Thị Lang

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 43

Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc, ngẩng đầu nhìn lên, từng đám mây bạc mờ ảo như lớp sương mỏng giăng phủ bốn phía vầng minh nguyệt, tưởng như đang đắm mình giữa cảnh mộng.

Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo chất chứa đầy phiền não, nhưng đứng trước mặt y vẫn cật lực che giấu, bày ra một dáng vẻ thoải mái. Nhưng lọt vào trong mắt Kim Tại Trung, đích xác có chút cảm giác không dễ chịu, hai người sóng vai rảo bước trong đình viện, mà tâm tư lại khác xa nhau.

“Đêm nay ta liền dọn về Huân Lăng Điện.”

Lời nói của Kim Tại Trung quện vào làn gió mát thoảng vào tai Trịnh Duẫn Hạo, trong ánh mắt kia trước sau vẫn có thể phát giác ra những tâm sự mãnh liệt, vào giờ khắc này mới lại xuất hiện vẻ mặt khác thường.

“Trở về ư?” Như thể Kim Tại Trung nói điều gì khó tưởng tưởng lắm, hàng mi của Trịnh Duẫn Hạo nhíu chặt gần như thành một dải liền nhau.

“Giữa trưa hôm nay ta đã mệnh Mính Nhi thu xếp đồ đạc rồi, vừa rồi ta chẳng phải cũng đã báo với ngươi rồi hay sao?”

“Ngươi tiên trảm hậu tấu, nói với chưa nói thì có gì khác biệt?” Trịnh Duẫn Hạo bất đắc dĩ cười khổ.

“Không cho ngươi biết, thì đó gọi là trốn. Mà cho ngươi biết, thì đó gọi là đi, hiểu không hả?” Kim Tại Trung còn mang vẻ mặt thuyết giáo giải thích cho hắn một lượt, Trịnh Duẫn Hạo một phen ôm siết lấy vòng eo y, tay kia thì nhéo nhéo cằm y, tuy có ý trừng phạt, nhưng xuống tay không nặng chút nào.

“Cứ nói sạo đi!” Nụ cười này có vẻ hơi gian trá, Kim Tại Trung gạt tay hắn xuống, nói.

“Chẳng lẽ ngươi nói không, ta liền ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi chắc?” Vừa nhướn mi, câu hỏi này quả thật làm Trịnh Duẫn Hạo phải suy nghĩ giây lát, cuối cùng đáp án chính là — khẳng định sẽ không. Cho nên, Trịnh Duẫn Hạo bĩu bĩu môi, không nói năng gì.

“Thất Vương gia ngày mai sẽ tiến cung phải không? Ta muốn nói là, trước khi dạ tiệc bắt đầu ấy.”

“Ừm, nó còn chưa thỉnh an Thái hậu, cũng không đến gặp Hoàng Thượng là ta đây nữa.”

“Ta nghe nói, Thất Vương gia hồi kinh lần này, nhân mã mang theo còn chưa đến hai mươi. Ngươi từng nói đội ám vệ tinh luyện nhất dưới tay gã tổng cộng hai mươi tám người, nếu lần này dẫn về kinh thành chỉ có không đến hai mươi, vậy ít nhất còn có mười người không rõ đang ẩn náu ở đâu, huống hồ mười mấy người cùng gã vào kinh, còn chưa chắc tất cả đều là ám vệ, chỉ sợ……”

“Việc này ngươi không cần lo lắng.” Trịnh Duẫn Hạo hòa nhã nói, nếu Kim Tại Trung không hiểu rõ hắn, có khi còn bị lời hắn nói an ủi đôi chút, nhưng đáng tiếc không phải. Trịnh Duẫn Hạo từ xưa tới nay sẽ không để người khác thăm dò được điểm yếu của hắn, vĩnh viễn chỉ đến khắc cuối cùng mới để ngươi thấy rõ chân tướng.

“Nếu có cơ hội cho ngươi giết Thất Vương gia, ngươi có thể xuống tay được hay không?”

