CHƯƠNG 36
Nam sương là…… Cấm địa.
Không gian tối đen đặc quánh kia, nghe không thấy một chút thanh âm, cái cảm giác này… tên là tuyệt vọng. Nó cũng đã từng xuất hiện trong lòng mình sao…… Khu Nam sương này, sao lại khiến y buốt lạnh từ đáy lòng?
Mãi cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung mới hơi chút ngăn lại được thứ cảm giác đáng sợ kia, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay đã sớm đẫm ướt mồ hôi lạnh, mang theo chút hoảng hốt quay lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lát sau mới đáp.
“Ta chỉ định tùy tiện đi dạo thôi, không ngờ lại……” Nghe xong lời y nói, Trịnh Duẫn Hạo cũng dường như nhẹ nhõm đôi chút.
Khi hắn trở lại Duyên Tỉ Điện, không thấy bóng dáng Kim Tại Trung đâu, Mính Nhi nói y một mình đi tản bộ, Trịnh Duẫn Hạo liền xoay người đi ra ngoài. Một đường tra hỏi cấm quân, cuối cùng lại phát hiện ra y đang hướng dần theo hướng Nam sương mà đi, trong lòng lập tức trầm xuống, vì thế càng thêm guồng nhanh bước chân, may mà lúc đuổi tới, Kim Tại Trung mới chỉ dừng ở đây.
“Ngươi còn chưa dùng vãn thiện phải không, bây giờ trở về luôn được chứ?” Trịnh Duẫn Hạo hơi mỉm cười, tiến lên kéo tay Kim Tại Trung, không ngờ lại bị cản lại.
“Từ từ đã, đây là đâu?” Kim Tại Trung nghiêm mặt hỏi.
“Nam sương.” Trịnh Duẫn Hạo cũng không buồn do dự liền trả lời.
“Vậy……” Vừa mới nói được một chữ, thanh âm của Kim Tại Trung liền ngưng lại. Hai người gắt gao nhìn nhau, Trịnh Duẫn Hạo chau mày, cùng chờ đợi xem Kim Tại Trung định nói gì. Thật lâu sau, Kim Tại Trung mới nói tiếp.
“Không có gì, trở về thôi.” Cười cười với Trịnh Duẫn Hạo, mối nghi hoặc nơi đáy lòng này, không hiểu sao lại không thể bật ra khỏi miệng.
.
.
.
Kim Tại Trung không nghĩ rằng mình thế mà đã đi cả một quãng đường dài đến vậy, quên bẵng cả thời gian, khi trở lại Chính điện thì bốn phía đã thắp đèn sáng chưng.
“Hoàng Thượng, công tử! Có cần lập tức truyền lệnh không ạ?” Mính Nhi hỏi, Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, sau đó nàng liền lui ra ngoài. Kim Tại Trung lẳng lặng ngồi một bên, đến tận khi nhấc đũa dùng bữa cũng không nói lấy một câu, trong ánh mắt nhìn như ắp đầy tâm sự.
Trịnh Duẫn Hạo gắp đồ ăn đến bên miệng y, y cũng ngoan ngoãn ăn hết, nhưng hiển nhiên tâm tư không đặt trên bữa vãn thiện này, Trịnh Duẫn Hạo thu hết vào trong mắt, nhưng cũng không muốn lên tiếng. Tự mình đưa một chén rượu nhỏ tới bên miệng y, Kim Tại Trung ghé miệng, vì không kịp đề phòng mà uống một hớp.
Như vậy mới có chút hoàn hồn, Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu cười khẽ, Kim Tại Trung giương mắt nhìn về phía hắn, thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của hắn, không khỏi trợn trừng hai mắt.
