Thị Lang

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Xe ngựa một đường bôn ba, đường phố trong hoàng thành đều an tĩnh vô cùng, nhưng Trầm Xương Mân lại chẳng thể nào ngồi yên cho được, trong lòng nhất thời nảy ra ngàn vạn điều muốn nói, nhưng miệng cứ mở ra khép vào, mãi cũng chẳng bật thành lời.

Kim Tại Trung ôm rất chặt, chặt đến mức tưởng như Trầm Xương Mân có thể cảm nhận được xương sườn y đang đâm vào cơ thể mình, Kim Tại Trung trước nay chưa bao giờ gầy đến vậy, nghĩ đến đây, Trầm Xương Mân mím chặt môi, nhíu hàng mày rậm không muốn lên tiếng.

“Ta muốn quay về Nghiệp Quốc……” Kim Tại Trung bỗng nhiên mở lời, Trầm Xương Mân nghe xong, trong lòng có chút dao động.

“Vậy–” Câu này còn chưa kịp nói hết, đã lại bị y cắt ngang.

“Nhưng không thể trở về được.” Chỉ mấy chữ ấy thôi đã khiến Trầm Xương Mân cảm nhận được sự ủ rũ của Kim Tại Trung, gặp lại sau mấy tháng xa cách, quả thực có phần lạ lẫm, Kim Tại Trung hiện giờ gây cho hắn một cảm giác vô cùng phức tạp.

Không phải thể xác không thể quay về được, mà do lòng người đã thay đổi, Nghiệp Quốc mà Kim Tại Trung nhắc đến, đương nhiên cũng không phải là mảnh lãnh thổ chân chính kia, mà là cuộc sống ngày trước.

“Trước kia lẽ ra ngươi nên đánh gãy chân ta, nghĩ hết mọi cách ngăn cản ta đến nơi này.” Ngữ khí có phần tự giễu này, vào tai Trầm Xương Mân đâu chỉ khiến hắn khó chịu bình thường, châm chước một lát mới nói tiếp.

“Chỉ sợ nếu ngày ấy thật sự ngăn cản ngươi, người bị đánh gãy hai chân không phải ngươi, mà sẽ là ta.”

Lời này không được đáp lại, Trầm Xương Mân còn đang hết sức nghi hoặc, Kim Tại Trung đã chậm rãi buông lỏng vòng tay ôm lấy bờ vai hắn, nhưng khi khuôn mặt làm vô số thế nhân phải kinh diễm kia xuất hiện trở lại trước mắt hắn, lại chẳng hề toát lên vẻ sầu bi như trong tưởng tượng.

“Vậy mới nói, may mà ngươi đã không ngăn cản ta.” Kim Tại Trung mỉm cười, ngồi bên cạnh hắn, tầm mắt rơi xuống trên đùi hắn. Giọng điệu ấy, vẻ mặt ấy, tưởng như những lời khiến người nghe phải vô hạn thương tâm trước đó không phải do chính miệng y nói ra.

Nụ cười nơi khóe miệng Kim Tại Trung, làm hắn thấy quá đỗi quen thuộc, nhưng lại không sao nhớ nổi là giống ai. Xe ngựa đi tiếp một lát, sau đó liền dừng lại, Hà Phàm từ bên ngoài trèo vào trong xe ngựa, nói.

“Điện hạ, tướng quân, qua cửa thành này là ra ngoài hoàng thành rồi. Tại hạ sẽ ở ngay tại đây đợi hai vị trở về, xin làm phiền nhị vị.”

“Hà Tướng quân quá lời rồi, ta sẽ về sớm thôi.”

Hà Phàm nói vài câu liền xuống xe, xe ngựa tiếp tục lăn bánh, dần dần, bốn phía ngoài xe bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, đều là tiếng dân chúng ngoài thành trò chuyện với nhau, vùng đất dưới chân thiên tử luôn yên bình phồn thịnh, cách một lớp rèm mỏng lắng nghe thanh âm ngoài kia, làm lòng người cảm thấy an nhàn mà trầm ổn.

