Thị Lang

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37

“Xem ra, điện hạ đối với chuyện cũ này cũng rất muốn biết.” Thấy động tác của Kim Tại Trung chậm lại, Vu Thanh đắc ý mở miệng, bước chân của Kim Tại Trung đã dừng hẳn lại, nhưng vẫn không xoay người lại đối diện với Vu Thanh.

“Nếu đã nói vậy, việc này hẳn là cấm kỵ trong cung, Vu công tử làm thế này, hình như có phần không biết chừng mực. Ta hiện sống cùng Thánh Thượng, công tử ngươi hẳn cũng đã biết, chẳng lẽ không sợ tại hạ nhiều lời với Thánh Thượng hay sao?”

Kim Tại Trung đang cân nhắc, mục đích của tên Vu Thanh này, rốt cuộc là vì sao?

“Nam sương sở dĩ biến thành cảnh tượng như hiện giờ, là do một trận đại hỏa năm nọ, điện hạ ngươi đoán thử xem…… Người ở Nam sương đêm đó, là ai?” Vu Thanh hỏi, nói đến chữ cuối cùng lại có ý cười, lời Kim Tại Trung nói trước đó, coi như không hề nghe thấy.

“Dịch tướng quân sao?” Kim Tại Trung lạnh lùng trả lời, rồi sau đó xoay người ra sau, Vu Thanh sớm đã cách y không đến hai bước.

“Điện hạ quả nhiên thông minh hơn người, câu chuyện xưa về Dịch tướng quân, chỉ e toàn bộ Viêm Quốc trên dưới không ai không hiểu, nhưng điện hạ có biết một thân phận khác của Dịch tướng quân hay không?”

“Vu công tử, có gì thì nói thẳng hết một lần cho rõ ra đi, tại hạ không phải người Viêm Quốc, sao có thể biết chuyện của Viêm Quốc được cơ chứ?” Tuy rằng vì lời nói của Vu Thanh mà trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng Kim Tại Trung nói những lời này vẫn không mang chút vẻ nóng vội.

“Kỳ thực Dịch tướng quân, cũng không phải họ Dịch. Người làm quan Viêm Triều vô số, nhưng duy chỉ có hai người, con dân khắp thiên hạ đều quen thuộc. Một người là Dịch Tướng quân, còn một người khác…… chính là Kim Thị lang của Lễ bộ.”

“Đều là vang danh thiên hạ, nhưng phương thức nổi danh lại là hai thái cực, Dịch Tướng quân oai hùng vĩ lược anh dũng thiện chiến, có được sự kính trọng của toàn bộ con dân Viêm Quốc, nhưng còn Kim Thị lang……” Vu Thanh tạm ngừng giây lát, hai mắt lướt qua Kim Tại Trung, tiếp tục nói.

“Từ trong miệng dân chúng, ngươi tuyệt đối sẽ không nghe được nửa câu lời hay về y, mê hoặc Thánh Thượng, nhiễu loạn triều cương, làm loạn hậu cung, chẳng những tính cách cổ quái, lại còn luôn vì chút hỉ giận của cá nhân mà lạm sát người vô tội, trên dưới Kim gia sớm đã chịu tội phạm thượng, ý đồ mưu phản bị định tội tịch biên gia sản chém đầu cả nhà, y chẳng qua cũng chỉ là được Thánh Thượng phá lệ khai ân, mới có thể bảo toàn tính mạng, vậy mà y cũng chẳng biết điều.”

“Nếu lời này là thật, y đương nhiên là đáng chết.” Nhưng nghe giọng kể lại của Vu Thanh, lại khiến y có cảm giác quen thuộc bỗng nhiên trỗi dậy.

“Đúng, y đáng chết, nhưng đáng chết nhất chính là, y đã hại Viêm Quốc mất đi một vị hoàng tử, cùng với Liễu Phi mà Thánh Thượng sủng ái nhất. Đó là vị hoàng tử đầu tiên của Viêm Triều, là Thái tử của Viêm Quốc, nhưng đã vì y mà phải bỏ mạng.” Nói đến đây, Vu Thanh lại thản nhiên mỉm cười, cậu ta hãy còn nhớ rõ khi đó khắp hoàng cung là một tình cảnh như thế nào.

