Thị Lang

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 35

Trên hành lang quanh co, hoàng hôn hắt bóng, Trịnh Duẫn Hạo cùng Phác Hữu Thiên người đứng trước kẻ đứng sau, trận gió này…… Thổi tới có chút rét lạnh.

“Thật sự không có vấn đề gì sao?” Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng hỏi.

“Trước mắt mà nói, Thánh Thượng không cần quá mức lo lắng.” So với Trịnh Duẫn Hạo, thái độ của Phác Hữu Thiên lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Nhưng y chậm chạp mãi chưa tỉnh, thì là thế nào?”

“Vi thần không biết.” Phác Hữu Thiên trả lời, Trịnh Duẫn Hạo thở dài, không nói gì.

Hiện giờ cho dù vì hàn phách mà gây nên tình trạng gì, cũng sẽ không nguy hiểm đếntính mạng, nhưng chung quy vẫn sẽ có ảnh hưởng đối với thân thể, chính hắn cố ý nói hậu quả nặng thêm vài phần, ấy cũng chỉ vì muốn lấy việc này để nhắc nhở Trịnh Duẫn Hạo mà thôi.

Gió lạnh thổi lướt qua mặt, khí lạnh làm người ta có chút phát run, xem ra thu đôngnăm nay, có vẻ không thể bình lặng như mấy năm qua được. Trong nháy mắt, đã bắt đầu có lá rụng, lại nhiều chuyện khó nghĩ…… Đích xác là vậy. Trịnh Duẫn Hạo nhìn về xa xăm đằng chân trời, tâm tư đã phiêu du về phương nào.

“Hữu Thiên.”

“Có vi thần.”

“Ngươi cứ mãi từ chối ý tốt của Trẫm, nếu ngươi làm chính sự cho triều đình, nhất định có thể làm nên chuyện.”

“Tạ ơn Thánh Thượng ưu ái, vi thần nào có tài đức gì, triều ta nhân tài vô số, chỉ là một tên Phác Hữu Thiên, đâu đủ làm nên trò trống gì.”

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, vẫn chưa hề lên tiếng, chỉ cười khổ rồi lại trầm mặc. Hắn cũng đoán trước được, Phác Hữu Thiên sao có thể dễ dàng thuận theo hắn được đây? Quen biết Phác Hữu Thiên đã nhiều năm, tài trí cùng năng lực củahắn, từ rất nhiều năm trước đã được lãnh giáo qua.

Nếu không phải vì người kia, thì với tính cách của Phác Hữu Thiên, đâu cam tâm tình nguyện ở lại chốn tù túng hoa lệ này? Đến ngay cả việc vào cung làm ngự y, cũng chỉ là vì người ấy mà thôi.

Không màng chính sự, có lẽ đối với bản thân mình mà nói cũng là một chuyện tốt, Phác Hữu Thiên quả thực có năng lực quyền khuynh triều đình, có năng lực nổi danh thiên hạ, nhưng hắn lại không làm như vậy. Giả như hắn thật sự chú trọng việc triều chính, thì khi ủy thác trọng trách, đồng thời cũng phải đề phòng từng giờ từng khắc. Nếu Phác Hữu Thiên thật sự tồn tại tâm cơ, đối với hắn mà nói đó là uy hiếp lớn nhất.

Quyền lực đạt được càng lớn, thì càng có thể ảnh hưởng đến nhân tâm, làm thế nào để dùng nhân cho thỏa đáng, từ xưa tới nay chính là việc mà bậc quyền uy coi trọng nhất, tuy nói dùng người thì không nên nghi ngờ người, nhưng…… con người sẽ thay lòng đổi dạ. Khi ngươi traođi sự tín nhiệm, đối phương cũng chưa chắc sẽ dùng bằng ấy sự trung thành để báo đáp ngươi.

Dù sao đi chăng nữa, khắp thiên hạ này người như Kim Tại Trung, cũng chỉ có một mà thôi.