Không biết đã mấy lần nâng tay vén một góc rèm xe thăm thú bên ngoài, động tác của Kim Tại Trung có vẻ tùy ý, nhưng ánh mắt lại chú tâm vô cùng.

“Đúng rồi, Tuấn Tú rốt cuộc ở đâu vậy?” Trầm Xương Mân hỏi, Kim Tại Trung từ tốn thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng hai mắt hắn, hai người đã từng nhìn nhau vô số lần, nhưng kỳ lạ thay, lúc này đây ánh nhìn chăm chú của Kim Tại Trung vậy mà lại khiến Trầm Xương Mân cảm thấy bồn chồn.

“Cậu ấy ở phủ của Hữu Thiên, hãy nhẹ nhàng khuyên bảo cậu ấy đi, cậu ấy không nên dính líu đến những chuyện phiền toái này.” Vừa nói, bàn tay đồng thời cũng hạ rèm xe xuống rồi rụt về, chẳng hề để ý đến sắc mặt có chút mất tự nhiên của Trầm Xương Mân.

“Ngươi tự trách mình sao?” Câu này đắn đó hồi lâu mới từ miệng Trầm Xương Mân bật ra.

“Tự trách ư?” Mang theo ý cười dạt dào, Kim Tại Trung dùng ngữ khí hỏi ngược lại, Trầm Xương Mân im lặng, thấy vậy Kim Tại Trung lại nói tiếp.

“Ngươi nói xem, nếu không có Kim Tại Trung, phải chẳng mọi chuyện sẽ đơn giản hơn? Hoặc giả, hồi đó cứ để y chết đi là xong.”

Lời này làm Trầm Xương Mân chấn động không ít, bật người trừng mắt nhìn Kim Tại Trung, người kia lại làm như không nhìn thấy vẻ mặt hắn, sau một lúc lâu mới nói.

“Ta nói bậy vậy thôi, thu lại cái vẻ mặt kinh hoàng ấy đi.” Lại nở một nụ cười yếu ớt như có như không, nhưng câu nói ấy lại làm Trầm Xương Mân hoài nghi.

Kể từ thời khắc ấy, bầu không khí trong xe kỳ quái đến cực độ, nhưng có lẽ cũng chỉ có Trầm Xương Mân cho là vậy, bởi vì Kim Tại Trung trước sau vẫn là thần thái thản nhiên tự đắc ấy.

Đến Phác phủ, xe ngựa đợi hầu bên ngoài, giống như lần trước được dẫn vào phòng trong, từ lần trước gặp qua Kim Tại Trung, trong lòng Quan thúc — tổng quản Phác gia vẫn tồn tại chút nghi hoặc, lần này thấy Kim Tại Trung đến, không khỏi lại liếc nhìn thêm vài lần.

Hai người trong phòng khách đợi một lát, Phác Hữu Thiên liền xuất hiện, lúc Quan thúc lui ra ngoài còn đặc biệt đến bên cạnh Phác Hữu Thiên thấp giọng nhắc, “Thiếu gia, ngài lần này đừng có bỏ lỡ như trước kia đó……”

Câu nói kia ý trọng tình thâm, nhưng Phác Hữu Thiên nghe xong cũng chỉ đành cười trừ, đến khi thấy bóng dáng Trầm Xương Mân, hai người đều ăn ý gật gật đầu với đối phương, Phác Hữu Thiên nói.

“Đến tìm Tuấn Tú sao?”

Nghe hắn hỏi vậy, Kim Tại Trung liếc nhìn Trầm Xương Mân bên cạnh, lập tức cười gật đầu, Kim Tuấn Tú chắc hẳn đã sớm kể cho Phác Hữu Thiên việc Trầm Xương Mân là tướng quân Nghiệp Quốc, nhưng y lại không biết rằng hai người vốn có giao tình, mà nói đúng hơn, y không nhớ ra rằng hai người từng có giao tình.

“Các ngươi quen nhau à?” Kim Tại Trung thuận miệng gợi chuyện, phản ứng của hai người đương nhiên cũng chẳng cần nhiều lời.