“Trên dưới triều thần đều khẩn cầu Thánh Thượng xử tử y, Thánh Thượng lại lần lữa không hạ chỉ, Thánh Thượng đối với y vừa yêu lại vừa hận, nhưng đến cuối cùng, y vẫn chết, vùi thân trong trận hỏa hoạn tại Nam sương năm ấy.”

Lời Vu Thanh nói vừa mới dứt, Kim Tại Trung liền hiện ra một tia kinh ngạc, mở to hai mắt, cậu ta trước đó đã nói người chết ở Nam sương là Dịch tướng quân, hiện giờ lại đề cập tới vị Lễ bộ Thị lang kia, thầm nghĩ hai người hẳn sẽ không đồng thời bỏ mạng cùng một nơi, cách giải thích duy nhất chính là, bọn họ căn bản vốn là cùng một người. Phản ứng của Kim Tại Trung tựa hồ cũng nằm trong dự kiến của Vu Thanh, cậu ta lại nói tiếp.

“Hoàng Thượng sủng y, yêu hắn, dung túng cho y, thậm chí còn ân chuẩn cho y sống lâu dài trong Hoàng cung, có biết Lạc Hoa Các không? Chính là nơi y từng ở, cho dù y đã mất nhiều năm, nhưng nơi ấy vẫn được bảo trì bài trí vốn có ngày trước.”

Lạc Hoa Các, tựa hồ lại là một cái tên quen thuộc mà xa xăm, nhưng hiện giờ lại nhớ không nổi một chút hình ảnh nào.

“Ta đã nói rồi, Dịch tướng quân cũng không mang họ Dịch, nhưng mãi đến ngày y chết, khắp cả nước vẫn không một ai hay biết rằng, Dịch Tướng quân được bọn họ vô vàn kính trọng kia, hóa ra cũng chính là Lễ bộ Thị lang mà bọn họ khinh bỉ nhất! Không lâu sau, Hoàng Thượng mới đem tin tức này công cáo thiên hạ.”

Tựa như đang nhớ lại đoạn hồi ức ngày ấy, ánh mắt của Vu Thanh cũng bắt đầu tối sầm lại, dù sao trước nay những nam tử chốn hậu cung, ai ai cũng đều khát vọng Trịnh Duẫn Hạo đối xử với mình có thể được như hắn đối với Kim Tại Trung, nhưng đáng tiếc thay, Kim Tại Trung trong thiên hạ này, lại chỉ có một mà thôi.

“Lúc ấy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Đều tán tụng những công tích cùng sự vĩ đại của y, mà dường như đã lãng quên rằng, trước đó người bị chính miệng mình chửi rủa thậm tệ nhất là ai, không ai dám đề cập tới tên vị Lễ bộ Thị lang kia nữa, bọn họ chỉ dám gọi y là ‘Dịch Tướng quân’, bởi vì…… như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng bọn họ. Mà vị Lễ bộ Thị lang kia, cũng chính là Dịch Tướng quân, tên thật của y là… Kim Tại Trung.”

Nghe xong đoạn chuyện cũ ấy, trái tim đập nhanh đến bất thường, từ miệng người khác nghe được hết thảy những chuyện có liên quan đến bản thân mình, cảm giác ấy làm y khiếp sợ khôn cùng, quá khứ của y ở Viêm Quốc, quả thực có thể coi như một truyền kỳ.

Trong cung không ít người biết y là Hoàng tử đến từ Nghiệp Quốc, nhưng biết rằng y cũng không phải là đứa con do Nghiệp Vương thân sinh chỉ e cũng không được mấy người, ở trong miệng họ, y chính là ‘Tuấn Hoàng tử’ từ Nghiệp Quốc bước chân vào Viêm Quốc, ‘Kim’ vốn là quốc họ của Nghiệp Quốc, mà danh hào ‘Tuấn’ là do Nghiệp Vương sắc phong, trong cung đại đa số mọi người cũng chỉ biết họ của y, nhưng không ai biết được tên thật của y.

Khi y còn đang chìm trong trầm mặc, Vu Thanh lại nói.

