Thị Lang

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34

“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Trịnh Duẫn Hạo nói xong, lực độ trên tay lại tăng thêm rất nhiều, Kim Tại Trung giờ phút này cũng đã đau đến điếng người, đầu váng mắt hoa thế nhưng vẫn còn cố bật cười.

“Chuyện này… nên hỏi ngươi chứ?”

Nghe xong sáu chữ này, thần sắc của Trịnh Duẫn Hạo chợt tối sầm lại, lực độ nơi bàn tay đang nắm cổ tay Kim Tại Trung cũng dần dần buông lỏng, sau đó buông hẳn ra. Lúc trước quả nhiên không phải là ảo giác, đêm đó hắn đích xác đã……

“Quả nhiên… Nhớ không nổi chứ gì, ta chỉ nói bậy mà thôi……” Gắng gượng kìm nén cảm xúc nhìn cho rõ người trước mắt, không ngờ hắn lại có vẻ mặt ấy. Trong nháy mắt kia, y quả thực cảm thấy mình phát điên thật rồi, rõ ràng không muốn khiến Trịnh Duẫn Hạo nhớ tới chuyện đêm đó, vậy mà hiện giờ lại đang chủ động khơi mào ký ức của hắn.

Hắn sẽ nhớ ra chứ? Có lẽ hắn cũng không hề quên? Còn nhớ rõ, hay là đã lãng quên rồi? Rốt cuộc thì bản thân y muốn thế nào đây? Thật sự quá mâu thuẫn. May quá, Trịnh Duẫn Hạo hình như cũng không có ấn tượng.

May mắn ư? Thật sự ‘may mắn’ ư? Vậy vì sao…… Nơi trái tim, lại có cảm giác đớn đau nhường ấy.

“Nếu ngươi đã đến tận đây rồi, ta cũng nên trả lại thứ này cho ngươi……” Giờ mới biết, thì ra nói một câu thôi lại cần hao tổn nhiều khí lực đến thế, câu nói mà bình thường ngay lập tức có thể thốt ra khỏi miệng, hiện giờ lại dường như phải cố gắng hết sức.

“Cái gì vậy?”

Trịnh Duẫn Hạo hỏi, nhưng Kim Tại Trung rất lâu sau vẫn không trả lời, như thể chẳng hề nghe thấy lời hắn nói, cuối cùng mới chậm rãi bật ra hai chữ.

“…… Ngọc bội.”

“Ngọc bội?” Hình ảnh hiện lên trong đầu Trịnh Duẫn Hạo, bắt đầu dần trở nên rõ rệt……

Ngày ấy lúc rời khỏi Duyên Tỉ Điện, Kim Tại Trung sau một hồi suy đi tính lại đành mang ngọc bội đi, nếu Trịnh Duẫn Hạo quên chuyện đêm đó, thì đương nhiên là không còn gì bằng, nhưng nếu để ngọc bội lại, nói không chừng sẽ khiến hắn tìm ra dấu vết sót lại.

Xét theo tình huống hiện tại, ngày ấy mang ngọc bội đi, đích thực là một quyết định đúng đắn.

Thân thể vốn phải miễn cưỡng chống đỡ bỗng chốc khẽ chao đảo, nhưng rất nhanh đã đứng vững lại, mà trong lúc đó một tay đã sớm chống lên thân cây làm trụ. Từ vạt áo lấy ra một khối ngọc bội, đưa tới trước mặt Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên nhận ra vật này, đây là ngọc bội của Trịnh Trử Hàn, còn về phần vì sao lại ở trong tay Kim Tại Trung, thì không phải là vấn đề nên chú ý vào giờ phút này. Nhìn thấy ngọc bội, Trịnh Duẫn Hạo đối với phán đoán trong lòng đã thêm khẳng định vạn phần.

“Đêm đó người ở Duyên Tỉ Điện, là ngươi! Chúng ta……”

“Ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi, Thánh Thượng……”

“Ta nghĩ nhiều quá ư? Đây chính là chứng cớ tốt nhất!” Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo lướt qua bàn tay Kim Tại Trung, vết thương, trên làn da trắng nõn như càng thêm nổi bật.

“Vậy mới nói, ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi.” Vốn định làm bộ như thoải mái hết sức có thể, nhưng trong chớp mắt khi lời nói vừa ra khỏi miệng, lại trở nên yếu ớt.

“Ngươi hà cớ gì phải…… Tại Trung, Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo còn chưa nói dứt câu, thân thể Kim Tại Trung đã bỗng nhiên mềm nhũn xuống, Trịnh Duẫn Hạo ngẩn ra, bật người kéo tay y lại, ôm chầm lấy Kim Tại Trung, để y tựa vào người mình.

