Thị Lang

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 42

Đối với Kim Tại Trung mà nói, giấc ngủ vừa rồi tưởng chừng như lâu lắm, lâu đến mức gần như quét sạch tất cả, một Kim Tại Trung dựa vào ký ức trống rỗng mà sống sót, hóa ra cũng chỉ là một giấc mơ dài đằng đẵng đã xa vời.

Không thể sống như trước kia được nữa, cho dù chỉ là hy vọng cũng không. Hết thảy những sự việc đơn thuần đều có thể trở nên phức tạp, nhưng khi sự phức tạp qua đi, vẫn sẽ chẳng thể thấy lại được sự đơn giản ngày nào.

Gió đêm buốt lạnh, Trầm Xương Mân vẫn theo sau Trịnh Duẫn Hạo, đang chờ đợi hắn lên tiếng, Trịnh Duẫn Hạo vẫn cứ không nhanh không chậm bước đi phía trước, bước chân trầm ổn kia vẫn mê hoặc tao nhã như xưa, bàn tay khẽ siết trông như đang trầm ngâm.

Ánh mắt của Trầm Xương Mân vẫn ngưng đọng trên người Trịnh Duẫn Hạo, nhưng nhìn từ sau lưng, nên không trông thấy được vẻ mặt hắn. Trong lòng ít nhiều cũng có thể đoán được dụng ý của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng hắn vẫn lần lữa không mở miệng, lại khiến Trầm Xương Mân có phần mất kiên nhẫn, hai bên hành lang dài đã được kết lên những ngọn đèn nhỏ màu vàng, cái bóng trải dài trên mặt đất bởi ánh đèn, mà cũng không được rõ ràng cho lắm.

“Thánh Thượng, nếu có chuyện xin chớ ngại nói thẳng.” Trầm Xương Mân vừa cất lời, Trịnh Duẫn Hạo cũng buông chậm động tác, tiếp tục đi thêm vài bước liền ngừng lại, xoay người đứng đối diện với hắn.

“Ngày đó Tại Trung được hàn phách cứu sống, không biết tình trạng hiện giờ, có phải liên quan đến nó hay không?” Câu hỏi của Trịnh Duẫn Hạo không có vẻ gì là vội vàng, nhưng vừa dứt lời, hai tròng mắt liền đăm đăm nhìn thẳng người trước mắt.

Trầm Xương Mân nghe vậy, chỉ thâm trầm cười, rồi lại mở miệng, trong giọng điệu là ý châm chọc sâu cay.

“Nếu không phải trước kia Tại Trung bị tra tấn thành ra như vậy, ta thấy cũng đâu cần dùng đến hàn phách, không biết tình trạng mà Thánh Thượng muốn ám chỉ, là về phương diện nào?”

Bất cứ cuộc giằng co nào cũng cần đến sự phản kích mới có thể tạo thành, nên lúc Trịnh Duẫn Hạo nghe xong lời hắn nói, liền lộ ra thái độ một mực trầm mặc sẵn sàng cam chịu dù là cảm thông hay chửi mắng, Trầm Xương Mân cũng chỉ đành nuốt lại những lời đã chực trào khỏi miệng.

Tự biết bất luận có nói gì đi chăng nữa cũng không thể hủy diệt sự thật rành rành, huống hồ chính hắn quả thực cũng không có tư cách phản bác, Trịnh Duẫn Hạo chỉ đành chờ đợi nghe Trầm Xương Mân nói tiếp, không ngờ sau đó cả hai người vẫn một mực trầm mặc.

“Ăn hàn phách… sẽ khiến người ta mất hết trí nhớ ư?” Cuối cùng, vẫn là Trịnh Duẫn Hạo mở lời trước, Trầm Xương Mân sau một lúc lâu mới trả lời.

“Trước đây không lâu từng nghe tổ phụ nhắc tới chuyện về hàn phách, nhưng hiện giờ không còn nhớ rõ lắm. Chẳng qua về đặc tính ấy, ta quả thực từng nghe nói qua, hơn nữa chuyện sau này cũng chứng minh điều ấy.” Nếu là chuyện liên quan đến Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân sẽ không thể tùy tiện ứng phó cho qua.

“Giả như sau khi mất đi ký ức, rồi khôi phục lại được, tình hình sẽ như thế nào?” Trịnh Duẫn Hạo nói đến đây, Trầm Xương Mân cũng không tránh khỏi lo lắng bất an, chau mày chỉ đáp lại hai chữ.

“Không ổn.”

