CHƯƠNG 38
Đó là thứ cảm giác gì? Nghe xong lời mà mình không muốn nghe thấy nhất, còn tươi cười hỏi ta có hiểu không ư?
“Xin lỗi, là ta đã nợ ngươi……” Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng lặp lại, Kim Tại Trung hít vào một hơi thật sâu, hai tay sớm đã siết chặt đến tím tái, nhưng hai mắt vẫn như trước không dời nhìn chằm chằm vào Trịnh Duẫn Hạo.
“Ngươi không nên nói với ta câu này.” Giọng điệu của Kim Tại Trung, bình tĩnh đến khác thường.
“Ta không muốn lừa ngươi.” Mắt thấy dải băng màu trắng kia lại thấm ra máu, Trịnh Duẫn Hạo kéo tay Kim Tại Trung lại.
“Ta thà rằng là ngươi gạt ta.” Kim Tại Trung mỉm cười, nhưng lại có vẻ tái tê đến thế.
“Ta thực sự rất hối lỗi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tất cả, ta yêu ngươi, đây cũng là sự thật.” Đối mặt với ánh mắt có vẻ lãnh liệt của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo dường như cũng không quá nôn nóng.
“Ta cũng rất xin lỗi, bởi vì những lời ngươi nói trước kia, đã khiến ta không còn dám tin tưởng vào những điều hiện giờ ngươi nói nữa.” Một cách phũ phàng, gạt cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo xuống.
“Tại Trung!” Đối diện với sự đáp lại mãnh liệt như thế của Kim Tại Trung, làm hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy ứng phó không nổi.
“Không một ai dám chắc được, không dám chắc rằng sau khi ta nhớ lại hết thảy, chúng ta liệu còn có thể giống như hiện tại được hay không! Vì cớ gì lại cứ ép ta phải nhìn đến tận mắt như vậy…… ngay cả hy vọng gạt mình dối người, cũng không thể nào làm được.” Không có nguyên nhân gì hết, hiện giờ, y vậy mà còn có thể cười để nói chuyện.
“Ngươi cần lừa gạt bản thân mình cái gì chứ? Oán hận với ta ư? Hay là những tình cảm khác?”
“Bởi vì lại bắt đầu yêu thương, cho nên mới trở nên oán hận, không phải hận ngươi của hiện tại, mà là trong trí nhớ. Chúng không có lúc nào không quay cuồng xoay vần tâm trí ta, vì sao cứ phải khiến phần cảm tình này gánh thêm cả món nợ ngày trước.” Thần tình của Kim Tại Trung, bình tĩnh đến nỗi tưởng như y đang tự thuật lại chuyện gì, im lặng giây lát, qua một hồi lâu mới tiếp tục nói.
“Nhưng có lẽ…… so với ta, ngươi còn bất an hơn.”
Đúng, Trịnh Duẫn Hạo so với Kim Tại Trung còn bất an hơn nhiều, nếu nói Kim Tại Trung bởi vì ký ức đang dần trở nên rõ ràng mà thống khổ, vậy thì Trịnh Duẫn Hạo, người từ đầu tới cuối đều nhớ rành rành hết thảy, lại càng phải chịu dày vò hơn gấp bội.
“Ta muốn biết, ngươi rốt cuộc đã nhớ được tới đâu.”
“Chính là vì ta bất luận cố gắng như thế nào cũng không sao nhớ lại nổi quá khứ, chính niềm oán hận này cứ mỗi ngày một nhiễu loạn ta càng nhiều hơn, cho nên mới khiến ta sợ hãi!”
Nói ra những lời này, tựa như đang phát tiết, cảm giác bị trói buộc, làm y mất đi tính nhẫn nại. Trong đầu dần nhớ lại đủ điều, nhưng chỉ độc khuyết thiếu bóng dáng của Trịnh Duẫn Hạo, vô luận y đã cố gắng thế nào, vẫn chỉ là phí công vô ích.
“Loại cảm giác này ngươi có hiểu được hay không? Vô dyên vô cớ đi hận một người…… Người mà chính mình thích, ta sắp gắng gượng không nổi nữa rồi.
