Thị Lang

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

“Vẫn luôn ở đây sao?”

“Dạ, dạ…… Hoàng Thượng.” Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo tràn đầy ý nghi ngờ, Vu Thanh tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn như trước không thay đổi lời nói.

Nghe thấy câu trả lời, Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc, trong đầu mơ hồ xuất hiện một hình ảnh, rất đỗi mông lung, nhưng cảm giác cũng rất chân thật.

Người tối hôm qua, thật sự là Vu Thanh ư? Không đúng…… Nhưng nếu không phải cậu ta, vậy thì là ai? Ảo giác sao, không thể nào.

Đầu còn đang mơ hồ đau nhức, không thể rõ ràng nhớ lại hết thảy chuyện đêm qua, nhưng theo biểu hiện của Vu Thanh, hắn có thể xác định một chuyện, cậu ta đang nói dối.

“Vẫn luôn…… được định nghĩa thế nào?” Hắn hỏi, thân thể của Vu Thanh rõ ràng cứng đờ, hai mắt bất giác nhìn lão thái giám, Trịnh Duẫn Hạo cũng theo tầm mắt của cậu ta mà nhìn qua.

Nghe Trịnh Duẫn Hạo nói xong, trong lúc nhất thời lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm chính mình, lão thái giám bật người quỳ sụp xuống, nói.

“Nô tài đáng chết!”

“Bốn chữ này ta nghe nhiều rồi, chỉ cảm thấy quá phiền phức. Ngươi gần đây phải chăng là…… quá dung túng bọn chúng rồi? Khó đảm bảo đến một ngày nào đó, Trẫm ngay cả bản thân mình chết như thế nào cũng không hay biết.”

Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy, thanh âm vẫn có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí không lộ chút dao động, từ đầu tới cuối còn mang chút tính chất trêu cợt. Nhưng lão thái giám đã theo hắn nhiều năm, cũng đủ để nhận ra cơn phẫn nộ của hắn, đó là hậu quả không thể lường trước.

“Thánh Thượng khai ân……”

Lại là một trận yên lặng, nhưng không ai dám nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, qua một hồi lâu, Trịnh Duẫn Hạo mới lại mở miệng nói.

“Đêm qua ngươi nói phải đi lấy giải dược, vậy…… Giải dược đâu?”

Lời này rõ ràng là nói với Vu Thanh, thoáng chốc, Vu Thanh hoảng sợ, đêm qua vội vã xông vào Thái Y Viện, cũng không gặp được Hồ Thái y mình vốn quen thân, dưới tình hình cấp bách chỉ đành tự tiện lấy thuốc.

Khéo làm sao lại vừa lúc bị tiểu thái giám đi qua phát hiện, tiếp sau đó liền bị thị vệ bắt giữ, bị nhốt luôn đến mấy canh giờ, cuối cùng vẫn phải nhờ đến lão thái giám chạy tới ra mặt xử lý.

Vu Thanh sau khi thấy lão thái giám thì việc đầu tiên, chính là kể hết đầu đuôi sự tình, nên mới cuống lên đi tìm giải dược. Lão thái giám ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được sự tình lại như vậy, lập tức sai dược đồng ở Thái Y Viện tìm dược, liền dẫn theo Vu Thanh chạy về Duyên Tỉ Điện.

Nhưng lúc đến tẩm cung của Trịnh Duẫn Hạo, hai người đều không khỏi kinh hoàng, Trịnh Duẫn Hạo đang ngủ trên giường, y sam hỗn độn, ngay cả Vu Thanh cũng có thể đoán ra đây là tình huống gì, liếc nhìn lão thái giám một cái, lão thái giám mới hỏi một câu.

Thánh Thượng cho ngươi thị tẩm sao?

Vu Thanh nghe xong thoạt nhiên là sửng sốt, rồi sau đó mới liên tục lắc đầu, lão thái giám cũng biết mình hỏi có phần kỳ quái, nếu Thánh Thượng thật sự cho Vu Thanh thị tẩm, Vu Thanh hà tất phải hao công tổn sức như vậy?

Cuối cùng lão thái giám hỏi đám thị vệ ngoài điện một hồi mới vỡ lẽ, có người sau khi Vu Thanh đi thì tiến vào, nhưng kêu bọn họ nói ra thân phận của người nọ, tất cả thị vệ đều ấp a ấp úng nói không nên lời, chỉ có thể xác nhận một chút rằng đối phương cũng là danh nam tử.