“… Tại Trung, Tại Trung……” Trịnh Duẫn Hạo gọi mấy tiếng, thanh âm của Kim Tại Trung lại mơ hồ ghé vào bên tai hắn vang lên.

“Ta thật sự… Rất khó chịu……”

“Làm sao?”

“…… Tâm.” Kim Tại Trung vô thức trả lời, Trịnh Duẫn Hạo lập tức thất thần.

.

.

.

Lại là mùi hương thơm ngát như đã từng quen thuộc kia, từng chút một thức tỉnh ý thức, Kim Tại Trung từ tốn mở hai mắt, nhìn thấy nam tử bên cạnh, mới cười khẽ.

Phác Hữu Thiên không ngờ rằng Trịnh Duẫn Hạo vừa mới rời đi, Kim Tại Trung liền tỉnh lại, đối với nụ cười của Kim Tại Trung, lại càng thêm mê hoặc.

“Điện hạ, cảm thấy thế nào?” Phác Hữu Thiên vội vàng hỏi.

“Không tốt lắm.” Kim Tại Trung nói xong, đồng thời chống người ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Phác Hữu Thiên có hơi kinh ngạc, Kim Tại Trung đã được bôi thuốc, đàn hương đốt trong phòng cũng có tác dụng ngưng thần, vậy mà y vẫn cảm thấy không khỏe ư?

Thấy phản ứng của Phác Hữu Thiên, Kim Tại Trung vội vàng nói.

“Ta không phải nói tới thân thể.”

Nghe xong câu này, lông mày Phác Hữu Thiên khẽ nhíu lại, hai mắt nhìn thẳng người trước mặt.

“Ta vẫn cảm thấy, hình như ta…… Ngay cả bản thân mình là ai cũng còn chưa nhận ra rõ ràng.” Cùng là ánh nhìn chăm chú ấy, nhưng ánh mắt của Kim Tại Trung so với đối phương lại càng thêm hung hiểm, Phác Hữu Thiên im lặng một lát mới nói.

“Có lẽ, Tuấn Tú nói đúng, ngươi không nên trở về.”

Chẳng qua mới có vài ngày ngắn ngủi, Kim Tại Trung ngày hôm nay, so với lần đầu tiên gặp lại ngày hôm đó hoàn toàn khác biệt, trở nên…… Càng giống với y thuở trước hơn.

“Cám ơn ngươi đã dùng từ ‘trở về’.”

“Ngươi hình như, nhớ lại điều gì đó rồi thì phải?” Ánh mắt của Kim Tại Trung, có chút thân thuộc, nhưng lại thêm chút cảm giác xa lạ. Ẩn chứa trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia, là những suy nghĩ mà bất luận kẻ nào cũng không thể lường trước.

Đối với lời nói của Phác Hữu Thiên, Kim Tại Trung cũng không nóng lòng đáp lại. Nếu Phác Hữu Thiên không quen biết y của ngày trước, thì tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ ‘nhớ lại’ này.

Nguyên nhân chính là vì có quen biết, nên mới biết rằng y bị mất trí nhớ, chứ còn một hài tử đơn thuần như Tuấn Tú, cũng sẽ không tùy tiện mà đem chuyện y mất trí nhớ kể cho người khác. “Trong ký ức của ta, có ngươi.”

“Vậy nên?” Phác Hữu Thiên thong dong cười.

“Vậy nên ngày ấy, vì cớ gì mà ngươi phải giả vờ như hai ta lần đầu tiên gặp mặt?”

“Ngươi đã không còn là người mà ta quen biết khi xưa nữa, vậy thì việc gì ta phải tiếp cận ngươi?” Không cần giải thích gì nhiều, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để thuyết phục Kim Tại Trung.

“A…… Ngươi và Trịnh Duẫn Hạo, quan hệ có vẻ không tồi.”

“Không dám, nếu là ngày trước lúc hắn còn chưa kế vị, có lẽ ta còn có thể nói vậy.”

“Vậy chắc hẳn ngươi cũng biết, người mà Trịnh Duẫn Hạo thích, là ai.”

“Ngươi.” Gần như hoàn toàn không cần cân nhắc, Phác Hữu Thiên thẳng thắn trả lời.

Có lẽ thật sự cần phải nhìn từ góc độ của một người xa lạ, mới có thể sâu sắc cảm nhận được sự cơ trí của Kim Tại Trung.

“Vậy, còn ngươi thì sao?”

Kim Tại Trung ngưng ánh nhìn nơi đôi mắt Phác Hữu Thiên, hắn giờ đây, vẻ mặt cười mà như không cười, vừa giảo hoạt lại tà khí. Đối với câu hỏi của Kim Tại Trung, Phác Hữu Thiên lại không hề thắng thắn như lúc trước, mà chỉ mỉm cười.