“Vì sao??” Như thể nghe thấy tình huống tệ nhất có thể xảy ra, hai người một hỏi một đáp gần như không có lấy một giây chậm trễ. Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy thần thái của Trịnh Duẫn Hạo cấp bách như thế, Trầm Xương Mân cũng có chút ngẩn người, sau đó mới nói.

“Hàn phách chẳng qua cũng chỉ là vật chí độc trong thiên hạ, cho dù có thể cải tử hoàn sinh, thì cũng là nghịch với ý trời. Tái sinh, cũng có nghĩa là cắt đứt mọi vướng bận, một khi quay trở về, tựa như đang bước lại con đường cụt của quá khứ.” Lời này nói đến cuối, thần sắc của Trịnh Duẫn Hạo càng trở nên trầm trọng, đôi mắt anh khí sáng ngời giờ phút này lại u ám tột cùng.

“Dù vậy…… Hàn phách trong thiên hạ là độc nhất vô nhị, dù là người luyện dược e rằng cũng vì bao năm thăng trầm mà có phần lưỡng lự, không một ai dám nói tuyệt đối, ngươi cũng…… Đừng lo lắng quá mức.”

Vì sao còn phải thêm một câu an ủi hắn nhỉ? Sau khi mở miệng, Trầm Xương Mân tự nhiên cũng cảm thấy nghi hoặc. Hắn chỉ đang tự an ủi chính mình, chỉ là buột miệng nói ra thôi, lời ấy cũng không hẳn là nói với Trịnh Duẫn Hạo……

Cuối cùng, Trầm Xương Mân cũng tự nhủ với chính mình như vậy. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Trịnh Duẫn Hạo, Trầm Xương Mân sớm đã quay mặt đi, kỳ thật người phải ngỡ ngàng, đâu chỉ có mình Trịnh Duẫn Hạo?

Tình trạng của Kim Tại Trung hiện giờ rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn qua thì cự độ suy yếu, mà cả đám ngự y được truyền đến đều không chẩn ra bệnh chứng, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói là Hoàng tử điện hạ mạch tượng ổn định, kim thể an khang.

Lời này ngay chính đám thái y cũng đều không tin, đương nhiên càng sợ Trịnh Duẫn Hạo sẽ trách tội, nhưng liên tục triệu sáu bảy người, kết quả vẫn như trước, Trịnh Duẫn Hạo mày kiếm khẽ chau, vừa phất tay cho bọn họ lui, thần sắc còn kém hơn vài phần so với trước khi nghe họ chẩn bệnh.

“Ngươi chắc hẳn cũng nhận ra, Tại Trung có phần khác lạ.” Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo hơi trầm thấp, tựa như tâm tình của hắn giờ phút này, Trầm Xương Mân đương nhiên cũng thấu hiểu ý tứ hắn nói, Kim Tại Trung có lẽ đã nhớ ra chuyện trước kia rồi.

Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra dự cảm trong lòng ngày hôm nay, nhất cử nhất động của Kim Tại Trung, trong lời lẽ, trong hành động, trong ánh mắt, có chỗ nào là không phảng phất bóng dáng năm đó?

Hồi tưởng lại hôm nay lúc ngồi trên xe ngựa, nụ cười làm hắn cảm thấy quen thuộc, mà nhớ mãi không ra là giống ai kia, bây giờ mới lập tức nhớ lại. Có lẽ vì đã quá lâu không được nhìn thấy nên mới có thể lãng quên, nụ cười chỉ của riêng mình Kim Tại Trung.

Làm người ta không thể nào né tránh, tựa như thứ vũ khí mê hoặc lòng người nhất.

“Nếu vậy, Thánh Thượng, ngài rốt cuộc hy vọng y nhớ lại, hay là không đây?”

“Hy vọng, nhưng cũng không hy vọng.” Cúi đầu cười khổ, nhẹ giọng than thở.

“Không thể tưởng tượng được rằng Thánh Thượng cũng sẽ có lúc bất an đến vậy.” Trầm Xương Mân cười khẽ, ý giễu cợt càng thêm rõ ràng, nhưng không ngờ Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe xong, chỉ ngẩng đầu lên, nói.

“Đúng, bất an. Trong thiên hạ này cũng chỉ có một người có thể khiến ta lĩnh ngộ cảm giác đó.”

“Trong thiên hạ, cũng chỉ có một người có thể bức Kim Tại Trung đến nước sống không bằng chết.” Ngữ khí của Trầm Xương Mân quá bình thản, mà ánh mắt so với phía trước còn sắc bén hơn không ít.