“Tuấn Tú sớm đã đoán được Nghiệp Quốc sẽ phái người tới, các ngươi muốn dẫn cậu ra về chỉ e cũng có chút khó khăn.”

“Thế người đâu?” Trầm Xương Mân hỏi.

“Cậu ta–” Phác Hữu Thiên mới vừa trả lời được một từ, đúng lúc đó liền có người vọt qua cánh cửa xông vào, lên tiếng.

“Quả nhiên sẽ phái người mà, nhưng sao lại là Xương Mân ngươi chứ?” Người kia không ai khác chính là Kim Tuấn Tú, cả ba người không hẹn mà gặp đồng thời chuyển ánh mắt tập trung đến trên người cậu, Kim Tại Trung lại chỉ hững hờ liếc một cái, lập tức liền bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ mới nói.

“Ngươi nên biết Hoàng Thượng lo cho ngươi đến thế nào.”

“Vậy ngươi cũng nên biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu chứ, để ngươi ở lại Viêm Quốc, thì thà rằng ngay cả ta cũng không đi nữa.” Lời Kim Tuấn Tú nói, khó tránh có phần giận dỗi của trẻ nhỏ, nghe vậy sắc mặt Trầm Xương Mân nhất thời u ám mấy phần.

Kim Tại Trung lại không chút nóng nảy, trong số bốn người, chỉ có mình y từ đầu tới cuối vẫn ngồi đó, nhìn Kim Tuấn Tú mà nói.

“Ngươi trước hết cứ ngồi xuống đây đã.”

Kim Tuấn Tú nghe lời bước đến, hai người còn lại nhìn nhìn Kim Tại Trung, sau đó cũng ngồi xuống.

“Ngươi nếu còn tùy hứng như vậy, thì dù Hoàng Thượng có chiều chuộng ngươi bao nhiêu, chỉ e cuối cùng rồi cũng sẽ bị người ta áp giải về, việc ấy ngươi không hiểu hay sao?”

Nghe Kim Tại Trung nói vậy, Kim Tuấn Tú mơ hồ nhíu mi, lại trầm mặc một lát, Kim Tại Trung liếc xéo Trầm Xương Mân, ý tứ trong ánh mắt hắn đại khái cũng hiểu được, nhưng ánh mắt Kim Tại Trung nhìn người khác thực sự rất đặc biệt, hoàn toàn không giống như ý đồ của y, điều này khiến Trầm Xương Mân sững người nửa khắc mới nói.

“Hoàng Thượng ngày đêm lo lắng cho ngươi, nếu còn làm ngài buồn phiền nữa, khó đảm bảo sẽ không khiến long thể suy yếu.” Tuy nói cậu có đôi khi rất tùy tiện, nhưng Kim Tuấn Tú tuyệt không phải kẻ bất hiếu, vừa nghe Trầm Xương Mân nói vậy, lại làm cậu càng thêm trầm ngâm.

Khuyên bảo nửa ngày, cuối cùng Kim Tuấn Tú mới lên tiếng nói trước tiên sẽ gửi về Nghiệp Quốc một phong thư, Trầm Xương Mân cũng biết không thể làm cậu cam tâm tình nguyện trở về ngay được, vì thế trước hết cứ đáp ứng yêu cầu này.

.

.

.

Trên đường hồi cung, hơi thở của Kim Tại Trung mong manh đến bất thường, nếu không phải y còn đang nói chuyện với mình, Trầm Xương Mân thật sự sẽ nghĩ rằng y xảy ra chuyện gì.

“Khi nào ngươi quay về?” Kim Tại Trung nhẹ giọng hỏi.

“Hoàng Thượng cũng hiểu tính tình Tuấn Tú, ngài cũng đoán được cậu ta không chịu đi là vì ngươi, có thể trở về sớm đương nhiên vẫn là tốt nhất, nhưng Hoàng Thượng cũng không hy vọng phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn.” Trầm Xương Mân giải thích, hai mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Kim Tại Trung.

“Hoàng Thượng có vẻ đã yên tâm về Viêm Quốc.” Kim Tại Trung cười khổ, Trầm Xương Mân cũng không đáp lại.

