiết hết ***.

“Trịnh… Trịnh Duẫn Hạo…… Dừng… Ân hừ……”

Chậm rãi rời khỏi rồi lại hung hăng tiến vào, từng chút va chạm đều làm ***g ngực Kim Tại Trung căng tức, âm nỉ non bên miệng càng ngày càng mơ hồ, cảm giác nơi hạ thân lại mỗi lúc một mãnh liệt, huyệt khẩu tiếp nhận dị vật tưởng như bị thiêu đốt, đau đớn quá nhiều nên bắt đầu có chút tê liệt.

Bàn tay Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa áp lên vật nóng rực giữa hai chân y, một bên tiếp tục đưa đẩy thân thể, đồng thời giống như lúc trước mà ve vuốt, bao bọc dục vọng đang dần thành thục mà lên xuống mỗi lúc một mãnh liệt hơn, trận đè ép đột ngột vừa qua đi, trong lòng bàn tay là một dòng ấm nóng, đầu ngón tay cảm giác nhớp nháp, đã vấy đầy chất nhầy trắng đục.

Bỗng nhiên đạt được phóng thích, làm Kim Tại Trung toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì chống đỡ không nổi, Trịnh Duẫn Hạo bất ngờ xâm nhập một phát thật sâu, lại làm cơn *** đã bình ổn của y bắt đầu trào dâng, bị ngạnh vật nóng rực đâm sâu vào tận vị trí mẫn cảm nhất của thân thể, khoái cảm từ chỗ sâu nhất lan tràn khắp phía, nhưng chỉ trong nháy mắt đã liền biến mất.

Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên rút toàn bộ ra ngoài, bị động tác của hắn kích thích đến mức thân thể run lên bần bật, khoang ngực vì thở dồn dập mà phập phồng không ngừng, đột nhiên thân thể bị người kia xoay lại, ánh mắt dần thích ứng với bóng đêm, bắt đầu thấy rõ gương mặt đối phương.

Quan sát dáng vẻ người dưới thân, Trịnh Duẫn Hạo khẽ chấn động một chút, nheo nheo mắt, lập tức trấn định lại, miệng nói.

“Ngươi chung quy vẫn không phải là y……”

Kim Tại Trung vừa nghe, thân thể không khỏi chợt thấy lạnh buốt, trong đầu chỉ đọng lại những lời này của Trịnh Duẫn Hạo.

“Ta… Ách a……” Vừa mới mở miệng nói được chữ đầu tiên, sau đó liền nói không ra hơi nữa, Trịnh Duẫn Hạo mở rộng hai chân y, hoạt dịch mới vừa trào ra, dễ dàng giúp hắn tiến sâu vào cơ thể kia lần nữa.

Trải qua cơn cuồng mê lúc trước, dũng đạo đã trở nên mẫn cảm lạ thường, vừa mới tiến vào một chút, thân thể đã hưng phấn hẳn lên, Kim Tại Trung cắn môi, liều mạng muốn thoát khỏi loại cảm giác này, nhưng chung quy vẫn chẳng thể làm được.

“Ngươi… giữ ta lại, chỉ là bởi vì…… Ta giống người kia thôi ư?” Kim Tại Trung gắng sức ổn định lại thanh âm gặng hỏi, nhưng ngữ điệu của y vẫn có phần run rẩy.

“…… Đúng.”

Trịnh Duẫn Hạo theo lẽ đương nhiên mà trả lời, Kim Tại Trung nghiến chặt răng, vươn tay toan đẩy hắn ra, nhưng không ngờ lại chọc vào lửa giận của Trịnh Duẫn Hạo, một tay thô bạo túm lấy cánh tay Kim Tại Trung, mà luật động dưới thân cũng không dừng lại hoàn toàn, chỉ hơi chút nhẹ bớt đi mà thôi.

Hai tay lần mò xuống đất tìm đai lưng vừa cởi ra trói siết tay Kim Tại Trung lại, cuối cùng dốc sức thắt chặt, Kim Tại Trung đau đến mím môi mím lợi, dùng hết khí lực giằng bỏ ràng buộc nơi cổ tay, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nới lỏng được chút nào.