Lão thái giám không khỏi nổi giận, thân là thị vệ Duyên Tỉ Điện lại có thế chủ quan như thế, thị vệ cả kinh, vội vả cầu tình cho bản thân nói, người kia tự nhận là trả đồ cho Hoàng Thượng, khi đó bọn họ đều nghĩ rằng đó là Vu Thanh, vì thế cũng không mấy chú ý.

Bọn thị vệ vừa nói như vậy, lão thái giám nhìn nhìn Vu Thanh, cuối cùng chỉ nói với đám thị vệ một câu: Về sau sẽ tính sổ với các ngươi!

Cho tới bây giờ chưa từng có ai sau khi thị tẩm còn vội vã rời đi, ai mà chẳng muốn khoe khoang với mọi người rằng Thánh Thượng đã ân sủng mình ra sao? Tưởng tượng như vậy, lão thái giám càng cảm thấy khả nghi, vì thế lại dặn dò Vu Thanh, bất luận thế nào cũng không được phép lộ ra nửa câu trước mặt Thánh Thượng.

Thời điểm bọn họ chạy về tới nơi, dược tính cũng đã hóa giải, giải dược tất nhiên cũng không còn tác dụng, hiện giờ Trịnh Duẫn Hạo vừa hỏi như vậy, lại khiến cho Vu Thanh ứng phó không kịp, trong đầu lập tức bắt đầu suy tính ra các cách trả lời, cuối cùng dè dặt thốt ra được một câu:

“An tổng quản… Đã cho Hoàng Thượng uống giải dược, chỉ có điều lúc ấy…… Thánh Thượng còn chưa thanh tỉnh.”

Trịnh Duẫn Hạo không khỏi cười hừ thành tiếng, nói.

“Trẫm không nghĩ rằng bản tính Trẫm nhẫn nại, đã kiên nhẫn đến mức ấy với ngươi! Ngươi nên biết rằng chuyện mình đã làm sẽ có hậu quả gì, đáng tiếc ngươi vẫn không biết điều.”

Dụng ý của Trịnh Duẫn Hạo đã không thể rõ ràng hơn được nữa, Vu Thanh tội trạng đã định, lão thái giám không phải chưa từng nếm trải hậu quả khi Trịnh Duẫn Hạo tức giận, tự nhiên cũng lo lắng cho Vu Thanh.

“Thánh Thượng!” Lão thái giám đang định mở miệng cầu xin, lại bị một ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo làm cho khựng lại.

“Trẫm không giết ngươi, chỉ có điều……” Trịnh Duẫn Hạo dừng lại lời nói, nhìn qua phía lão thái giám, gọi.

“An tổng quản.”

“…… Có nô tài.”

“Ngươi nói cho Trẫm nghe xem, nên xử phạt như thế nào đây?”

“Phạt năm mươi trượng, biếm tới Ỷ Mộ Cung……” Đây cũng không tính là hình phạt nặng nhất, nhưng cũng đủ làm cho người đang quỳ ở phía sau sợ hãi không thôi.

“Được, vậy giao cho ngươi xử trí, lui ra cả đi.”

“Dạ……” Lão thái giám đáp, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, mọi người trong cung đều biết Ỷ Mộ Cung là nơi thế nào, một khi đã bước chân vào, cũng đừng vọng tưởng được ai để ý tới, kết cục cũng chỉ có buồn bực mà chết.

.

.

.

Đi ra khỏi Duyên Tỉ Điện, lão thái giám sâu tình nặng ý nói với Vu Thanh.

“Đứa trẻ này, nếu ngươi hy vọng được xuất cung, An tổng quản có thể giúp ngươi, được không?”

Không ngờ, Vu Thanh lại chỉ lắc đầu, lão thái giám thấy vậy, biểu tình có chút thở dài gật gật đầu, lão làm sao lại không rõ chứ, đứa nhỏ này tính cách tuy ôn hòa, nhưng đối với chuyện cảm tình cũng quá mức cố chấp.

“Như vậy thật sự đáng tiếc cho ngươi, Thánh Thượng cứ chấp mê như thế, mặc kệ là ai cũng không lay chuyển được…… Nghiệp Quốc đưa tới một vị Hoàng tử giống y đúc Dịch Tướng quân ngày trước, chỉ e Thánh Thượng đã nhận định y mất rồi……”

“Hoàng tử…… Nghiệp Quốc?” Vu Thanh thấp giọng lặp lại một lần, lão thái giám lơ đễnh, tiếp tục bước đi.

