CHƯƠNG 39
“Là ai? Còn không mau rời đi!” Thanh âm mỗi lúc một gần, trong bóng tối chập choạng bỗng thấy ngoài cửa có một cấm quân thị vệ đi về hướng gian phòng, Kim Tại Trung đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chăm theo phương hướng người kia đi đến, rồi quay đầu lại nhìn vào vị trí của thứ mới vừa rồi còn làm y muốn tìm kiếm.
Mắt thấy đối phương đã xộc tới cửa, Kim Tại Trung mấp máy miệng, trong thoáng chốc lại giáng xuống một tia chớp, lần này đã giúp Kim Tại Trung thấy rõ, vật mà vừa rồi mình muốn tiến lên nhìn cho kỹ, chính là một tấm linh vị, trong Lạc Hoa Các này lại đặt linh vị, nơi này quả thực làm y cảm thấy rất kỳ quái.
Tia chớp kia lại khiến y đọc được dòng chữ trên đó, rành rành đập vào mắt, chính là hai chữ — Lăng Nhi.
Lăng Nhi?
Vừa mới nghĩ vậy, Kim Tại Trung đã buột miệng thì thầm ra cái tên ấy, mà tia chớp kia, đồng thời cũng làm tên thị vệ vừa đạp cửa xông vào thấy rõ dáng vẻ Kim Tại Trung, trong khoảnh khắc bỗng sững sờ đến nói không nên lời, lát sau mới nói.
“A…… Dịch Tướng quân, à không… Kim, Kim đại nhân! Tiểu nhân vô lễ, đại nhân ngài rộng lượng xin chớ trách…
Tiểu nhân quả thật không hề có ý đồ hãm hại ngài……”
Tên thị vệ quỳ sụp xuống, giọng nói tuy cố tỏ vẻ trấn định nhưng vẫn có chút run rẩy, hai mắt chỉ dám nhìn chằm chằm xuống mặt đất, Kim Tại Trung thấy thế liền nheo mắt lại, xem ra tên thị vệ này đã coi y là quỷ rồi?
Lập tức ý niệm nảy sinh trong đầu, liền nghĩ ra, nơi này là Lạc Hoa Các, thị vệ phụ trách coi sóc, chắc hẳn ít nhiều cũng tỏ tường chuyện trước kia, vấn đề là y nên nói ra thế nào bây giờ?
Thấy một lúc lâu vẫn không có thanh âm, tên thị vệ mới khẽ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, nhưng tận mắt thấy thân ảnh kia vẫn còn sờ sờ trong phòng, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch, gắt gao nhắm chặt hai mắt, nói liền một mạch.
“Đại nhân ngài dù không sáng mắt, nhưng ngàn vạn lần xin đừng đem tiểu nhân ra thế mạng… Người giam lỏng ngài là Hoàng Thượng, kẻ hãm hại ngài là Liễu Hoa… Còn người phóng hỏa thiêu rụiNamsương, là Phác ngự y mà…… Về phần Lăng Nhi cô nương, việc này… Dù sao tất cả cũng đều không liên quan đến tiểu nhân… Đại nhân……”
Nam sương, có lẽ chính là nơi cả đời này y chán ghét nhất, mỗi lần nghe nhắc tên, sẽ trào dâng lên một cơn thống hận, nhưng điều này lại không hề can hệ đến ký ức, mà là một thứ cảm giác làm người ta phiền muộn.
Hiện giờ nghe tên thị vệ kia nói như vậy, lại bất ngờ cho y biết được một sự thật, kẻ đốt Nam sương…… chính là Phác Hữu Thiên, cái gì mà hãm hại, cái gì mà Lăng Nhi…… Tất cả đều chỉ là trống rỗng.
Bước chân chậm rãi hướng về phía trước, gần tới trước mặt thị vệ, người đang quỳ kia lặng lẽ mở hai mắt, liền thấy xuất hiện ngay trước mắt là bước chân của Kim Tại Trung mỗi lúc một gần, lập tức kinh hãi thét lên một tiếng, sợ tới mức chạy trối chết vụt ra ngoài.