“Nói vậy nghĩa là, trong thời gian tới ngươi sẽ không rời đi ư?” Kim Tại Trung quay người ngồi, một tay đặt ngang trên bệ cửa xe ngựa, nửa tựa nửa ngồi, cằm gối lên cánh tay, tay kia thì vươn ra những ngón tay thon dài trắng muốt vén rèm xe lên, giống như lúc đi ngắm nhìn quang cảnh ngoài xe.

Từng đốm nắng chiếu trên gương mặt y, bất kể ai nhìn thấy đều sẽ mê mẩn, có điều khuôn mặt tuyệt diễm kia, trắng nhợt quá mức, qua nửa ngày Trầm Xương Mân mới khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Kim Tại Trung cũng thấp giọng đáp lại, sau đó không ai nói với ai câu nào, ánh mắt nhìn ra ngoài kia, cử động chớp mở có vẻ thong thả mà thẫn thờ. Kim Tại Trung vẫn nằm bên mạn cửa sổ, sau đó cũng không thấy nhúc nhích một chút nào, tựa như đang say ngủ, Trầm Xương Mân cũng không chú ý nhiều, mãi đến khi về tới trước cửa cung, xe ngựa mới dừng lại.

“Tại Trung.” Trầm Xương Mân gọi một tiếng, thấy Kim Tại Trung không đáp lại, liền ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng lay lay, mà vẫn không thấy y tỉnh lại.

Trầm Xương Mân thầm nghĩ không ổn rồi, quen biết Kim Tại Trung đã nhiều năm, y tuyệt đối không phải loại người này ngủ say không biết gì, lập tức xoay mặt y qua, còn tái nhợt hơn cả trong dự đoán, trên môi không có lấy chút huyết sắc, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, ngay cả hai hàng lông mày cũng theo bản năng mà nhíu chặt lại.

Thở dài não nề, liền vươn tay dò xét trên trán Kim Tại Trung, nhiệt độ rõ ràng còn thấp hơn cả mình, Hà Phàm mở cửa xe ngựa ra, thấy sắc mặt nghiêm trọng của Trầm Xương Mân, ngơ ngác nhất thời cũng không rõ tình hình ra sao.

.

.

.

Hé mở hai mắt, Kim Tại Trung bị cái dạ dày đau đớn réo cho tỉnh lại, đầu óc hãy còn mơ màng như vừa trải qua một đêm mộng mị.

“Tại Trung……” Một giọng nói thân thuộc khẽ gọi tên y, là Trịnh Duẫn Hạo. Kim Tại Trung nhìn về phía hắn, ánh mắt có phần bối rối.

“Thấy đỡ hơn chưa?” Thấy Kim Tại Trung cứ nhìn mình mà không nói không giằng, Trịnh Duẫn Hạo có chút lo lắng.

“Thấy không khỏe thì cứ nói, cố chịu đựng thì có gì hay ho đâu?” Giọng nói ấy vừa vang lên, Kim Tại Trung mới để ý rằng Trầm Xương Mân cũng ở đây. Liếc mắt một cái liền ngẩn người hồi lâu, ngay khi hai người đều cảm thấy Kim Tại Trung yên tĩnh đến dị thường, y mới mở miệng nói.

“Ta vừa rồi… ngủ thiếp trên xe ngựa.”

Hai người kia đồng thời nhíu chặt mi, Trầm Xương Mân trầm giọng nói.

“Ngủ á? Rõ ràng là hôn mê, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Lời này mang theo ý trách cứ rành rành, không ngờ Kim Tại Trung cũng cười cười với hắn.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung một lát, lại nhìn về phía Trầm Xương Mân.

“Trầm Tướng quân.” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên gọi, Trầm Xương Mân quay sang nhìn hắn, Trịnh Duẫn Hạo nói tiếp,

“Mời đi theo bổn vương một chuyến.”

Trầm Xương Mân lại liếc nhìn Kim Tại Trung, sau mới gật đầu cùng Trịnh Duẫn Hạo ra ngoài, sau khi hai người rời đi, Kim Tại Trung liền nhắm lại hai mắt.