“Có.” Vượt ngoài dự kiến, Trịnh Duẫn Hạo gần như đưa ra đáp án ngay tức khắc, Kim Tại Trung hơi chút kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn hắn, cười nói.

“Ngươi hình như rất chán ghét gã thì phải.”

“Điều này ta không phủ nhận, nhưng Tại Trung, ngươi không được tới gần nó biết chưa hả?” Tựa như đang cảnh cáo một đứa trẻ ương bướng, ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo, thiếu chút nữa làm Kim Tại Trung tưởng rằng hắn đang nói chuyện cùng Trịnh Trử Hàn.

Kim Tại Trung nghe xong cũng không đáp lại, chỉ cười nói, “Ta nghe trong cung người ta nói, trước đây ngươi chung sống cùng gã cũng không tệ, các nàng còn nói ngươi nhẫn tâm, đẩy Thất Vương gia của các nàng tới biên cương.”

Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo trước là bật cười, sau đó mới nói, “Tiểu tử này từ nhỏ đã tinh nghịch, tất nhiên khiến không ít người vui vẻ, về phần ta và nó tình cảm ra sao…… Ta cũng chưa từng nói rằng ta thích đệ đệ này.”

“Vậy ư, ngươi thích Nhị ca của ngươi, đáng tiếc lại chết trên tay ta.” Trên mặt Kim Tại Trung, còn cố ý bày ra thần thái đắc ý.

“Tại Trung.” Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo cũng không quá cứng rắn, thậm chí có chút ảo não, hắn đã sớm biết về âm mưu của Nhị ca hắn, lại sai lầm đem tội danh đổ hết lên đầu Kim Tại Trung, trước kia nếu không phải vì đọc được bức mật thư giấu trong chủy thủ, hắn căn bản sẽ không dám tin.

“Thế nào? Định thù mới nợ cũ tính một thể sao? Nhưng ta hiện giờ không nhận tội, dù sao đó cũng là chuyện của bao nhiêu nắm trước rồi.” Kim Tại Trung tuyệt đối là cố ý, Trịnh Duẫn Hạo từng nói với y, chủy thủ bị ném gãy, phong gia thư đã ố vàng kia sau đó hắn đã tự tay giao cho Kim Tại Trung, lúc ấy Kim Tại Trung liếc mắt nhìn hắn một chút, liền chỉ nói hai chữ — đọc rồi?

Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên đành gật đầu, ai ngờ Kim Tại Trung không nói gì nữa, chỉ vừa gật đầu, vừa nhận lấy bức thư, chẳng ngờ tới hôm nay y vẫn cố ý nhắc tới chuyện xưa.

Thấy Trịnh Duẫn Hạo bất an như vậy, Kim Tại Trung dừng bước, đứng trước mặt hắn hỏi, “Thật sự muốn trị tội ta ư?”

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, Kim Tại Trung lườm hắn một cái nói, “Tiêu diệt loạn đảng, ta cũng được coi là công thần, ngươi sao tới giờ vẫn chưa thăng quan cho ta lần nào?”

Trịnh Duẫn Hạo lập tức phá lên cười, “Ngày mai liền thăng quan cho ngươi, phong Kim Tại Trung làm chức gì thì tốt đây nhỉ? Dựa theo những lời tán thưởng muôn dân trong thiên hạ dành cho ngươi, không phong vương tước gì đó quả cũng rất khó ăn khó nói.”

“Ta có nói phải làm ngay đâu, huống chi, trong thiên hạ này có ngươi biết ta là ai là đủ lắm rồi, ta cũng không muốn để cả thiên hạ biết được, Dịch Tướng quân đã chết mà sống lại. Đến lúc ấy bị nói thành thần tiên gì đó, lại làm ngươi bị lu mờ sẽ không hay.”

“Có lẽ sẽ khiến bọn họ bị hoảng sợ một phen đấy, cái tên Kim Tại Trung này không được ghi vào quốc sử thật là quá lãng phí.” Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt lời, Kim Tại Trung liền nói tiếp.