Nhưng vẻ mặt cứng đờ trong thoáng chốc khi nghe thấy câu hỏi kia, vẫn lọt vào trong mắt Kim Tại Trung, dường như đã sớm đoán trước rằng Phác Hữu Thiên sẽ không trả lời, Kim Tại Trung cũng cười cho qua, sau lại tiếp tục nói.

“Ta trở về Viêm Quốc, chỉ là vì muốn tính cho xong món nợ kia mà thôi.”

Phác Hữu Thiên nghe vậy, lắc đầu cười nói.

“Món nợ này, chỉ e bất kể là ai cũng không thể tính sòng phẳng được.” Trong ngữ khí, rõ ràng đã nhuốm vài phần bất đắc dĩ.

“Ta biết chứ, nếu không thì hiện giờ ngươi sẽ không thấy cái bộ dạng này của ta đâu.” Nếu nói rằng, trở ngại lớn nhất, chính là phần cảm tình đã lãng quên kia, vậy thì có nên tiếp tục quên đi hay không, liệu có thể nào xóa nhòa tất cả?

“Ngươi biết, nhưng ngươi cũng đâu chịu từ bỏ ý định của mình.”

“Nếu ta muốn giết Trịnh Duẫn Hạo, ngươi liệu có nhúng tay ngăn cản hay không?” Ánh mắt của Kim Tại Trung, còn mang theo nét tươi cười.

“Làm vua của một nước, thì hắn vẫn luôn là một vị minh quân.” Dù nghe câu nói kia của Kim Tại Trung, nhưng Phác

Hữu Thiên vẫn không có vẻ gì là kích động.

“Chẳng lẽ, ta nên lo nghĩ cho dân chúng Viêm Quốc hay sao?”

“Ngươi đương nhiên tự hiểu được, nhưng ta biết, ngươi sẽ không giết hắn.”

“Từ ‘biết’ và ‘sẽ không’ của ngươi, hình như nói hơi quá sớm rồi đó. Dù sao thì việc này, ngay chính ta cũng không dám khẳng định.”

“Ngươi hiểu biết bản thân mình, thời gian chẳng qua cũng mới được có vài năm nay, nhưng ta thì không như vậy.”

“Ý của ngươi là, kẻ không có quá khứ, thì không có tư cách để chi phối hành động của chính mình hay sao?”

“Ngươi nói quá nặng lời rồi.” Nếu là vì không biết hoặc giả không thể nhớ lại tất cả trong dĩ vãng, vậy tình huống sẽ trở thành thế nào. Là tốt hơn ư? Hay là càng thêm rối rắm? Đợi khi nào ngươi nhớ lại hết thảy trước kia, rồi hẵng quyết định…… Câu này, hình như cũng không nhất thiết phải nói ra miệng.

Hai người yên lặng một lát, Kim Tại Trung lại mở miệng nói.

“Trịnh Duẫn Hạo đâu?”

“Trước khi ngươi tỉnh lại đã cùng các đại thần nghị sự rồi.”

“Nếu ngươi đã biết ta sẽ không từ bỏ ý định, vậy nếu có thời gian thì hãy khuyên hắn tránh xa ta một chút.” Kim Tại Trung nói ra lời này cũng không quá nghiêm túc, chỉ là vừa cười vừa nói.

“Cho dù ta có gan đi nói, thì Hoàng Thượng cũng sẽ quyết không nghe. Hắn sẽ không dễ dàng buông tay đâu, chẳng sợ phía trước là vực thẳm, hắn cũng sẽ không chùn bước. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, ở nơi đó có ngươi.”

“Biết đâu, chỉ có người ngoài mới cho là vậy thôi thì sao?” Rất nhiều việc không thể chắc chắn, nhưng chí ít còn có thể có người ‘cho rằng’ là vậy.

“A, cũng có thể… Nhưng hắn đến ngay cả Mính Nhi cũng có thể phái tới cho ngươi.”

“Chuyện này khó tin lắm sao?”

Phác Hữu Thiên nhướn mi, những người thấu hiểu Trịnh Duẫn Hạo đều sẽ cảm thấy có phần ngạc nhiên, Mính Nhi là thị nữ mà mấy năm nay khiến Trịnh Duẫn Hạo yên tâm nhất. Nhưng đối với Phác Hữu Thiên, thì chuyện này đương nhiên chẳng có gì phải bàn cãi cả.

.

.

.

Đêm đó, Trịnh Duẫn Hạo vừa dùng vãn thiện xong liền đến Huân Lăng Điện, không hề có tiếng thông truyền, như thể đang ra vào phòng của riêng mình, Kim Tại Trung ngồi tựa bên giường, Mính Nhi thì đang hầu y uống thuốc, nhưng thấy Trịnh Duẫn Hạo tới, chỉ có Mính Nhi quỳ gối hành lễ. Trịnh Duẫn Hạo cho Mính Nhi lui ra phía sau, đón lấy bát thuốc đi đến bên giường rồi ngồi xuống.