Hắn vĩnh viễn không sao quên được tình cảnh ngày đó khi tiếp nhận Kim Tại Trung từ trên tay Phác Hữu Thiên, nếu sau khi ăn hàn phách mà vẫn không cứu được Kim Tại Trung, hắn tuyệt đối sẽ xông vào Hoàng thành giết Trịnh Duẫn Hạo.

“Nếu trong lòng y không có ngươi, tuyệt đối sẽ không phải thống khổ như vậy, có lẽ ngươi vẫn nên vui mừng mới phải, nhưng hiện giờ ta không dám khẳng định như thế nữa.” Trịnh Duẫn Hạo còn chưa kịp đáp lại, Trầm Xương Mân đã vội nói tiếp.

“Ta biết ngươi oán hận đến cỡ nào, ngay cả chính ta cũng vậy. Ngươi muốn tiết hận như thế nào cũng được, kể cả giết chết ta. Nhưng không thể là bây giờ, ít nhất không phải lúc này.” Vấn đề của Viêm Quốc vẫn chưa được giải quyết, thân là Quốc quân phải lấy việc nước làm trọng, giờ đây trên tay hắn, là cả vận mệnh Viêm Quốc.

“Khó trách Tại Trung lại phải mượn danh tử trận mà ra đi, người y muốn là Trịnh Duẫn Hạo, chứ tuyệt không phải là Thánh Thượng ngài. Nhưng nếu ta giết ngươi, thì cả đời này ta cũng đừng mong gặp lại Tại Trung nữa, cho dù phải động thủ, cũng nhất định là do chính y quyết định.”

Nghe Trầm Xương Mân lời nói xong, Trịnh Duẫn Hạo hơi khẽ cong cong khóe miệng, hắn hiểu ý Trầm Xương Mân, đương nhiên cũng chỉ còn biết cười một cách miễn cưỡng. Kim Tại Trung muốn chính là Trịnh Duẫn Hạo, tuyệt đối không phải là Vua của một nước. Y uổng phí tâm huyết bao năm như vậy, đổi lại cũng chỉ có một nỗi tuyệt vọng đáng chết này.

Từ lúc hắn kế vị, Trịnh Duẫn Hạo kia đã biến mất không còn bóng dáng.

“Đối với y ngươi dùng hết thủ đoạn của bậc Quốc quân, nhưng lại mong lưu giữ những cảm tình riêng tư, cứ cố tình đi làm những chuyện khiến chính mình phải hối hận. Không thể không nói, Thánh Thượng ngài thật quá mâu thuẫn, một số việc có lẽ ngươi không biết, trước kia sau khi cứu Tại Trung ra, hàn phách đã khiến y hôn mê hai tháng.” Tuy nói khi ấy y không nhúc nhích chút nào, nhưng sự khởi sắc về sức khỏe vẫn rất rõ ràng.

Nghe Trầm Xương Mân nhắc tới chuyện năm đó, Trịnh Duẫn Hạo cũng không khỏi đề cao tập trung.

“Biết rõ rằng cho dù y tỉnh lại, cũng có thể sẽ quên hết ta là ai, nhưng ta lại cho rằng đây chính là kết quả tốt nhất, cứ để y quên đi tất cả, hơn nữa chính ta sẽ thay đổi tất cả quá khứ của y.”

“Thực tế, ngươi đã thành công.” Gặp lại Kim Tại Trung, là một cá tính hoàn toàn huýnh dị, đây tuyệt đối là do Trầm Xương Mân.

“Không, tính cách có thể thay đổi, nhưng cơ trí thiên hạ vô song, đâu thể chỉ dựa vào ngày một ngày hai mà dưỡng thành được? Cho dù tính cách có bị thay đổi ra sao, bản chất vẫn giống nhau. Ta thậm chí còn nghĩ, Tại Trung giấu diếm tài trí của mình như vậy, có lẽ cũng chỉ vì muốn phối hợp với ta mà thôi.”

Hắn một mực kiềm chế lưỡi dao sắc nhọn của Kim Tại Trung, nhưng vẫn không thể giảm bớt chút cảm giác nguy cơ nào, có lẽ khiến hắn yên tâm chính là cá tính của y, có điều lần này tái ngộ, thì đã thay đổi mất rồi.

“Ngươi sẽ đưa y đi sao?” Thấy Trầm Xương Mân trầm tư, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên hỏi, người kia vừa nghe, tạm dừng một lát, rồi mỉm cười.

