Thị Lang

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

Mặt trời đã lên cao ba sào, Kim Tại Trung đến lúc này mới vừa tỉnh ngủ, ngồi dậy đỡ trán, có hơi đau nhức, mơ hồ nhớ rằng Mính Nhi có đến vài lần, nhưng đều bị y cho lui.

Đầu giường có đặt sẵn một bồn nước trong và khăn bông trắng, có lẽ bản thân mình trong lúc mơ màng đã bảo Mính Nhi cứ đặt ở đó, hiện giờ nước cũng đã lạnh thấu rồi, nhúng bàn tay vào trong nước, cái lạnh lập tức làm tinh thần tỉnh táo hơn vài phần, lại còn khiến da có chút đau buốt, nhưng Kim Tại Trung lại cảm giác thư thái hơn.

Sơ tẩy xong xuôi, mới đẩy cửa ra, bước trên con đường hướng về tẩm thất(1) của Trịnh Duẫn Hạo, trên đường đi cung nữ cũng không nhiều lắm, nhưng cấm quân tuần tra hình như lại tăng thêm, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của đám cung nữ, trong ngữ khí ấy không khỏi có phần hưng phấn.

“Ngươi nói thật chứ? Thất Vương gia sẽ trở về mừng Trung thu sao?”

“Còn có thể là giả được chắc? Hôm nay lúc Hoàng Thượng lâm triều, đã sai người ra roi thúc ngựa hướng về biên quan truyền tin tức!” Cung nữ có vẻ lớn tuổi hơn ra vẻ thần bí kể lại, khiến cho hai người còn lại vui mừng ra mặt.

Kim Tại Trung nghe xong, vẻ lo lắng hiện rõ trên hàng mi nhíu chặt, lâm triều ư? Tuy rằng từ sau khi đối phương phái thích khách ám sát cũng không hề vào triều, đây nhất định là do có kẻ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó giở trò, nhưng xem tình hình sức khỏe của Trịnh Duẫn Hạo hôm qua, quả thật không nên vất vả chính sự.

“Nói vậy, tới Trung thu chẳng phải là có thể thấy được Thất Vương gia hay sao?” Cung nữ đầu cài trâm hồng đào vừa dứt lời, vẻ mặt chỉ e còn vui mừng hơn cả bắt được vàng.

“Thất Vương gia đến biên quan đã nhiều năm như vậy cũng không trở về được mấy lần, lần này Hoàng Thượng đích thân hạ ý chỉ, chắc cũng phải lưu lại lâu hơn mấy ngày nhỉ? Cũng tốt, để Thái hậu cùng Thất Vương gia được ở hàn huyên gặp mặt nhiều hơn một chút.”

“Chẳng phải Hoàng Thượng không bao lâu trước đây còn rất thân thiết với Thất Vương gia hay sao? Vì sao Hoàng Thượng lại nỡ nhẫn tâm như vậy chứ? Lẽ nào còn lo sợ Thất Vương gia sẽ tạo……” Một chữ ‘phản’ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, đã lập tức bị cắt ngang.

“Câu này đừng có nói bừa!” Cung nữ lớn tuổi trừng mắt, tiểu cung nữ vừa mới nói đành ngậm miệng lại, thấy thế, một người khác lập tức chuyển đề tài, nói.

“Thất Vương gia nếu được ở đây lâu hơn mấy ngày thì tốt quá……”

“Đúng thế đúng thế, nói không chừng Hoàng Thượng còn muốn Thất Vương gia hồi kinh, sau đó không cần đi nữa ấy chứ!” Cung nữ lớn tuổi buồn cười nói.

“A? Thật chứ?” Cung nữ dáng người nhỏ xinh nhất mở to hai mắt, câu hỏi này đổi lại là ánh mắt bất đắc dĩ của cung nữ lớn tuổi, câu nói vừa xong đương nhiên là nói giỡn rồi.

“Ở thêm mấy ngày, mấy chục ngày, hay mấy trăm ngay thì thế nào? Thất Vương gia cũng sẽ không được ở trong cung, ngươi chắc không định theo đến tận Thất Vương phủ chứ?” Tiểu cung nữ nghe xong, trên mặt có chút ngượng ngùng, làm bộ muốn đánh. Một người trong số đó còn đang đùa nghịch bỗng thấy bóng Kim Tại Trung, liền lập tức dừng lại, tiểu cung nữ mới vừa rồi còn náo loạn ồn ào nhất, bỗng sững người cúi gằm mặt, rất sợ sẽ lại bị trách mắng.