Vãn thiện xong xuôi, Kim Tại Trung đang chuyên tâm lau chùi thanh kiếm của mình, đó là do Trịnh Duẫn Hạo không lâu trước đã tặng cho y. Thuở trước ở Nghiệp Quốc, Kim Tuấn Tú cũng cất giấu không ít bảo kiếm, mặc dù không ở trong quân doanh, nhưng thưởng thức kiếm y cũng hiểu biết, chúng đều là bảo vật ngàn dặm khó tìm, Kim Tuấn Tú nói muốn tặng y, nhưng y trước nay cũng chưa một lần liếc mắt.
Không ngờ Trịnh Duẫn Hạo vừa chọn một thanh liền hợp mắt y đến vậy, tuy nói trong cung đình cũng không có đất dụng võ, nhưng lúc không có việc gì làm, y vẫn đều lấy thanh kiếm ra ngắm nghía.
Giờ đây trong phòng chỉ còn có hai người, Trịnh Duẫn Hạo đang đọc qua bộ sách trên tay, còn Kim Tại Trung thì vừa lau kiếm vừa lẩm nhẩm hát, thấy dáng vẻ y yêu thích đến không nỡ buông tay, Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, buông sách trong tay xuống, nói.
“Sao cứ hát mãi một câu đó thế?”
“Không phải hỏi rất vô nghĩa hay sao, ta chỉ biết một câu đó thôi!” Kim Tại Trung ngẩng đầu lườm hắn một cái, sau đó liền thu kiếm vào bao, đứng dậy cất kiếm xong, vừa định ngồi lại chỗ cũ, Trịnh Duẫn Hạo lại mở miệng nói.
“Lại đây.”
Kim Tại Trung nheo mắt nhìn hắn, Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng ngoắc tay, vẻ mặt cười đến là bất lương, tuy nói trông rất đẹp, nhưng y nói thế nào cũng không tin Trịnh Duẫn Hạo là một kẻ đơn thuần, nói thì là nói vậy, mà không hiểu sao bước chân mình lại vẫn ngoan ngoãn di chuyển tới chỗ hắn.
“Thánh Thượng có gì cần phân phó sao?”
“Ngồi đi.” Hai mắt nhìn Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo tùy ý nói xong. Không nghĩ rằng Kim Tại Trung nghe xong
hai mắt lại trừng thật lớn, im lặng một lát mới nói.
“Làm? Làm cái gì cơ?”(1)
“Trẫm bảo ngươi ngồi xuống.” Vừa nói xong, đồng thời chỉ chỉ tay vào vị trí kế bên. Thấy biểu tình của y, Trịnh Duẫn Hạo không khỏi buồn cười. Kim Tại Trung lưỡng lự một hồi, lại lề rề không chịu nghe lời hắn nói.
“Ngươi lại nghĩ linh tinh gì hả?” Trịnh Duẫn Hạo rõ ràng là ngữ khí oan ức, Kim Tại Trung nghe xong càng thêm bất mãn, liền phản bác lại.
“Có câu tâm đề phòng người thì không thể không có, ta chính là không thể tin tưởng ngươi được, sao nào? Trịnh Duẫn Hạo!” Không biết tự bao giờ, xưng hô của Kim Tại Trung đối với Trịnh Duẫn Hạo đã đổi thành gọi thẳng tên thật, ấy thế nhưng người bị đối đãi vô lễ như vậy lại mảy may chẳng buồn để ý.
“Vốn ta cũng không có ý định này, nhưng ngươi lại nhắc nhở ta.” Trịnh Duẫn Hạo cười nói, Kim Tại Trung có phần nghi hoặc ẩn ý trong lời hắn nói, nhưng chỉ một khắc sau đã bị người kia kéo giật trên trường y, mà lưng của y, lại đang dán sát vào ***g ngực Trịnh Duẫn Hạo.