“An công công…… Hoàng Thượng ngài, chỉ cần Dịch Tướng quân thôi ư?”

“Ngươi sẽ không hiểu được đâu…… Mà lần này Hoàng Thượng thật sự nổi cơn thịnh nộ rồi, số người bởi vì chọc giận Hoàng Thượng mà trực tiếp mất mạng không ít, may mà Hoàng Thượng còn niệm tình ngươi là người Đốc Quân đưa tới……” Lão thái giám thở dài, thì thầm nói.

“Ngươi căn bản không thể tưởng tượng được đâu, kết cục của Liễu Hoa……”

“Liễu Hoa?” Nghe thấy cái tên này, Vu Thanh cảm giác đó hơi quen thuộc, âm thầm bắt đầu lục lọi trong trí nhớ hồi tưởng lại hết thảy những chuyện liên quan.

Lão thái giám thấy thế, có hơi lộ vẻ kích động, quãng thời gian Vu Thanh tiến cung, Kim Tại Trung vừa lúc không rõ tung tích, mà lúc ấy trên dưới trong cung mọi người đều biết, Thánh Thượng đối xử với Liễu Hoa rất tốt.

Dựa theo mốc thời gian mà tính, cho dù Vu Thanh căn bản sớm đã lãng quên Liễu Hoa, nhưng hiện giờ lão lại nhắc tới như vậy, khó đảm bảo cậu ta sẽ không nhớ ra.

Chuyện của Liễu Hoa, là cấm kỵ trong cung, nếu Trịnh Duẫn Hạo còn nghe thấy những lời đồn đại bàn tán nào, bất kể là ai cũng không thoát khỏi tội vạ.

.

.

.

Thời gian, dường như đang trôi về thật lâu trước kia. Y thấy… Trầm Xương Mân còn mang theo chút tính khí trẻ con, còn có một nữ hài, nàng rất thích cười, y luôn gọi nàng là ‘Tranh Nhi’ nhưng kỳ thật tên của nàng, là Trầm Dục Tranh.

.

“Tại Trung ca, ngươi không sợ tỷ tỷ của ta di tình biệt luyến hay sao? Nàng hiện tại đối với cái tên Trịnh Duẫn Hạo kia có thể nói là ‘ngày đêm tơ tưởng’ đó! Ngươi hãy nói chuyện với nàng một chút đi, Viêm Triều không có lấy một người tốt đẹp!”

“Xương Mân, Kim thúc thúc cũng làm quan Viêm Triều đó!” Trầm Dục Tranh tươi cười phản bác.

Nghe vậy, Trầm Xương Mân cũng ý thức được bản thân nhất thời nghĩ sao nói vậy nên mới lỡ lời, lập tức nhìn sang Kim Tại Trung, nhưng Kim Tại Trung cũng chỉ mỉm cười, không nói gì.

“Ta đâu phải có ý đó…… Nhưng mà tỷ tỷ à, ta thấy ngươi cũng suýt nữa quên đi chuyện của cha rồi đó!”

Trầm Xương Mân nói vậy, vẻ tươi cười của hai người kia nhất thời cứng đờ, còn chưa kịp nói chuyện, Trầm Xương Mân đã chạy tót ra ngoài.

“Cha vẫn hy vọng Xương Mân có thể vào triều làm quan, hiện tại xem ra là không thể rồi……”

“Đổi lại là ta ta cũng không muốn, ai lại cam lòng bán mạng cho kẻ thù của mình cơ chứ?” Kim Tại Trung nói như vậy, thần thái cười mà như không cười.

“Cho nên ở trong mắt nó, Trịnh Duẫn Hạo mới bị coi như kẻ thù.” Lời nói của Trầm Dục Tranh, chính là một loại kết luận.

“Tranh Nhi……”

“Ân?”

“Trịnh Duẫn Hạo tốt đến vậy sao? Các ngươi… Mới gặp qua một lần.”

Trầm Dục Tranh nghe xong, trước tiên bật cười, dưới ánh nhìn chăm chú của Kim Tại Trung thật lâu về sau mới nói.

“Nếu nói ta có hảo cảm với hắn, thật không bằng nói rằng…… Ta thích từ trong miệng ngươi, nghe thấy tên của hắn.”

Lời Trầm Dục Tranh nói, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Kim Tại Trung.