Kim Tại Trung nhìn bóng người biến mất trong màn mưa, không khỏi có phần buồn cười, xem ra ở trong mắt hắn, Kim Tại Trung đã chết kia…… tích oán rất nặng, xem ra chắc là hắn đã phụ trách trông coi Lạc Hoa Các từ lâu rồi nhỉ? Bằng không, hắn sẽ không e ngại như thế, trong khi đại đa số người trong cung, tất cả đều chỉ biết dùng giọng điệu thương tiếc mà kể lể chuyện trước kia.
Công tử……
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nữ, chất giọng thanh thúy dịu dàng, có chút quen thuộc, quan sát bốn phía chung quanh, lại không hề phát hiện ra bóng dáng nữ tử nào. Còn nữa, thanh âm lại có vẻ mờ ảo đến vậy, sao mà giống giọng người bình thường nói ra cho được? Đó lẽ nào là…… Ảo giác?
Nheo mắt nhíu mày, cực lực hồi tưởng lại, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Tranh Nhi, cảnh tượng trước mắt bắt đầu có phần mơ hồ, nhắm hai mắt lại lần nữa, khuôn mặt của Tranh Nhi…… Không, đó không phải Tranh Nhi, chỉ là diện mạo có vài phần giống nàng.
Tiểu cô nương kia…… Luôn an phận chăm sóc cho y, không bao giờ nhiều lời nhưng lại làm người ta cảm thấy an lòng, sẽ khóc vì y cười vì y, vì y mà lo lắng cả những việc rõ ràng chẳng liên quan đến mình. Vậy mà y lại quên mất nàng… Hơn nữa còn lãng quên lâu đến thế.
Chớp mắt, tất cả có vẻ như quen thuộc nhường ấy, dung mạo cô nương kia từng chút một hiện lên rõ rệt, tồn tại trong ký ức thuở trước, hiện giờ hồi tưởng lại, sao như xa cách cả một đời.
Tiếng gọi vang lên bên tai khi nãy, sau đó rốt cuộc không còn nghe thấy nữa, tiểu cô nương trong trí nhớ của y, người tên Lăng Nhi ấy, hiện giờ…… Chỉ còn lại một khối linh bài lạnh như băng.
“Đoàng” một tiếng sét, cảm giác đau đầu dữ dội tựa hồ cũng vang theo tiếng sấm, dần dần bắt đầu lan tràn, Kim Tại
Trung cắn chặt môi. Nhưng giờ đây Lạc Hoa Các cũng không phải là nơi mình nên lưu lại, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, mang theo cảm giác thân thuộc đến khác thường kia, dứt khoát bước ra khỏi Lạc Hoa Các.
Mưa to còn chưa ngớt, cả Hoàng cung dường như được gột rửa sạch sẽ, cung nữ cầm đèn chạy vội, hoàn toàn không có quy củ ngày thường, dưới sự thúc giục của bão táp, đều vồn vã mà đi.
Tưởng như lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh giá của cơn mưa, Kim Tại Trung rùng mình một cái, nhanh chân đuổi theo đám cung nữ mới vừa lướt qua mình, tùy tay giữ lại một người trong số đó, cung nữ kia ngẩn ra, đèn ***g cầm trên tay lay động dữ dội, tâm đèn trong màn mưa xối xả vất vả lắm mới tỏa sáng được, giờ đây tưởng như đang đứng bên bờ tàn lụi.
Tay kia cầm theo ô, xoay mặt qua nhìn về phía người níu mình lại, nháy mắt như bị dọa cho một phen khiếp sợ, Kim Tại Trung thấy nàng phản ứng như thế, cúi đầu quan sát chính mình từ dưới lên trên một lượt, quả là có phần chật vật.
“Xin hỏi, đến Duyên Tỉ Điện nên đi lối nào?” Kim Tại Trung nhẹ giọng hỏi, cung nữ trước mặt như thể bị điểm huyệt,
chỉ biết đăm đăm nhìn khuôn mặt y.