“Ngươi làm sao biết là không được ghi vào? Có khi lại còn được nhớ kỹ ấy chứ, chẳng qua chỉ là viết đại loại như mê hoặc quốc quân linh tinh gì đó thôi, ngươi cũng biết cái tên tai ương như ta được lan truyền đến mức người người nhà nhà đều biết mà.”

“Nhìn thế nào cũng thấy ngươi còn tự hào lắm.”

“Đương nhiên, phải mê hoặc quốc quân một nước lâu như vậy, đâu phải là việc người bình thường có thể làm được, truyền kỳ về ta cứ lưu truyền cho hậu cung của ngươi tham khảo đi. Có điều ta thấy, Thất Vương gia ở trong cung, so với ngươi còn được ngưỡng mộ hơn nhiều.”

“Phụ hoàng từng nói, Thất đệ tuy thông minh, nhưng lại quá nóng vội.” Tuy rằng dung mạo phụ vương đã có chút nhạt nhòa, nhưng lời người từng nói thì hắn vẫn còn nhớ như in.

“Thì chính là giảo hoạt.” Kim Tại Trung bỗng nhiên nói, Trịnh Duẫn Hạo bị chọc cười.

“Đúng, giảo hoạt.”

“Sau khi ngươi kế vị, gã chẳng phải chưa từng hồi kinh hay sao? Nhưng ta thấy mọi người trong cung có vẻ cũng không xa lạ gì với gã cả.”

“Thực ra từng có lần trở về, chỉ là không tiến cung mà thôi, trước kia cũng thỉnh thoảng nghe được những chiến tích anh hùng của Thất Vương gia, ngươi cũng biết đấy, loại hành động trượng nghĩa trông có vẻ bình thường này lại rất được lòng người. Mấy chuyện đó truyền vào trong cung, tất nhiên dẫn đến hệ quả như ngày hôm nay.”

“Đại loại như nghiêm trị tham quan, ra mặt giúp dân, giết cường đạo, bắt ác tặc phải không? Thất Vương gia này cũng thú vị lắm, ngươi sao không phái mấy kẻ giả mạo mình đi làm chuyện tốt hơn?” Bảo hắn thân là vua một nước lại đi làm loại việc này là điều không thể, nhưng giở chút thủ đoạn cũng hữu ích, tội gì không làm?

“Dân gian lưu truyền nói Thất Vương gia khí độ bất phàm, phong lưu phóng khoáng, nếu ta tùy tiện phái một người giả mạo chính mình, đến lúc đó thiên hạ đều nói Trịnh Duẫn Hạo không bì kịp Trịnh Trí Uyên, chẳng phải sao?” Lời của Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên là nói giỡn.

“Đã nói ngươi ngốc mà, bảo người đó che mặt không được chắc? Lúc nói chuyện thì ‘lơ đãng’ xưng mấy tiếng trẫm gì gì đó, ta tin con dân của ngươi cũng không ngốc đến nông nỗi ấy chứ? Rồi sai người tung tin đồn đại, mọi chuyện trong thiên hạ này, chẳng phải đều lan truyền như vậy sao.” Hai người nói xong một hồi, rồi lại phì cười, thấy Kim Tại Trung nói rõ ràng hợp lý đến vậy, Trịnh Duẫn Hạo cũng cười mà tiếp lời.

“Vậy phái ngươi đi là tốt nhất.”

“Phái ta đi thì cần giấu mặt làm gì? Trịnh Duẫn Hạo nhà ngươi lại chẳng được tung hô lên trời ấy chứ.”

Lại khoác một vẻ mặt tự cho mình là đúng mà khoa trương bản thân, Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy cũng chỉ đành cười khổ, Kim Tại Trung hiện giờ, có đầy bụng tài trí thuở trước, tính cách cũng không giống như khi sống ở Nghiệp Quốc, thật ra, cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.