“Hoàng Thượng! Công tử tỉnh rồi!” Trước mặt là Mính Nhi đang vui sướng bẩm báo với Trịnh Duẫn Hạo, bản thân biết rõ chủ tử đang lo lắng vì người kia, Kim Tại Trung còn một khắc chưa tỉnh, thì chủ tử cũng một khắc nhíu chặt lông mày.

Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy, không nói hai lời liền xoay người vào trong phòng, Phác Hữu Thiên cũng tức khắc đi theo ngay sau đó.

.

.

.

Thấy người tiến vào, Kim Tại Trung nhìn bốn phía, hỏiTrịnh Duẫn Hạo.

“Đây là đâu?”

“Bẩm công tử, đây là Duyên Tỉ Điện của Hoàng Thượng.” Người trả lời, là Mính Nhi, Kim Tại Trung nghe xong mới chậm rãi ngồi dậy, phía sau ót một trận đau đớn, làm y phải cắn chặt môi, Trịnh Duẫn Hạo thấy thế, vội bước đến đỡ lấy y, hỏi.

“Làm sao vậy?”

“VềHuân Lăng Điện.” Kim Tại Trung trả lời theo đúng lẽ đương nhiên, như thể hoàn toàn không nhìn ravẻ sốt ruột của Trịnh Duẫn Hạo.

“Không được, từ hôm nay trở đi ngươi cứ vào sống trong Duyên Tỉ Điện đi.” Trịnh Duẫn Hạo nói xong, không chừa cho y chútcơ hội phản bác nào.

Nghe Trịnh Duẫn Hạo nóixong, Kim Tại Trung ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo sự khó hiểu, nhưng không rõ là cự tuyệt hay tạ ơn. Nơi đây là Viêm Quốc, người trước mắt lại là vua một nước, loại hành vi bá đạo này, nếu hắn đã quyết, y có nói thêm nữa cũng vô dụng.

“Mính Nhi, đến ngự thiện phòng sai người nấu chút cháo loãng bưng lại đây.”

“Dạ.”

Mính Nhi nghe lệnh rời đi, thấy Kim Tại Trung chậm chạp mãi không lên tiếng, Trịnh Duẫn Hạo đành gặng hỏi.

“Khá hơn chút nào không?”

Kim Tại Trung gật gật đầu, liếc thấy Phác Hữu Thiên đứng ở cách đó không xa, nhưng từlúc tiến vào đến giờ vẫn chưa nói lấy một câu, như là sực nhớ tới điều gì, lại chỉ chợt lóe quatrong ánh mắt.

Trịnh Duẫn Hạo chỉ ởlại trong phòng một lát, sau đó nghe thấy ngoài phòng cótiếng thông truyền xincầu kiến liền rời đi, trước khi đi cònkề bên tai Phác Hữu Thiên thấp giọng nói gì đó, mà Kim Tại Trung một chữ cũng không nghe rõ ràng được.

Sau khi Trịnh Duẫn Hạo rời đi, trong phòng lại im lặngnhư trước, hai người cũng không lên tiếng, mà hoàn toàn không phải là xấu hổ.

“Thánh Thượng cho ngươi ở lại Duyên Tỉ Điện, chỉ vì muốn ngươi tĩnh dưỡng thân thể cho tử tế mà thôi, đừng lo nghĩ nhiều.”

“Ngươi dựa vào đâumà thấy rằng ta đang lo nghĩ quá nhiều?” Kim Tại Trung cười khẽ nói.

“Từ ánh mắtcủa ngươi.”Phác Hữu Thiên nói lời này lại thong dong cực độ.

“Vậy ngươi cho rằng ta đanglo nghĩ chuyện gì?” Ngữ điệu không nhanh không chậm, còn mang theo vài phần dò xét, loại phương thức nói chuyện này, Phác Hữu Thiên quáđỗi quen thuộc, trong khoảnh khắc, lại làm hắn có chútbối rối.

“Ngươi lo nghĩ điều gì thì ta không dám khẳng định, nhưng ngươi nhớ tới điều gì, ta lại rất quan tâm.”