“Thấy đỡ hơn chưa?”

“Ngươi muốn ám chỉ phương diện nào?”

Trịnh Duẫn Hạo thở dài, múc một muỗng dược, đưa đến bên miệng Kim Tại Trung, Kim Tại Trung lại lắc đầu, cuối cùng hắn đành buông bát thuốc xuống trước. Vươn tay muốn xem vết thương trên cổ tay y, nhưng Kim Tại Trung lại nhẹ nhàng cựa mình, có ý kháng cự.

Thấy thế, Trịnh Duẫn Hạo trầm tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt y, thật lâu về sau, mới cầm bàn tay Kim Tại Trung. Nhìn xuống vết thương chỗ nông chỗ sâu kia, ánh mắt hắn, chợt u ám hẳn.

“Ta biết mà……”

“……” Nghe vậy, Kim Tại Trung không khỏi cứng đờ, lập tức rụt tay lại.

“Thực xin lỗi.” Lúc này đây, hắn không chỉ là nắm lấy tay y, mà nghiêng hẳn người ôm trọn Kim Tại Trung vào lòng.

Giải thích ư, để mà làm gì? Có lẽ, như nếu Trịnh Duẫn Hạo không nhớ nổi chút nào chuyện xảy ra đêm hôm đó, bản thân y còn có thể toàn mạng lui bước, nhưng hiện giờ thì bảo y phải đối mặt ra sao đây?

“Thánh Thượng… Nói quá lời rồi.” Muốn thoát khỏi vòng tay của Trịnh Duẫn Hạo, không ngờ lại bị giam cầm càng thêm chặt chẽ, người trước mắt, không có chút ý tứ buông tay nào.

“Ngươi cứ phải kháng cự như vậy mới được sao? Cho dù ta chỉ ôm ngươi như vậy thôi, ngươi cũng muốn tránh né ư?”

Thân thể vẫn bị ôm siết, thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo, vang lên bên tai. Kim Tại Trung căng thẳng hồi lâu, mới dần dần thả lỏng được sống tưng tê cứng.

“Những lời ta nói đêm đó, tất cả đều chỉ là nói với Vu Thanh mà thôi, ta cứ ngỡ rằng người trong phòng là……” Trịnh Duẫn Hạo còn chưa nói dứt câu, Kim Tại Trung đã nghiến chặt răng, cướp lời nói.

“Ta, không phải là nam sủng trong Hậu cung của ngươi!” Ngữ khí của Kim Tại Trung mang theo cơn tức giận, nhưng thanh âm lại trầm thấp hết sức.

Rõ ràng cảm giác được thân thể Kim Tại Trung đang run rẩy, Trịnh Duẫn Hạo thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức buông hai tay ra, nhưng lúc này phát hiện thấy cũng không có vấn đề gì không hay, chỉ cần ngẫm tới căn nguyên khiến mình kích động vừa rồi, Trịnh Duẫn Hạo đành nhẹ nhàng thở hắt ra, bình tĩnh trả lời.

“Ngươi đương nhiên không phải, khắp thiên hạ này người có thể lay động tâm tư ta, cũng chỉ có mình ngươi thôi.”

“Như vậy…… Dịch Tướng quân, thì là thế nào?” Lời nói, cũng sắp không thể duy trì nổi nữa, ngay cả đầu óc mỗi càng lúc càng khó khống chế hơn. Có lẽ ngay sau đó, ngay đến câu trả lời của Trịnh Duẫn Hạo, y cũng không thể nghe rành mạch được.

Cân nhắc câu hỏi của Kim Tại Trung, đôi mắt lại đối diện với khuôn mặt mỗi lúc một trắng bệch kia của y, trên trán đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, môi dưới mới vừa rồi bị cắn đến rớm máu, máu tươi lập tức bị y lấy mu bàn tay quệt đi, hàng lông mày khóa chặt, cũng không khó để đoán ra cảm thụ của y giờ phút này.

Trịnh Duẫn Hạo không khỏi nhíu mày, áp lên hai gò má Kim Tại Trung, độ ấm đã lên cao đến mức khiến hắn phải kinh hãi.

“Rốt cuộc là làm sao thế này?”

Kim Tại Trung lại chỉ một mực lắc đầu, một chữ cũng không nói nên lời, hai mắt vốn khép hờ, nay gắt gao nhắm chặt, ngay đến hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.

“Để ta truyền ngự y!” Nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo quả thật rất luống cuống, đứng bật dậy toan cất bước, không ngờ cánh tay lại bị Kim Tại Trung níu lại.

“Tại Trung?” Trịnh Duẫn Hạo nghi hoặc nhìn con người đã gần như mất đi hơn phân nửa ý thức kia, mà bàn tay lại vẫn như trước gắt gao nắm lấy cánh tay mình.