Khoảng thời gian từ lúc mất đi ý thức trên xe ngựa đến khi tỉnh lại, tựa như một giấc mộng dài, mộng đâu phải thứ gì xa lạ, mà chính là hồi ức của y, cũng là lần đầu tiên, được tái hiện trong đầu y đầy đủ như vậy.

Phụ thân y — Kim Kiến Hành, là Chấn Viễn Tướng quân đức cao vọng trọng của Viêm Quốc, nên nhất định con trai ông sẽ được sinh ra trong sự mong đợi của tất cả mọi người, phụ thân rất yêu thương y, nhưng cách yêu thương ấy lại nghiêm khắc vô cùng.

Từ lúc y bắt đầu nhớ được mọi chuyện, mỗi ngày đều phải đối mặt với núi sách đọc mãi không hết, kiếm pháp tập mãi chẳng xong, không được chừa lấy một khắc lơ là. Phụ thân rất yêu thương y, nhưng cho tới bây giờ chưa từng cho y quyền lợi được nói ‘không’……

Dù vậy, y vẫn một mực sùng bái kính ngưỡng phụ thân, theo lẽ thường đương nhiên không muốn làm phụ thân thất vọng, chỉ như vậy, y mới có thể có được ánh mắt hài lòng của phụ thân.

Năm mười tuổi, lần đầu tiên y cùng Nhị hoàng tử gặp mặt, chàng thiếu niên mười sáu tuổi kia, sớm đã có hùng tâm bừng bừng, hắn có dã tâm đế vương, nhưng lại thiếu trời cao ưu ái. Phụ thân nói với y, từ nay về sau, con chỉ có thể trung tâm với Nhị điện hạ, từ đó trở đi y liền khắc cốt ghi tâm những lời này.

Kể từ ngày đó, cơ hội gặp gỡ giữa y và Nhị hoàng tử càng ngày càng nhiều, đôi khi Nhị hoàng tử sẽ ở lại giúp y luyện võ, sẽ cùng y nghiên cứu binh thư. Lần đầu tiên Nhị hoàng tử gật đầu khen ngợi y, cũng là lần đầu tiên làm y phát hiện ra, bản thân mình hóa ra lại khao khát cảm giác được người khác công nhận như vậy.

Nhưng y hiểu, trong mắt Nhị hoàng tử, Kim Tại Trung chỉ là một quân cờ phải hoàn toàn chịu sự chi phối của hắn, tỷ như mỗi lần nhận được mệnh lệnh từ hắn, bản thân nếu có chút chần chờ, Nhị hoàng tử sẽ chau mày. Tỷ như khi y cùng các triều thần cùng tuổi tới lui bàn chuyện riêng, Nhị hoàng tử sẽ không vừa ý. Tỷ như…… khi y từng chút một bắt đầu ngả về phía Trịnh Duẫn Hạo, Nhị hoàng tử sẽ nghĩ mọi biện pháp nhắc nhở y về lập trường của mình.

Trịnh Duẫn Hạo là kình địch, tiếp cận hắn chỉ vì kế hoạch.

Từ ngày đầu tiên được cố ý an bài làm quen với Trịnh Duẫn Hạo, những lời này đã được ghé vào tai y nhắc nhở không dưới trăm lần, năm ấy, y mười ba tuổi, ba năm sau khi quen biết Nhị hoàng tử thì được quen biết hắn.

Bắt đầu từ lúc qua lại với Nhị hoàng tử, y đã biết đến vị đương kim Thái tử kia, người đệ đệ tên Trịnh Duẫn Hạo của Nhị hoàng tử. Cha nói, y chỉ được phép trung thành với Nhị điện hạ, cho nên bất cứ ai khác gây trở ngại cho Nhị điện hạ đều phải diệt trừ.

Có lẽ bởi từ trước đã được giáo huấn đủ loại mưu mô, nên dẫu y nghe theo lời Nhị hoàng tử mà cố ý tiếp cận Trịnh Duẫn Hạo, thì trong lòng trước sau vẫn có sự phòng bị sâu sắc.