“Ngươi biết không? Ngươi từ trước tới nay không bao giờ nhắc tới tên ai như vậy cả, nếu thật sự chán ghét một người, không thể nào lại như vậy được.”

“Cho nên, ta để mắt đến hắn như vậy, đều là vì ngươi. Bởi vì ngươi thích, cho nên…… Ta cũng thích.”

.

Câu nói cuối cùng kia, tựa như đã bị lãng quên thật lâu, là không nhớ ra, hay là căn bản vốn chưa hề tồn tại? Hình ảnh chỉ xuất hiện một cách đứt quãng, làm đầu óc thích ứng không nổi, trước mắt lập tức tối đen……

.

“Tại Trung……”

Lại là giọng nói xa lạ kia, nhưng chung quy…… vẫn không thể nào thấy rõ dáng vẻ của hắn.

“Ô… A ách……” Y căn bản không tưởng tượng nổi, bản thân mình đang ở trong trạng thái như thế nào.

“Nhìn ta!” Nam tử trầm giọng mệnh lệnh, trong nhịp thở, còn thấm đẫm hương vị ***.

“Điện hạ……” Hai chân bị một cánh tay rắn chắc giam cầm, thân thể hết lần này tới lần khác phải tiếp nhận những va chạm mãnh liệt. Nghe thấy lời nam tử kia nói, trong mịt mùng ý thức, chỉ có thể đáp lại một cách đơn giản.

“Đau… Ách…… Đừng……” Hệ thần kinh bởi đau đớn mà trở nên căng thẳng, bị sự va chạm nhịp nhàng khiêu chiến đến cực hạn, Kim Tại Trung đè nén tiếng nói, lại vẫn nghe ra sự đau đớn trong đó.

“Ngươi đã đáp ứng với ta điều gì, vì sao phải giúp hắn? Tranh Nhi là do ngươi hại chết… Biết không hả?”

“Ta không muốn…… Tiếp tục như vậy nữa……”

“Đừng hòng! Nhìn cho rõ người ở trước mắt ngươi là ai! Ngươi không có cơ hội trốn thoát đâu, đã quên lời cha ngươi nói rồi ư?” Nam tử rống giận, bàn tay đã quấn quanh cổ y, hô hấp càng trở nên khó khăn.

.

Hơi thở tử vong đánh úp vào trí óc, trong nháy mắt y bừng tỉnh, Kim Tại Trung bàng hoàng phát hiện ra, trong lòng bàn tay nắm chặt túa đầy mồ hôi lạnh. Nhìn quanh quất bốn phía, vẫn ở trong hoàng cung Viêm Quốc vừa quen thuộc lại quá xa lạ kia.

Trong giấc mộng ấy, rốt cuộc là mộng cảnh, hay là ký ức thật sự đây? Kim Tại Trung thất thần ngồi trên giường, một thanh âm gọi ngoài cửa bỗng nhiên vang lên, không biết đã gọi bao nhiêu lần, bởi vì nghe ra có vẻ gấp gáp.

“Công tử… Công tử! Điện hạ? Hoàng tử điện hạ? Ngài ở bên trong không sao chứ?”

Kim Tại Trung trấn định lại, trả lời.

“Có chuyện gì?”

“Công tử ngươi không có việc gì đấy chứ?”

“Ân… Rốt cuộc là chuyện gì?” Hai người cứ như vậy cách một cách cửa, may mà bốn phía đều rất im lặng, cho nên dù thanh âm của Kim Tại Trung không lớn, thì người ngoài cửa cũng có thể nghe rõ.

“Hoàng Thượng triệu công tử đến Duyên Tỉ Điện một chuyến.”

Kim Tại Trung nghe xong, thân thể cứng ngắc một chút, nói.

“Không đi.”

“Công tử, ngươi nói cái gì?” Nha hoàn ngoài cửa thanh âm có vẻ ngỡ ngàng cùng khủng hoảng, nên biết rằng mệnh lệnh của Hoàng Thượng thì không ai dám kháng lại, phản ứng của Kim Tại Trung, làm nàng phải khó xử.

“Ta nói, báo với Trịnh Duẫn Hạo, ta không đi.”

Kim Tại Trung không nhìn thấy, nhưng nha hoàn ngoài cửa thì sớm đã nói không nên lời, y vậy mà lại dám cứ thế gọi thẳng tục danh của đương kim Thánh Thượng……

Thanh âm ngoài cửa yên lặng hồi lâu, sau đó lại truyền đến một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng.