Phác Hữu Thiên thản nhiên nói, Kim Tại Trung lại cười, không có ra tiếng, chỉ là hơi nhếch khóe miệng mà thôi.

“Rốt cuộc…… giữa ngươi và Trịnh Duẫn Hạo, ai hiểu ta hơn đây?”

“Việc này mà cũng có thể so sánh được hay sao? Thánh Thượng và ta vốn dĩ lập trường không giống nhau.”Phác Hữu Thiên đối với vấn đềnày, rõ ràng hiểu mà không đáp.

“Kỳ thật ta rất hiếu kì, ta củatrước kia, rốt cuộc là thật sự nhìn nhận không thấu triệt, hay là còn có ẩn tìnhgì khác?” Kim Tại Trung híp mắt nhìn Phác Hữu Thiên, sự ‘thấu triệt’ ám chỉ trong lời nói, Phác Hữu Thiên đương nhiên cũng hiểu được.

“Trong thiên hạ không có gì mà Kim Tại Trung không nhìnthấu được, chỉcó điềuy không muốn nhìn thấu mà thôi, tất nhiên một phần cũng là vì, yvà Thánh Thượng đều chấp nhất như nhau cả.”

“Chấp nhất như nhau mà gạt mình dốingười ư?”

Kim Tại Trung nói câu này có phần sốt sắng, Phác Hữu Thiên hơi ngưng một lát, nói.

“Không dám.”

“Chuyện này có gì mà dám hay không dám, nếu mượn lời thiên hạ mà nói, thì ai mà chẳng biết hắn chính là đang dùng chiến tranhđể làm mê muội chính mình, vì ham muốn riêngcủabản thân mà làm hại khiến sinh linh đồ thán, hắn làmnhư vậy, rất biết cách lừa gạt chính mình mà cũng rất thiếu lý trí.” Kim Tại Trung nói lời này, tuy có chút thương tiếc, nhưng không phải quákhó chịu, dù sao thì khắp thiên hạ này người đáng thương vẫn còn nhiều lắm.

“Nhưng trong thiên hạ này, người có thể khiến Thánh Thượng mất đi lý trí, cũng chỉ có một người mà thôi.”Phác Hữu

Thiên nhẹ nhàng nói xong, hai mắt lại nhìn chăm chú Kim Tại Trung.

“Đó là hắn tự mình chuốc khổ.” Lời này vừa dứt, Kim Tại Trung cũng cảm thấy khómà tin được, trong nháy mắtvừa rồi ấy, tựa như không nghĩ đếnbất cứ điều gì, cứthế nói buột ra ngoài miệng.

“Ngươi rốt cuộc đã nhớ được những gì?” Ngữ khí của Phác Hữu Thiên lúc ấy thoạt nghe có phần cấp bách.

“A…… Ngươi đang lo lắng gì thế?” Kim Tại Trung hỏi, Phác Hữu Thiên lại lần lữa chẳng chịu đáp lời, như thể đang suy nghĩ trong lòng xem nên ăn nóinhư thế nào, sau đó khi mở miệng lại thì chỉ nói.

“Không… Ta chỉ cho rằng, nếu quên đi tất cả mọi chuyện trước kia, ngươi sẽ có thểvui vẻ hơn.”

Nghe xong lời hắn nói, Kim Tại Trung trầm mặc hồi lâu, hai tròng mắt vẫn dừng lại nơi Phác Hữu Thiên, cuối cùng mới nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy.”

.

.

.

Hôm sau tỉnh lại, vẫn không thấy Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung thuận miệng hỏi Mính Nhi, nàng lại lắc đầu đápcũng không rõ. Tầm qua trưa, Phác Hữu Thiên tiến vào Duyên Tỉ Điện, theo lời hắn nói nghe ra có phầnâu lo, xem ra Viêm Triều hiện giờ có vẻnhưđangtrong cảnh yên bình nhưng bên dướilại ẩn náu một cơn sóng ngầm, đangđịnh dò hỏi thêm chút tin tức, Phác Hữu Thiên lại cười ngăn cản, nói rằng hắn chỉlà một ngự ynho nhỏ, không thể hỏi chuyện triều đình.