Trịnh Duẫn Hạo lại có vẻ rất thích vị ‘bằng hữu’ này, số lần hắn đến Tướng quân phủ theo thời gian quen biết càng lâu mà càng trở nên thường xuyên hơn. Cuối cùng ngay cả Hoàng Thượng cũng biết đến giao tình giữa hai người, triệu y tiến cung diện kiến, Hoàng Thượng đối với y tuổi còn nhỏ mà đã đầy bụng học vấn vô vàn tán thưởng.

Có sự tán đồng của Hoàng Thượng, từ đó về sau, Trịnh Duẫn Hạo cứ dăm ba bữa lại đến một lần, hắn sẽ dẫn y ra chợ thăm thú, dù rằng mỗi lần đều thu hút ánh mắt nhìn chằm chằm của vô số người đi đường. Hắn sẽ dẫn y đi ngắm hồ, dù rằng sau lưng luôn bám theo mấy tên thị vệ cứ lo sốt vó. Hắn sẽ dẫn y đến khe suối trong núi, dù rằng lúc nào cũng bắt được cá rồi lại thả. Hắn sẽ dẫn y đến trường tập ngựa, dù hắn luôn đòi cùng cưỡi chung ngựa với y.

Trịnh Duẫn Hạo hiểu biết nhiều lắm, điều ấy vẫn luôn làm y cảm thấy lạ lẫm, lần đầu tiên cùng hắn đến tửu lâu dùng bữa, thấy y chậm chạp không chịu động đũa, Trịnh Duẫn Hạo hỏi y sao không ăn, y nói, ngươi còn chưa bảo động đũa mà. Trịnh Duẫn Hạo nghe xong liền cười phá lên, hắn trả lời, giữa bằng hữu đâu cần câu nệ như vậy.

Lần đầu tiên nghe được lời này, trong lòng y, một kẻ đã thâm căn cố đế cái tư tưởng phân biệt chủ tớ, đương nhiên cho rằng Trịnh Duẫn Hạo chỉ nói chơi mà thôi. Nhưng không lâu sau y mới hiểu được, Trịnh Duẫn Hạo đâu phải chỉ biết nói chơi, chính Trịnh Duẫn Hạo đã chiều y thành ra cái thói quen thích làm gì thì làm ấy, tuy nhiên, tính cách này chỉ khi đối diện với Trịnh Duẫn Hạo mới có thể bộc lộ.

Lần đầu tiên thấy món đồ chơi mới mẻ trong tay Trịnh Duẫn Hạo, dù y rất thích, nhưng cũng không dám nói ra, Trịnh Duẫn Hạo lại nói, thích thì cứ mượn đi. Có lẽ là do thói quen phục tùng, có đôi khi cho dù Trịnh Duẫn Hạo đem tặng thứ mà y không thích, y vẫn sẽ mỉm cười nhận lấy, khi ấy Trịnh Duẫn Hạo từng nói, không thích thì cứ nói ra, đừng miễn cưỡng nhận.

Y có hơi chột dạ, Trịnh Duẫn Hạo lại nhìn thấu tâm tư của y, Trịnh Duẫn Hạo cười nói, suốt một hai tháng nay vẫn thường tặng quà cho y, đương nhiên cũng nhận ra được cái gì thích, cái gì không thích.

Trịnh Duẫn Hạo luôn hỏi ý kiến y, hắn sẽ hỏi, rồi sẽ nghe theo. Cha luôn nói với y, con phải như thế này như thế nọ.

Nhị hoàng tử luôn nói với y, ngươi phải làm cái này cái kia. Tranh Nhi cũng sẽ nói, ngươi nên thế này thế khác. Ngay chính y cũng sẽ tự nhủ với chính mình, phải làm thế này thế kia.

Nhưng tới tận bây giờ chưa một ai hỏi y, muốn như thế nào. Trước khi Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện… Quả thật chưa từng có bất kỳ ai để ý.