“Điện hạ.” Ba người hai miệng đồng thanh hô, cũng khom khom thân người.

Kim Tại Trung cũng chỉ vuốt cằm đáp lại rồi bước qua luôn, y vừa rời đi, đám cung nữ phía sau cũng vội vàng xoay người lui xuống, quay đầu nhìn theo bước chân ba người rời đi, Kim Tại Trung cũng phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến đoạn đối thoại ban nãy.

Theo như lời cung nữ kia, thanh danh của Thất Vương gia Trịnh Trí Uyên có vẻ không tồi chút nào…… Trịnh Duẫn Hạo chắc cũng đã sớm lên kế hoạch lợi dụng thời cơ vào dịp Trung thu này, chỉ có điều trước đó còn chần chờ đắn đo mà thôi, dù sao phải dùng tới thủ đoạn này đã là có chút ti tiện, nhưng trải qua sự kiện hôm qua, đối phương đã cuồng vọng đến mức ấy, hơn nữa Kim Tại Trung đối với lời hắn nói, cũng không phải là hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Hạ chỉ triệu Trịnh Trí Uyên hồi kinh, mang tiếng là gia đình đoàn tụ đón Trung thu, nhưng đồng thời vô hình trung cũng nhắc nhở về lập trường của hắn, Đế vương Viêm Triều chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo mà thôi, có câu: Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Lúc này Trịnh Duẫn Hạo tự mình hạ chỉ triệu gã hồi kinh, cũng chỉ vì muốn gã nhớ cho kỹ đạo lý này mà thôi.

Hơn nữa, Thái hậu còn ở trong cung, không nghi ngờ gì cũng khiến Trịnh Trí Uyên phải cố kị đôi ba phần. Nếu gã hồi kinh, đến lúc đó thân đã ở trong kinh thành, dẫu có động tĩnh gì cũng không khó dám sát, lại càng không thể ngông cuồng như trước, cho dù trong kinh cũng có bè đảng của gã, nhưng phương diện này chung quy Trịnh Duẫn Hạo vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nếu gã đối với ý chỉ này thấy mà vờ như không, chắc chắn sẽ làm cho đám bè đảng kia càng thêm lo sợ, mà hiện giờ gã chưa chắc đã nắm chắc mười phần thắng nếu đối đầu với Trịnh Duẫn Hạo, hành động ngu ngốc bỏ xe lấy mã như vậy, Trịnh Trí Uyên sẽ không làm.

Một nước cờ sai, thất bại cả ván. Cho dù biết rõ dụng ý của Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Trí Uyên cũng nhất định sẽ lựa chọn hồi kinh, một bước chui đầu vào lưới này, không thể không đi.

Có điều đây cũng là chuyện về sau, trong khoảng thời gian Trịnh Trí Uyên nhận được thánh chỉ đến khi trở lại kinh

thành, gã nhất định sẽ có mưu tính, sau khi gã hồi kinh, mới thật sự là thời điểm phải nghiêm cẩn phòng bị.

Bất tri bất giác, đã tới trước cửa tẩm thất của Trịnh Duẫn Hạo, ngẩng đầu nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong, lướt qua phía sau rèm mới phát hiện ra bên giường của Trịnh Duẫn Hạo lại có một bóng người khác. Bước chân lập tức trở nên do dự, Trịnh Duẫn Hạo ngước mắt lên đã phát hiện ra y, biểu tình có chút kinh ngạc, kêu lên.

“Tại Trung?”

Bước chân vốn định lui về phía sau vì tiếng gọi của Trịnh Duẫn Hạo mà khựng lại, Trương Huyên nghe vậy, lập tức ngoái đầu, thấy Kim Tại Trung, trong thần sắc bất ngờ còn mang chút vui vẻ, liền mỉm cười đứng dậy đến bên y, kéo y đến trước giường Trịnh Duẫn Hạo.

“Huyên tỷ tỷ……” Kim Tại Trung có phần ảo não, sự xuất hiện này hình như không đúng lúc cho lắm, Trịnh Duẫn Hạo và Trương Huyên đang trò chuyện riêng tư, y lại còn cố tình quấy rầy, theo phản ứng liền lặng lẽ xoay người.