“Ngươi có hiểu được những lời ta nói không? Dân chúng còn cảm thấy áy náy, huống chi là Hoàng Thượng, hắn hối hận vì đã hại chết chính người mình yêu nhất, người trong thiên hạ đều nói Hoàng Thượng đối với y là chân tình sâu nặng, sau khi y chết, Hoàng Thượng gần như thay đổi thành một con người khác, ngay cả triều chính cũng hầu như không nghe không hỏi, thậm chí lúc Liễu Phi cùng Thái tử chết đi, Hoàng Thượng cũng chưa từng thất hồn lạc phách như thế, ngươi có thể tưởng tượng được thứ tình cảm này không?”

Vào giờ khắc này, Vu Thanh dường như đang cảm thán, đối mặt với một mối thâm tình như vậy, cho dù chỉ là người đứng xem ngoài cuộc, chắc hẳn cũng sẽ rung động nhỉ?

“Nếu nói Hoàng Thượng hiện giờ yêu thích ngươi, thì đó tuyệt đối cũng là bởi vì ngươi và người kia giống như khuôn đúc, hắn dù có đối tốt với ngươi thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể chứng minh rằng hắn đang tìm cách chuộc tội mà thôi.”

Cảm thấy ngữ khí của Vu Thanh bỗng nhiên kích động hẳn lên, Kim Tại Trung liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lời của Vu Thanh cho dù có khơi nên sóng gió như thế nào trong lòng y, thì hiện giờ cũng chỉ là những câu chữ phiến diện mà thôi, theo như lời cậu ta nói, xem ra Trịnh Duẫn Hạo yêu Kim Tại Trung, đây là điều có thể khẳng định.

Nhưng trong những mảng ký ức của y mà Vu Thanh cũng không hay biết đã xảy ra những chuyện gì, y không thể xác định được. Ngày ấy nếu Nam sương đã bị thiêu thành tro bụi, thì bản thân mình làm thế nào mà còn sống đến ngày hôm nay? Nếu Trịnh Duẫn Hạo yêu y, vậy vì sao Trầm Xương Mân lại muốn đưa y rời xa Viêm Quốc? Rồi kể từ sau đó, Trầm Xương Mân đối với chuyện cũ cũng không hề đề cập lấy nữa chữ, thế là cớ làm sao?

Áp chế xuống tất cả nghi vấn, Kim Tại Trung chỉ chọn lấy một trong số đó, hỏi.

“Nói vậy, Vu công tử cũng cho rằng Thánh Thượng của các ngươi đã sai lầm rồi ư?” Kim Tại Trung vừa mới nói xong, Vu Thanh liền biện bạch nói.

“Cũng không hẳn, theo ta thấy, Hoàng Thượng cũng không có gì thực sự phải xin lỗi y, nhưng việc này, sao đến lượt người ngoại có thể nói chứ?” Nghe ngữ khí của Vu Thanh, cũng không phải không có vẻ thản nhiên, lời này và trước đó nghe có chút khác lạ.

“Xem ra, Vu công tử cũng là người hiểu chuyện, hôm nay đến đây nói với ta chuyện này, vậy dụng ý là gì đây?”

“Hiểu chuyện? Lầm rồi, sở dĩ ta nói với ngươi những điều này, chẳng qua là muốn ngươi nhìn cho rõ, Hoàng Thượng đối với ngươi không phải là yêu, mà chỉ là sự hối hận với người ấy. Mà ta đã không thể có được, thì người khác cũng đừng hòng chiếm lấy, ngươi có biết việc triều chính mà gần đây Hoàng Thượng luôn phiền lòng là gì không? Mà ngươi có biết, vì sao ta rõ ràng đã làm điều đại nghịch bất đạo với Hoàng Thượng, mà hắn cũng không giết ta hay không?”

Lướt qua ánh mắt của Vu Thanh, ngửi được một mùi nguy hiểm, Vu Thanh rõ ràng là đang từng bước từng bước một dẫn dắt y đoán ra ý đồ của cậu ta, ắt hắn là đã đoán chắc rằng y sẽ không có thời gian ngăn cản đúng không?

Hai mắt đăm đăm nhìn Vu Thanh, biểu tình của cậu ta cũng không có gì khác thường, chỉ là người đã lướt qua Kim Tại Trung, bước đến trước cửa, khoảng cách giữa hai người chừng trên dưới năm bước, chỉ thấy trong tay áo của Vu Thanh có chút rung động, Kim Tại Trung đã đề cao phòng bị, Vu Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

“Đó là bởi vì, Hoàng Thượng chung quy vẫn cố kị thân phận của ta.” Ánh hàn quang lộ ra nơi cổ tay áo làm Kim Tại

Trung cả kinh, mắt thấy mục tiêu của Vu Thanh không phải ai khác, mà là chính mình, Kim Tại Trung vội vàng tiến

lên bắt lấy cổ tay cậu ta, không ngờ còn chưa túm chặt đã bị cậu ta thô bạo đẩy ra.