“Duyên Tỉ Điện… Ngươi có từng đến qua chưa?” Tưởng đối phương không nghe rõ lời mình nói, Kim Tại Trung hỏi lại, nàng mới lập tức hoàn hồn, gật gật đầu, lễ phép trả lời.
“Đi dọc theo hành lang bên này, đến rừng trúc thì đi về phía đông, qua Vọng Nguyệt Lâu thì rẽ phải, cứ đi dọc theo vách tường một bên, sau đó……”
“Cảm tạ, đường đi tiếp đó ta nhớ rõ rồi.” Kim Tại Trung cười tỏ vẻ cảm ơn, xoay người đang định rời đi, cung nữ kia lại gọi y lại.
“Công tử! Giờ đang mưa lớn, ngài ngay cả ô cũng không có, mà đường đến Duyên Tỉ Điện hãy còn xa… Ô của nô tì ngài cứ cầm đi.”
“Không, nếu bởi vậy mà làm ngươi trễ việc, hại ngươi bị chủ tử trách phạt, ta sao tạ lỗi được, cáo từ.” Kim Tại Trung cười cảm tạ, cung nữ nhìn theo phương hướng y rời đi, nhíu nhíu mày, tựa hồ như nghĩ đến điều gì.
“Trong cung từ khi nào lại có thêm một chủ tử đẹp như vậy nhỉ? Duyên Tỉ Điện…… Chẳng phải là tẩm cung của Hoàng Thượng hay sao?” Nhẹ giọng nhủ thầm vài câu, sau đó liền bị mấy cung nữ khác phía xa xa gọi theo, liền lập tức gián
đoạn suy nghĩ bước vội theo.
.
.
.
Trở lại Duyên Tỉ Điện, trước mắt bỗng xuất hiện một tình cảnh hiếm thấy, đám cung nữ bận rộn tới tới lui lui, cứ như thể đã xảy ra chuyện hệ trọng gì, chẳng buồn để ý đến y sam sũng nước, khó khăn lắm mớ thấy thân ảnh của Mính Nhi, liền lập tức tiến lên, Mính Nhi trừng trừng nhìn dáng vẻ của Kim Tại Trung, bỗng hoảng sợ.
“Trời ạ, công tử! Làm sao lại thế này? Mau mau tắm rửa thay y phục, kẻo lại tổn hại thân thể.”
“Ân, ta chờ lát nữa sẽ đi, mà thế này là thế nào?” Kim Tại Trung vừa hỏi như vậy, vẻ mặt của Mính Nhi có vẻ ngưng trọng, thấp giọng đáp.
“Hoàng Thượng bỗng nhiên đổ bệnh, các thái y đang ở trong phòng chẩn bệnh cho người.”
“Sao lại như vậy? Hôm qua chẳng phải còn khỏe mạnh lắm hay sao?” Thấy vẻ mặt của Mính Nhi, tựa hồ tình trạng cũng không ổn lắm, nhưng còn chưa nhìn thấy tận mắt, cũng không sao biết được mức độ thế nào, Kim Tại Trung không khỏi cũng chau mày lại.
“Nghe nói, Hoàng Thượng đã mấy ngày thức trắng đêm chưa ngủ, hơn nữa vất vả suốt thời gian dài, cho nên……”
“Ta hiểu rồi, ta đi sửa sang lại một chút trước, ngươi cẩn thận chăm sóc Hoàng Thượng, ta sẽ đến sau.”
Kim Tại Trung phân phó, Mính Nhi nghe xong liền gật gật đầu. Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong lại thay y sam, Kim Tại Trung chạy tới trước cửa phòng Trịnh Duẫn Hạo, Mính Nhi vẫn đợi ngoài cửa, vừa thấy bóng dáng Kim Tại Trung liền bước vội đến đón, thần thái có chút cấp bách.