“Vậy xem ra, thực sự khiến Thánh Thượng của các ngươi phiền não rồi.”

“Đó là chuyện của Thiên tử, chúng ta phận là thần tử, quản không tới.” Chỉ một câu đãphủisạch trách nhiệm đến không còn một mảnh, cũng chỉ có Phác Hữu Thiên mới có thể nói rađược.

“Nhưng trách nhiệm của thần tử…… chẳng phải chính là thay Hoàng Thượng phân ưu hay sao?”

“Kẻ làm bề tôi, về lí thì đúng là thế, nhưng người ‘gây ưu phiền’, thường thân phận nào có phải giống nhau? Với tài trí củaThánh Thượng, cửa ải này…… Không thể làm khó được hắn, chỉ cần Thánh Thượng có thể quyết đoán thêm vài phần, việc này cũng quá đơn giản.” Phác Hữu Thiên nói đến đây, hai mắt lại không hề nhìn Kim Tại Trung.

“Nhìn ngươi phân tích đến thấu đáo như vậy, nói thế nào đi chăng nữa cũng là bạn cũngày xưa, dùchohôm nay chỉ còn lễ tiếtquân thần, thì cũng vẫn có chút ưu tâm chứ?” Kim Tại Trung cười.

“Việc này một khi đã nhúng tay, thìđừng mongcòn được hưởng an bình.”Phác Hữu Thiên bật cười, tình sâu ý nặng nói.

“Ngươi nói vậy, thật ra lại khiến ta nghĩ tới một câu.”

“Ân?”

“Cho dù ngoài miệng vừatung hô Ngô hoàng vạn tuế, nhưng người thật lòngquy thuận hắn, lại được bao nhiêu đây.” Kim Tại Trung nói xong, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía Phác Hữu Thiên, sau đó cúi đầu cười, lời này chính là hắn từng nói qua vớiKim Tại Trung, không ngờy còn nhớ kỹ.

“Trước khi làm thần tử, ta cũng chỉ là một kẻ bình thường.” Lời này nghe có chút tùy ý, nhưng ánh mắt Phác Hữu Thiên lại không hề bình lặng chút nào.

“Nói vậy, ý tứ của ngươi là, mọi người đều chỉ vì bản thân mình thôi ư?” Phác Hữu Thiên cười, không đáp lời, ngưng một lát mới lại mở miệng nói.

“Hoàng Thượng gần đây đã đủ nhọc lòng, ngươi cũng nên bớt khiến hắn ưu phiền đi vài phần.” Không ngờ rằng hắn mở miệng lại để dặn dò những lời như vậy, Kim Tại Trung nghe xong, còn cười giễu.

“Vì cớ gì phải nói với ta những điều này?” Đây rõ ràng là khuyên y và Trịnh Duẫn Hạo nên hòa hảo mà ở chung, Phác Hữu Thiên thích Kim Tại Trung, cảm giác này không hề sai, nếu mọi người đều chỉ vì bản thân mình, hắn việc gì phải trơ mắt nhìn y hướng về Trịnh Duẫn Hạo?

“Lời nói dù có là đại nghịch bất đạo… Chỉ cần ngươi vui vẻ, thì dẫu đó có là tiêu diệt Viêm Quốc cũng không sao, lý do này đủ thỏa mãn rồi chứ?” Phác Hữu Thiên cười, nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra, lời này so với mỗi một câu trước đó đều chân thật hơn nhiều. Nhưng chính trong chớp mắt ấy, từ trên người Phác Hữu Thiên, y cảm giác được một luồng hơi thở nguy hiểm.

Chỉ cần, Kim Tại Trung vui vẻ thôi sao? Nói vậy, ở trong mắt hắn, Kim Tại Trung ở bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, sẽ được hạnh phúc ư?