– Giết hắn, Tại Trung……

Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra một câu như vậy, thanh âm này làm Kim Tại Trung cảm thấy xa lạ, là ai đang nói? Hình ảnh nhạt nhòa không rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy nam tử kia nói như vậy, đây không phải ảo giác, mà là……

Hồi ức? Đã ngủ quên nơi sâu thẳm ký ức bao lâu rồi? Đoạn quá khứ trắng xóa kia, cứ như vậy mà từng chút từng chút một hiện lên. Bản thân không phải chưa từng phỏng đoán, nhưng buồn cười nhất là, lại dưới tình huống thế này.

– Chỉ cần tìm được cơ hội, lập tức! Giết hắn. Đây là điều kiện, ngươi hiểu chưa? Tại Trung……

Hình ảnh hổn độn đánh úp vào trí óc Kim Tại Trung, giọng nói kia dần trở nên rõ ràng, y muốn biết, người nói chuyện…… Rốt cuộc là ai. Đang lúc y hãm sâu trong dòng suy nghĩ, hai tay đã quên giãy dụa, Trịnh Duẫn Hạo nắm tay y lên đặt trên đỉnh đầu.

“Ách……” Hai tay bị sức lực của Trịnh Duẫn Hạo siết đau, Kim Tại Trung thấp giọng kêu rên, người đứng giữa hai chân y bỗng nhiên mãnh liệt đâm vào, thân thể vốn dĩ vì lực đạo dần dần nhẹ bớt mà buông lỏng đến lúc này lại lập tức căng cứng.

Trong lúc y không hề phòng bị, mà dốc hết toàn lực va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể y, là đau đớn, là run rẩy, là khát cầu…… Đôi chân thon dài trắng muốt theo những va chạm mãnh liệt mà co quắp lại, đùi đã bị trùng kích mà khép chặt lại theo phản xạ, nhưng vẫn chỉ có thể quấn lấy hai bên sườn Trịnh Duẫn Hạo.

“Xem ra ngươi rất thích đấy chứ……”

“Ân a… Ách……” Môi dưới bị cắn rách, bởi vì va chạm đột ngột này mà mất đi kiểm soát, trong khoang miệng nhất thời ngập tràn hương vị tanh nồng.

Dũng đạo bởi vì đau đớn mà không ngừng khép mở, tựa như đang khát cầu nhiều hơn nữa, Kim Tại Trung chỉ có thể thống khổ lắc đầu nguầy nguậy, ngay cả nói cũng không ra hơi. Vòng eo sớm đã bị va chạm đến chết lặng, mà dục vọng từ nơi sâu nhất trong cơ thể lại chỉ có tăng chứ không hề giảm, đó là một loại trống rỗng bất lực.

Xúc cảm tê dại từ hạ thân truyền đến, từng chút một xâm nhập mãnh liệt cũng đủ để dẫn dắt trùng trùng khoái cảm vô lực, nháy mắt chạm đến, rồi lập tức lại biến mất như hư không, không có thời gian thả lỏng, chỉ có thể chờ đợi đến trận phóng thích tiếp theo.

Cặp mắt khép hờ vì kích tình mà rưng rưng hơi nước, nhìn đến nam nhân trước mặt đang càn quấy trên chính thân thể mình, có một thoáng chốc, khiến y cảm thấy quá đỗi thân quen, nhưng nối tiếp sau đó, quả thật là cơn rét lạnh thấu tim gan. Hắn nói, bởi vì y giống người kia, cho nên mới giữ y lại.

Thân thể bị đưa đẩy mà rung động không ngừng, cổ tưởng như bị ai đó gắt gao bóp siết mà không thể hô hấp, thân thể vì quá lâu chưa được giải phóng mà dần mỏi mệt, hai chân đã không còn sức lực mà cử động nữa, chỉ trông cậy được vào cánh tay Trịnh Duẫn Hạo chống đỡ.

Nơi hạ thân mập hợp đã không còn cảm giác, cơn đau đớn ban đầu do bị xé rách đã gần như chết lặng, chỉ biết dưới thân là một mảnh dính nhớp, toàn thân mềm nhũn, chỉ có dục vọng bị kích thích kia, đang run đến kịch liệt.

Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên cúi đầu vùi vào hõm vai y, miệng khẽ cắn vành tai, đầu lưỡi nóng mềm nhẹ liếm, một bàn tay từ sau tai dọc theo cổ trượt xuống, động tác rất dịu dàng, tựa như đang vẽ theo hình dạng xương quai xanh xinh đẹp kia, cuối cùng dừng lại ở trước ngực y, ngón tay đang vuốt ve khỏa anh hồng mẫn cảm, bị động tác này kích thích làm cho Kim Tại Trung thở hắt ra một hơi.