Thanh âm của Kim Tại Trung càng nói càng nhỏ, hai mắt sớm đã không còn nhìn thẳng Trịnh Duẫn Hạo nữa, xoay mặt đi. Lại một khoảng trầm mặc thật dài, Trịnh Duẫn Hạo vươn tay xoay khuôn mặt y lại, không để cho y dời tầm mắt, mở miệng nói.
“Ta biết ngươi sẽ hận ta, nhưng ta lại không có cách nào bù đắp lại, là ta không đúng, ta không nên đưa ngươi về đây.” Trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, xuất hiện vẻ cam chịu, rồi lại như không đành lòng mà buông tay, ánh mắt lẳng lặng ngưng lại trên gương mặt y.
“Ngươi đang từ bỏ.” Kim Tại Trung nói xong, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng, bốn chữ này, không phải hỏi, mà là khẳng định.
“Không, ta chỉ sợ… sợ ngươi sẽ bỏ đi, sau khi nhớ lại tất cả rồi sẽ im hơi lặng tiếng mà bỏ đi, việc ấy so với việc ngươi tự tay giết chết ta, còn khiến ta thống khổ hơn.” Hắn hiểu rõ Kim Tại Trung, việc y lựa chọn ra đi, tuyệt đối có khả năng.
Cuộc đối thoại này, thời gian hai người trầm mặc dường như còn dài hơn nhiều so với mỗi lần trong dĩ vãng.
“Chẳng phải ta nên đối mặt với gút mắc giữa chúng ta sau khi đã hiểu rõ hết thảy hay sao?” Đây là ý nghĩ duy nhất của Kim Tại Trung lúc này.
“Ta không có tư cách quyết định, ngươi hy vọng thế nào, ta sẽ làm như thế.” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại làm người ta cảm thấy bi thương, dù trong lời nói rõ ràng không phải điều gì đáng để bi thương.
Nhưng trong nháy mắt, bầu không khí thoải mái trước đó đã tiêu tan không thấy tăm hơi, nếu không phải vì Vu Thanh đã chết, bọn họ đều sẽ lựa chọn cách tiếp tục giả vờ như không thấy vấn đề của đối phương, nhưng giờ đây cũng không đến lượt bọn họ lựa chọn đối mặt hay không đối mặt nữa rồi.
Tóc cuối cùng cũng không được lau khô, vương xõa thật dài, hơi ẩm lạnh buốt, nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn lòng dạ nào mà lưu tâm nữa, Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên đứng dậy, ngay lúc Kim Tại Trung định mở miệng hỏi, hắn đã lên tiếng nói.
“Đêm nay ta đến Ngự thư phòng, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong lòng chợt lạnh lẽo, có một cảm giác rất đỗi kỳ lạ, rõ ràng là Trịnh Duẫn Hạo đang phối hợp theo ý muốn của y, nhưng sao lại cảm thấy đau lòng vô cùng như thế? Khi y ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, trong phòng đã không còn bóng dáng hắn nữa.
Sau khi Trịnh Duẫn Hạo rời đi, Mính Nhi lặng lẽ bước vào phòng, lại thấy dáng vẻ Kim Tại Trung nhăn mặt nhíu mày, lập tức thu lại bước chân, xoay người toan lui xuống, lại bị gọi lại.
“Mính Nhi.”
“…… Công tử, Hoàng Thượng tối nay ở lại Ngự thư phòng xử lý quốc sự, sẽ không trở về Duyên Tỉ Điện.”
“Ta biết……” Kim Tại Trung đứng dậy, đi đến bên người Mính Nhi, hỏi tiếp.
“Có biết Lạc Hoa Các không?”
Mính Nhi nghe vậy, hai mắt trừng thật lớn, vẻ mặt kia y như thể vừa nghe xong điều gì làm người ta khiếp sợ ghê gớm lắm, Kim Tại Trung nheo nheo mắt, càng suy ngẫm lý giải sự thật đằng sau.
“Công tử làm thế nào mà biết được nơi này?”
Dường như ý thức được rằng mình đang lo sợ quá mức, sau khi Kim Tại Trung liếc nàng một cái, Mính Nhi mới cắn cắn môi, cúi đầu.
“Ngươi hẳn là biết Lạc Hoa Các ở nơi nào trong Hoàng cung này.” Ẩn ý rằng, y muốn đến nơi đó xem thử, Mính Nhi lại không biết làm thế nào cho phải, Lạc Hoa Các là nơi không cho phép ai ra vào, phạm vào cung quy, kết cục tất nhiên cũng có thể tự tưởng tượng được.