“Ân…… Tuấn Tú, cậu ấy gần đây khỏe chứ?” Hình ảnh hiện lên trong đầu Kim Tại Trung, làm y không dám nghĩ ngợi thêm gì nữa, cuối cùng chỉ đành đổi đề tài.

“Có cần ta thay ngươi chuyển lời cho cậu ta không?” Phác Hữu Thiên hỏi, Kim Tại Trung nghĩ nghĩ, lúc sau cũng gật đầu.

.

.

.

“Công tử, những điều nô tì nói, ngươi đều nhớ kỹ cả rồi chứ?” Mính Nhi thật cẩn thận ướm hỏi, Kim Tại Trung có vẻ không để tâm gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến một người khác.

“Công tử! Ngươi thật sự nhớ kỹ rồi chứ?”

Mính Nhi kêu một tiếng nữa, Kim Tại Trung mới phục hồi lại tinh thần, đầu óc trống rỗng, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Mính Nhi, chỉ có thể nói.

“Rồi, nhớ kỹ hết rồi.”

Mính Nhi lúc này mới yên tâm, đang muốn tránh ra, Kim Tại Trung lại nói.

“Hoàng Thượng của các ngươi đâu?”

“Công tử muốn tìm Hoàng Thượng sao?”

“Nói bậy bạ gì không đâu, ta mà muốn tìm hắn á?” Mính Nhi chỉ thuận miệng hỏi mỗi một câu, không ngờ rằng Kim Tại Trung lại vội vã phủ nhận đến vậy, nhìn dáng vẻ này của Kim Tại Trung, Mính Nhi che miệng khúc khích cười.

“Công tử, nô tì chưa từng thấy Hoàng Thượng thiên vị một người như thế bao giờ đâu, Hoàng Thượng là đương kim Thiên tử, tướng mạo anh tuấn, khí chất phi phàm, tài trí siêu dật, những phẩm chất tốt nhất trong thiên hạ đều tụ tập trên người Hoàng Thượng, ông trời ưu ái người như thế, mà người lại chỉ độc chiều chuộng ngài, thực sự không dễ có được, dù nói đó là yêu thương chân thành nô tì cũng không lấy làm ngạc ngiên!”

“Nha đầu, ngươi đối với Hoàng Thượng của các ngươi có tâm tình sâu kín, hay là tới đây làm thuyết khách cho hắn thế?” Kim Tại Trung lườm Mính Nhi, tiểu nha đầu vẫn chỉ cười.

Mính Nhi nói quả thật không phải giả, một nam nhân có được thiên hạ lại vĩ đại như vậy, có ai không động lòng cho được? Đảo mắt một cái không ngờ y đã vào sống trong Duyên Tỉ Điện được nửa tháng. Hơn mười ngày qua chung sống, cũng đủ ảnh hưởng tới thái độ của y đối với Trịnh Duẫn Hạo.

Cho dù có cố vờ như không thấy, y cũng có thể cảm nhận được Trịnh Duẫn Hạo đối với y là trăm bề ưu ái, mới mấy ngày đầu, bất luận Trịnh Duẫn Hạo đợi y như thế nào, y cũng chỉ biết mắt lạnh mà đối diện, ngay cả khi đối thoại không được quá hai ba câu, vẫn phải có đến vài câu là mang theo ý châm chọc.

Thân là bậc cửu ngũ chí tôn, có ai không phải coi sắc mặt hắn mà làm việc? Hắn có thể chịu được đến mức ấy đã làm Kim Tại Trung kinh ngạc, huống chi ý cười nơi Trịnh Duẫn Hạo một khắc cũng không hề phai nhạt trên gương mặt.

Dẫu cho y có gây khó dễ thế nào, nếu đối phương vẫn chẳng chút để bụng thì cũng quá là vô nghĩa, tính tình Trịnh Duẫn Hạo càng hiền hòa, thì Kim Tại Trung lại càng tức giận, cuối cùng bắt đầu làm bộ như không nghe không thấy hắn, hoặc là thường xuyên ‘trong lúc vô tình’ đem các vật phẩm bài trí trong phòng ném vỡ.