Không muốn để hắn rời đi ư?

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ ngợi giây lát, đành thu hồi bước chân, cúi người đỡ Kim Tại Trung nằm ngay ngắn trên giường, ngắm nhìn gương mặt của Kim Tại Trung, ánh mắt rơi xuống nơi bàn tay y, bàn tay kia vì dùng sức mà đã nổi rõ mấy đường gân xanh, đầu ngón tay thế nhưng lại…… hơi ánh sắc tím!

Trong thoáng chốc làm Trịnh Duẫn Hạo nghĩ tới trước kia, giờ đây xem ra, mười phần là triệu chứng trúng độc, liền lập tức hướng ra ngoài cửa gọi.

“Mính Nhi, mau truyền ngự y.”

Dẫu rằng thanh âm cũng không lớn, nhưng sự nôn nóng lại quá mức rõ ràng, Mính Nhi vẫn một mực chờ đợi ngoài cửa, đương nhiên cũng thấu hiểu tâm tư chủ tử.

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa vội vã rời đi, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu dừng ánh mắt nơi người đang nằm trên giường kia, cũng chẳng biết là khí lực do đâu mà có, dưới tình huống thế này, mà Kim Tại Trung lại vẫn có thể gắt gao túm chặt tay hắn, sức lực lớn đến nỗi thậm chí còn làm hắn cảm giác có hơi đau đớn.

Có vẻ như đang tìm kiếm phương pháp để phát tiết bớt sự khó chịu về thể xác, cho nên mới dốc hết toàn bộ khí lực, mắt thấy thân thể Kim Tại Trung bắt đầu co rúm lại, hàng lông mày nhíu chặt vẫn không có lấy một chút thư giãn, vết thương trên môi lại bị cắn tứa máu, lẳng lặng ngắm nhìn Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo siết chặt nắm tay, không khỏi trách cứ sự bất lực của bản thân.

Tia máu đỏ chói giữa hai bờ môi, nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt có vẻ hết sức nhức mắt, nhưng thấy hai hàm răng nghiến chặt của Kim Tại Trung không có chút ý tứ thả lỏng, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn y tự tổn thương chính mình. Chỉ chớp mắt, Trịnh Duẫn Hạo trấn định tinh thần, tiếp đó dần dần cúi đầu xuống, hôn Kim Tại Trung.

Trịnh Duẫn Hạo vòng hai tay ôm gọn y vào lòng, thần kinh căng cứng khắp thân thể, ngay cả đôi môi cũng gắt gao mím chặt, cánh môi mềm mại hạ xuống, bốn làn môi tiếp hợp, chậm rãi làm cho nhịp thở trước đó còn dồn dập nay cũng dần ổn định. Đầu lưỡi liếm cắn môi dưới Kim Tại Trung, vị tanh ngọt của máu tươi, kích thích vị giác, truyền khắp cả khoang miệng.

Lướt qua hàm răng, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng đối phương. Trong cơn mông lung, Kim Tại Trung chỉ biết thuận theo bản năng mà nghênh tiếp động tác của Trịnh Duẫn Hạo, dần dần cũng chuyên tâm vào nụ hôn. Người trong lòng hắn, ngay đến đầu lưỡi của mình cũng muốn cắn nát, Trịnh Duẫn Hạo nhíu lại đôi mày rậm, nhưng nhìn đến phản ứng của Kim Tại Trung lúc này, có vẻ như cơn đau trên thân thể đã chậm rãi dịu xuống, bấy giờ mới an tâm đôi chút.

Nụ hôn này, dường như có tác dụng giảm đau, đến khi cảm thấy rằng Kim Tại Trung không còn khó chịu như ban đầu, mới phát hiện ra bàn tay trước đó vẫn nắm chặt cánh tay mình, nay đã buông lơi tự bao giờ, Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng nỉ non.

“Có phải cho dù là bất cứ ai khác, ngươi cũng sẽ siết chặt tay hắn như vậy hay không?”

Câu hỏi này đương nhiên không có tiếng trả lời, Trịnh Duẫn Hạo cười khổ, rồi lại thở dài.

“Hoàng Thượng, Lí ngự y đến.”

“Cho vào.”

.

.

.

Chỉ đơn giản là bắt mạch thôi, không ngờ lại tốn đến non nửa canh giờ, nhìn thấy vẻ mặt khó nói của lão ngự y, Trịnh Duẫn Hạo đang hết sức khắc chế tính nhẫn nại của chính mình, nhưng nhìn thấy lão từ nãy tới giờ vẫn không nói lấy một lời, không khỏi tra hỏi.

“Rốt cuộc thế nào rồi?”

Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng, trong sự uy nghi còn pha chút tức giận, lão thái y thoạt đầu là ngẩn ra, xem ra dáng vẻ thật sự là khó xử, lập tức quỳ sụp xuống.

“Thánh Thượng, vi thần y thuật nông cạn, tội đáng vạn chết.”

“Trẫm đang hỏi ngươi bệnh chứng, ngươi nói hay là không nói?”

“Thánh Thượng, vị công tử này……” Lão ngự y suy đi tính lại, xem ra cũng biết những điều muốn nói khó có thể chấp nhận biết bao, Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên không đủ kiên nhẫn, thấy bộ dạng lão cứ muốn nói lại thôi, lạnh lùng phán.

“Nếu ngươi cứ một mực ấp a úng như vậy nữa, Trẫm sẽ ngay lập tức hạ chỉ xử ngươi tội chết!”

“…… Thánh Thượng, dựa theo lời ngài mới vừa kể, phản ứng của vị công tử này xem ra là dấu hiệu trúng độc, nhưng theo vi thần chẩn đoán, công tử ngoại trừ bị nhiễm phong hàn và thân thể suy yếu cực độ ra, thì cũng không còn gì khác đáng ngại……”

Lời nói của lão ngự y cũng không khiến Trịnh Duẫn Hạo nổi cơn thịnh nộ, chỉ vuốt cằm trầm tư, Lí ngự y tiến cung từ năm mười bảy tuổi, đến nay đã ròng rã bốn mươi mấy năm, nếu nói lão học nghệ chưa tinh thông, chỉ e là thiên phương dạ đàm(1), nhưng ngay đến lão cũng không chẩn ra bệnh chứng, thì chẳng lẽ thật sự là do chính mình quá đa nghi hay sao?

Không, không thể nào, huống hồ phản ứng của Kim Tại Trung ban nãy, nào có giống thân thể không việc gì? Cứ cho rằng đó là phong hàn thì có trầm trọng mấy cũng sẽ không khó chịu đến vậy, nhưng lão ngự y đã nói vậy, Trịnh Duẫn Hạo liền liếc mắt đến bàn tay Kim Tại Trung, mạt tím nhạt mới vừa rồi lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ là hoa mắt ư?

Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra tên một người, Phác Hữu Thiên. Phục hồi tinh thần lại, cho Lí ngự y lui xuống, nhìn chăm chú người đang say ngủ, một lát sau, liền sai người tuyên triệu Phác Hữu Thiên vào.

.

.

.

Điều đầu tiên đập vào mắt Phác Hữu Thiên sau khi vào cửa, chính là sắc mặt tái nhợt như tro tàn của Kim Tại Trung, ngay lập tức làm cho hắn lo lắng đến mức chẳng còn để ý gì hết nữa, Trịnh Duẫn Hạo hết sức nôn nóng, khi Phác Hữu Thiên vừa dừng bước chân đã mở miệng nói trước.

“Không cần đa lễ, lập tức chẩn mạch.”

Phác Hữu Thiên gật đầu, người kia ban sáng rõ ràng còn đang an lành, cùng lắm cũng mới qua có nửa ngày, lại suy yếu thành cái nông nỗi này, vén ống tay áo của Kim Tại Trung lên, bết bầm chỗ cổ tay, chung quy vẫn làm hắn lo lắng nhất.

Thật lâu sau sau, buông bàn tay Kim Tại Trung xuống, Phác Hữu Thiên đứng dậy, đi về phía Trịnh Duẫn Hạo.

“Thế nào?” Trịnh Duẫn Hạo lập tức hỏi.

“Thánh Thượng triệu vi thần tiến cung, nói rằng sự tình hết sức nghiêm trọng, nhưng xem mạch tượng của điện hạ, thì ngoại trừ thân nhiễm phong hàn, không còn gì đáng ngại. Thánh Thượng sốt ruột như thế, hay là lại gây nên chuyện gì rồi?” Dụng ý trong lời này của Phác Hữu Thiên đương nhiên không phải đang bẩm báo kết quả, mà là dò hỏi.

“Không đáng ngại? Không thể nào.”

“Thánh Thượng nói vậy là có ý gì?”

Trịnh Duẫn Hạo hít một hơi dài, mới đem tình hình trước đó thuật lại một lần, nhưng nói xong, lại không thấy Phác Hữu Thiên có vẻ khó xử như lão ngự y lúc trước, lập tức ổn định lại tinh thần, cẩn thận dò xét người trước mặt một phen, thật lâu sau mới nói.

“Hữu Thiên, ngươi có chắc là…… không có điều gì cần bẩm báo với Trẫm hay không?”

“Thánh Thượng muốn hỏi chuyện gì, vi thần sẽ trả lời thẳng.”