Không phải y trước kia không tốt, chỉ có điều Kim Tại Trung khi ấy, trên lưng gánh vác quá nhiều, mỗi câu mỗi chữ, mỗi một ánh mắt đều toát lên vẻ trầm trọng tột cùng, ngay cả người ngoài nhìn vào, cũng cảm thấy y sống quá mệt mỏi.

Đã quen bị Trịnh Duẫn Hạo nhìn chăm chú như vậy, Kim Tại Trung cũng không cảm thấy mất tự nhiên, chỉ bỗng nhiên lên tiếng, “Ta thấy lần này Thất Vương gia sẽ không dễ dàng ra tay đâu, nhưng ám vệ dưới tay gã rất am hiểu ẩn náu, địch trong tối ta ngoài sáng là điều chắc chắc, cũng không biết gã đã nắm chắc bao nhiêu phần thắng, ngươi vẫn phải tận lực cẩn thận đấy.”

“Khi hai người đối đầu, ngươi có thể tỏ ra quyết liệt tấn công, mà cũng có thể trước sau cẩn trọng, nhưng chỉ có người mỉm cười đến khắc cuối cùng, mới là kẻ mạnh thật sự, hiểu chưa?”

Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng nói, hai mắt cũng không suy chuyển đối diện cùng Kim Tại Trung, tựa như đang minh chứng lời mình nói ra đáng tin cỡ nào, lời ấy đương nhiên là muốn để Kim Tại Trung hiểu được, việc này cũng không cần lo lắng.

Kỳ thật Kim Tại Trung cũng hiểu, nhưng trước sau vẫn chẳng thể an tâm, Trịnh Duẫn Hạo chính là người như vậy, khi đối mặt với bất kì chuyện gì, vĩnh viễn sẽ không bày ra một dáng vẻ ngạo mạn, cho dù hắn có nhất định nắm chắc phần thắng, cũng sẽ không lơ là một giây.

Không một ai thấy được sơ hở của hắn, khi giao thủ với hắn, nếu chỉ bằng việc quan sát lời nói và hành động mà phỏng đoán thực lực của hắn, vậy tuyệt đối ngươi sẽ phải thảm bại, hắn luôn lựa chọn thời điểm rối ren nhất tưởng chừng như đã phân định thắng bại, mới dùng hành động để chứng minh với thế nhân, ai mới là bậc vương giả chân chính.

Vậy mới nói, khi đương đầu với mọi chuyện, không được lo lắng hay bất an, đây cũng chính là một loại thủ đoạn, không đoán ra suy tính của hắn, tất sẽ khiến tầm nhìn của đối thủ bị tung hỏa mù.

“Ta muốn hỏi ngươi một việc.” Lời này đã chôn giấu trong lòng quá lâu, mà vẫn chưa từng dám hỏi.

“Chuyện gì?” Thấy khuôn mặt Kim Tại Trung hơi lộ vẻ nghiêm túc, Trịnh Duẫn Hạo cũng không khỏi phải chú tâm hơn.

“Lăng Nhi, đã chết như thế nào?” Kim Tại Trung vừa thốt ra miệng, Trịnh Duẫn Hạo nhất thời cứng người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nói.

“Sau khi Nam sương bị hỏa thiêu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ngươi đã chết, rồi Lăng Nhi cũng ngã bệnh, ta phái người đến chăm sóc nàng, nhưng bệnh tình của nàng vẫn không chút khởi sắc. Không đến một năm sau thì nàng mất, lúc nàng đổ bệnh, vẫn sống ở Lạc Hoa Các, nên sau khi nàng chết, ta đã đặt linh vị của nàng ở nơi đó.”

Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo hết sức bình tĩnh, nhưng cũng có vẻ dè chừng, dường như sợ sẽ nói sai chữ nào.

“Vậy linh vị của ta đâu? Sao không thấy ngươi lập?” Ngoài dự đoán, Kim Tại Trung nghe xong, cũng chỉ cười khẽ hỏi một câu như vậy.