Đám nô tài khi thu dọn nhìn đến những mảnh vỡ trên mặt đất đều lộ ra bộ dáng đau lòng, ấy thế mà Trịnh Duẫn Hạo vẫn không chút phản ứng. Huống chi Trịnh Duẫn Hạo đã nói, nếu y muốn đập phá cái gì, thì cứ chiều lòng y, ai cũng không được phép nhiều lời lấy một câu.

Tuy nói đây toàn là cống phẩm vô giá, nhưng thế thì đã sao, hắn sẽ không để ý, nhưng mà phản ứng của Trịnh Duẫn Hạo cứ bình tĩnh như vậy, y cũng thấy rất vô vị, ham muốn đập phá cùng lắm là hai ba ngày rồi cũng nguôi ngoai.

Một ngày nọ, trong lúc vô vàn nhàm chán, y loanh quanh trong phòng đông nhìn nhìn tây ngó ngó, không ngờ bên trong một hộp gỗ lại phát hiện ra khối ngọc tỷ nho nhỏ, trên đầu khắc hình rồng muôn phần tinh tế, trông rất sống động, lại toát ra khí thế cửu thiên đằng long(1), Kim Tại Trung ngắm nghía cho đã mắt, không biết là ai lại có tay nghề tuyệt đỉnh đến vậy.

Nhìn kỹ mới phát hiện ra hai chữ ‘Vu Thanh’, lập tức ánh mắt liền u ám, ngọc tỷ nắm trong tay, tưởng như sắp bị bóp đến nát vụn, sau đó cật lực quăng một phát, không ngờ đúng lúc ấy Trịnh Duẫn Hạo đẩy cửa bước vào, cạnh cứng của ngọc tỷ đập trúng lên mặt hắn.

Không khí tưởng như nháy mắt ngưng đọng, Kim Tại Trung sửng sốt, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mi lại, vươn tay chạm lên khóe mắt, nơi đầu ngón tay lập tức bị nhuốm đẫm sắc đỏ tươi, giương mắt nhìn nhìn Kim Tại Trung, trong mắt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không nói năng gì. Vết thương này xem ra khá sâu, máu tươi dọc theo hai má chảy xuống, sống lưng Kim Tại Trung phát lạnh, lập tức đi lên phía trước.

“Làm sao vậy? Có bị thương đến mắt không?”

Thanh âm của Kim Tại Trung khó nén sự âu lo, Trịnh Duẫn Hạo thấy y phản ứng như vậy, trước là sửng sốt, sau đó lại nhoẻn cười, vẻ tươi cười này rực rỡ vô cùng. Thấy hắn cười như vậy, Kim Tại Trung trong lòng càng thêm áy náy, nhấc tay lên quệt đi dòng máu đang chảy xuống, miệng càu nhàu trách cứ.

“Nhìn thấy ta thì cười cái gì? Ta kêu ngự y nha!”

Y đương nhiên không biết, nháy mắt kia biểu tình của mình tội lỗi biết bao. Còn nhớ rõ lúc An Tổng quản tiến vào thấy thương thế của Trịnh Duẫn Hạo, rồi lại liếc nhìn đến y, ánh mắt sau đó quả thực như thể muốn tha y ra ngoài mà băm mà vằm vậy, đằng này Trịnh Duẫn Hạo lại không hề hạ lệnh, càng không có ý tứ trách tội, lão cũng đành phải nuốt cục tức xuống bụng.

“Mạo phạm Thánh Thượng chính là tội chết!” Tuy rằng biết rõ Trịnh Duẫn Hạo sẽ không xử phạt Kim Tại Trung, nhưng lão vẫn nhịn không được mà răn đe một câu như vậy.

“Ngươi trước tiên cứ lui xuống đi.” Trịnh Duẫn Hạo nói với lão xong, An Tổng quản định nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lẳng lặng lui ra, cửa vừa mới bị khép lại, Trịnh Duẫn Hạo liền hỏi.