“Chúng ta còn đang nói đến ngươi đó.”

“Ta ư?” Kim Tại Trung lặp lại, nhưng đáp lại có được lại chỉ là Trịnh Duẫn Hạo cố ý cúi đầu ho nhẹ một tiếng, Trương Huyên nhìn nhìn hắn, vẻ trêu cười càng rõ ràng.

“Tại Trung, ngươi lo mà khuyên bảo Duẫn Hạo đi, hiện giờ hắn sức khỏe thế này còn nói phải nghị sự cùng các đại thần…… Hàn Nhi không biết nghe ai nói hôm nay ta sẽ đến Duyên Tỉ Điện, từ tối hôm qua đã bắt đầu nhõng nhẽo với ta đòi đi theo, ta vất vả lắm mới lừa được nó, hiện tại cũng nên về Cẩm Việt Cung rồi.”

Giải thích qua loa một lượt, Trương Huyên liền vội rời đi, để lại mình y cùng Trịnh Duẫn Hạo ở đó, không khí bỗng trở nên ngột ngạt, kỳ thật Kim Tại Trung cũng không hiểu vì sao mình vừa tỉnh lại đã chạy tới đây, chỉ vì trong đầu cứ xuất hiện gương mặt của Trịnh Duẫn Hạo.

“Ta còn tưởng rằng……” Ngươi sẽ không đến nữa.

Câu kế tiếp chưa vội nói ra, Kim Tại Trung cũng liền lên tiếng.

“Hôm nay ngươi vào triều sớm sao?” Kim Tại Trung thay lên vẻ mặt tự nhiên nhất, tựa như những lần trước kia trong dĩ vãng, đồng thời tiến đến ngồi xuống vị trí Trương Huyên mới vừa ngồi.

“Dù sao cũng đã không chợp mắt cả đêm, vậy thì nhân tiện cứ lâm triều xong rồi nghỉ ngơi một thể, thế nào?”

Định thần lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi tựa đầu giường, tinh tế quan sát hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn vẫn như trước, có lẽ cũng do không chịu ngơi nghỉ cả ngày. Lúc này ngoại y của hắn còn chưa kịp mặc vào, trong phòng phảng phất dược hương, chắc hẳn mới vừa thay thuốc xong, còn thấy cả cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo, cùng vùng bụng quấn đầy băng lụa trắng.

“Bị thương đến hai chỗ cơ à?” Kim Tại Trung nhíu mi, Trịnh Duẫn Hạo không chỉ chịu một vết thương, vậy mà không buồn cho y biết.

Dường như nghe Kim Tại Trung nói xong mới kịp phản ứng lại, Trịnh Duẫn Hạo nhìn mấy chỗ bị thương được băng bó trên người, tiếp đó liền lấy bộ y sam đặt bên cạnh mặc vào, vẻ mặt của Kim Tại Trung trước mắt hắn vẫn khó coi như trước, liền vội thanh minh.

“Vết thương không sâu mà, đừng lo.”

Kim Tại Trung nghe xong cũng không thèm phản bác, y đương nhiên biết Trịnh Duẫn Hạo cố ý giấu diếm mình, nếu vết thương không sâu, thì sắc mặt hắn sao lại kém đến thế được? Nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi u ám thêm vài phần.

“Ngươi bệnh thế này còn muốn đi nghị sự sao? Trước mắt các đại thần mà ngã quỵ cũng đâu phải chuyện tốt.”

“Nhưng……” Trịnh Duẫn Hạo mới nói được một chữ, lại bị Kim Tại Trung ngắt lời.

“Ta biết ngươi đã hạ chỉ triệu Thất Vương gia hồi kinh, ngươi đang lo sau khi gã hồi kinh sẽ xảy ra biến cố phải không?”

“Ngươi cũng biết tình hình hiện tại mà.” Trịnh Duẫn Hạo chỉ đành cười khẽ, thật khiến người ta nhìn không ra sự phiền muộn của hắn.