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, không khỏi nhớ tới hôm trước khi để Phác Hữu Thiên chẩn bệnh cho Kim Tại Trung, đêm đó ở Duyên Tỉ Điện nghe Phác Hữu Thiên bẩm báo lại, cũng không thấy hắn có chút kinh ngạc nào, lúc ấy chính mình còn chưa nói với hắn được bao nhiêu, vậy mà hắn nói ra được hết, trực tiếp nhắc tới cái tên ‘Tại Trung’.

Tận mắt thấy rõ ràng là một người ‘đã chết’ mà có thể xuất hiện trước mắt mình, thế mà vẫn không hề hỏi gì hắn về chuyện Kim Tại Trung…… Nhưng có lẽ, chuyện này cũng phần nào có liên quan tới tính cách của hắn, Phác Hữu Thiên, hắn vẫn trầm ổn đến quá đáng.

Trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, Phác Hữu Thiên thậm chí không có vẻ gì là nghi hoặc, đối với tướng mạo của vị Hoàng tử Nghiệp Quốc này, hoặc cũng nên hoài nghi đôi rằng y căn bản chính là Kim Tại Trung, nhưng xem ra ngay từ đầu hắn đã nhận định, Hoàng tử Nghiệp Quốc này, chính là Kim Tại Trung. Lại nói Phác Hữu Thiên cùng Kim Tại Trung đã quen biết nhiều năm, nếu nói rằng hắn nhận lầm người xa lạ, quả thật cũng quá buồn cười.

Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên cũng đoán được Phác Hữu Thiên có giấu giếm hắn ít nhiều, cái thần thái khi Phác Hữu Thiên gặp lại Kim Tại Trung, thản nhiên đến mức làm người ta phải hoài nghi, kỳ thật không cần nghĩ nhiều cũng biết, cái ‘chết’ của Kim Tại Trung ngày trước, nhất định không tránh khỏi có liên can đến hắn.

Còn về phần Kim Tại Trung hiện giờ có thể sinh động xuất hiện nơi đây, xem ra cũng nằm trong dự kiến của hắn. Hơn nữa, theo trực giác của hắn, hai người hình như đã sớm chạm mặt nhau.

“Tại Trung nếu vẫn không phải là trúng độc, vậy phản ứng vừa rồi thì giải thích thế nào đây?”

“Không biết Thánh Thượng có từng nghe nói qua về hàn phách của Trầm gia thành Lạc Tương chưa?” Kỳ thực hiện giờ theo như lời kể, đây cùng lắm cũng chỉ là phán đoán của Phác Hữu Thiên mà thôi, nhưng xét theo tình trạng của Kim Tại Trung, xem ra quả thật là do duyên cớ của hàn phách.

“Thành Lạc Tương…… Trầm gia?”

Trầm gia ở Lạc Tương, hắn đương nhiên rất có ấn tượng, Trầm Thần Ân làm quan trong triều, rất được trọng dụng. Nhưng khi Tiên hoàng còn tại vị, các triều thần lại liên kết thượng tấu dữ dội cả một quyển kê tội, Tiên hoàng tự biết Trầm Thần Ân cũng không có tâm tạo phản, nhưng không còn cách nào khác, đành phải tịch biên Trầm gia, cũng bắt giam Trầm Thần Ân vào đại lao, còn hy vọng tìm cơ hội giải oan.

Không ngờ lại có kẻ lạm dụng tư hình, ba tháng sau khi Trầm Thần Ân bị nhốt vào đại lao, liền truyền ra tin tức ông đã chết, Trịnh Duẫn Hạo đến nay hẵng còn nhớ như in, vẻ mặt hối hận sâu sắc của phụ hoàng trước kia.

“Khoan đã, Trầm gia Lạc Tương, có thể nào có liên quan đến Trầm Xương Mân?”

Trịnh Duẫn Hạo lúc bấy giờ mới nhớ tới thiếu niên nhiều năm chưa gặp kia, lại nghĩ đến vẻ mặt của hắn mỗi lần chạm mặt ở Phủ Dịch Tướng Quân ngày trước, dù chưa từng để bụng sự vô lễ của hắn, nhưng cái ánh mắt Trầm Xương Mân nhìn mình trừng trừng ngày ấy, đích xác hắn không sao quên được, hiện giờ nghe Phác Hữu Thiên nhăc tới, mới liên tưởng đến ánh mắt ấy.

Lúc Trầm Thần Ân chết, hắn đại khái cũng mới có mười tuổi, vốn dĩ không có tiếp xúc gì với Trầm gia, đương nhiên trong tâm trí hắn cũng không có bao nhiêu ký ức, cho nên bấy lâu nay vẫn không hề liên hệ Trầm Xương Mân tới Trầm gia.

“Trầm Xương Mân, hắn là đứa trẻ còn lại của Trầm gia.”

“Khó trách…… Nhưng, hàn phách là thế nào?”