“Công tử, thứ cho nô tì lắm miệng, nơi này…… không đến được.”
Thấy dáng vẻ kích động này của Mính Nhi, Kim Tại Trung nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng mới nói.
“Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Thuận miệng hỏi thôi ư…… Không phải, nếu có chút cơ hội, y thật sự dự định đến đó ‘tìm lại quá khứ’.
.
.
.
Trịnh Duẫn Hạo quả nhiên cả đêm không về, bỗng có ảo giác như bị bỏ rơi, làm Kim Tại Trung có chút phiền não, bỗng nhiên nhớ tới tấm lệnh bài trước đó Trịnh Duẫn Hạo đã tự tay giao cho y. Tâm tư vừa xoay chuyển, lập tức quyết định xuất cung một chuyến, về phần nơi sẽ đến, thì chính là phủ đệ của Phác Hữu Thiên đã nhiều ngày chưa gặp.
Có lệnh bài nơi tay, đương nhiên thông hành không bị ngăn trở, còn lên tiếng nói thay Thánh Thượng đến phủ Phác ngự y một chuyến, người canh giữ cung môn lập tức thu xếp sự tình thật thỏa đáng, mắt thấy thứ họ chuẩn bị không phải kiệu mà là xe ngựa, điều này thật sự làm Kim Tại Trung hợp ý ngoài cả dự kiến.
Trên đường hướng tới Phác phủ, đi theo xe ngựa chỉ có hai người, thúc ngựa đi cùng bên ngoài xe. Qua cánh cửa cung cuối cùng, binh lính hộ tống bắt đầu xì xầm to nhỏ.
“Nghe Đầu Nhi nói, lệnh bài kia Hoàng Thượng mới chỉ từng cấp cho Dịch Tướng quân dùng phải không? Ta còn tưởng rằng cửa cung bên sườn Nam sẽ không có ai ra vào chứ, bây giờ thì là tình huống gì đây?”
“Dịch Tướng quân trước kia cũng thỉnh thoảng xuất cung, y chỉ thích ngồi xe ngựa xuất hành, cấm quân hộ tống cũng không thể quá nhiều, quy củ này ta cũng quen rồi…… Lại nói, đó cũng là chuyện đã nhiều năm trước, khi đó Đầu Nhi của chúng ta vẫn chỉ là một tân binh thôi!” Tựa hồ như đang cảm khái về tháng năm, lại dường như đang tự giễu, ngữ khí của tên lính còn có vài phần bất đắc dĩ.
“Nói như vậy, đại ca ngươi từng gặp Dịch Tướng quân rồi ư?” Ngữ điệu của người thanh niên, không nghi ngờ gì chính là tràn ngập sự tò mò.
“Gặp qua rồi, muốn nói tới dung mạo, vị ngồi trong xe ngựa kia… Vừa rồi lúc ta mới nhìn thấy còn bị dọa cho đứng tim, cứ nghĩ rõ ràng đang là ban ngày mà lại……” Tên lính còn chưa nói xong, liền cười trừ che giấu đi sự kinh ngạc của chính mình.
“Không thể nào! Vậy…… Người trong xe ngựa kia chẳng phải là…… Hoàng tử Nghiệp Quốc hay sao? Ta còn tưởng là tân sủng của Hoàng Thượng nữa chứ!” Thanh niên vừa sửng sốt trước tướng mạo của Kim Tại Trung, lại vừa kinh ngạc vì thân phận hiện giờ của y.
Dựa theo lời nói của viên binh sĩ kia, người bên trong xe bề ngoài rất giống Dịch Tướng quân, nhưng Dịch Tướng quân đã chết, khắp trong ngoài Hoàng cung những lời đồn đại về tướng mạo của vị Hoàng tử Nghiệp Quốc này cũng nhiều không đếm suể, y giống Dịch Tướng quân là tin tức ai ai cũng biết, vậy thì hiện giờ người trong xe kia, nhất định chính là Hoàng tử Nghiệp Quốc.