“Các ngươi ai cũng không muốn đối chọi với đối phương, đều mong giải quyết vấn đề trong êm đẹp, đây thực sự cũng không phải chuyện xấu, ít nhất thì đối với Viêm Quốc là vậy. Nhưng đồng thời cũng cho đối phương có cơ hội toan tính kế hoạch chu đáo, nếu vậy, nói không chừng còn kéo dài cuộc chiến, hiện tại ngươi cứ lưỡng lự như vậy, chỉ e về sau sẽ thất bại mà chẳng thể cam lòng.”

Lời của Kim Tại Trung không phải là không có lý, Trịnh Duẫn Hạo cũng nghẹn lời, thấy hắn không nói gì, Kim Tại Trung mới hỏi tiếp.

“Có bị thương đến gân cốt không?” Trịnh Duẫn Hạo nghe xong câu hỏi, thoạt tiên là sửng sốt, sau đó lại chỉ mím mím môi, Kim Tại Trung thấy vậy, đành chậm rãi thở dài.

Xem ra, quả thật đã bị thương đến gân cốt rồi, Trịnh Duẫn Hạo không thể nói không, hắn biết không thể gạt được y, nếu nói ra, bản thân mình nhất định sẽ bởi vậy mà tức giận. Nhưng cũng không thể nào thản nhiên mà nói có cho được, y biết Trịnh Duẫn Hạo không muốn y lo lắng, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc không trả lời.

“Buổi lâm triều ngày mai miễn luôn chứ?” Kim Tại Trung nhìn thẳng vào mắt Trịnh Duẫn Hạo, ngữ khí nửa hỏi nửa yêu cầu, làm hắn giật thót mình.

Đợi một hồi, thấy hắn không đồng ý mà cũng không phản đối, Kim Tại Trung chau mày nói: “Thật sự không muốn sống nữa hả?”

“Được rồi, không lên triều nữa……” Trong đôi mắt Trịnh Duẫn Hạo, thấp thoáng ý cười, nghe hắn đáp ứng, Kim Tại Trung mới vừa lòng gật gật đầu.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa có tiếng thông truyền, giọng điệu có vẻ khá cấp bách.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hà Tướng quân đang đợi ngoài điện xin cầu kiến!”

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, trong đầu lập tức nghĩ tới Hà Phàm – người phụ trách hộ tống Hoàng tử Nghiệp Quốc Kim Tuấn Tú hồi quốc, liếc nhìn Kim Tại Trung ngồi một bên vừa định đứng lên, Trịnh Duẫn Hạo thu hồi tầm mắt nói.

“Cho hắn vào.”

“Dạ.” Thị vệ phụ trách thông truyền ngay cả cửa cũng chưa kịp đến, đã vội lui ra ngoài.

Dứt lời, Trịnh Duẫn Hạo cũng đứng dậy thay y sam, Kim Tại Trung nói.

“Ta về trước.” Còn chưa kịp cất bước, đã bị ngăn trở.

“Không cần, ngươi cứ ở lại đi.”

Đối với lời nói của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cũng chỉ thấy ngạc nhiên, chứ không nói thêm gì, lát sau, một nam tử mặc quân phục tiến vào, cung kính thỉnh an, sau đó lại thấy trong phòng còn có người khác, vẻ mặt có chút chần chờ, Trịnh Duẫn Hạo nhận ra sự nghi hoặc của hắn, liền nói.

“Chuyện khiến Tướng quân phải tiến cung không biết là gì đây, cứ nói thẳng ra là được.”

Hà Phàm dẫn theo nhân mã hộ tống Kim Tuấn Tú, vậy mà tới hôm nay vẫn chưa nhận được tin tức cậu ta đã hồi kinh, nếu xuất phát từ Viêm Quốc đến nơi ước định giao người với Nghiệp Quốc, thì cả đi lẫn về đại khái cũng mất một tháng, ước tính thời gian, quả thật Hà Phàm cũng đến lúc trở về, nhưng cho dù là tiến cung bẩm báo tình hình cũng đâu cần nóng vội như thế, xem ra, chỉ sợ là có chuyện rồi.