“Hoàng Thượng, ngươi dây dưa với con tin của dị quốc như vậy, còn ra thể thống gì nữa?” Kim Tại Trung lại không có vẻ gì là kích động, ngược lại vẻ mặt còn rất trấn định. Muốn rút cánh tay bị Trịnh Duẫn Hạo bẻ quặt đằng sau ra, nhưng vẫn không thể thành công. Chẳng những thế, lại còn khiến cánh tay đang chế ngự y vào trong lòng hắn hình như càng thêm dùng sức, tay phải của y vốn dĩ đã không thể sử dụng chút khí lực nào, đương nhiên không phải là đối thủ của Trịnh Duẫn Hạo.
“Thứ nhất, ngươi vốn chính là người của Viêm Quốc ta, thứ hai, ngươi lại càng không phải là con tin.” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng nói xong, lại cố ý kề môi sát bên tai Kim Tại Trung, người kia liền bị thanh âm ấy làm cho nóng đỏ cả vành tai.
“Dù sao ngươi cũng là Hoàng đế, ngươi nói thế nào thì là thế ấy, trước hết buông tay của ngươi ra đã có được không?” Kim Tại Trung dùng ngữ khí nửa lấy lòng để nói chuyện, nhưng Trịnh Duẫn Hạo cũng chẳng nể tình.
“Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã, đáp xong rồi tính sau.”
“Được.” Kim Tại Trung đáp ứng rất nhanh chóng, Trịnh Duẫn Hạo phì cười, tiếng cười vang lên bên tai, không hiểu sao lại làm Kim Tại Trung có chút khẩn trương.
“Vừa rồi sau khi trở về, ngươi đã suy nghĩ gì vậy?”
Lúc trước vừa mới nhanh nhảu đáp ứng, giờ phút này lại ngậm miệng không nói năng gì, y suy nghĩ gì ư? Y suy nghĩ rất nhiều, nhưng biết nói thế nào đây? Kim Tại Trung tuy mãi vẫn không lên tiếng, nhưng Trịnh Duẫn Hạo cũng không nóng vội thúc giục y, ngón tay thon dài vuốt theo mái tóc của Kim Tại Trung, tầm mắt…… không sao di dời được.
“Ta nghĩ, ở Nam sương…… Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe, ánh mắt chợt tối sầm lại, không đợi hắn đáp lại, Kim Tại Trung liền nói tiếp.
“Ta đã từng đến nơi đó, đúng không?” Kim Tại Trung vẫn cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, lại từng câu từng chữ đâm thấu trái tim Trịnh Duẫn Hạo.
“Kỳ thật……” Trịnh Duẫn Hạo mới vừa mở miệng nói được hai chữ, lại bị lời nói của Kim Tại Trung cắt ngang.
“Cứ coi như ta chưa từng hỏi đi, ngươi không cần trả lời nữa.” Kim Tại Trung quay đầu lại, cặp mắt kia vẫn mĩ lệ như trước, nhưng lại thiếu đi vẻ sắc bén trước kia, đăm đăm nhìn thẳng Trịnh Duẫn Hạo, lại khiến hắn nhất thời quên cả đáp lời.
“Hữu Thiên hắn cũng nói, quên đi quá khứ có khi sẽ tốt hơn. Suy nghĩ của ta rất đơn giản, nếu như nhớ lại chuyện trước kia mà phải hủy hoại tất cả hiện giờ, thì ta thà rằng không nhớ lại, nếu đã trôi qua, vậy chắc không còn quan trọng nữa đúng không.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong tâm trí, cũng không khỏi hiện ra đủ loại hình ảnh, cái cảm giác áp bách này càng ngày càng rõ rệt, y không muốn chịu đựng, nhưng nó vẫn cứ từng chút một gặm nhấm y.
Thật lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo mới cười, lọt vào trong mắt Kim Tại Trung, vẻ tươi cười này sao lại có vẻ khổ sở đến vậy, là thứ cảm xúc hắn vẫn luôn muốn thiêu rụi, nhưng từng giờ từng khắc lại vẫn canh cánh khôn nguôi, cuối cùng đành trầm trầm mở miệng nói.