Y bắt đầu kể chuyện về Trịnh Duẫn Hạo trước mặt Tranh Nhi, nàng luôn dịu dàng mỉm cười lắng nghe, trước khi Trầm thúc thúc tạ thế, tất cả mọi người đều nói, thê tử tương lai của Kim Tại Trung chính là Trầm Dục Tranh. Sau đó, Trầm thúc thúc lại xảy ra chuyện, Trầm gia bị tịch biên, gia phó ly tán bốn phương, Kim gia đã thu nhận hai tỷ đệ Trầm gia.

Mãi đến khi ấy, y vẫn cảm thấy rằng Trầm Dục Tranh chính là thê tử tương lai của mình. Nhưng sau mỗi lần y nhắc tới Trịnh Duẫn Hạo nàng sẽ cười nói, ngươi ngày càng đổi khác so với trước kia. Nàng sẽ nói, ta biết ngươi rất thích Thái tử điện hạ. Nàng có khi còn nói, nếu có cơ hội, nàng thật sự muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo một lần.

Trầm Dục Tranh cùng Trịnh Duẫn Hạo đã gặp mặt vài lần, mỗi lần đều là lúc hắn theo y tới chơi, Trịnh Duẫn Hạo từng hỏi giữa y với nàng là quan hệ gì, y không trả lời. Vào cái đêm khi lần đầu tiên hắn hỏi y như vậy, Trịnh Duẫn Hạo cũng lần đầu tiên hôn y, nhưng từ đó về sau, số lần Trịnh Duẫn Hạo chạm mặt với y lại ngày một ít ỏi.

Nhị hoàng tử nhìn ra thái độ của y, có vẻ rất không vui, dùng khẩu khí trước sau như một ra lệnh cho y, y vẫn phục tùng, nhưng trong lòng lại không còn thản nhiên như trước đây, vì Trịnh Duẫn Hạo đã từng chút một thay đổi y, vậy mà hiện giờ lại không mảy may quan tâm tới.

Năm ấy y mười lăm tuổi, bởi vì một phen tranh tài cùng sứ thần ngoại quốc, đã khiến khắp thiên hạ chân chính biết đến một người tên Kim Tại Trung, mà khi y giành được sự tán dương của tất cả mọi người, lại chỉ độc lưu ý đến hai luồng ánh mắt đang quan sát chăm chú trên đại điện.

Đó là Trịnh Duẫn Hạo và Nhị điện hạ, dần rà, y bắt đầu sợ phải nghe Nhị hoàng tử hạ mệnh lệnh, bởi vì điều ấy làm y cảm thấy rằng, chính mình đang phản bội Trịnh Duẫn Hạo. Toàn thiên hạ đều trầm trồ rằng Chấn Viễn Tướng quân có người con trai tài mạo song toàn, nhưng không bao lâu sau, lại làm tất cả mọi người hoàn toàn vỡ mộng.

Năm ấy mười sáu tuổi, long thể Hoàng Thượng bắt đầu xuất hiện tình trạng xấu, tinh thần lại ngày một suy kiệt, mọi người đều biết, Viêm Triều sắp đến lúc phải nghênh đón một Đế vương mới. ‘Bệnh’ của Hoàng Thượng là do một tay y tạo thành, từ năm ấy khi đứng trên đại điện giành vinh quang về cho Viêm Quốc, Hoàng Thượng liền thường xuyên triệu y tiến cung, lắng nghe những ý kiến của y, hoặc để y hầu ngài chơi cờ.

Hết thảy đương nhiên là kế hoạch của Nhị hoàng tử, khi đó chỉ cần thoáng nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, y luôn có cảm giác tội lỗi sâu sắc. Bỗng nhiên có một ngày, Nhị hoàng tử nói với y, Hoàng Thượng về trời cũng chỉ còn là chuyện thời gian, chỉ cần trừ bỏ Trịnh Duẫn Hạo, ngôi vị hoàng đế kia ắt sẽ nằm trong tay hắn.

Nhị hoàng tử kể lại tỉ mỉ kế hoạch của hắn, còn không quên dặn dò y, sống chết của Tranh Nhi, được nắm giữ trong tay hắn. Nhưng đến cuối cùng, y vẫn báo cho Trịnh Duẫn Hạo biết về cái bẫy này, khi hắn chất vấn y từ đâu mà biết được, y lại không chịu nói gì.