“Hoàng Thượng, mạt tướng tội đáng vạn chết.” Hà Phàm lại quỳ xuống, ngay cả Kim Tại Trung thấy vậy cũng không khỏi tập trung chú ý hơn.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Mạt tướng vốn lĩnh mệnh hộ tống Hoàng tử Nghiệp Quốc an toàn trao trả cho Nghiệp Quân, nhưng vài ngày sau khi đội ngũ khởi hành, lại phát hiện Hoàng tử Nghiệp Quốc đã không rõ tung tích, dưới tình hình cấp bách mạt tướng phải dừng lại nửa đường muộn mất mấy ngày, phái người tìm kiếm chung quanh, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể tìm được Hoàng tử, không còn cách nào khác, mạt tướng đã tự quyết định để một nửa quân số quay ngược trở lại tìm kiếm dọc đường đi, những người còn lại theo mạt tướng tới nơi giao hẹn cùng Nghiệp Quân……”

Kim Tại Trung nghe xong, thần sắc cũng tự nhiên thả lỏng, xem ra, vấn đề là ở chỗ Kim Tuấn Tú còn chưa rõ đang ở nơi nào, còn mình lại biết Kim Tuấn Tú đang ở đâu, có điều hiện giờ nói ra cũng đâu có dễ, chỉ đành lẳng lặng nghe tiếp.

“Nói tiếp đi.” Trịnh Duẫn Hạo nói.

“Nhưng đến tận khi chạm mặt với Nghiệp Quân, mọi người quay về vẫn không một ai tìm thấy Hoàng tử Nghiệp Quốc, mạt tướng nhất thời lo lắng nên đã nói với tướng sĩ do Nghiệp Quốc phái đến, rằng Hoàng tử Nghiệp Quốc vẫn còn ở trong kinh thành Viêm Quốc làm khách, đợi qua mấy ngày nữa Viêm Quân sẽ tự mình sai người hộ tống về, đối phương nghe xong vẻ mặt cũng khó xử, sau đó mời đám người của mạt tướng trở về Nghiệp Thành, Nghiệp Vương biết chuyện, liền bảo mạt tướng ở lại vài ngày, khi rời đi còn phái một vị tướng quân khác đi theo……” Hà Phàm nói không nổi nữa, Kim Tại Trung mới nói tiếp.

“Ý của Nghiệp Vương, là để Nghiệp Quốc tự mình phái người hộ tống Hoàng tử trở về phải không? Đi theo vị tướng kia nhất định còn có cả quân đội Nghiệp Quốc đúng không?” Người quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Kim Tại Trung, ánh mắt đắn đo một lát, cuối cùng mới gật đầu.

“Nhưng hiện giờ Hoàng tử Nghiệp Quốc ở đâu còn không rõ, mà Nghiệp Quân cũng đã vào đóng trong kinh rồi phải không?” Trịnh Duẫn Hạo mở miệng nói xong, ngữ khí tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại nghe không ra chút cảm xúc gì.

“…… Dạ.” Hà Phàm biết rõ tội sống khó tránh, không khỏi cúi đầu càng thấp hơn.

“Ngươi cứ lui xuống trước đi, chuyện này nếu để lộ phong thanh nửa câu, trẫm tuyệt không tha cho ngươi.” Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng ra lệnh, đợi Hà Phàm lui xuống, Kim Tại Trung mới nói.

“Yên tâm đi, ta biết Tuấn Tú đang ở đâu, nếu Nghiệp Quốc phái người tới đây, chuyện này cũng dễ đối phó. Sáng sớm mai mời cả tướng lãnh đi cùng theo ta đón Tuấn Tú là được.”

Nghe Kim Tại Trung nói vậy, Trịnh Duẫn Hạo một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, chỉ ngưng mắt nhìn y, tiếp đó mới cười khẽ.

“Hình như ngươi vẫn luôn có thể giải quyết vấn đề làm ta đau đầu một cách dễ dàng.”

“Cậu ta khăng khăng không chịu về là một chuyện, nhưng ít nhất vẫn biết cậu ta còn an toàn, cũng dễ ăn nói với Nghiệp Vương…… Ta chỉ không muốn ngươi lại phải gánh thêm một chuyện phiền lòng thôi, còn nữa, hôm nay đừng nghị sự, biết chưa?” Nói một thôi một hồi, không ngờ lại quay về chuyện này, Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

“Ta đây sẽ không nhiều lời nữa, Lăng Nhi……” Chữ này vừa bật ra khỏi miệng, Kim Tại Trung đã bất giác tự chau mày, Trịnh Duẫn Hạo lại cứng người, cái tên kia vì sao lại bật thốt ra như thế? Ngay đến Kim Tại Trung cũng không biết, im lặng giây lát, mới sửa lời.