“Quan trọng là… ngươi có quyền được biết tất cả.”
“Nhưng ta không muốn biết!” Trịnh Duẫn Hạo mới vừa nói dứt câu, Kim Tại Trung đã liền cướp lời, giọng nói rõ ràng có chút lên cao, Trịnh Duẫn Hạo cũng bàng hoàng.
“Cho dù có lãng quên thì đó cũng là chuyện của ta, không một ai có quyền can thiệp.” Kim Tại Trung nhẹ giọng thì thào, lời này tựa như đang nói với chính bản thân mình.
“Đây chính là do ngươi nói, đến lúc đó có nhớ lại được thì cũng đừng trách ta cực lực ngăn cản ngươi đấy.” Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc giây lát, rồi lại thay bằng ngữ khí bông đùa, dường như muốn xua tan đi bầu không khí nặng nề này.
“Nghe ngữ khí nghiêm túc ngươi nói ban nãy, ta còn tưởng rằng chuyện đã quên mất nghiêm trọng đến thế nào chứ.” Lời nói của Trịnh Duẫn Hạo cũng xem như có hiệu quả, Kim Tại Trung chỉ mấp máy môi ôm một bụng ai oán. Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười lúc này, Kim Tại Trung lại không hề để ý thấy.
– Ngươi lựa chọn lãng quên… Nhưng ta, lại vẫn lo lắng đề phòng. Lo sợ đến một ngày nào đó khi tỉnh dậy, ngươi sẽ nói với ta rằng…… Trịnh Duẫn Hạo, ta đã sớm không còn yêu ngươi nữa.
“Ta hỏi thật ngươi, ngự y nói vết thương ở khóe mắt sau khi lành sẽ để lại sẹo đúng không?” Kim Tại Trung bỗng nhiên hỏi, Trịnh Duẫn Hạo lại cười đầy ẩn ý, nói.
“Vết thương này thật ra cũng rất đáng giá.”
“Trịnh Duẫn Hạo… Ngươi thích ta đúng không?” Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại không hề sửng sốt, trực tiếp trả lời.
“Đúng vậy.”
“…… Nga.”
Có lẽ câu trả lời của Trịnh Duẫn Hạo có hơi ngắn, nhưng đối với Kim Tại Trung mà nói, vậy là đủ rồi.
.
.
.
Buổi chiều hôm sau, Trịnh Duẫn Hạo hoàn thành xong quốc sự rồi trở lại Duyên Tỉ Điện, Kim Tại Trung đang cầm đao khắc khắc hoa trên ngọc thạch, trông y điêu đắc rất chuyên tâm, ngay cả Trịnh Duẫn Hạo tiến vào mà y cũng không phát hiện ra.
“Đang làm gì thế?” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên lên tiếng, chạy tới bên người Kim Tại Trung, một tay rất tự nhiên quấn quanh eo Kim Tại Trung. Kim Tại Trung giương mắt nhìn hắn, thuận tiện gạt bàn tay bên hông mình ra, nói.
“Cái này thật không dễ làm! Ta làm hỏng đến mấy khối rồi.”
Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, nhìn đống ngọc thạch không ra hình thù gì trên mặt bàn, nhíu nhíu mi nói, “Ta cũng thấy rồi.”
“Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?” Lưỡi đao khắc sắc ngọt, Kim Tại Trung nói xong, đồng thời buông đao xuống.
“Hoàng Hậu nói hôm nay sẽ dẫn Hàn Nhi sang đây.”
“Hoàng Hậu? Hàn Nhi? Chính là nương tử và hài tử của ngươi chứ gì!” Kim Tại Trung nói xong, sắc mặt có chút biến đổi.
“Không sai.” Trịnh Duẫn Hạo biết rõ Kim Tại Trung đã bắt đầu giận dỗi, thế mà lại còn không thèm dỗ dành, cơn tức của Kim Tại Trung càng dữ dội bốc lên đầy trời, nói.