“A, Mính Nhi tỷ tỷ!” Thanh âm của nha hoàn khó nén vui sướng.

“Ương Nhi? Ngươi thế nào mà lại đến đây?”

“An tổng quản lệnh ta đến mời Kim công tử tới Duyên Tỉ Điện, có điều……” Ngược lại nha hoàn tên Ương Nhi chợt dừng lại, nhìn cánh cửa khép chặt.

Mính Nhi một thoáng liền hiểu ra, vỗ nhè nhẹ bàn tay Ương Nhi nói.

“Được rồi, ngươi về trước đi, ta giúp ngươi thuyết phục……”

“Cám ơn Mính Nhi tỷ!”

Ương Nhi mới vừa đi khuất, Mính Nhi còn đang cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, Kim Tại Trung đã lên tiếng trước.

“Mính Nhi, ta đã nói là không đi, ngươi không cần nói thêm gì nữa, giúp ta chuẩn bị nước ấm đi.”

“Ách…… Dạ!”

Là tâm mệt mỏi, hay là thân mệt mỏi đây, bản thân tựa hồ đã quên, nguyên nhân trước kia lựa chọn đến Viêm Quốc, là sai ư? Lẽ ra nên nghe lời Xương Mân ư? Nhưng nếu không làm vậy, sẽ không cứu được Tuấn Tú, đằng nào cũng phải chết.

Thấy thế nào cũng là sự tình do chính mình dựng lên, thế này còn tốt hơn là làm liên lụy tới người khác. Nếu chính mình không thể lựa chọn ra đi, vậy để Trịnh Duẫn Hạo đuổi y về thì tốt biết mấy.

Như vậy là có thể chấm dứt mọi chuyện……

.

.

.

“Tuấn Tú?”

“Ân?” Kim Tuấn Tú trả lời, nhưng vẻ mặt có phần thất hồn lạc phách, Phác Hữu Thiên không khỏi buồn cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Cười cái dáng vẻ như mất hồn này của ngươi, lại nghĩ đến chuyện của Tại Trung sao?” Ngày ấy từ hoàng cung trở về,

Phác Hữu Thiên cũng từ miệng cậu ta biết được đầu đuôi ngọn ngành.

Nghe hắn nói vậy xong, Kim Tuấn Tú từ đầu tới cuối vẫn không cười nổi, trả lời.

“Y thay đổi rồi… Ta rốt cục cũng đã biết, vì sao Xương Mân luôn quản thúc y nhiều như vậy, hóa ra……”

“Xương Mân hắn, nhất định so với ngươi còn phiền lòng hơn nhiều lắm, nhưng Tại Trung y có lẽ không nên nói là ‘thay đổi’, mà là… trở về như ngày trước.”

“Nhưng, trở về như ngày trước ư? Nghĩa là sao?”

Phác Hữu Thiên chỉ cười không nói, đáp án không cần hỏi cũng đã rõ rành rành.

“Ngươi đã quen biết Tại Trung từ trước sao? Vậy vì sao ngày ấy ở trong cung gặp y, ngươi lại không đề cập lấy một chữ?” Kim Tuấn Tú chất vấn, hai tròng mắt là tia nhìn dữ dội.

“Có lẽ việc này với việc Xương Mân luôn bận lòng về y là cùng nguyên nhân, nếu y quên đi chuyện trước kia mà có thể vui vẻ hơn, vậy ta là kẻ thuộc về ‘quá khứ’ của y, cũng không nên chen chân vào cuộc sống hiện giờ của y một lần nữa.”

“Vậy ngươi cảm thấy quyết định của mình có đúng đắn không?” Kim Tuấn Tú nhíu mi, thời gian ở Viêm Quốc càng dài, người cậu được tiếp xúc cũng càng nhiều, càng làm cậu cảm nhận được, Kim Tại Trung mà cậu vốn quen thuộc, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

“Ta không biết, nhưng Trịnh Duẫn Hạo hiện giờ đang thay đổi, có lẽ……” Phác Hữu Thiên than nhẹ.

“Bởi vì hắn thay đổi, cho nên Tại Trung phải ở lại nơi này ư? Ta sẽ không để y cứ như vậy nữa đâu!”

“Vậy ngươi bảo phải làm thế nào đây? Đưa y đi ư?”

Lời Phác Hữu Thiên nói, lại làm Kim Tuấn Tú trầm mặc, Kim Tại Trung cũng từng nói như thế. Cậu quả thật là, không có cách nào.