“Hàn phách là thiên hạ chí bảo, vi thần từng nghe phụ thân nhắc tới, từ trăm năm trước, đây đã là đối tượng tranh đoạt của cácậc thiên hạ bá chủ, nhưng tác dụng quá mức khoa trương của hàn phách, lại trước nay chưa hề được chứng thực, thời gian lâu dài, cũng dần dần phai nhạt trong suy nghĩ của mọi người, nhưng nghe nói, hàn phách sau bao năm lưu lạc cuối cùng lọt vào tay Trầm gia, mà cũng chỉ là thu thập để thưởng ngoạn là chính, phụ thân vi thần có nói, khi ông tới Trầm gia làm khách từng được thấy qua, có điều không biết hàn phách kia là thật hay giả.”

Phác Hữu Thiên giải thích một lượt, Trịnh Duẫn Hạo liền sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng mới hỏi.

“Hàn phách, có tác dụng gì?”

“Hàn phách nhìn như xích ngọc(2), chỉnh thể trong suốt mà buốt lạnh thấu tận xương, tên cổ là hàn phách, nhưng thực tế chung quy cũng chỉ là được luyện thành từ trăm loại độc chí cực. Mà tác dụng của nó, là khởi tử hồi sinh. Lời này nói ra tất nhiên có vẻ khoa trương, nhưng việc dùng hàn phách trên người Tại Trung, cũng có thể lắm.”

“Thì ra là vậy.” Suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên hai người đề cập đến cái chết của Kim Tại Trung lúc trước, nếu không phải hiện giờ y lại xuất hiện bằng da bằng thịt ngay trước mặt mình, e rằng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động chạm đến đoạn ký ức này, giờ đây chỉ cần hồi tưởng lại thôi, cũng đã đủ làm lòng hắn run sợ.

“Tại Trung ngày đó ăn vào một lượng độc dược lớn, thậm chí tim còn ngừng đập, đây chẳng qua cũng chỉ là tiến vào trạng thái chết giả mà thôi, hàn phách vốn là loại chí độc, tất nhiên có thể sử dụng phương pháp lấy độc trị độc cứu sống y.”

“Nói vậy, ngươi vốn đã biết rằng y sẽ không chết ư?” Nói đến tận đây, Trịnh Duẫn Hạo đã có phần đè nén thanh âm.

“Cũng không phải, Thánh Thượng không khỏi quá đề cao vi thần rồi. Dẫu có là người luyện độc cũng không thể nắm chắc vạn phần, huống chi, khi ấy vi thần cũng không biết rằng trong tay Trầm Xương Mân có hàn phách, vi thần chẳng qua là đoán vậy thôi.”

“Nếu ngươi nói hàn phách là độc, vậy cớ sao còn nói Tại Trung không đáng ngại?”

“Hàn phách nếu đã có thể cứu sống Tại Trung, đương nhiên cũng không còn là độc nữa, chỉ có điều độc tố tích tụ trong cơ thể, đã dung hợp vào máu tươi đến tận gân cốt, hiện giờ có tái phát cũng chỉ có thể xem như bệnh chứng, chứ không phải là độc phát.”

“Nói như vậy, có thể có biện pháp chữa dứt điểm không?” Từ nay về sau, nếu không phải độc…… Thì là phúc hay là họa đây?

“Tình trạng này không dược nào có thể trị, mà số lần phát tác càng nhiều, thì y càng gặp nguy hiểm, biện pháp duy nhất, chính là để y bớt phiền lòng.” Phác Hữu Thiên nói lời này nghe qua tựa hồ như ẩn chứa tư tâm, có lẽ chỉ cần liên quan tới Kim Tại Trung, thì hắn không có việc gì mà không làm được.

Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo cúi người ôm Kim Tại Trung lên, động tác sốt sắng, rồi lại có vẻ hết mực cẩn thận, cứ sợ kinh động đến người đang ngủ say, Phác Hữu Thiên nghi hoặc hỏi.

“Thánh Thượng muốn đi đâu?”

“Ta không thể để y một mình ở lại nơi này.” Dứt lời, liền đạp cửa mà ra.

Câu này của Trịnh Duẫn Hạo, dùng danh xưng không phải ‘Trẫm’ mà là ‘ta’, lời này thật khiến Phác Hữu Thiên phải cúi đầu cười, nếu hắn thật sự hiểu được rằng người này chính là Kim Tại Trung, vậy thì để Kim Tại Trung ở lại bên cạnh hắn, cũng không phải là chuyện xấu.

(1) thiên phương dạ đàm: chuyện khó tin (đoán bừa :”>)

(2) xích ngọc: ngọc đỏ (từ ‘xích’ trong ‘ngựa Xích Thố’ hay ‘trận hỏa chiến Xích Bích’ á ^^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.