“Tân sủng? Tiểu tử, ngươi không hiểu Hoàng Thượng chung tình đến mức nào rồi, sau cái chết của Dịch tướng quân, ngài đã từng động tình với ai bao giờ chưa? Một người cũng không.” Binh sĩ lại cảm thán.
Từ cổ xưa âm dương tương kết mới là chủ đạo, giữa hai nam tử chỉ có thể là cảm tình thông thường, nhưng khi tình cảm ấy nảy sinh giữa Quốc quân cùng Tướng quân của bọn họ, lại có thể khiến lòng người tột cùng đau xót, sẽ không dùng ánh mắt khinh bỉ, mà chỉ biết vì mối tình ấy mà thở dài thôi.
“Hoàng Thượng mà cũng là người chung tình sao, ai ai cũng nói Quân vương vốn vô tình mà? Thà rằng chinh chiến sa trường cũng không nguyện vắng vẻ tân hoan, những tình tự này có thể sẽ ràng buộc ghìm chân không ít người.” Thanh niên dường như cảm xúc bộc phát, trong ngữ khí cũng làm bộ như già dặn hơn mấy phần, binh sĩ lớn tuổi hơn vừa nghe vậy, phì cười.
“Có thể vây khốn trái tim đương kim Thánh Thượng, ta thấy cũng chỉ có Dịch Tướng quân đã quá cố mà thôi, những người khác trong cung vẫn ngầm đàm luận rằng Hoàng Thượng lãnh khốc vô tình, ngươi chưa từng nghe qua sao?”
“Hả? Đương nhiên nghe qua rồi, ta còn tưởng rằng……”
“Tưởng cái gì? Bọn hắn nói không thành có ư? Hoàng Thượng mỗi khi luận bàn chính sự, thủ đoạn so với bất kỳ ai khác đều ngoan độc hơn nhiều, ngươi về sau cũng sẽ hiểu được thôi!”
“Đại ca, coi bộ ngươi hình như biết rất nhiều thì phải.” Thanh niên càng thêm tò mò.
“Ta kể ngươi nghe chuyện này nha, lão đệ của ta bị phái đi theo thủ hạ của Thất Vương gia trấn thủ biên quan, trước kia đều đặn một tháng một phong thư nhà, nhưng mấy tháng gần đây lại không hề thấy tin tức gì!”
“Việc này…… có nghĩa là sao?”
Nghe người thanh niên hỏi vậy, Kim Tại Trung đang ngồi trong xe cũng không phát ra tiếng động mà cười cười, còn có thể là ý nghĩa gì nữa chứ? Nếu binh sĩ trong quân có chút thương vong gì, nhất định trước tiên phải báo về cho thân nhân, nghe ngữ khí của viên binh sĩ lớn tuổi này, dám quả quyết không phải là đệ đệ của hắn có chuyện, khả
năng duy nhất, chính là thư gửi từ biên quan ra bên ngoài không thể tự do trao đổi.
“Ai! Tiểu tử, nhiều lời vô ích, ngươi cứ ngẫm lại cẩn thận mà xem.”
Thanh niên nhỏ giọng lầm bầm vài tiếng, hai người liền không nói gì thêm nữa, cho dù bọn họ đã áp chế thanh âm hết mức, nhưng Kim Tại Trung vẫn nghe được rõ ràng. Ngoại trừ những chuyện về biên quan, Kim Tại Trung giờ mới nhớ tới, hình như từ miệng người khác cũng chỉ nghe được việc Trịnh Duẫn Hạo đối xử với y tốt đến cỡ nào, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Cửa cung bên sườn Nam, đây là đặc quyền duy nhất Trịnh Duẫn Hạo giữ lại cho Kim Tại Trung, nhưng còn biên quan…… Đây chính là vấn đề đang vây nhiễu tâm trí Trịnh Duẫn Hạo, hình như còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.
Đi đến trước phủ đệ của Phác Hữu Thiên, bảo binh sĩ đi theo hai canh giờ sau thì đến đợi ngoài cửa, tiếp đó theo lão nhân mở cửa tiến vào trong. Ông lão kia nhìn như tổng quản Phác gia, tự khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kim Tại Trung liền không khỏi trộm liếc nhìn, trong mắt còn tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Dâng nước trà còn nóng hôi hổi lên, ông lão mới đứng ở một bên đợi hầu. Sau một lúc lâu, Kim Tại Trung bắt đầu cảm thấy bị nhìn chòng chọc không được tự nhiên, đành mở miệng đang định hỏi, không ngờ lại bị tranh trước một bước.