“Nếu ta có khả năng ấy.” Một kẻ đơn thương độc mã lại đi tranh giành với người đường đường là vua một nước, khả năng thắng cuộc còn lại bao nhiêu tất nhiên cũng chẳng cần nói nhiều, huống hồ hắn giờ đây còn đeo trên lưng cái tên Nghiệp Quốc, càng khó có thể khinh thường manh động.

Nghe xong đáp án của Trầm Xương Mân, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi gật đầu, nhưng không đáp lại gì.

“Thời gian không còn sớm, tại hạ trở về dịch quán trước, phiền Thánh Thượng chăm sóc Tại Trung.” Nói tới đây, Trầm Xương Mân ngừng lại, bước đến bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo rồi mới nói tiếp.

“Ngươi đã phụ y một lần, nếu còn có lần thứ hai, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thanh âm bị ép tới mức thấp nhất, bên tai hắn trầm trầm vang lên. Đợi Trịnh Duẫn Hạo phục hồi lại tinh thần, thì Trầm Xương Mân sớm đã dọc theo hành lang đi khuất rồi.

Dọc theo đường đi vẫn là đèn kết màu vàng, bước chân của Trầm Xương Mân vẫn không hể giảm tốc dộ, mãi đến khi tới trước cửa phòng Kim Tại Trung, bỗng nhiên dừng bước.

Đứng lại một lát, cuối cùng vẫn đành rời đi. Mấy tên thị vệ đợi ngoài Duyên Tỉ Điện đã lâu vừa thấy bóng hắn, lập tức tiến lên đón đường, Trầm Xương Mân gật đầu đáp lại, liền theo bọn họ dẫn đường rời đi.

Kỳ thật có mấy câu, hắn trước sau vẫn chưa nói ra. Trong vài năm Kim Tại Trung mất trí nhớ, điều hắn muốn làm nhất chính là xóa tan hết tất cả tình cảm mà Kim Tại Trung dành cho Trịnh Duẫn Hạo. Có điều, hắn quả thật vẫn chưa thể thành công khiến Kim Tại Trung có thể yêu thương một người khác, vẫn không thể khiến y… Yêu bất cứ ai khác……

Trải qua bao biến động, rồi lại quay về điểm khởi đầu, hắn vẫn đành bất lực.

.

.

.

Hôm sau, Kim Tại Trung lại tinh thần sáng láng xuất hiện trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, nhưng dù thế, Trịnh Duẫn Hạo vẫn không sao vui mừng cho nổi, tình trạng thân thể cứ lặp đi lặp lại dao động lớn như thế, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Còn chưa dùng bữa sao?” Vừa mới bước vào Duyên Tỉ Điện, Mính Nhi đã báo cho hắn biết Kim Tại Trung còn đang chờ, ngay cả vãn thiện cũng chưa dùng.

“Chờ ngươi.” Kim Tại Trung dứt lời, buông viên dạ minh châu đang nghịch trong tay xuống, tiếp đó sai Mính Nhi truyền lệnh.

Một lát sau, các món ăn đã bày đầy bàn, Trịnh Duẫn Hạo vừa thấy, liền có phần kinh ngạc. Hầu hết trong số đó đều không phải là món ăn cung đình, Kim Tại Trung nhìn nhìn hắn, rồi cười cười kéo hắn ngồi xuống bên bàn, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh.

“Không thích sao? Ta còn tưởng rằng khẩu vị của ngươi vẫn không thay đổi chứ.” Kim Tại Trung nói xong, Trịnh Duẫn Hạo mới lắc đầu nói.

“Ta chỉ có chút ngạc nhiên, thì ra ngươi vẫn còn nhớ rõ.” Vẫn còn nhớ rõ, hay nói cách khác, y đã nhớ lại tất cả.

Kim Tại Trung nhấc đũa lên, gắp một miếng tôm viên, đưa đến bên miệng Trịnh Duẫn Hạo, mà hắn còn đang ngẩn người, sau đó mới chịu ăn.

“Muốn thương lượng với ngươi chút việc.” Vừa nói xong, tầm mắt của Kim Tại Trung cũng không còn lưu lại trên người Trịnh Duẫn Hạo nữa, chỉ nhìn chính mình rót rượu vào trong chén, đến lúc đấy mới tùy tay buông hồ rượu xuống, nâng chén rượu lên đưa cho Trịnh Duẫn Hạo.

“Có chuyện gì?” Trịnh Duẫn Hạo tiếp nhận rượu, một ngụm uống cạn.