“Công tử, các thái y còn chưa ra… Hiện giờ không ai được phép vào……”
“Vậy ư……” Nghe Mính Nhi nói xong, Kim Tại Trung nhìn cánh cửa phòng khép chặt, nói tiếp. “Đừng quá lo lắng, chờ một lát nữa đi.” Câu này, là nói với Mính Nhi, mà đồng thời cũng là nói cho chính mình nghe.
Bệnh này rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào? Xem tình hình này có vẻ cũng không đơn giản, bình thường chẩn mạch cũng đâu cần thời gian lâu như vậy chứ, hơn nữa hiện giờ trong phòng hình như chỉ còn lại có vài vị thái y, nếu là bệnh chứng bình thường, thì sao ngay cả một cung nữ cũng không cho phép chờ đợi ở trong?
Vất vả lắm mới đợi được đến khi cửa phòng mở ra, thấy một đám thái y sắc mặt không mấy lạc quan, Kim Tại Trung bảo Mính Nhi đi theo đám thái y, hỏi xem tình hình thế nào, còn bản thân thì một mình tiến vào trong phòng.
Thấy Trịnh Duẫn Hạo bình yên nằm đó, tâm trạng vốn căng lên như dây cung rốt cục cũng ổn định đôi phần, ngồi bên giường nhìn con người đang khép chặt hai mắt kia, gương mặt tuấn dật giờ lại có chút tái nhợt, Kim Tại Trung nhẹ nhàng thở dài, cả một đêm cứ như vậy canh giữ ở bên giường.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, Kim Tại Trung tỉnh lại, trong mơ màng trừng mắt nhìn lại, bỗng nhiên nhớ tới Trịnh Duẫn Hạo còn nằm bệnh trên giường, lập tức dựng thẳng lưng, mà vừa cử động, dường như lại làm bừng tỉnh người trên giường.
Trịnh Duẫn Hạo hé mở hai mắt, nhìn người đang ngồi bên giường, vẻ sáng rõ trong mắt, không có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ. Kim Tại Trung cũng quên cả nói chuyện, cứ cùng hắn nhìn nhau, Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt ngẫm nghĩ, nhớ tới chuyện tối hôm qua, sau đó cố ngồi dậy, chậm rãi hỏi.
“Ngươi… Cả đêm không nghỉ ngơi sao?”
“Không sao, ngươi chẳng phải so với ta còn mệt hơn nhiều hay sao?” Lời của Kim Tại Trung, chính là câu trả lời cơ bản nhất, nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn đọc ra được tâm tình lo âu của y.
“Lại là kẻ nào dám ở trước mặt ngươi, nghiêm trọng hóa tình trạng của ta thế hả? Đám người trong cung cứ chuyện bé xé ra to……” Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ, thanh âm có chút uể oải. Nghe ngữ khí thoải mái của hắn, Kim Tại Trung lại có vẻ mất hứng.
“Mính Nhi nói ngươi bị bệnh, ta thấy tình hình đâu chỉ có thế…… Lũ thái y này sao mà ngay cả một chứng bệnh nho nhỏ cũng chẩn không ra chứ? Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kim Tại Trung nghiêm túc tra hỏi, Trịnh Duẫn Hạo điềm tĩnh nhìn y, tạm dừng một lát, mới nói.
“Không sao đâu.”
“Ngươi từng nói sẽ không gạt ta nữa cơ mà, tất cả đều là giả thôi sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy rằng, ta không đáng tin một chút nào ư?” Đối mặt với sự thoái thác rành rành của Trịnh Duẫn Hạo, ngữ khí của Kim Tại Trung trở nên ương ngạnh hơn nhiều.
Lời này dường như làm Trịnh Duẫn Hạo có chút chần chừ, Kim Tại Trung không chuyển mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Còn muốn kiên trì giữ câu trả lời của ngươi nữa không? Không sao ư?” Dù chỉ là sinh bệnh thật, thì nghỉ ngơi một đêm sắc mặt cũng nên tốt hơn chút ít chứ, nhưng trông tình hình của Trịnh Duẫn Hạo, lại chưa đỡ được bao nhiêu. Huống hồ cái vẻ tái nhợt này, không giống vì bệnh tật chút nào, mà thật ra có hơi giống…… Bị thương.