“Đại thúc……”
“Ngài…… Ngài là Kim Đại nhân sao?”
Kim Tại Trung nghe xong, có chút ngạc nhiên. Còn chưa kịp nghe lão trả lời, ông đã lập tức vỗ vỗ vào sau đầu mình, đồng thời nói.
“Ai, lão nô đúng là lão hồ đồ rồi, Kim Đại nhân sao có thể còn tại nhân thế được chứ……”
“Quan thúc, ngươi lại đang nói gì thế hả?” Thanh âm bỗng nhiên vang lên này, là của Phác Hữu Thiên, ông lão nghe tiếng, lập tức xoay người sang chỗ khác.
“Ai, thiếu gia…… Vị công tử này đã đợi lâu lắm rồi, lão nô không làm phiền thiếu gia cùng công tử nữa.”
Phác Hữu Thiên gật gật đầu, ông lão liền lui ra ngoài, Kim Tại Trung nhìn phía sau Phác Hữu Thiên, lại không phát hiện ra bóng dáng người mình muốn gặp đâu, liền hỏi.
“Tuấn Tú trở về rồi sao?” Phác Hữu Thiên nghe xong, cúi thấp đầu, mỉm cười ngồi xuống đối diện Kim Tại Trung, tiếp tục nói.
“Vừa nhớ ngươi, lại giận dỗi không chịu gặp ngươi. Vừa muốn quay về Nghiệp Quốc, lại bởi vì thiếu ngươi nên cứ không chịu về.” Nói xong, ánh mắt của Phác Hữu Thiên có chút trêu đùa, Kim Tuấn Tú vẫn ở trong phủ của hắn, điều này không sai.
“A…… Lại nói tiếp, tại hạ bỗng nhiên bái phỏng khiến đại nhân bất tiện, thỉnh đại nhân lượng thứ.”
“Tại Trung, ngươi đến lúc này rồi còn muốn cùng ta chơi trò khách sáo hay sao?” Trầm mặc một hồi, Phác Hữu Thiên nói đến đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái xuống bàn gỗ, phát ra thanh âm cộc cộc.
Bất cứ biến hóa nào dù rất nhỏ, cũng không thoát khỏi được hai mắt Phác Hữu Thiên, thì sao lại không phát hiện ra sự khác lạ của Kim Tại Trung chứ? Từ ánh mắt y nhìn mình, đã đủ để có thể đưa ra kết luận này.
“Ngươi cũng tỏ ra xa lạ như vậy, ta sao còn dám thân thiết với ngươi được chứ?” Y đã nhớ ra đủ chuyện liên quan tới Phác Hữu Thiên, nhưng chưa phải là tất cả. Huống chi, Phác Hữu Thiên trước mắt y giờ đây, lại còn rất khác so với trong trí nhớ.
“Nói thế, hôm nay ngươi đến đây chỉ vì gặp Tuấn Tú thôi ư?” Ngón tay vẽ lên chén trà nho nhỏ, miệng vẫn nói chuyện, tầm mắt lại ngưng trên chén trà.
“Đây là lý do thứ nhất, về phần lý do thứ hai…… Ta tin rằng ngươi có thể giúp ta hiểu rõ chút chuyện.”
Kim Tại Trung nhìn Phác Hữu Thiên, mà người kia từ đầu tới cuối lại không hề nhìn thẳng vào y, chỉ nói.
“Tại hạ nhất định dốc hết sức.”
“Tình cảnh Viêm Quốc hiện giờ như thế nào?” Câu hỏi của Kim Tại Trung có chút ác liệt, nhưng ngữ khí lại vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng vừa nghe y hỏi vậy, Phác Hữu Thiên lại trầm trầm cười khẽ.
“Đây cũng đâu phải là việc mà một ngự y nho nhỏ như ta có thể nắm rõ.”
Rõ ràng, Kim Tại Trung vẫn chưa bị lời này qua mặt, nghe xong, Kim Tại Trung cũng mỉm cười, nói.