“Giúp ta hủy Lạc Hoa Các.” Kim Tại Trung vẫn một mực tự nhiên như không, trên tay cứ nhằm hướng bát của Trịnh Duẫn Hạo mà gắp đồ ăn, Trịnh Duẫn Hạo lại bị câu nói của y làm cho sững người, sau một lúc lâu mới nói.

“Vì sao?”

Trịnh Duẫn Hạo hỏi lại, nhưng Kim Tại Trung lại không vội trả lời câu hỏi của hắn, chỉ buông đũa xuống, bưng hồ rượu lên rót thêm vào chén của Trịnh Duẫn Hạo, sau đó lại bưng chén rượu lên cho hắn. Trịnh Duẫn Hạo lần này lại không tiếp nhận, thấy thế, Kim Tại Trung ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi mới nói.

“Không vì sao hết, chỉ là không muốn thấy nữa thôi. Còn nữa, Nam sương……”

Hai người bốn mắt giao nhau, mà tâm tình cũng hoàn toàn khác biệt. Không biết cớ làm sao, Kim Tại Trung chỉ mong hủy diệt đi tất cả những gì chứng minh về quá khứ của mình. Trịnh Duẫn Hạo vẫn không hề lên tiếng, Kim Tại Trung không định giấu diếm chuyện y đã khôi phục trí nhớ, việc này nên vui mừng hay nên lo lắng đây?

“Ta đã nhớ lại quá khứ, nhưng chỉ độc không nhớ nổi chuyện ở Nam sương, nơi đó có liên quan tới ta, ta biết.”

“Vậy ngươi định làm thế nào?” Trịnh Duẫn Hạo thản nhiên hỏi.

“Ngươi từng đồng ý với ta, tặng ta một tòa Cố Nguyệt Lâu, hiện giờ ở trong cung cũng được, dựng ngay tại Nam sương đi.” Kim Tại Trung cười khẽ, lời nói ra cũng không phải là trưng cầu ý kiến, mà là tự quyết định.

Còn chưa nhớ ra Nam sương, câu này đủ làm Trịnh Duẫn Hạo kéo căng tất cả dây thần kinh, có lẽ Kim Tại Trung có thể chấp nhận được những sai lầm hắn phạm phải trước đó, nhưng chuyện Nam sương…… Nơi từng làm y phải gục ngã ấy, nhất định không thể dễ dàng buông xuôi.

“Được, hay là không được?” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thêm phần mê hoặc, khác xa với trước kia.

“Ngươi thích là được rồi.” Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo nhếch môi một độ cong nhàn nhạt, khẽ mỉm cười.

“Mặc kệ ngươi có nguyện ý chấp nhận hay không, Kim Tại Trung chân chính coi như đã trở lại, ngươi có chuyện gì cần nói thì cứ nói thẳng ra đi?” Nhớ tới sau khi trở lại Viêm Quốc, dáng vẻ Trịnh Duẫn Hạo bao nhiêu lần cứ muốn nói lại thôi, đó tuyệt đối là vì có điều cố kị.

Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới vừa hé miệng, Kim Tại Trung đã cướp lời nói.

“Đừng nói mấy câu xin lỗi linh tinh, ngươi nói quá nhiều lần rồi, hơn nữa ta cũng chẳng muốn nghe, được rồi, mời nói.” Nghe Kim Tại Trung nói rõ, Trịnh Duẫn Hạo dịu dàng cười, nói.

“Ta, yêu ngươi. Lời này có thể chứ?” Lời Trịnh Duẫn Hạo nói, rõ ràng làm Kim Tại Trung sửng sốt hồi lâu.

“Hiện tại mới yêu sao? Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn luôn yêu ta.” Im lặng trôi qua, lại thoải mái ứng đối, sự dao động trong mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

“Đúng, vẫn luôn yêu, chỉ có điều không dám thừa nhận, vậy ngươi thì sao?” Không dời mắt nhìn người đối diện, Kim Tại Trung chỉ từ tốn nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nói.

“Hiện tại xung quanh không có ai khác, ngươi còn phải giữ thể diện như vậy làm gì?” Câu trả lời vô cùng uyển chuyển, ý cười của Kim Tại Trung vẫn chưa hề nhạt bớt.

“Chỉ là thói quen thôi, ngươi trả lời ta một tiếng không được hay sao?” Không hiểu sao, không khí lại lập tức trở nên nhẹ nhõm, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Kim Tại Trung, hắn bắt đầu khao khát mà chăm chú ngắm nhìn.

“Chén rượu này ngươi uống hay không đây?” Tựa như không nghe thấy lời Trịnh Duẫn Hạo nói, Kim Tại Trung chỉ miễn cưỡng ướm hỏi.

“Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ uống.” Trịnh Duẫn Hạo cũng chẳng ngờ chính mình sẽ nói được những lời này, hiện giờ xem ra, quả thật có vài phần khí chất lưu manh, Kim Tại Trung âm thầm cười, tất nhiên cũng không làm theo lời hắn nói, chỉ có cặp mắt thoáng tỏa tà khí kia là nhẹ nhàng liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái, sau đó lập tức chuyển dời, tự mình bưng chén rượu lên uống cạn.

Bị thần thái thản nhiên bình tĩnh này của y chọc cho nôn nóng, Trịnh Duẫn Hạo một tay đoạt lấy cái chén của y, nói,

“Rượu của ta ngươi đã uống, vậy câu hỏi của ta ngươi cũng đáp đi chứ?”

Kim Tại Trung nhìn nhìn hắn, lập tức áp mặt đến trước mắt hắn, bốn cánh môi tiếp xúc, Kim Tại Trung đem dòng chất lỏng cay nồng trong khoang miệng rót vào trong miệng hắn, khi Trịnh Duẫn Hạo hãy còn đang hoảng loạn tột cùng, Kim Tại Trung đã sớm dứt ra.

Theo bản năng liếm láp cánh môi dưới ướt át, Trịnh Duẫn Hạo cười có vẻ còn chưa thỏa lòng.

“Rượu đã trả lại cho ngươi, câu này còn muốn ta trả lời nữa không?” Trịnh Duẫn Hạo theo lẽ thường đương nhiên gật đầu.

“Được, nếu ngươi cũng yêu ta, thì ta cớ gì lại không yêu ngươi chứ? Niệm tình ngươi mấy năm nay điên cuồng chinh chiến sa trường công thành chiếm đất chẳng phải đều vì ta hay sao, ta yêu ngươi yêu đến chết đi được ấy.”

Nói cả một tràng liên tiếp làm Trịnh Duẫn Hạo phải dở khóc dở cười, Kim Tại Trung rất thông minh, chỉ cần y muốn, khắp thiên hạ này đều có thể bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tựa như bây giờ đây, ngữ khí này thần thái này, hoàn toàn chính là Kim Tại Trung ngày ấy ở Nghiệp Quốc, độ tin cậy của lời nói này đương nhiên cũng là một điều phải băn khoăn.

“Đừng nói giỡn, chữ ‘chết’ này ta không thích nghe.” Cười cảnh cáo.

“Ta nói buồn cười lắm sao? Quả nhiên lời nói thật nghe nhiều rồi cũng sẽ ngán.” Khôi phục lại thái độ ban đầu, Kim Tại Trung hỏi lại, khoẳng lặng trong lời nói cũng phần nào đoán được, “Tuy nhiên hình như ta đã làm được hơn lời nói rất nhiều.”

Trịnh Duẫn Hạo trước nay vẫn luôn cảm thấy, ý cười không liên quan đến tâm tình kia của Kim Tại Trung, chung quy sẽ làm hắn cảm thấy nhức mắt, đến hôm nay mới hiểu ra, chỉ vì bản thân đau lòng quá mà thôi.

“Không muốn cười thì đừng cười, ngươi cứ thích miễn cưỡng bản thân như vậy.” Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, đồng thời lời nói đã bật ra khỏi miệng.

Kim Tại Trung ngẩn người, hỏi ngược lại, “Cười không tốt ư?”

“Chí ít là nụ cười của ngươi, không tốt.” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng đáp, ngữ khí có chút thương tâm.

“Quen rồi mà, cứ tự nhiên như vậy thôi, nếu ngươi không nhắc, ta còn không biết là mình đang cười đâu.”

Xem ra thói quen là thứ không thể thay đổi, Kim Tại Trung vẫn cười, còn Trịnh Duẫn Hạo cũng đành vờ như không thấy. Dùng xong vãn thiện, Kim Tại Trung liền nói phải về Thiên điện nghỉ ngơi, Trịnh Duẫn Hạo bật cười nói y gian trá, đã toan tính đạt thành mục đích liền bỏ đi, Kim Tại Trung cũng chỉ cười có chút giảo hoạt mà nói, không biết Thánh Thượng còn muốn thể nào nữa đây? Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, cũng không nói gì.

.

.

.

Trung thu nháy mắt đã tới, Thất Vương gia Trịnh Trí Uyên cũng hồi kinh một ngày ngay trước lễ Trung thu. Có điều lần này nhân mã tháp tùng, đếm hết cũng không đến hai mươi người, điều này làm Trịnh Duẫn Hạo không thể không đề cao cảnh giác.