“Việc này……” Trầm mặc một hồi lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo rốt cục đành mở miệng lên tiếng, Kim Tại Trung lập tức tập trung toàn bộ tinh thần, chờ hắn nói tiếp.
“Ngươi cho rằng, đây là vì sao?” Trịnh Duẫn Hạo nhìn y, nhưng Kim Tại Trung lại không thể nhìn ra manh mối gì từ trong mắt hắn, mà đối với lời nói của Trịnh Duẫn Hạo còn mất đi tính nhẫn nại, trả lời.
“Không biết.”
“Việc này nếu đường hoàng loan tin, nhất định sẽ gây ra hỗn loạn, ta quả thật không phải bị bệnh, hôm nay…… Trong cung có thích khách xông vào.”
Kim Tại Trung vừa nghe xong, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, xem tình trạng của Trịnh Duẫn Hạo, chắc hẳn bị thương không nhẹ, thủ vệ cấm cung vốn đã rất mạnh, vậy mà thích khách có thể xâm nhập, ngay cả Trịnh Duẫn Hạo cũng bị thương, vậy đám thích khách này là do ai phái đến đây?
Nhưng ngay khi nghi vấn này vừa mới manh nha, Kim Tại Trung đã có được đáp án.
“Ta biết ngay ngươi sẽ có phản ứng này mà……” Trịnh Duẫn Hạo cười, cái thái độ này trông cứ như thể sự việc hoàn toàn không can hệ gì đến mình vậy. Kim Tại Trung lườm hắn một cái, hỏi.
“Đối phương có mấy người?”
Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu cố nhớ lại, rồi đáp.
“Sáu.”
“Bên người ngươi không có cấm quân hay sao?” Kim Tại Trung dùng ngữ khí khó có thể tưởng tượng nổi hỏi, Trịnh Duẫn Hạo chỉ biết lắc đầu.
“Lúc ấy tên nội thị đi theo ta, trước lúc ta giao đấu cùng thích khách đã bị giết chết.” Hắn đương nhiên biết rõ đối phương chắc hẳn đã tính toán thời cơ mới dám ra tay, chỉ có điều không biết chính mình đã bị kẻ khác nấp trong bóng tối theo dõi bao lâu rồi.
“Ngươi cứ như vậy lấy một chọi sáu? Có thể qua mắt được đội quân thủ vệ thâm nghiêm, thân thủ của đám người đó nhất định không tầm thường.”
Trịnh Duẫn Hạo tùy tiện cười, biểu tình có chút đắc ý.
“Nếu ta nói phải, chẳng phải là thuận tiện tự đề cao chính mình hay sao?” Kim Tại Trung chịu thua, không nói được câu gì nữa, Trịnh Duẫn Hạo mới nói tiếp.
“Đối phương có hai người bị ta chém bị thương, nhưng lại không bắt giữ được kẻ nào.” Giờ khắc này, vẻ mặt đã đứng đắn hơn không ít.
“Thế còn ngươi thì sao? Bị thương ở đâu?” Kỳ thực câu này, y đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi, nhưng không ngờ Trịnh Duẫn Hạo chỉ thuận miệng trả lời.
“Không đáng ngại.”
Thấy hắn đáp lời không chút do dự, Kim Tại Trung tiện đà nói.
“Ta thấy lũ thích khách này đúng là ngu xuẩn, đáng lẽ nên tẩm chút kịch độc trên vũ khí, để ngươi chết chắc luôn đi.” Lời này tất nhiên chỉ là buột miệng nói ra, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại nói.
“Bọn chúng không ngu ngốc đâu, ta thấy lần này ta cũng được hời không ít.”
Thật không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn Trịnh Duẫn Hạo nữa đây, hắn cứ như thể luôn thoải mái mà nói ra những tình huống khiến y phải toát hết cả mồ hôi lạnh.