Vu Thanh vừa lật cổ tay, chủy thủ giấu trong tay áo nháy mắt lộ ra, Vu Thanh lập tức dùng hai tay nắm chặt chủy thủ, lưỡi đao bén nhọn lóe ngân quang, đâm thẳng hướng bụng mình, cậu ta bỗng nhiên cười phá lên, Kim Tại Trung ngây ngẩn cả người, Vu Thanh lại mở miệng, thanh âm có chút run rẩy.

“Cái chết của ta, mới chỉ là bắt đầu thôi……” Lời này vừa dứt, Vu Thanh liền xoay người chạy ra ngoài điện, miệng vẫn kêu la, cảm giác như đang chạy trối chết.

Trên tay từng cơn đau đớn, cúi đầu nhìn lại, hóa ra mu bàn tay đã bị cứa một vết thật dài, dòng máu đỏ tươi dọc theo đầu ngón tay rớt xuống, nhìn thấy sắc đỏ chói mắt trên bàn tay trắng nõn kia, Kim Tại Trung có chút thất thần, màu đỏ sậm ấy, mang theo tai họa.

Y đã đoán được mục đích của Vu Thanh, tự sát, rồi lại giá họa cho y. Bề ngoài xem ra rất đơn giản, nhưng y thân là con tin từ Nghiệp Quốc, thì Trịnh Duẫn Hạo nên xử lý như thế nào đây? Cậu ta nói Trịnh Duẫn Hạo cố kị thân phận của cậu ta, chỉ e sau này lại dấy lên một trận sóng gió.

Cho dù đã đoán được dụng ý của Vu Thanh, nhưng Kim Tại Trung cũng chẳng có tâm tư mà biện bạch. Quả không ngoài dự đoán, không đến nửa khắc sau đã có cấm quân ‘thỉnh’ y đi theo rồi. Còn e ngại vì thân phận Hoàng tử Nghiệp Quốc của y, thái độ cấm quân đối với y cũng xem như khách khí, huống chi mấy ngày nay y còn thay đối thái độ, trong cung đã sớm lan truyền đến ầm ĩ.

.

.

.

Tất cả mọi người đều cho rằng, chẳng qua chỉ là chết đi một tên nam sủng, Trịnh Duẫn Hạo dẫu thế nào cũng sẽ không bỏ qua nghiêm phạt y, thế nhưng sau khi nghe kể hết sự tình, vẻ mặt của Trịnh Duẫn Hạo lại không thoải mái như trong tưởng tượng, hắn đương nhiên biết rõ sau đó sẽ nảy sinh tình huống gì, Phùng Đốc quân là người bên vây cánh của Thái hậu, e rằng sẽ lại kiếm cớ sinh sự……

Kim Tại Trung chỉ bị nhốt lại ở một nơi thanh u một lát, sau đó liền có người nói phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, đưa y về Duyên Tỉ Điện, tiếp đó lại rời đi, việc này cùng giống như trong dự liệu, bề ngoài thì vẫn có vẻ gió êm sóng lặng, y không hiểu biết lắm những tranh đấu trong triều của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng y cũng không hề ngốc.

Thấy Kim Tại Trung từ lúc trở về một tiếng cũng không nói, Mính Nhi có chút lo lắng, nói linh tinh với Kim Tại Trung mấy câu, mà y vẫn suy nghĩ đến thất thần, một bên thì lo sau khi Trịnh Duẫn Hạo trở về không biết sẽ xử lý như thế nào, một bên lại sợ Kim Tại Trung liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, Mính Nhi không khỏi thở dài.

Tắm rửa xong thay y sam mới, vết thương trên tay đã được băng bó cẩn thận, bọt nước đọng trên tóc từng giọt rơi xuống, Kim Tại Trung ngồi trên trường y cúi đầu lau tóc, động tác lại làm nứt miệng vết thương phát đau một trận.

Bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gỡ tay y ra, động tác ân cần giúp y lau khô tóc, thoáng cả kinh, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là Trịnh Duẫn Hạo, bản thân mình vậy mà ngay cả việc hắn vào khi nào cũng không hay biết.

“Ngươi cứ ngẩn người cả ngày.” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng nói.

“Vu Thanh đâu?” Kim Tại Trung hỏi, động tác trên tay Trịnh Duẫn Hạo khựng lại một thoáng, rồi sau đó mới tiếp tục nói.

“Chết rồi…… Ngươi đừng lo lắng, không có việc gì đâu.” Câu nói kế tiếp, là có ý an ủi y, nhưng Kim Tại Trung lại nghe ra ý vị giấu diếm, Trịnh Duẫn Hạo biết y cũng đoán ra cái gì.

“Không hỏi ta vì sao ư? Cấm quân nói… Vu Thanh nói với bọn họ, ta muốn giết cậu ta.”

Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ, nhưng không hề trả lời câu hỏi của Kim Tại Trung, mà vẫn cẩn thận xoa tóc cho y, Kim Tại Trung ngồi xoay người đối mặt với Trịnh Duẫn Hạo, nắm lấy cánh tay hắn, kéo xuống dưới.

“Đừng có cười……”

“Vậy ngươi nói xem, cậu ta là do ngươi giết sao?” Trịnh Duẫn Hạo cũng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Kim Tại Trung, sau đành lắc lắc đầu.

“Việc này đã phái người tra xét……” Thấy Kim Tại Trung nhíu mi, Trịnh Duẫn Hạo vì thế mới bổ sung.

“Ngươi nói không phải, vậy thì không phải là ngươi, ta tin tưởng lời ngươi nói.”

– Không muốn lại vì phần tín nhiệm kia mà đánh mất ngươi, nên ta đã học cách tin tưởng, tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng giờ đây ta lại càng muốn biết, ngươi đang suy nghĩ những gì, đến tận ngày hôm nay ta mới biết được, mỗi một biểu hiện của ngươi, đều có thể khiến ta bất an đến cùng cực.

Thật lâu sau, Kim Tại Trung vẫn chỉ lẳng lặng nhìn Trịnh Duẫn Hạo, cuối cùng mới mỉm cười, nụ cười này cũng không quá rõ ràng, nhưng lại có sự ấm áp. Tay trái chậm rãi nâng lên, cuối cùng vươn đầu ngón tay áp lên vết thương nơi khóe mắt Trịnh Duẫn Hạo.

“Ta bỗng nhiên lại nghĩ, vết thương này, tốt nhất là vĩnh viễn đừng biến mất.”

“Vì sao?” Thấy Kim Tại Trung nhìn chăm chú vào vết thương của mình, Trịnh Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, trong ý cười lại mang theo nghi hoặc.

“Để ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ ta.” Tầm mắt dời đi, đối diện với ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung giờ đây tươi cười có phần gian xảo.

“Đương nhiên là nhớ kỹ, ngươi là người đầu tiên dám làm ta bị thương.” Vươn tay cầm lấy tay y, nắm trong tay, thấy vết thương đã được băng bó tỉ mỉ, động tác của Trịnh Duẫn Hạo không khỏi nhẹ nhõm.

“Vậy nếu…… Ta hy vọng ngươi toàn tâm toàn ý nhớ kỹ ta, chẳng phải là ta nên lấy kiếm đâm vào ngực ngươi hay sao?” Kim Tại Trung cười tà, không ngờ Trịnh Duẫn Hạo lại thở dài.

“Ngươi đã quên rồi ư, từ lúc còn ở Nghiệp Quốc, khi ta và ngươi lần đầu tiên gặp mặt, ta chẳng phải đã chịu một đao của ngươi hay sao? Đến bây giờ vẫn còn thấy đau nữa đó, ngươi có tin không?” Trịnh Duẫn Hạo bày ra một bộ mặt đáng thương, Kim Tại Trung quan sát hắn, mới hồi tưởng lại lúc ấy, đều là cùng một người, cớ sao lại trở nên hoàn toàn khác biệt vậy chứ.

“Ý của ngươi là, ta đã sớm dùng hành động để khiến ngươi ghi tạc ta trong lòng phải không? Vết thương đó của ngươi cũng đã là rất lâu trước kia rồi, ngươi cảm thấy ta ngu ngốc đến trình độ nào chứ?” Kim Tại Trung hỏi lại.