“Có vẻ như người đang chơi trò khách sáo không phải ta, mà là Phác Hữu Thiên ngươi đó, trước mặt ta, đừng có dẻo mồm.” Kim Tại Trung nói lời này, vô luận là thần thái hay là ngữ khí, đều mang đủ mười phần bộ dáng trước kia, Phác Hữu Thiên không khỏi có chút ngỡ ngàng, qua một lúc lâu sau, mới đứng đắn nói.
“Nội loạn hiện đang rất cấp bách.”
“Nội loạn nếu đã không thể trừ, vậy ngoại ưu tất sẽ theo chân mà đến, có thể quấy nhiễu Trịnh Duẫn Hạo lâu như thế, vấn đề này nhất định là nan giải.” Kim Tại Trung vẫn tùy ý như trước, nhẹ nhàng bàn luận.
“Ta chẳng qua chỉ nói có một câu, không ngờ ngươi lại có thể lĩnh ngộ ra nhiều như vậy.” Trên mặt Phác Hữu Thiên, xuất hiện ý cười không đổi.
“Lĩnh ngộ chó má cái gì chứ, nghe là hiểu ngay mà.” Kim Tại Trung cười nói.
Sau đó Kim Tại Trung cũng chỉ hỏi linh tinh tình huống xung quanh, vẫn chưa đi sâu tìm hiểu như Phác Hữu Thiên tưởng tượng, đến cuối cùng cũng không cho ra được kết luận gì.
“Cổ vân đa sự chi thu(1), dùng vào ngày hôm nay đúng là không còn gì thích hợp bằng.”
Phác Hữu Thiên nói câu này, dường như làm Kim Tại Trung nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp, nhẹ giọng nói.
“Đa sự chi thu? Nhắc mới nhớ, không lâu nữa là đến Trung thu rồi……”
Phác Hữu Thiên nghe xong, đầu tiên là một hồi trầm mặc, sau đó trong mắt liền xuất hiện vẻ tỉnh ngộ, nhìn thẳng vào mắt của Kim Tại Trung, hai người đều đọc được toan tính trong lòng đối phương, Trung thu năm nay, tới thật là đúng lúc.
“Nhân nguyệt lưỡng viên(2), vậy mà có người cứ chấp nhất có nhà lại không chịu về.” Ngữ khí trong giọng cười của Phác Hữu Thiên, là ám chỉ ai, Kim Tại Trung đương nhiên cũng hiểu được.
“Dẫn ta đi gặp cậu ấy chứ?” Phối hợp với lời nói của Phác Hữu Thiên, Kim Tại Trung cười khẽ hỏi.
“Chắc là đang ngồi hậm hực trong sương phòng thôi, vừa không muốn hạ mình đến gặp ngươi, cũng giận ngươi không tự mình đi tìm cậu ta.”
Tính tình của Kim Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên có thể nào hiểu rõ hơn cả Kim Tại Trung ư? Nghe xong lời này, liền theo Phác Hữu Thiên đi đến sương phòng. Đến bên ngoài sương phòng, Phác Hữu Thiên đưa tay ra làm động tác ‘thỉnh’, sau đó tự mình liền rời đi trước, để lại mình Kim Tại Trung khuyên bảo Kim Tuấn Tú ra mở cửa.
Kim Tại Trung không phải chưa từng nếm qua sự cố chấp của Kim Tuấn Tú, một hồi khuyên bảo đích xác tốn không ít thời gian, cuối cùng vẫn đành phải bày trò dọa nạt mới lừa cậu ta ra được. Cứ nghĩ rằng Kim Tại Trung từ bỏ việc gặp mặt mình mà lựa chọn hồi cung, Kim Tuấn Tú lập tức mở bung cửa ra, rõ ràng là cuống cả lên mà vẫn cứ ương ngạnh bày ra một bộ dáng kiên quyết, Kim Tại Trung cảm thấy cười cũng không được mà không cười cũng chẳng xong.
Cuối cùng ngồi trong sương phòng lâu thật lâu, trong khi tất cả đều do Kim Tại Trung một mình độc thoại, thì Kim Tuấn Tú vờ như không để ý tới mà ung dung uống trà, Kim Tại Trung bĩu bĩu môi, cuối cùng có chút nhụt chí mà ngừng lại.