Ban đêm trở lại Duyên Tỉ Điện, lại không thấy bóng dáng Kim Tại Trung đâu, Mính Nhi nói y ra ngoài hóng gió, từ này nghe có hơi quái dị, Trung thu ngay trước mắt rồi, sao còn nói là đi hóng gió cho được?

Trịnh Duẫn Hạo không nói hai lời liền ra khỏi Chính điện, bước qua Thiên điện đi vào Đình viện, quả nhiên phát hiện ra dáng người quen thuộc đang đứng dưới tàng cây kia, mấy ngày hôm nay ở bên Kim Tại Trung lại hòa hợp đến bất ngờ, những chuyện trước đó dự đoán đều không hề phát sinh.

“Trung thu sắp đến, Hoàng tử điện hạ của chúng ta sao còn đi hóng gió thế này?” Khi tiếng Trịnh Duẫn Hạo vang lên, người cũng đã tiến đến bên cạnh Kim Tại Trung, đương sự hình như cũng không ngạc nhiên, chỉ nghiêng mặt nhìn hắn một cái, rồi lại dời tầm mắt về hướng đằng chân trời.

“Đừng có trêu chọc ta, cái gì mà Hoàng tử chứ, tiết trời thế này thật ra cũng không tệ.” Có vẻ hỏi một đằng đáp một nẻo, lại nói tiếp, “Thất Vương gia hôm nay hồi kinh đúng không?”

Trịnh Duẫn Hạo ‘ừm’ một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, thấy hắn không muốn nói nhiều, Kim Tại Trung tất nhiên cũng mất hứng, vì thế mở miệng nói.

“Ta muốn dọn về Huân Lăng Điện.” Câu nói của y, làm Trịnh Duẫn Hạo nghi hoặc, ánh mắt lập tức trở nên chuyên chú hơn.

“Sống ở đây không tốt sao?”

“Không phải ta sống không tốt, mà là đối với ngươi sẽ không tốt lắm, ngươi giúp ta hủy đi Lạc Hoa Các, lại sai người xây Cố Nguyệt Lâu, trên dưới trong cung người ta bàn ra tán vào ít nhiều chắc không phải ngươi chưa từng nghe qua đấy chứ? Ngươi bảo ta sao lại phải oan ức như vậy, chỉ cần gặp phải Trịnh Duẫn Hạo ngươi, bất luận thế nào cũng đều có thể mang tội danh tai ương.”

Kim Tại Trung khẽ nhíu mi, ngữ khí quả thật có chút buồn rầu, nhưng ý cười bên khóe miệng cũng rất rõ ràng. Trịnh Duẫn Hạo cũng bật cười, câu trước còn nói là sợ gây bất lợi cho hắn, vậy mà ngay câu sau đã tự mình kêu oan rồi, trên đời thật sự có cái đạo lý như vậy hay sao?

“Bọn họ nói ngươi là tên lòng lang dạ thú có mới nới cũ, ưng mắt người khác liền quên sạch Dịch Tướng quân của bọn họ. Hiện giờ thì hay ho rồi, ta đâu có làm cái gì càn rỡ ảnh hưởng tới ngươi, vô duyên vô cớ lại phải cõng trên lưng cái tội danh ấy.”

“Ngươi cứ đứng trong bóng tối kêu ta nên làm cái này cái nọ còn gì nữa? Việc ấy có nên gọi là càn rỡ không nhỉ?” Nụ cười tà điểm trên khóe miệng, Trịnh Duẫn Hạo vây Kim Tại Trung giữa thân cổ thụ và cơ thể mình, chóp mũi hai người áp sát đến mức chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là có thể đụng vào nhau.

“Thì cứ cho là càn rỡ đi, nhưng mà hiện giờ trong mắt ngươi cũng tràn ngập xấu xa đấy.” Kim Tại Trung nói xong, Trịnh Duẫn Hạo liền đè lên khẽ hôn khóe miệng y, cảm giác có chút lạnh lẽo.

“Nói xem ngươi lại suy nghĩ thế nào mà sắp trung thu còn ra ngoài hóng gió, bàn tay lạnh tái cả rồi này.” Khi trách cứ, hắn đã nắm chặt lấy bàn tay Kim Tại Trung, người kia tựa lưng lên thân cây giương mắt lườm hắn một cái, ánh mắt kia không nghi ngờ gì quả thực làm người ta nhộn nhạo trong lòng.

“Đừng có nói là tại ta câu dẫn ngươi.” Thanh âm có chút khàn khàn, nhưng lại tăng thêm vài phần tà mị.