“Cho nên ngươi định nói, kế tiếp chính là thời điểm cả nhà các ngươi đoàn tụ hàn huyên, người ngoài như ta nên tự biết điều mà tránh đi, tốt nhất là thu dọn sạch sẽ đồ đạc chạy về Huân Lăng Điện phải không?” Nói liền một hơi, vậy mà Kim Tại Trung cũng không phải thở gấp chút nào.
“Ngươi nói có vẻ thuận miệng nhỉ.” Trịnh Duẫn Hạo cười giễu, Kim Tại Trung mím chặt môi, nổi giận.
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi được lắm!” Nói xong liền trừng lườm Trịnh Duẫn Hạo một cái, đang định cất bước quay đi, lại bị giữ chặt lấy.
“Aizz, ngươi nói nghe rất thuận miệng, nhưng ta đã nói là đúng hay không đâu? Xem ngươi lại ghen rồi này.”
Nghe ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung hoàn toàn cảm nhận được bản thân vừa bị quay một vòng rồi, liếc mắt trừng hắn một cái, lạnh lùng nói.
“Chỉ sợ nếu ta mà không có phản ứng gì, người phải khóc chính là ngươi đấy! Tên khốn!”
Tuy bị mắng, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại vẫn vui vẻ như trước, đối với lời nói của Kim Tại Trung thì liên tục nói “phải
phải”, không lâu sau, Hoàng Hậu Trương Huyên hộ tống Thái tử Trịnh Trử Hàn tới Duyên Tỉ Điện.
Sau khi Trương Huyên hành lễ với Trịnh Duẫn Hạo xong, trong khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn thấy Kim Tại Trung, nàng tưởng chừng như hoa mắt, sau đó mới nghi hoặc nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo.
“Đừng kinh ngạc, y đúng là Tại Trung.” Trịnh Duẫn Hạo sớm đã dự đoán được Trương Huyên sẽ có phản ứng như thế, cho nên cũng không lấy làm kỳ quái, nhưng còn Kim Tại Trung nhìn thấy hai người cứ liếc qua liếc lại, trong lòng bỗng có chút khó chịu.
Đang định hành lễ với Trương Huyên, thì lại bị Trịnh Duẫn Hạo cười ngăn lại, nói.
“Nàng gặp được ngươi vui mừng còn chẳng kịp, lễ tiết này cứ miễn đi.” Trịnh Duẫn Hạo nói xong, Trịnh Trử Hàn không biết từ khi nào đã chạy tới trước mặt hắn, bị hắn bế bổng lên.
“Sao có thể chứ? Tại Trung……” Trương Huyên nói rất khẽ, nhưng trong mắt tất cả đều ngập tràn sự khó tin, Trịnh Duẫn Hạo tiện đó nói.
“Ta sẽ giải thích với ngươi sau, chỉ là hiện giờ y không nhớ nổi những chuyện quá khứ thôi.”
“Hoàng Hậu nương nương……” Kim Tại Trung gọi, Trương Huyên nghe Trịnh Duẫn Hạo nói xong, trong mắt dẫu hiện lên một tia mất mác, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười, dù chỉ cười như vậy thôi, nhưng nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má, Kim Tại Trung trông thấy mà hoảng sợ, có phần không biết làm sao cho phải.
“Ngươi trước đây đều chỉ gọi ta là Huyên tỷ tỷ mà, hiện tại sao lại biết lễ nghĩa vậy chứ.” Cực lực khống chế cảm xúc của mình, người mà nàng ngày nhớ đêm mong rốt cục cũng lại xuất hiện ngay trước mặt mình, niềm hạnh phúc trong lòng chỉ sợ sắp không che giấu nổi nữa.
“Huyên tỷ tỷ?” Trương Huyên bỗng nhiên tiến lên ôm lấy y, miệng nói.