“Ta nghĩ không ai ngu ngốc đến mức lập linh vị cho chính người mình yêu, rồi sau đó luôn nhắc nhở bản thân rằng, người ngươi yêu đã chết rồi, đúng không? Huống hồ, ngươi hiện tại chẳng phải đang đứng ngay trước mặt ta hay sao?” Nói xong, cũng vươn tay đến vuốt ve gò má Kim Tại Trung, tựa như đang minh chứng cho chính bản thân mình,

người trước mắt này đây là bằng da bằng thịt.

“Trước kia tưởng rằng ta đã chết, sao ngươi không tự tử theo?” Câu nói đùa của Kim Tại Trung làm Trịnh Duẫn Hạo một phen thót tim, hắn cứ nghĩ Kim Tại Trung sẽ hỏi chuyện ở Nam sương, nhưng hóa ra không phải, một lúc lâu sau mới cười nói.

“Ta thật sự đã nghĩ, muốn đợi khi nào Hàn Nhi đủ mười bảy tuổi, liền giao lại cái vương vị thối nát này cho nó, sau đó cũng tự mình theo ngươi.”

“Đây là chính ngươi nói đấy nhé, ta sẽ nhớ kỹ. Sau này nếu ta chết, mà đợi mãi chẳng thấy ngươi tới, ta nhất định sẽ quay về lấy mạng ngươi.” Ngữ khí nửa đùa nửa thật này của Kim Tại Trung, không nghi ngờ gì đã khiến câu nói đùa này trở nên đáng sợ, tựa như thật sự đang ngần cảnh báo một điều gì đó.

“Nói bậy bạ gì đó?” Trịnh Duẫn Hạo vội vàng bật cười mà ngắt lời, nhưng trong nụ cười ấy lại cất giấu một nỗi bất an.

“Ta đây chẳng phải chì tiện miệng nói ra thôi hay sao, trông phản ứng của ngươi kìa, ngay chính ta cũng phải hoài nghi, có lẽ nào ngay ngày mai sẽ phải mất mạng.” Khẽ nhíu mi, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

“Ngươi muốn giễu cợt ta cũng được, nhưng Tại Trung, đừng cứ luôn miệng nhắc đến chữ ‘chết’ có được không?” Đối mặt với một Trịnh Duẫn Hạo chân tình như vậy, Kim Tại Trung cũng đành gật đầu đồng ý.

.

.

.

Lễ Trung thu, trong cung từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, buổi tối còn phải thiết yến ở Ngự hoa viên, quan viên từ Tam phẩm trở lên nếu có ý muốn cũng có thể ở nhà chung vui cùng gia quyến. Các quan viên tham dự cũng đã được quyết định từ một ngày trước, hơn phân nửa là các triều thần còn chưa thành gia lập thất, yến tiệc này chính ra cũng coi như là quốc yến, đương nhiên có không ít người muốn được tham dự một lần.

Kim Tại Trung sáng sớm vừa tỉnh lại liền đi tìm Trịnh Duẫn Hạo, ngay cả Duyên Tỉ Điện cũng không đến, trực tiếp đến thẳng Ngự thư phòng, Trịnh Duẫn Hạo quả không ngạc nhiên là đang ở đó.

“Đến rồi à?” Trịnh Duẫn Hạo vui mừng nói.

“Đến gặp ngươi, lát nữa ta xuất cung tìm bọn Xương Mân, nên báo trước với ngươi một tiếng. Hôm nay là Trung thu, ta và Xương Mân còn được, chứ Tuấn Tú dẫu sao cũng là người nước khác, vẫn nên đến chơi với cậu ta một lát thì hơn.”

Trịnh Duẫn Hạo lẳng lặng nghe y nói xong mới lên tiếng, “Tửu yến đêm nay ngươi không tham dự ư?”

“Đó là chuyện của Viêm Triều các ngươi, ta đây là con tin Nghiệp Quốc không nhất thiết phải đi góp vui.” Kim Tại Trung tùy ý phất tay áo.