“Nói một đằng làm một nẻo.” Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ chỉ trích y, một tay trườn đến sau eo Kim Tại Trung ôm siết lấy y, tay kia thì nâng cằm y liền hôn xuống.

Trên cánh môi ấy đặt xuống mấy nụ hôn khẽ, đầu lưỡi sớm đã làm bờ môi trở nên ướt át, bỗng nhiên môi dưới không nặng không nhẹ bị cắn một phát, Kim Tại Trung bị buộc phải ngửa đầu ra sau, bất mãn nheo mắt nhìn kẻ đang chắn phía trước. Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, ngưng động tác dứt khỏi môi y, Kim Tại Trung lườm hắn thêm một cái, đang định đẩy hắn ra, lập tức lại bị ôm ghì càng chặt hơn nữa.

“Ưm……” Lời nói vốn đã kề bên miệng, lại bị nụ hôn sâu đột ngột ép nuốt trở lại, yết hầu chỉ có thể đè nén mà phát ra những âm tiết đơn lẻ.

Bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo đỡ sau lưng làm y có chút thất thần, chiếc lưỡi trong khoang miệng lại linh hoạt dẫn dắt tất cả thần kinh của y, đầu lưỡi ấm áp làm dung hợp nhiệt độ nóng rực của cả hai người, chỉ là những động tác đơn giản nhưng cũng đủ làm người ta phải mất hết lý trí.

Tựa như đang trao nhau mê dại, trong lúc hôn môi đồng thời cũng làm đầu lưỡi khơi gợi lên tất cả mọi dục vọng, triền miên dây dưa, lôi kéo đầu lưỡi của Kim Tại Trung vào trong miệng mình, mỗi lúc một dùng sức mút mát, dường như đang tuyên cáo quyền độc chiếm của riêng mình.

Ma xát kịch liệt gần như làm cả khoang miệng như tê như dại, nhưng hai bên đều không hề có ý ngừng lại, bàn tay vốn đáp trên bờ vai Trịnh Duẫn Hạo, giờ phút này cũng buông thả ôm lấy cổ hắn.

“Hoàng… Hoàng Thượng……”

Bỗng nhiên một tiếng hô truyền đến, làm Trịnh Duẫn Hạo tràn đầy bất mãn, lại chọn cách vờ như không nghe thấy. Kim Tại Trung rên khẽ một tiếng, vỗ vỗ lên vai hắn, hắn mới có chút miễng cưỡng mà ngừng lại.

“Chuyện gì.” Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo có phần ác liệt, kỳ thật đám nô tài trong cung bình thường đều rất thức thời, mắt thấy chủ tử đang ‘bận việc’, đều không dám tìm đường chết mà đi quấy nhiễu, nhưng vị thống lĩnh này lại cố chấp nán lại như vậy, đây nhất định không phải việc nhỏ, Trịnh Duẫn Hạo cũng chỉ nhất thời bất mãn vì bị quấy rầy thôi.

Thấy Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng, tên thống lĩnh thị vệ cách đó không xa cúi đầu tới mức thấp nhất có thể mới dám chậm rãi tiến lên, hai người kia tất cả đều là một dáng vẻ ung dung như không, nhưng chính vị thống lĩnh mặt mày lại mang vẻ khó xử.

Thống lĩnh hoàn hồn lại, một tay che miệng kề bên tai Trịnh Duẫn Hạo thì thầm, rồi lại lui ra sau vài bước, tiếp tục khuỵu gối quỳ xuống.

“Sai người đóng cửa thành chưa?”

“Dạ vâng, đã đóng hết cửa thành.”

“Được, trong Hoàng cung mỗi một chỗ dù lớn hay nhỏ lục tìm hết cho trẫm, nếu tìm không ra, bảo bọn chúng cứ chờ đầu rơi xuống đất đi.” Một chữ cuối cùng, ngoan tuyệt đến mức làm vị thống lĩnh toàn thân cứng đờ, sau liền lui xuống.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo phiền não chau mày liền gặng hỏi, nhưng hắn chỉ miễn cưỡng cười cười, nói một câu trọng phạm trốn thoát, thấy Trịnh Duẫn Hạo căn bản không muốn giải thích, Kim Tại Trung cũng chỉ ‘à’ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.

Tên trọng phạm này, lại còn bị nhốt trong Hoàng thành, đến tột cùng là ai, và phạm phải tội lớn gì đây? Kim Tại Trung quả thật rất tò mò, lại không dám mở miệng nhiều lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.