“Mính Nhi trước kia đã hầu hạ ngươi mọi chuyện sinh hoạt, mấy ngày nay cũng không cần phải theo ta nữa, chờ ngươi khỏe lại rồi tính sau……”

Lần này bước chân rời đi bất kể là ai cũng nhận ra sự luống cuống trong đó, nện bước có vẻ vội vã, mãi cho đến lúc khuất khỏi tầm mắt của Trịnh Duẫn Hạo, khép lại cánh cửa, bước chân của Kim Tại Trung mới bắt đầu dần dần chậm lại.

Từ nãy đến giờ, cơn đau đầu vẫn chưa hề giảm bớt, cảm giác choáng váng cứ từng trận từng trận ập đến, ban nãy thậm chí ngay cả hô hấp cũng cảm tưởng như đang bị thứ gì siết nghẹt. Có lẽ vừa rồi y nên hỏi tiếp Trịnh Duẫn Hạo, Lăng Nhi rốt cuộc đã chết như thế nào……

Ý niệm đó mới vừa manh nha trong đầu, Kim Tại Trung đã cảm thấy tức cười, rõ ràng không muốn thêm rối loạn, vậy mà còn định hỏi chuyện này. Nhưng có lẽ, y cũng rất sợ sẽ có được một đáp án khó ngờ tới nhất.

.

.

.

Lại một đêm vô duyên vô cớ trằn trọc mất ngủ, sáng sớm hôm sau liền có người tới thông truyền nói Hà Phàm đã đợi ở ngoài cung môn, Kim Tại Trung mau chóng rửa mặt qua loa liền chạy đến đó, vừa mới chạy liền cảm thấy dạ dày bắt đầu quặn đau, nghĩ lại mới nhớ ra từ hôm qua đã không nhét được chút gì vào bụng, đau dạ dày cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng vẫn không thấy đói.

Đến trước cửa cung, Hà Phàm như thể thấy Bồ Tát tiến lên săn đón, hơn một tháng âu lo căng thẳng, đêm hôm qua nhận được tin báo Kim Tại Trung sẽ giúp tìm người cuối cùng mới yên tâm được.

“Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Kim Tại Trung nhìn về phía xa xa, ngoại trừ xe ngựa, binh lính hai nước Viêm, Nghiệp cũng tự phái thêm tầm mười người tới, lần này đích đến chính là phủ đệ của Phác Hữu Thiên, nhiều người như vậy, nếu để tin tức Phác Hữu Thiên thu lưu Hoàng tử Nghiệp Quốc truyền ra ngoài, e rằng lại dấy lên mấy lời bàn ra tán vào, vì thế liền nói.

“Việc này không cần Hà Tướng quân lo lắng, để tại hạ xử lý là được.” Kim Tại Trung nói vậy, nụ cười ấm áp lễ độ trên mặt làm Hà Phàm thoáng chốc ngây ngẩn cả người, vất vả lắm mới phục hồi tinh thần lại được liền nói.

“Việc này…… Nếu Hoàng Thượng trách tội……”

“Thế này đi, Nghiệp Quốc có phái đến một vị tướng quân đúng không?” Hà Phàm gật gật đầu, Kim Tại Trung vốn có giao tình với các tướng quân Nghiệp Quốc, kỳ thật Nghiệp Vương phái ai tới cũng đều dễ bàn chuyện cả, vì thế liền nói tiếp.

“Cứ để Tướng quân Nghiệp Quốc cùng đi với ta, còn lại tùy ý Hà Tướng quân tự mình chọn ra bốn tướng lãnh đi theo, thế có được không?”

Hà Phàm nghe xong, cũng thấy an bài thỏa đáng, tự mình chọn người thích hợp đi theo cũng yên tâm hơn, Kim Tại Trung đoán chừng dù sao đây cũng là nơi trọng địa trong kinh đô Viêm Quốc, nhân mã Nghiệp Quốc tùy tiện ra vào cũng không hay.

“Điện hạ nói chí phải, Trầm Tướng quân Nghiệp Quốc đang đợi ngay phía trước kia, để mạt tướng tiễn nhị vị ra khỏi cổng thành.”