Có phòng bị, Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên bình an vô sự, có điều không hiểu từ đâu biết được tin Trầm Dục Tranh chạy tới hiện trường, lại bị ngộ sát giữa cơn hỗn loạn.

Là Nhị điện hạ cố ý đi nước cờ này, hay là Trịnh Duẫn Hạo cố ý ra tay? Y chỉ biết rằng, là chính mình đã hại chết nàng. Đích xác, Nhị hoàng tử cũng đã nói như vậy. Tối hôm ấy, đã làm y phải nếm trải nỗi thống khổ trước nay chưa từng có. Nhị hoàng tử nói, Tranh Nhi chính là vì ngươi mà chết, hắn còn nói, vì sao phải giúp Trịnh Duẫn Hạo, hắn còn nói……

Tại Trung, ngươi vì sao lại phản bội ta?

Sau đó, Nhị hoàng tử chết, là chính y ra tay, nhưng kế hoạch của Nhị hoàng tử, y không mảy may nhắc lấy nửa chữ với Trịnh Duẫn Hạo.

Năm mười bảy tuổi, Hoàng Thượng băng hà, Trịnh Duẫn Hạo kế vị, Kim gia bị định tội mưu đồ tạo phản mà tịch biên chém đầu cả nhà, nhưng kỳ lạ thay vẫn còn lại Kim Tại Trung, lại còn được Trịnh Duẫn Hạo khâm điểm ban chức Lễ Bộ Thị lang, đặc chuẩn sống ở trong cung.

Chuỗi biến cố liên tiếp ấy, đã khiến Viêm Triều dấy lên đồn đại tứ phía, tất cả những chuyện về Kim Tại Trung được lan truyền đến mức không nhà nào không biết. Lần đầu tiên lấy danh ‘Dịch Tướng quân’ đối đầu với ngoại xâm, thắng dễ dàng vượt ra ngoài dự kiến, từ đó trở đi bách chiến bách thắng.

Khi ‘Dịch Tướng quân’ ở trong lòng trong muôn dân đã có được sự tôn kính cùng ngưỡng vọng tối cao vô thượng, y mới vừa tròn mười tám tuổi.

Không một ai biết được Dịch Tướng quân chính là Kim Tại Trung, bởi vì họ là hai người đại biểu cho hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Y vẫn không màng tới thái độ của Trịnh Duẫn Hạo đối với mình, Trịnh Duẫn Hạo thích Kim Tại Trung, y vẫn luôn nghĩ như vậy.

Trước khi chủ động yêu cầu xuất chinh Tây Lương, y biết, Thái tử của Trịnh Duẫn Hạo sắp chào đời. Y bắt đầu hoang mang, bản thân sống tới nay rốt cuộc vì còn kiên trì cố chấp điều gì đây? Mấy năm nay, Trịnh Duẫn Hạo đã hủy diệt sạch sẽ niềm kiêu hãnh mà y vốn có.

Trước khi xuất chinh, y đã từng nói với Trầm Xương Mân, sau khi thắng trận liền ra đi, ai ngờ được trận chiến ấy kéo dài đến nửa năm, Trịnh Duẫn Hạo có gửi thư đến, nhưng y cho tới bây giờ cũng không hề liếc mắt lấy một cái, năm ấy thành công thu phục Tây Lương, y mới hai mươi tuổi.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm phải ra đi, nhưng cuối cùng vẫn khăng khăng trở về, rồi chuyện xảy ra sau đó, bắt đầu trở nên mơ hồ, có cố gắng thế nào cũng nghĩ không ra.

Nhưng, tuyệt đối không thể chỉ có bấy nhiêu, y vẫn luôn cảm thấy rằng, còn khuyết thiếu thứ gì đó. Nam sương…… trong đoạn hồi ức kia, hoàn toàn không tìm ra chút ấn tượng nào.

Hoàn đệ tứ thập nhất chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.