“Ta thấy ngươi không muốn làm Hoàng đế nữa thì phải, con gái của Diêm vương đẹp lắm hả?” Kim Tại Trung lạnh lùng nói, Trịnh Duẫn Hạo chớp chớp mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Đối phương đã làm đến tận nước này rồi, ngươi còn cố kị cái gì nữa chứ? Sau cái chết của Vu Thanh đám đại thần ra vẻ nhân nghĩa, nhưng những kẻ đó đưa lời thị phi gì sau lưng, ngươi còn hiểu rõ hơn bất kì ai khác.”
Trịnh Duẫn Hạo nghe xong trầm mặc giây lát, rồi lại mở miệng hỏi, “Ngươi đã gặp Hữu Thiên rồi sao?”
Kim Tại Trung gật gật đầu, gặp mặt Phác Hữu Thiên là sự thật, nhưng những mối quan hệ mờ ám đó, là do chính y suy đoán mà ra.
“Phân tranh chốn Hoàng tộc, còn kịch liệt hơn bất cứ đâu, ta biết ngươi vẫn còn cố kị điều gì đó, nhưng hiện giờ đâu phải thời điểm để tâm đến việc đó chứ.”
Trong những tin tức có được từ miệng Phác Hữu Thiên, hoàn toàn có thể biết được những năm gần đây trong góc tối của Viêm Triều đã xảy ra tranh đấu thế nào, thân tử của Thái hậu là Trịnh Trí Uyên, tức vị Thất Vương gia bị phái đến biên quan, mấy năm qua nuôi lòng phản nghịch, Trịnh Duẫn Hạo cũng không phải là nhìn không ra.
Thái hậu ở sau lưng hắn hao tổn biết bao tâm tư, tất nhiên cũng không thể không biết, trước đây nếu muốn tiêu diệt đám loạn thần vừa mới ngo ngoe trỗi dậy cũng không hẳn là việc khó, nhưng khi Trịnh Duẫn Hạo mới kế vị chưa được bao lâu đã tiến hiện những chỉnh đốn đủ để phá vỡ triều cương như thế, đối với tình cảnh Viêm Quốc vô cùng bất lợi.
Hoặc giả, nếu trị tội Thái hậu cùng Trịnh Trí Uyên, chắc chắn sẽ khiến người ngoài oán hận, đủ loại gièm pha nào là hãm hại huyết nhục nào là diệt cỏ tận gốc, e rằng đến lúc đó cũng chỉ còn cái danh bạo quân tàn bạo bất nhân.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là do vài năm gần đây, nếu không phải Trịnh Duẫn Hạo đặt trọn tâm tư vào việc chinh chiến, thì dám chắc sẽ không để cho Thái hậu có cơ hội này, tình thế hiện giờ chỉ có thể nói là mua dây buộc mình.
“Hoàng tộc vô hình trung là đại biểu cho một quốc gia, nếu hoàng tộc có nội loạn, chỉ e sẽ khiến dân chúng lòng người hoang mang.” Trịnh Duẫn Hạo nhíu mi, nói ra điều mà chính mình cố kị bấy lâu.
Nếu muốn ra tay, thì nhất định phải diệt trừ hoàn toàn loạn đảng, trong hoàng thất nảy sinh biến cố lớn như vậy, đến lúc đó đâu chỉ dân chúng bình thường, e là ngay cả lòng quân cũng rối loạn, dù có thể giải quyết chuyện này như thế nào, thì cũng phải giảm thiểu chấn động, đây chính là chỗ phiền lòng của Trịnh Duẫn Hạo.
“Thiên hạ là của một mình ngươi, Quốc quân Viêm Quốc cũng chỉ có Trịnh Duẫn Hạo ngươi, bọn chúng nhòm ngó
soán vị chính là đại nghịch bất đạo, ngươi đã vì Viêm Quốc mà làm bao nhiêu việc, chẳng lẽ không ai thấy hay sao?