“Quên đi, ta cũng phải đi đây.” Kim Tại Trung đứng dậy, Kim Tuấn Tú nghe thấy lời y nói mới hơi ngẩn ra, Kim Tại Trung tất nhiên thấy được, còn cố ý chậm lại động tác.
“Khó khăn lắm mới được xuất cung, ngươi vẫn muốn quay về cái ***g sắt kia như vậy hay sao?”
Ngữ khí có chút quật cường, nhưng điều này chứng tỏ Kim Tuấn Tú đã có phần nản lòng, Kim Tại Trung mỉm cười, lập tức lại ngồi xuống.
“Điện hạ muốn tiểu nhân lưu lại, tiểu nhân tất nhiên không dám nghịch ý.”
“Vậy ta đây hỏi ngươi, lần này ngươi đến là vì muốn tìm ta, hay là tìm Phác Hữu Thiên?” Rõ ràng là rất sốt sắng muốn biết đáp án, lại vẫn cố tình làm bộ như không thèm để ý.
“Đương nhiên là điện hạ ngài rồi! Chẳng lẽ ngài nhìn không ra chân tình thành ý của tiểu nhân hay sao?” Kim Tại Trung trừng to mắt tiến đến trước mặt Kim Tuấn Tú, cậu ta liền bị y chọc cười, nhưng vẫn cố nén lại ý cười.
Cùng Kim Tuấn Tú ở chung đã lâu, Kim Tại Trung đương nhiên có biện pháp đối phó với cậu ta, Kim Tuấn Tú cuối cùng vẫn không thể giận dỗi mãi được, cũng đành phải làm bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cậu có thể vô lí mà gây sự với bất cứ ai, nhưng vẫn không thể không để ý tới tâm tình của Kim Tại Trung được.
Cuối cùng Kim Tại Trung nán lại Phác phủ dùng vãn thiện xong mới rời đi, trên đường hồi cung sắc trời đã mờ mịt, như một hồi bình lặng trước bão táp. Vào mùa thu mà xuất hiện thời tiết như thế, trông như trong bóng tối đang ẩn giấu điều gì, đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu cát tường.
Dọc theo đường đi thần sắc của Kim Tại Trung không có lúc nào được thoải mái, trở lại trước cửa cung, đằng chân trời ‘đoàng’ một tiếng liền trút xuống một cơn mưa ào ào tầm tã, giọt mưa quất vào trên mặt, nheo hai mắt lại mà ngay cả đường đi cũng chẳng thể nào thấy rõ, Kim Tại Trung lấy bàn tay chắn trước trán rồi chạy vội, sắc trời càng ngày càng u ám, chạy mãi chạy mãi rồi lại mất phương hướng.
Trước mắt chợt xuất hiện một mảnh rừng nho nhỏ, xuyên qua màn u tĩnh mới thấy phía trước có một tiểu các, nơi đó vẫn chưa lên đèn, Kim Tại Trung thầm nghĩ kia chắc hẳn là nơi bỏ hoang, liền bước vội vào, cơn mưa xối xả làm y sam ướt sũng, không khỏi có phần chật vật.
Đang định ngó nghiêng chung quanh xem có thứ gì có thể lau nước mưa không, trong nháy mắt vụt lóe một tia chớp, trong phòng lập tức trở nên sáng ngời, rồi trong nháy mắt lại khôi phục bóng tối, mà chính trong khoảnh khắc đó, lại khiến Kim Tại Trung lưu ý đến một vật.
Vừa định đi về hướng đó, lại nghe thấy một thanh âm truyền đến, dù xen lẫn với tiếng vang của cơn mưa, nhưng giọng nói ấy vẫn rõ ràng vô cùng.
“Là ai! Không biết Lạc Hoa Các là cấm địa hay sao? Vậy mà còn dám tùy tiện xông vào!”
Kim Tại Trung nghe xong, trong nhất thời quên cả cử động. Lạc Hoa Các ư? Nơi này đúng là…… Lạc Hoa Các.
(1) Cổ vân đa sự chi thu: ý nói mùa thu nhiều chuyện phải lo lắng, dễ có loạn lạc, rối ren.
(2) Nhân nguyệt lưỡng viên: người và trăng đều tròn đầy, đại khái hiểu là dịp Trung thu khi trăng tròn và mọi người trong gia đình sum vầy đoàn tụ.