Một đợt luật động dưới thân càng khiến người ta không thể nào thích ứng, cơ hồ ngay cả cơ hội để thở cũng không chừa lại cho y, vừa mới rời khỏi lại dùng sức đẩy vào, dũng đạo trong nháy mắt trở nên hư không trống trải, như thể đây căn bản không phải thân thể của một con người, mà chỉ là công cụ dùng để phát tiết.

Hương vị huyết tinh cùng *** trong không khí càng toát ra đậm đặc hơn, thân thể thì nóng bỏng, mà không khí lại vẫn giá buốt như trước, hai luồng nhiệt giao nhau, chỉ càng thêm trùng kích khắp da thịt toàn thân.

Lần tiến vào cuối cùng kia, gần như làm y nghẹt thở, sâu đến mức tưởng rằng có thể xỏ xuyên qua cả thân thể, động tác nãy giờ như máy móc kia rốt cục cũng dừng lại, Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa rút thân thể hắn ra khỏi nơi đó, một luồng nóng cháy mạnh mẽ tuôn trào, bốn phía tràn ngập hương vị sau khi phóng thích.

Hai người đang dốc sức hớp lấy không khí, cảm giác mỏi mệt chưa từng có bao giờ đã vắt kiệt thân thể Kim Tại Trung, hiện giờ hai mắt cũng chỉ có thể hơi hơi mở ra, qua một hồi lâu, Trịnh Duẫn Hạo vẫn không có động tĩnh gì, ngay lúc y nghĩ thầm hết thảy đều đã chấm dứt, cánh tay mới vừa định nhấc lên, thân thể lại bị người kia ôm trọn.

.

.

.

Mở choàng mắt ra, xương cốt toàn thân đều đau ê ẩm, loại cảm giác này làm Kim Tại Trung nhíu chặt hàng lông mày. Nhìn kỹ cảnh vật trước mắt, thực xa lạ…… Trong đầu bắt đầu tái hiện lại hình ảnh trước lúc hôn mê, y nhớ tới chuyện Trịnh Duẫn Hạo đã làm với y, mà hắn giờ phút này, lại đang nằm ngay bên cạnh mình say ngủ.

Hai tay vừa động một chút, cảm giác bị trói buộc nơi cổ tay lại xuất hiện, Kim Tại Trung lúc này mới nhớ ra hai tay bị đai lưng trói lại, nghĩ xong liền bắt đầu dùng răng gỡ bỏ nút thắt, cố gắng đến nửa ngày, xuýt chút nữa ngay cả cổ tay cũng chảy máu mới rốt cục giải phóng được cho đôi tay, thời gian bị trói quá dài, nên hai tay cũng không còn cảm giác.

Y không biết nếu kinh động tới Trịnh Duẫn Hạo sẽ phải đổi lấy hậu quả gì, nhưng y tuyệt không muốn trải qua chuyện vừa rồi thêm một lần nào nữa, cố nén cơn đau đớn dâng lên, ngồi ở mép giường liền thấy được dấu vết giữa hai chân, tựa như cảm giác đau đớn kia lại một lần nữa ập xuống, cắn môi mặc lại y sam, bước chân có phần lảo đảo đi ra ngoài.

Trời vẫn tối đen, lúc ra đến ngoài điện, cấm quân cũng không buồn để ý tới y, rời khỏi Duyên Tỉ Điện chưa được bao xa, vừa lúc trước mặt có hai người đi tới, một già một trẻ, người già kia mặc trang phục thái giám, lướt qua vai Kim Tại Trung mà đi, bước chân rất nhanh, xem ra là có chuyện gì khẩn cấp lắm.

Thiếu niên đi theo lão bước chân có chút hấp tấp hoảng loạn, ba bước cũng chỉ cần hai bước đuổi theo lão thái giám, một thoáng không cẩn thận lại đụng ngã Kim Tại Trung.

“Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý đâu!”

Kim Tại Trung ngước đầu lên, nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt cấp bách, sau đó chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lão thái giám đi trước một quãng xa có lẽ không thấy bóng dáng thiếu niên đâu, vì thế kêu.

“Vu Thanh! Ngươi còn không chịu mau lên một chút!”