“Ai lại chọc giận ngươi thế?”

Y vốn dĩ còn có chút lo lắng, thấy Trịnh Duẫn Hạo cười nhẹ nhõm như vậy, đành vô lực thở dài, nói.

“Bị đập đến ngốc luôn rồi à? Nói thế nào cũng nên giáo huấn ta một hai câu chứ, ngươi thiếu chút nữa thì bị mù rồi!”

“Ngươi mà cũng biết là thiếu chút nữa cơ đấy, nhưng ngươi tức giận chính là sự thật mà.”

Kim Tại Trung vừa nghe, lại sững sờ hồi lâu, cuối cùng mới nói.

“Chưa thấy qua ai làm Hoàng đế như vậy cả.”

Như thể y nói câu gì đó làm người ta dễ chịu lắm vậy, Trịnh Duẫn Hạo cười đến càng thêm thoải mái. Kể từ ngày ấy y cũng dần dần biết điều hơn, không còn cố ý làm mình làm mẩy nữa.

Trịnh Duẫn Hạo quả thật là một người không tồi, nhưng nếu nói hắn tính cách ôn hòa, thì hình như lại không phải vậy. Y từng được lãnh giáo cái khí thế chấn động nhân tâm của Trịnh Duẫn Hạo, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm người khác thần phục, có lẽ chỉ khi đối diện với Kim Tại Trung, hắn mới có thể ôn nhu như vậy nhỉ?

Cho dù không được nghe Phác Hữu Thiên kể, y cũng biết Trịnh Duẫn Hạo quốc sự bề bộn, tỉ như hôm nay, từ lúc tỉnh lại đã không thấy hắn đâu, ở trong phòng thưởng thức thư họa, nhấp chút nước trà, thời gian vẫn trôi qua quá chậm chạp, cuối cùng chỉnh đốn lại y sam, mở cửa ra, Mính Nhi vừa lúc bưng khay trà mới vừa pha xong tiến vào, thấy Kim Tại Trung liền hỏi.

“Công tử muốn đi đâu?”

“Tùy tiện đi dạo thôi, đi một lát sẽ quay về.” Kim Tại Trung tùy ý nói, cũng không để Mính Nhi đuổi kịp liền rời đi.

Duyên Tỉ Điện tuy chỉ là tẩm cung của đế vương, nhưng diện tích cũng không nhỏ, rất nhiều nơi Kim Tại Trung còn chưa từng ghé tới, bên đường đều có binh lính canh giữ, nhưng y càng đi càng vắng, cuối cùng nhìn quanh bốn phía, lại không một bóng người.

Ngờ ngợ thấy kỳ quái nhưng không hề dừng bước, không ngờ rằng đi thêm một đoạn, đập vào tầm mắt chính là một cảnh vườn trống hoang tàn, tựa như là…… cảnh tượng sau khi bị lửa thiêu vùi.

Một loại cảm giác khó hiểu làm y không thể nâng bước tiến tới, tựa như chỉ cần đến gần thêm một phân, hô hấp cũng khó khăn hơn một phần, trong đầu bỗng nhiên vang lên lời Mính Nhi dặn dò, đã có chút mông lung, cực lực hồi tưởng lại chuyện Mính Nhi đã ba lần bốn lượt nhắc nhở y hồi ban sớm.

– Nam sương bên ấy là cấm địa, công tử nhớ kỹ đừng nên tiến vào.

Lời nói nháy mắt trở nên rõ ràng, Nam sương…… Chẳng lẽ chính là chốn tiêu điều trước mắt này ư?

“Ngươi sao lại ở đây?”

Không có tiếng bước chân, một giọng nói từ phía sau vang lên, ngữ khí nghiêm túc kia, làm Kim Tại Trung cả kinh, lập tức xoay người lại, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, ánh mắt của hắn, tựa hồ có chút phức tạp.

(1) cửu thiên đằng long: rồng vút bay trên chín tầng trời

Hoàn đệ tam thập ngũ chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.