“Được rồi, phải ở lại phủ của Hữu Thiên qua đêm sao? Ngày mai ta sẽ phái người đến đón ngươi được chứ?” Có thể để Kim Tại Trung tránh đi yến hội phiền toái này, đương nhiên là điều Trịnh Duẫn Hạo cầu còn chẳng được.

“Ừm, ám vệ của Thất Vương gia rất lợi hại, ảnh vệ của ngươi cũng không kém, vậy nên, các ngươi lo đối phó lẫn nhau là được rồi, không cần phải lãng phí nhân lực vì ta đâu.”

Đối với lời Kim Tại Trung nói, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nhướn nhướn mi, không bình luận thêm gì. Thấy thời gian đã đến, Kim Tại Trung cũng tự thân xuất cung, vừa rời khỏi Ngự thư phòng, lại vô tình thấy một người.

Hai người vẫn chưa chạm mặt nhau trực tiếp, tuy nói là lướt vai mà qua, nhưng giữa hai người lại cách nhau một bờ hồ, Kim Tại Trung biết người kia nhìn thấy y, nhưng y lại vờ như không phát hiện ra.

“Thất Vương gia, mời đi bên này.” Tiểu thái giám dẫn đường nói xong, Trịnh Trí Uyên tới lúc này mới thu hồi tầm mắt, hỏi.

“Người kia là ai?”

“Hồi bẩm Vương gia, là Tuấn Hoàng tử của Nghiệp Quốc.”

“Hoàng tử Nghiệp Quốc ư?…… Chính là y sao?” Trịnh Trí Uyên nhủ thầm, cuối cùng lại dò hỏi thêm vài câu, rồi mới theo tiểu thái giám đến Ngự thư phòng.

.

.

.

Đến nhà Phác Hữu Thiên, chẳng ngờ lại thấy Trầm Xương Mân cũng ở đó, ngoài ra còn có mấy tướng lãnh vốn theo Trầm Xương Mân đến Viêm Quốc, đông đến mức làm nội đường rộng lớn lập tức trở nên náo nhiệt không ít, Phác Hữu Thiên cũng ở nhà, đang cùng Trầm Xương Mân trò chuyện, Kim Tuấn Tú sớm đã cùng mấy tướng lãnh chơi đùa đến điên đảo.

Quan thúc cũng một vẻ mặt tươi cười dẫn y vào, vào đến nội đường một hồi lâu, rốt cục mới có người để ý rằng y xuất hiện, Kim Tuấn Tú không nói hai lời liền khều khều sau gáy, mấy tướng lãnh kia trước khi cũng quen thân với Kim Tại Trung, thấy y tự nhiên cũng vui vẻ hẳn, hai người còn lại thấy Kim Tại Trung, chỉ cười cười với y.

Bên này Kim Tuấn Tú lôi kéo y nói lải nhải, bên kia thì người ta ép y uống rượu, tiếp theo lại một đám kêu y đổ xúc xắc, lúc sau Trầm Xương Mân mới hỏi y sao lại đến đây, cuối cùng Phác Hữu Thiên đã biết rõ còn cố tình hỏi, có phải muốn tá túc một đêm hay không.

Sát phạt nhau một trận xong, cuối cùng cả đoàn người lũ lượt kéo đến Hậu viện ngắm trăng, rượu thì cứ một vò tiếp một vò, người cũng một tên tiếp một tên gục xuống, rất lâu sau mới trở nên yên lặng, nhưng tràng thanh âm này vừa ngưng, ngước lên nhìn vầng nguyệt sáng ngời hơn bao giờ hết, lại làm Kim Tại Trung nghĩ đến Trịnh Duẫn Hạo đang ở trong cung.