“Ta biết rồi, An công công!” Thiếu niên cao giọng đáp lại, tiếp đó vươn tay đỡ Kim Tại Trung dậy.

“Ta không sao đâu, ngươi nếu có việc gấp thì cứ đi trước đi……”

Thấy Kim Tại Trung nói vậy, thiếu niên do dự một lát, cuối cùng vẫn chạy đi, trước khi rời đi còn liên mồm nói vài tiếng thật xin lỗi, Kim Tại Trung cười khổ, thiếu niên vừa rồi chỉ đụng nhẹ vào vai mình thôi, thế mà y ngay cả đứng cũng đứng không nổi.

Trở lại Huân Lăng Điện đẩy cửa mở ra, không ngờ bên trong lại có một nữ tử, diện mạo thanh tú, thoạt nhìn rất trầm lặng, nhưng Kim Tại Trung vẫn nghi hoặc.

“Nô tì ra mắt công tử, tiểu nhân tên Mính Nhi, phụng mệnh Hoàng Thượng sau này hầu hạ công tử.”

Kim Tại Trung gật gật đầu, cũng hiểu được lai lịch nha đầu kia, mệt mỏi đến nỗi chẳng hơi đâu bận tâm những chuyện khác, tự đi vào phòng trong, Mính Nhi thấy vậy lập tức tiến lên.

“Công tử, ngài thân thể không khoẻ sao?”

Kim Tại Trung lắc đầu, trầm giọng nói.

“Ta trở về phòng nghỉ ngơi, không có phân phó của ta, thì không cần tiến vào…… Hiểu chưa?”

“Dạ.” Mính Nhi đáp, sau đó lại lui về.

Mính Nhi vừa mới rời đi, Kim Tại Trung liền vươn tay chống lên vách tường mà đi, trở về phòng khép cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng cài then kín mít. Giọng nói kỳ quái kia lại vang lên, tựa như có ai đó đang ghé vào bên tai y thì thầm, làm thế nào cũng không xua đi được. Bỗng nhiên xuất hiện một đoạn hồi ức như vậy, rồi lại mơ hồ không chịu nổi, thật sự khiến người ta phiền muộn.

Cổ tay bị trật khớp đau đớn kia sớm đã được chỉnh lại, người hành quân ít nhiều cũng phải biết chút công phu này, nhưng chung quy vẫn có chút đau nhức, vết máu bầm trên hai cổ tay làm người ta sợ hãi ngay cả chính y cũng không dám nhìn tới, Trịnh Duẫn Hạo chỉ trói một lúc mà thật sự quá chặt.

Lơ đãng giương mắt, lại liếc thấy gương đồng bày trên bàn kia, ‘xoảng’ một tiếng, gương đồng bị gạt rớt trên mặt đất, dường như mãi đến khi thấy tấm gương đồng trên mặt đất mới phục hồi lại tinh thần, Kim Tại Trung cũng kinh hãi, y rốt cuộc đang làm gì vậy?

– Ngươi chung quy vẫn không phải là y.

Ngươi chung quy vẫn không phải là y… Ngươi chung quy vẫn không phải là y ư? Ta từ trước tới nay, không cần phải biến thành bất luận kẻ nào khác…… Trịnh Duẫn Hạo. Ngươi yêu ai, bởi vì ai mà giữ ai lại, đều không can hệ đến ta. Nhưng vì sao, người ngươi trêu chọc là ta, lại cứ nhất thiết phải khăng khăng khẳng định nói với ta, ta chỉ là kẻ thế thân……

Nghiêng người nằm cuộn mình trên giường, ngay cả y sam cũng không thèm thay ra, Kim Tại Trung cứ như vậy mà mờ mịt khép mắt lại.

.

.

.

Khi Trịnh Duẫn Hạo tỉnh lại, y sam đã được thay xong, Vu Thanh quỳ gối trên mặt đất, lão thái giám thấy Trịnh Duẫn Hạo tỉnh lại, lập tức tiến lên.

“Thánh Thượng!”

Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn lão thái giám, đỡ cái trán có chút đau nhức, nhíu mi nói.

“Tối hôm qua……”

“Hoàng Thượng, Vu Thanh tội đáng vạn chết.” Thiếu niên cúi đầu xuống cực thấp, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

“Ngươi tối hôm qua, vẫn luôn ở đây?”

Thiếu niên cùng lão thái giám nhìn nhau một lát, tạm dừng nửa khắc, nói.

“…… Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.