“Ngươi thật sự đã trở lại rồi……”
Lời nói kia rõ ràng mang theo nghẹn ngào, lại giấu không được niềm vui sướng, tuy nói là lần đầu gặp mặt, nhưng động tác thân mật này lại không hề khiến Kim Tại Trung cảm thấy lạ lẫm. Mà Trịnh Duẫn Hạo trơ mắt nhìn Hoàng Hậu của mình ôm nam nhân khác cũng không nổi giận, nói vậy trước đây giao tình giữa y cùng Trương Huyên hẳn là tốt lắm.
Còn bé con phấn điêu ngọc trác trên tay Trịnh Duẫn Hạo, hai mắt cũng vẫn nhìn chăm chăm Kim Tại Trung, như thể đang chờ đợi điều gì, quả không ngạc nhiên, Kim Tại Trung sau đó cũng lưu ý đến ánh mắt đứa nhỏ, tươi cười nói.
“Thái tử điện hạ, còn nhớ rõ bản Hoàng tử chứ?” Mới nói như vậy xong, bé con lập tức vui hẳn lên.
Bé con vẫn luôn thích nhất là vui đùa bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, hôm nay lại tựa như đổi tính mà bám dính lấy Kim Tại Trung, đến ngay cả lúc dùng vãn thiện cũng vẫn kiên trì ngồi bên người Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo cùng Trương Huyên cũng chỉ trông bé con đùa nghịch, hoàn toàn không có ý trách cứ.
Hai người thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, Trương Huyên nhẹ nhàng gật đầu, Kim Tại Trung cũng không còn lòng dạ nào mà bận tâm, một lòng trêu chọc bé con bên cạnh, thật sự cũng không thể nói rằng y quá cẩn thận chăm nom tiểu Thái tử, có điều không hiểu vì sao, đứa nhỏ này cứ thích nhìn chằm chằm theo y, ngay cả động tác khi dùng bữa cũng phải bắt chước được một lần.
Bất cứ ai nhìn thấy một bé con lanh lợi đáng yêu như vậy cũng sẽ không cảm thấy phiền chán chút nào, huống hồ y ngay từ đầu đã cảm nhận được rằng đứa nhỏ này rất ham vui, chỉ qua một đêm đã càng thêm thân thiết. Vãn thiện xong xuôi, Trương Huyên cùng tiểu Thái tử chỉ lưu lại một lát, sau đó liền trở về Cẩm Việt Cung, sau khi mọi người rời đi, Kim Tại Trung dõi theo hướng Trương Huyên rời đi, thuận miệng nói.
“Hài tử của ngươi chẳng giống ngươi chút nào……” Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe xong, lập tức ngẩn cả người.
“Nó so với ngươi thì đáng yêu hơn nhiều.” Rút ra được một kết luận như vậy xong, khi xoay người đi còn cố ý liếc qua
Trịnh Duẫn Hạo, sau đó mới rời đi, để lại một mình Trịnh Duẫn Hạo, dở khóc dở cười.
.
.
.
Trải qua lần trước lạc bước vào Nam sương, Kim Tại Trung quyết định không đi loạn trong Duyên Tỉ Cung nữa, mà chuyển hướng ra ngoài cung, lúc ngang qua Huân Lăng Điện, vẫn theo quán tính ghé vào, hiện giờ nơi này không có người ở, nhưng bên ngoài vẫn có cấm quân tuần tra như trước, dạo quanh một vòng đang định rời đi, trong tầm mắt lại thấy Vu Thanh.
“Ngươi, là Vu Thanh?” Kim Tại Trung hỏi, tuy rằng mới chỉ có duyên chạm mặt một lần, nhưng thật kỳ lạ, dung mạo của thiếu niên này y vẫn còn nhớ kỹ.