.

.

.

Ngày ấy, Kim Tại Trung quả thực không tới Duyên Tỉ Điện, hôm sau, Trịnh Duẫn Hạo lại thân chinh đến Huân Lăng Điện tìm y, Kim Tại Trung lại dám chặn quốc quân ở ngoài cửa.

Chuyện xảy ra Trịnh Duẫn Hạo chẳng những không hề trách tội, ngược lại còn sai người dâng tới một rương rồi lại một rương cống phẩm. Đám rỗi việc trong cung lại được một phen đoán già đoán non lung tung về mối quan hệ giữa Hoàng tử Nghiệp Quốc, cùng đương kim Thánh Thượng.

Nhưng hết tám chín phần mười đều nói rằng, sở dĩ Hoàng Thượng đối xử tốt với y, là bởi vị Hoàng tử Nghiệp Quốc này bề ngoài rất giống Dịch Tướng quân. Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, những lời bàn tán này cuối cùng vẫn rơi vào tai Kim Tại Trung.

Kỳ thực, không gặp Trịnh Duẫn Hạo, lý do rất đơn giản, chỉ vì không muốn cho hắn thấy những dấu vết mà hắn đã lưu lại trên người y. Nhưng vết thương trên tay, phục hồi quả thực quá chậm.

Tựa người bên gốc đại thụ trước Huân Lăng Điện, ban đêm hết thảy những hình ảnh xuất hiện trong đầu, khiến Kim Tại Trung lâm vào trầm tư.

“Cuối cùng cũng gặp được ngươi.”

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ sau lưng, Kim Tại Trung quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Trịnh Duẫn Hạo. Sống lưng cứng đờ, theo bản năng nắm chặt ống tay áo.

“Thánh Thượng.”

“Hiếm khi thấy ngươi cũng luống cuống như vậy.” Trịnh Duẫn Hạo khẽ cười, Kim Tại Trung đến lúc này mới thả lỏng đôi chút.

“Không phải luống cuống, mà là……” Hai mắt nhìn chăm chú vào dáng người đang từng bước từng bước một tới gần mình, không nói gì tiếp nữa.

Mà là bởi vì… Ta nhận ra, bản thân mình bắt đầu có phần sợ hãi phải đối mặt với ngươi.

“Ân?”

“Mọi người trong cung dị nghị quả thực là thái quá, Thánh Thượng có phải nên học cách giữ ý một chút hay không?”

“Không cần thiết.” Có lẽ ta cũng có một chút chờ mong như vậy đấy, chờ mong những điều bọn họ nói, có thể ngấm vào trong lòng ngươi.

– Thiên hạ chỉ có một Kim Tại Trung, nhưng bên người Trịnh Duẫn Hạo, lại có thể có vô số người như y.

Câu nói kia, ai đã từng nói? Rốt cuộc…… Trịnh Duẫn Hạo muốn giữ y lại, là vì cớ gì?

Đau……

Cơn đau đầu mãnh liệt như đang gào thét, ngay cả lời Trịnh Duẫn Hạo nói y cũng không rảnh mà đáp lời, rồi bỗng hai mắt điềm tĩnh mở ra, trước mắt đích xác chỉ là một cảnh tượng mịt mùng.

“Thánh Thượng… Xin người quay về đi.”

“Cái gì?” Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt lời, hai mắt lại lưu ý đến khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Kim Tại Trung.

“Ngươi làm sao vậy?”

Kim Tại Trung lắc đầu, y chỉ mong mau chóng rời khỏi đây, nhưng bất đắc dĩ thân thể lại không chịu nghe lời.

“Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo tiến lên một bước, ngăn trở đường đi của y, Kim Tại Trung nâng tay lên muốn đẩy hắn ra, không ngờ ngay lập tức bị chụp lấy cổ tay, Kim Tại Trung ngẩng đầu nhìn chòng chọc Trịnh Duẫn Hạo, toan tính muốn rút tay lại.

Hai người giằng co hồi lâu, Trịnh Duẫn Hạo nhìn đăm đăm vào mặt y hỏi.

“Vì sao lại thế này?”

Ngoài dự kiến, hắn lại phát hiện ra vết thương đáng sợ trên cổ tay Kim Tại Trung, hắn dường như…… sực nhớ ra điều gì đó?

Kim Tại Trung mở to hai mắt, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng không nói lấy một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.