“Ta sao có thể thích một kẻ ngu ngốc được? Nhưng nếu ngươi là người ngu ngốc, ta chắc chắn cũng sẽ thích.”

“Thôi được rồi, ta mà thích ngươi thì ta chính là ngu ngốc, mà ta có ngu ngốc ngươi cũng vẫn thích, cho nên ngươi cũng là ngu ngốc.”

Trịnh Duẫn Hạo phì cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo hai má Kim Tại Trung, rồi lại náo loạn một trận, bấy giờ Kim Tại Trung như sực nhớ tới chuyện gì đó, liền hỏi.

“Ta muốn biết, Vu Thanh là do ai đưa vào cung?”

“Cậu ta đã nói gì với ngươi?” Thần sắc của Trịnh Duẫn Hạo lập tức lại âm trầm xuống, hắn vừa hỏi như vậy, Kim Tại Trung cũng an tĩnh hơn, nếu Trịnh Duẫn Hạo còn có thể cười đến tự nhiên như vậy, có lẽ hắn cũng không có gì phải sợ hãi.

“Ngươi đang lo lắng, có điều gì ta không nên biết hay sao?”

“Không.” Trịnh Duẫn Hạo quyết đoán đáp lại, trong mắt lại xuất hiện vẻ mệt mỏi.

“Vậy ngươi đang giấu diếm điều gì? Trong triều có động tĩnh gì không? Chẳng lẽ, phe cánh của Thái hậu đã bắt đầu không nhẫn nại được nữa ư?” Lời này vừa nói xong, Kim Tại Trung mới sửng sốt, Thái hậu gì chứ, y còn chưa từng gặp qua, vừa rồi còn nói như thể là lẽ đương nhiên.

Nhìn thấy Kim Tại Trung cũng đang kinh ngạc vì lời nói của chính mình, hơn nữa còn có vẻ mặt cúi đầu trầm tư, Trịnh Duẫn Hạo một phen nắm lấy cánh tay y, tay kia thì vòng qua sau gáy Kim Tại Trung, dùng sức kéo y vào trong ngực mình, ôm thật chặt.

“Tại……”

Động tác của Trịnh Duẫn Hạo, làm bao suy nghĩ trong đầu y tán loạn hết cả. Có lẽ, người đang sợ hãi không phải y, mà là Trịnh Duẫn Hạo. Động tác trong khoảnh khắc vừa rồi, hoàn toàn xoa dịu đi sự lo âu của y, hắn đang ngăn cản, ngăn cản y hồi tưởng lại quá khứ.

– Hoàng Thượng đối với ngươi không phải là yêu, mà chỉ là sự hối hận với người ấy.

Lời Vu Thanh nói, chung quy vẫn có ảnh hưởng, bản thân đã tự nhủ với lòng mình rằng không cần phải bận lòng, nhưng liệu có thể không? Vào giờ khắc này, y thậm chí còn hy vọng rằng bản thân mình thực sự là kẻ thứ ba, ít nhất sẽ không bởi vậy mà trở nên mâu thuẫn.

Không phải yêu, mà là hối hận. Nguyên nhân chính là vì y cũng không phải thế thân, cho nên mới càng thêm toàn tâm đối tốt với y, bởi vì Trịnh Duẫn Hạo chỉ đang bù đắp mà thôi, là vậy thật ư?

“Ngươi đang sợ hãi, đúng không?”

Trịnh Duẫn Hạo không trả lời, nhưng Kim Tại Trung cảm nhận được, người đang ôm siết lấy mình, đang giằng xé rất dữ dội.

“Ngươi đối tốt với ta, là vì muốn bù đắp, hay là vì yêu?” Nhấc tay lên, đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, nhưng người bị đẩy ra lại cố chấp không chịu buông tay.

Trịnh Duẫn Hạo thẳng người trân trân nhìn y, cuối cùng, hắn vẫn nói ra một câu khiến Kim Tại Trung bài xích nhất, Trịnh Duẫn Hạo nói.

“Thực xin lỗi.”

Trịnh Duẫn Hạo không phải mới chỉ một lần nói như vậy, nhưng Kim Tại Trung mỗi lần nghe đến, là lại tăng thêm một phần chán ghét, nghiến chặt răng, Kim Tại Trung cười.

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.