Chẳng qua là diệt trừ lũ loạn thần tặc tử, lẽ nào Thánh Thượng tình nguyện hai tay dâng lên đế vị, lại còn phải ôm lòng trắc ẩn luyến tiếc bọn chúng? Ngày trước hạ lệnh xử trảm cả Kim gia, ngươi băn khoăn bao lâu, họ…… cũng là người thân quan trọng nhất của ta không phải sao?”
Kim Tại Trung nói liền một hơi, ngữ điệu tuy cũng không có vẻ gì là cấp bách, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều có sức thuyết phục, nói đến cuối, lại mỉm cười với Trịnh Duẫn Hạo.
“Tại Trung……” Trịnh Duẫn Hạo ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được Kim Tại Trung sẽ nhắc tới chuyện Kim gia, vừa nghe đến đây, ánh mắt nhất thời trở nên nặng nề.
“Ta chỉ nói thật lòng thôi, Hoàng Thượng không cần phải kinh ngạc, Kim gia gây tội nên mới có thể rơi vào kết cục như thế, thử hỏi chuyện đã rồi nào có ai nói Hoàng Thượng ngươi nửa câu không phải? Cùng một tình huống, chẳng qua là rơi xuống người trong hoàng tộc mà thôi, chẳng lẽ còn có gì khác biệt?”
Có lẽ thật sự không thể nói lại được gì, Trịnh Duẫn Hạo trân trân nhìn Kim Tại Trung, ánh mắt người kia, nhìn không ra một tia cảm xúc nào, nụ cười trên khóe miệng, làm nhói đau hai mắt hắn.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, vẹn cả đôi đường là điều không thể, nhưng ngươi và ta dù sao cũng không cùng lập trường, ngươi là vua của một nước, sự hiểu biết đối với tình hình Viêm Quốc ngươi rõ ràng hơn ai hết, không một ai có tư cách đưa ra quyết định hơn ngươi……”
Đang nói bỗng nhiên y ngừng lại, dường như lời nói kế tiếp còn phải tự mặc niệm trong lòng đến mấy trăm lần, cuối cùng mới có thể nói ra miệng, Kim Tại Trung tạm dừng một lát, rồi nói tiếp.
“Nhưng, trước kia ngươi cũng chưa từng nhân từ với ta, vì sao hiện giờ đối với kẻ địch lại……”
Có lẽ bởi ánh nhìn chăm chú của Trịnh Duẫn hạo, khiến Kim Tại Trung không thể nói cho trọn lời, rõ ràng là nói về chuyện chính mình đã trải qua, nhưng từ trong mắt Trịnh Duẫn Hạo cũng có thể nhìn ra nỗi đau đớn xé lòng. Giờ khắc này, như thể chính mình đã làm ra chuyện vạn phần không nên, Kim Tại Trung mấp máy môi, nói.
“Xin lỗi, ngươi lo dưỡng thương cho tốt, ta ra ngoài trước.” Mới vừa đứng dậy, Trịnh Duẫn Hạo đã vươn tay kéo y lại.
Giữa chúng ta…… Thật sự chỉ còn sót lại một câu xin lỗi kia thôi ư?
Kim Tại Trung quay đầu lại, thấy dáng vẻ Trịnh Duẫn Hạo muốn nói lại thôi, trong đầu lại nghĩ tới chuyện vừa rồi còn chưa kịp đề cập đến, trầm giọng nói.
“Không lâu nữa là đến Trung thu rồi, Hoàng Thượng chắc hẳn cũng hiểu đây là cơ hội như thế nào……”
“Hồ Thái y đến!” Thanh âm thông truyền từ ngoài cửa truyền đến, hai người đồng thời nhìn về phía cửa, rồi lại thu hồi tầm mắt, Kim Tại Trung nhẹ nhàng tránh né bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo.
“Nếu Thái y đã đến, ta cũng không làm phiền nữa……”
Lần này, bước đi không một lần dừng lại, trở lại phòng mình, sau khi đóng cửa cẩn thận, liền xoay người tựa vào cánh cửa, nâng tay lên dò xét nhịp mạch nơi cổ tay, không thấy có gì khác thường, nhưng đầu lại cảm thấy nặng nề vô cùng……