Kim Tại Trung vuốt cằm đồng ý, nhưng vừa nghe Hà Phàm đề cập đến ba chữ ‘Trầm Tướng quân’, trái tim lại không khỏi rung động, cả Nghiệp Quốc, cũng chỉ có một vị tướng quân mang họ Trầm, nhớ đến người bao lâu qua không được gặp mặt, cảm giác nhớ mong cứ như vậy dâng trào trong lòng.

Bóng dáng cao gầy kia càng ngày càng gần, Hà Phàm cất tiếng gọi.

“Trầm Tướng quân!”

Trầm Xương Mân nghe tiếng gọi liền xoay người, đã thấy Kim Tại Trung đứng cách đó không xa ngay trước mắt hắn,

đáy mắt thoáng hiện lên nét kinh ngạc, chỉ trong chớp mắt, Kim Tại Trung đã tiến đến trước mặt, cười đến ung dung nhàn nhã, thực sự có vài phần khí phái hoàng tử.

“Trầm Tướng quân……” Dẫu sao cũng đang ở trước mắt người ngoài, Kim Tại Trung vốn định nói vài ba câu khách sáo, nhưng người trước mặt lại là Trầm Xương Mân, có cố gắng mấy cũng khiến y không khách sáo nổi, trong đầu hồi tưởng lại ngày trước mỗi lần được đến quân doanh, tình cảnh khi chạm mặt với Trầm Xương Mân, chồng khít lên gương mặt anh tuấn cương nghị trước mắt này, làm ý cười trên gương mặt Kim Tại Trung càng thêm sâu sắc.

“Điện hạ.” Một tiếng gọi của Trầm Xương Mân nghe có phần lạ lẫm, cảm xúc của hắn vẫn không thể biểu lộ được dễ dàng, mà cũng chỉ mình Kim Tại Trung hiểu được tâm tình giờ phút này của hắn.

“Lên xe ngựa rồi nói.”

Trầm Xương Mân gật đầu, để Kim Tại Trung lên xe ngựa trước, chính mình cũng bước lên theo, vừa ngồi xuống liền mở miệng nói.

“Ta không ngờ lại là ngươi……”

“Ta cũng đâu có ngờ là ngươi.”

Một câu qua lại, rồi đến một hồi trầm mặc, không phải không có chuyện để nói, cũng không phải là nói không nên lời, chỉ vì những điều mà hai bên muốn nói, dường như ngay từ ánh mắt tái ngộ kia đã nói rõ hết rồi, vẫn như trước đây, chỉ có điều sắc mặt Trầm Xương Mân lúc này không dễ coi cho lắm.

“Ngươi sao lại thế này?” Chau mày hỏi, câu hỏi này làm Kim Tại Trung đầy mắt nghi hoặc.

“Cho dù Trịnh Duẫn Hạo không hiểu, ngươi cũng phải tự biết chăm sóc cho bản thân mình chứ, thấy sắc mặt ngươi kém thế này, mấy tháng không gặp, lại muốn nghe giáo huấn hả?” Thanh âm không quá lớn, ngữ khí cũng có phần nghiêm túc, nhưng Kim Tại Trung vẫn cười xòa một tiếng.

“Ai muốn nghe giáo huấn chứ? Nhớ ta thì cứ nói thẳng một cậu, lại đây cho gia ôm cái nào!” Kim Tại Trung bày ra dáng vẻ đại gia, ngoắc ngoắc ngón tay với Trầm Xương Mân.

Rõ ràng không muốn cười, mà lại bị Kim Tại Trung chọc cười, nhưng hắn vẫn không nghe theo lời Kim Tại Trung, ý cười nơi khóe miệng còn chưa tan, Kim Tại Trung lại bỗng nhiên tiến lên ôm chầm lấy Trầm Xương Mân, người mới một khắc trước còn đang ngồi đối diện, hiện giờ lại chỉ nhìn thấy bả vai y ngay dưới cằm mình.

Hành động này của Kim Tại Trung ngay lập tức khiến Trầm Xương Mân sững sờ, hai mắt trừng to, nhưng dường như chẳng có gì lọt vào tầm mắt. Chất giọng dễ nghe kia chậm rãi vang lên bên tai, Kim Tại Trung chỉ nói một câu.

“Ca thật sự rất nhớ ngươi, tưởng ta nói giỡn chắc? Xú tiểu tử……”

(1) tẩm thất: phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.