Thị Lang

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Tâm tình không yên chạy tới Dịch quán, Trầm Xương Mân vừa thấy bóng y, liền bật người nghênh đón.

“Hiện tại ra sao rồi?” Kim Tại Trung nhíu mi hỏi, Trầm Xương Mân lắc lắc đầu, nói tiếp.

“Tuy nói Tuấn Tú hay tùy hứng, nhưng tuyệt đối không phải người không biết chừng mực như vậy, việc này có phần kỳ quái.” Trầm ngâm suy đoán, chỉ nghĩ thôi đã đủ làm hắn phiền não rồi.

“Được rồi, việc này từ từ hẵng tính. Nhưng các ngươi sao lại thế này, Tuấn Tú cớ saolại vô duyên vô cớ không thấy bóng dáng được?”

“Là do ta ra tay hơi cứng rắn quá, làm cậu ta sợ rồi trốn luôn.”

“Nói vậy nghĩa là sao?”

“Ta nghe lời ngươi nói phải đưa cậu ta đi, nhưng ngươi cũng hiểu rõ tính bướng bỉnh của cậu ta rồi đấy, người còn chưa vào xe ngựa thì đã trốn đi rồi, những người đi theo vội đuổi theo cậu ta trước, nhưng cuối cùng vẫn mất dấu, lúc ấy cứ nghĩ rằng cậu ta chỉ nghịch ngợm một chút thôi rồi sẽ quay về, ai ngờ……”

“Ai ngờ cậu ta không những không trở về, mà thậm chí còn không có tin tức, ngươi nghĩ rằng cậu ta sẽ quay về phủ của Hữu Thiên, còn Hữu Thiên cũng tưởng cậu ta đi theo ngươi, nên không ai đi tìm cậu ta đúng không?” Kim Tại Trung theo lời hắn nói mà kể tiếp, đây chỉ là phỏng đoán theo lẽ thường, Trầm Xương Mân đành cười gật gật đầu.

“Viêm Kinh rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng khá khó khăn, nếu chỉ là cậu ta tự chạy trốn còn may, có điều chúng ta cũng không có cách nào, nơi này không phải Nghiệp Quốc, nhân lực lại không đủ……” Kim Tại Trung thản nhiên nói. Y hiểu đây chính là tính toán lạc quan nhất rồi, Kim Tuấn Tú đối với cuộc sống ở Viêm Quốc vốn đã không quen, sao có thể trốn lâu được?

“Hy vọng là vậy, tự mình chạy trốn còn hơn để bị người khác bắt giữ.”

“Đừng nghĩ lung tung nữa, nơi này thế cục đang rối loạn, nhưng cũng không thể nguy hiểm đến Tuấn Tú.” Lời này vừa dứt, Kim Tại Trung bỗng có cảm giác không đúng, thì thào nói, “Trừ phi……”

Mới nói được hai chữ liền im bặt, Trầm Xương Mân nhìn chăm chú y, đem toàn bộ suy nghĩ thoáng qua trong đôi mắt kia thu trọn vào tầm mắt.

“Ngươi nghĩ gì vậy?” Câu này vừa hỏi ra, Kim Tại Trung lại giương mắt nhìn hắn, bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt tươi cười, hỏi.

“Có biết chuyện không hay ho nhất ngươi gặp trong cuộc đời này là gì không?”

Trầm Xương Mân bị hỏi không đầu không đuôi như vậy, trên mặt lại bày ra vẻ mặt nghi hoặc, thật sự rất hiếm thấy. Nhưng hắn quả thật cũng tự hỏi bản thân vấn đề Kim Tại Trung đưa ra, cuối cùng vẫn chẳng đưa ra được nguyên cớ gì.

“Chính là gặp gỡ ta.” Kim Tại Trung cười cười, biết đáp án mà Trầm Xương Mân nói không nên lời, vì thế liền nói thay, sau đó vỗ vai Trầm Xương Mân bổ sung, “Ngươi và Tuấn Tú đều giống nhau.”

Lời nói còn chưa dứt, người đã lướt qua Trầm Xương Mân ngồi xuống bên bàn, thuận tay lấy chén rót trà, nhưng cũng không thấy y uống. Trầm Xương Mân nghe xong, thoáng chốc ngây ngẩn cả người, mãi sau mới quay đầu lại nhìn thần thái ung dung kia của Kim Tại Trung, khóe miệng hơi khẽ cong lên một chút, nhưng nụ cười này lại như đang tự giễu.

Không hay ho ư? Bởi vì đã gặp gỡ, đã quen biết…… nhưng không thể thay đổi được. Quả thật đúng là không hay ho, mà cái tên ‘thủ phạm gây họa’ kia lại luôn mang một vẻ mặt không màng sự đời như thế, thật sự làm người ta phải đau đầu. Nhưng người lựa chọn chôn giấu tất cả là chính bản thân mình, cái bẫy này cũng là tự mình nhảy vào, nào có thể trách ai?

“Nghe nói Thất Vương gia hồi kinh.” Đến gần ngồi xuống cạnh Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân nói chuyện có vẻ hơi tùy ý, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía Kim Tại Trung, nhưng dù mắt hắn không thấy được, thì tâm tình y vẫn có thể quan sát thấu suốt.

“Trong lòng người đã có sẵn cái đáp án, hà tất phải hỏi ta?” Kim Tại Trung nói xong, Trầm Xương Mân mới liếc mắt nhìn y một cái. Hắn biết tâm tình của Kim Tại Trung tuyệt đối không thoải mái như vẻ bề ngoài, y một khi đã nhận định rằng sự tình liên quan đến mình, thì chỉ cần y quyết định nhúng tay, tuyệt đối sẽ không tùy ý như vậy, đây chính là điều Trầm Xương Mân vẫn hằng lo lắng.