“Công tử chính là Hoàng tử điện hạ của Nghiệp Quốc?” Vu Thanh ngữ khí ôn hòa, thái độ cũng không e không sợ. Trong thoáng chốc nhìn thấy Kim Tại Trung, lập tức nhớ tới người mình đụng phải đêm hôm đó, khi An tổng quản dẫn cậu ta chạy về Duyên Tỉ Điện.
“Đúng vậy.”
Đối với việc Trịnh Duẫn Hạo thu nhận Hoàng tử Nghiệp Quốc vào cung, đám cung nhân đã sớm đoán mò đến ồn ào huyên náo, mà nói đến nhiều nhất, cũng không ngoài việc vị Hoàng tử Nghiệp Quốc kia và Dịch Tướng quân dung mạo cực kỳ giống nhau. Nghe vậy, Vu Thanh quan sát Kim Tại Trung một lát, rồi sau đó mới chậm rãi mở miệng, nói.
“Điện hạ gần đây hình như sống cũng không tệ.”
“Cũng tàm tạm.” Trong nháy mắt vừa rồi, trong mắt Vu Thanh bỗng hiện lên một tia địch ý.
“Huân Lăng Điện này, chỉ e cũng đã vắng lạnh gần nửa tháng, điện hạ sống trong Duyên Tỉ Điện của Thánh Thượng có tốt không?” Vu Thanh thản nhiên hỏi, Kim Tại Trung nhíu chặt mi, mắt đã thấy cậu ta đang từng bước từng bước đến gần mình.
“Nghe nói, điện hạ ngài mấy ngày trước đã lạc đến Nam sương? Vu Thanh còn tưởng rằng, điện hạ sẽ rất nhanh phải dọn đi chứ…… À, cũng không phải, chắc hẳn là…… đã bị Thánh Thượng hạ lệnh mời quay về Huân Lăng Điện.” Cách nói năng câu chữ rành mạch, mà chữ ‘mời’ kia lại hết sức nhấn mạnh.
Nam sương ẩn chứa một đoạn chuyện xưa, đây là điều mà Kim Tại Trung không phải không biết, nhưng hiện giờ nghe Vu Thanh nói ra miệng như vậy, thì câu chuyện ở Nam sương tựa hồ cũng không hẳn là bí mật, ít nhất thì trong cung còn có không ít người có nghe qua.
“Phiền công tử quan tâm, Thánh Thượng đối với việc này vẫn chưa trách tội.” Kim Tại Trung thản nhiên ưu nhã nói xong, thực chất sớm đã có ý rời đi.
“Thế nào? Điện hạ không hiếu kì ở Nam sương đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
Ở Nam sương…… đã xảy ra chuyện gì? Câu này không nghi ngờ gì đã lập tức khiến tâm tư y trở nên mâu thuẫn, đối với chuyện tình mình không biết, có lẽ ai cũng sẽ thấy tò mò, huống hồ việc này rất có khả năng còn liên quan đến bản thân mình. Nhưng…… từ đáy lòng chợt có chút cảm giác khó hiểu, dường như đây là chuyện y không nên hỏi tới.
“Đêm đó, bầu trời trong cung bị một ngọn lửa nhuốm đỏ rực, chỉ cần là người từng thấy qua, đều sẽ không tài nào quên được. Điện hạ, cả ngươi và ta đều không đấu lại được một người, một người đã chết.” Vu Thanh nói câu này xiết bao thê lương, trong mắt cũng là một thứ cảm xúc khác lạ.
“Trò chơi nghe kể chuyện xưa này, ta vẫn luôn không thích thú lắm.” Kim Tại Trung cười, nhưng ý cười này lại chỉ duy trì trong thoáng chốc, sau đó liền vụt biến mất, cất bước rời đi.
“Điện hạ là không muốn nghe, hay là…… Sợ phải nghe?”
Nét giảo hoạt trong mắt Vu Thanh, làm y biết rõ rằng không nên dừng lại, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà thả chậm bước.