Kim Tuấn Tú cùng các tướng lĩnh say khướt một lũ, Quan thúc thấy thế không khỏi có chút đau đầu, nhưng tâm tình Phác Hữu Thiên lại đặc biệt vui vẻ, nơi đình viện này ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được vài câu đám hán tử say mèm lè nhè nói mơ, thì có vẻ yên tĩnh vô cùng, tựa như muốn để Phác Hữu Thiên cùng Trầm Xương Mân nghe được rành rọt những lời Kim Tại Trung nói.

Y chỉ dùng ngữ khí thản nhiên nhất nói, trí nhớ của mình đã khôi phục lại, phản ứng của họ tất nhiên không nằm ngoài dự đoán của y, chỉ có điều đoạn ký ức vẫn trống rỗng như trước kia, y cũng không nhắc tới lấy một chữ. Y nói với Trầm Xương Mân, tốt nhất hãy mau chóng rời khỏi Viêm Quốc, bất kể dùng đến phương pháp gì.

Giữa trưa hôm sau, Kim Tuấn Tú vẫn ngủ say như chết, Phác Hữu Thiên sáng sớm đã trở về cung, trước khi đi, Kim Tại Trung còn kéo tay hắn nói một câu, Phác Hữu Thiên quay đầu lại sững sờ nhìn y một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười, gật gật đầu.

Lúc Trịnh Duẫn Hạo phái người tới đón Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân cũng đang cùng thủ hạ quay về Dịch quán(1). Kim Tại Trung trở lại Hoàng cung, không ngờ lần trước thấy qua Trịnh Trí Uyên, thì lúc này đây rốt cuộc cũng được giáp mặt gặp gỡ, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trịnh Trí Uyên thoạt tiên đã ngẩn người. Lần cuối cùng gã thấy Kim Tại Trung, là sau khi Trịnh Duẫn Hạo kế vị, ngày đó trên Đại điện, Kim Tại Trung được đặc cách làm Lễ Bộ Thị lang, còn gã thì được phong Vương.

Ngày đó phong tư mà thiếu niên mười bảy tuổi kia có được, đã làm không biết bao người phải tán thưởng. Lần đầu tiên gặp Kim Tại Trung, là vì Phụ hoàng triệu y tiến cung, kể từ ngày đó, cái tên Kim Tại Trung, đã khắc ghi thật sâu trong tâm trí gã. Người trước mắt, so với Kim Tại Trung ngày ấy, ngoại trừ cao hơn, gầy hơn một chút, dung mạo căn bản không có nhiều khác biệt lớn lắm, nếu nói đây không phải là cùng một người, khó mà bảo gã tin tưởng cho được.

“Vương gia?” Không ngờ lại chính Kim Tại Trung mở lời trước, Trịnh Trí Uyên kinh ngạc, sau đó mới hoàn hồn.

“Điện hạ lại biết Tiểu Vương ư, thật đáng ngạc nhiên.” Bắt đầu khách sáo tiếp chuyện, cặp mắt sắc bén kia, tà tà đối diện Kim Tại Trung, ánh mắt ấy tưởng như muốn nhìn thấu người ta từ trong ra ngoài.

“Vương gia cũng biết tại hạ ư, cũng đáng ngạc nhiên thật. Chắc không phải lời của mấy kẻ nhàn rỗi trong cung, truyền đến tai Vương gia chứ?” Kim Tại Trung vừa dứt lời, hai hàng mi vì tươi cười mà hơi cong cong lên, trông rất đẹp mắt.

“A, người trong cung quả thật có đồn rằng Điện hạ và Dịch Tướng quân dáng vẻ cực kỳ giống nhau, Bổn vương từng gặp qua Dịch Tướng quân vài lần, theo ta thấy, đây đâu đơn giản chỉ là giống nhau.” Trịnh Trí Uyên vừa nói xong, trong lòng Kim Tại Trung thoáng hiện lên một tia cảnh giác.

“Nếu có thể lựa chọn, ta thật sự không muốn giống ai hết, hiện giờ Hoàng Thượng đối xử với tại hạ không tệ, ít nhiều cũng vì Dịch Tướng quân, thân phận thế thân này, gánh trên lưng cũng chẳng dễ chịu chút nào.”

Thần thái Kim Tại Trung tỏ ra rất chân thành, Trịnh Trí Uyên ngắm nhìn nhất thời bị mê hoặc, trong lòng bắt đầu bán tín bán nghi. Trịnh Duẫn Hạo xuất chinh Nghiệp Quốc, lại đưa Hoàng tử của đối phương về nước làm con tin, việc này Trịnh Trí Uyên tất nhiên cũng biết, có điều nội tình trong đó, gã có suy nghĩ thế nào cũng không sao hiểu rõ được.

“Tính cách Điện hạ quả nhiên thẳng thắn, ta còn chưa thỉnh giáo Điện hạ, nên xưng hô như thế nào đây?” Vở diễn này, phải do hai người tiếp tục sắm vai, nhưng việc làm lòng người hoang mang, chung quy Kim Tại Trung vẫn có phần am hiểu hơn.

“Kim Tại Trung.” Mỉm cười báo tên, có lẽ Trịnh Trí Uyên nghĩ rằng y sẽ nói ra một cái tên xa lạ nào đó, nhưng y không làm vậy, câu này đổi lại là Trịnh Trí Uyên kinh hãi trừng mắt nhìn, Kim Tại Trung thấy thế, còn cố ý nói.

“Cái tên này là do Hoàng Thượng nói cho ta biết, văn tự giữa Nghiệp Quốc và Viêm Quốc có chút khác biệt, hắn nói khi ở Viêm Quốc, thì danh tự cũng phải dùng theo cách gọi của Viêm Quốc, Vương gia phản ứng như vậy, không biết liệu tên có gì không ổn chăng?”

Qua một lúc, Trịnh Trí Uyên mới lại tỏ ra nghi hoặc dò hỏi, “Là hắn nói cho ngươi biết sao?”

Vẻ mặt này là cố ý bày cho y xem, Kim Tại Trung tất nhiên cũng hiểu, nhưng y vẫn không vội phối hợp với gã, chỉ gật gật đầu, Trịnh Trí Uyên bỗng nhiên bật cười, chỉ nói, ‘Cái tên này hay lắm.’

Cố ý để cho Trịnh Trí Uyên nhìn thấy dáng vẻ muốn hỏi lại thôi của mình, hiệu quả tất nhiên cao hơn so với tra hỏi trực tiếp, rồi sau đó cùng Trịnh Trí Uyên trò chuyện khách sáo vài câu, hai người liền tự giác rời đi. Một đoạn hỏi han ngắn ngủi này, Trịnh Trí Uyên cố ý nhử mồi thật cũng không ít. Gã đang thử, đồng thời cũng đang giăng bẫy.

Nếu không phải y đã khôi phục trí nhớ, chỉ sợ cũng sẽ bị gã dụ dỗ. Kế tiếp, Trịnh Trí Uyên chắc hẳn sẽ chờ y đến bái phỏng, nếu y đến thật, vậy thì quyền chủ động ắt sẽ nắm trong tay Trịnh Trí Uyên. Đương nhiên, Kim Tại Trung sẽ không cho gã có cơ hội này.

Nhưng mà, vở diễn này còn chưa chính thức lên sân khấu, đã truyền đến một tin khác làm y cực độ phiền não. Đó là hai ngày sau Trung thu, Trầm Xương Mân bỗng nhiên sai người truyền thư vào trong cung, nhìn nét chữ trong thư cũng đủ nhận ra hắn sốt ruột đến cỡ nào, Kim Tại Trung đọc thư xong, một khắc cũng ngồi không yên, lập tức bật dậy xuất cung.

Trầm Xương Mân có nói trong thư, Kim Tuấn Tú mất tích. Điều này làm y không dám tự ý phán đoán khả năng gì có thể xảy ra, chỉ mong mau chóng gặp mặt Trầm Xương Mân.

(1) Dịch quán: nơi ở cho sứ thần nước khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.