“Việc của Tuấn Tú, ngươi đã có dự tính gì rồi?”

“Chúng ta không có gì rõ ràng, cũng không nắm giữ được hành tung của cậu ấy, trước tiên đừng vội đưa ra kết luận, nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, Nghiệp Quốc trước hết đừng báo tin, bên này đã đủ rối loạn lắm rồi. Cửa thành cũng không thể đóng…… Ngươi trước tiên hãy phái mấy người đến các cửa thành kiểm tra xem, ta cũng có thể nhờ Trịnh Duẫn Hạo âm thầm phái vài người tìm kiếm.”

Không nóng không vội an bài tất cả, hiện giờ thân ở Viêm Quốc, tất nhiên không thể muốn làm gì thì làm, huống chi tình hình Viêm Quốc hiện giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên chính biến.

“Cũng chỉ đành vậy thôi.” Mọi chuyện ở Nghiệp Quốc làm rất dễ dàng, nhưng đến Viêm Quốc thì không như vậy, nhân mã không thể điều động, cửa thành cũng không thể đóng, ngoại trừ Kim Tại Trung ở bên người Trịnh Duẫn Hạo còn có thể an bài chút chuyện, thì tất cả những việc khác đều đành bó tay chờ đợi.

“Ngươi thật sự không cân nhắc việc quay về Nghiệp Quốc ư?” Trầm Xương Mân bỗng nhiên đặt ra vấn đề, làm Kim Tại Trung trầm mặc chốc lát.

“Ít nhất cho tới giờ khắc này, ta vẫn không có ý định rời đi.”

“Trong mắt ngươi luôn chỉ có mình Trịnh Duẫn Hạo!” Trầm Xương Mân vừa gào lên, Kim Tại Trung không ngờ lại bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt có chút ngưng trọng.

“Hắn từng đối xử với ngươi như vậy, ngươi cứ quên đi thế sao?”

“Đừng vội nói những chuyện quá khứ, ít nhất hiện tại ta muốn hắn là đủ rồi. Nhưng có vài điều ta muốn nói với ngươi, trả thù, đâu chỉ có một cách duy nhất.” Có lẽ chỉ vì muốn cho Trầm Xương Mân một lý do cho phép y lưu lại, nhưng

câu này nói ra không khỏi cũng quá đỗi tự nhiên.

Trầm Xương Mân nghiến chặt rằng, cuối cùng chỉ trầm trầm rít ra một câu, “Ngươi thực sự khiến ta ngày càng không thể nhìn thấu.”

Trên đường hồi cung, bên tai Kim Tại Trung tưởng như vẫn còn quẩn quanh giọng nói của Trầm Xương Mân. Y không nên tha thứ cho Trịnh Duẫn Hạo ư? Người ngoài nhìn vào thì có lẽ thế, nhưng thân là người trong cuộc, lại không có cảm xúc gì quá mãnh liệt. Nhưng…… ‘Dịch Tướng quân’ đã chết trong trận hỏa hoạn ở Nam sương năm ấy, tất cả mọi chuyện liên quan, y hiện giờ đều không biết rõ.

Trầm Xương Mân không nhìn thấu y, chỉ vì hắn vẫn nhìn nhận Kim Tại Trung quá mức lý trí. Kỳ thực bất cứ ai cũng sẽ có những lúc làm việc theo cảm tính, chỉ có điều đối với Kim Tại Trung mà nói, dường như vẫn có phần mưu tính sâu xa hơn mà thôi.

Thật sự chán ghét cái quyết định ‘có lẽ’ này, hoặc đây chính là sự tùy hứng mà Kim Tại Trung vốn có, chỉ thích làm việc theo ý mình, nhưng cũng tyệt đối không làm sự tình lâm vào tình thế tan nát không thể cứu vãn.

.

.

.

Thời gian hai ngày lại trôi qua, Kim Tuấn Tú vẫn bặt vô âm tín, tình hình này cũng chẳng lạc quan chút nào, Trịnh Duẫn Hạo âm thầm phái người tra xét hai ngày mà vẫn không thu hoạch được gì. Chỉ bằng khả năng của một mình Kim Tuấn Tú, tuyệt đối không thể không lưu lại chút dấu vết nào.

Giả như bị người ta bắt cóc đòi tiền chuộc, thì cũng đâu thể lâu như vậy mà vẫn không thấy chút phong thanh gì, trước mắt xem ra, việc Kim Tuấn Tú mất tích, tuyệt đối không liên quan đến tiền tài, lại càng không thể là tự mình trốn tránh, việc này quả khiến người ta không sao an tâm nổi.

Hiện giờ nếu có kẻ thừa nước đục thả câu, Hoàng tử Nghiệp Quốc mất tích ở Viêm Quốc, giữa hai nước nhất định sẽ nảy sinh mâu thuẫn, may mà người bình thường không hề hay biết việc này. Nhưng…… kẻ biết chuyện, tuyệt đối không phải người bình thường.

Ám vệ của Thất Vương gia Trịnh Trí Uyên, chỉ e sớm đã dùng thời gian ngắn nhất để nắm giữ tình hình, kỳ thật về chuyện của Kim Tuấn Tú, bọn họ đều nghĩ là do Trịnh Trí Uyên đứng sau chỉ thị, chỉ có điều dường như không tài nào tìm ra một lý do trực tiếp giải thích vì sao gã lại làm việc này.

Khả năng duy nhất, chính là vì y, Kim Tại Trung.

“Công tử, Thất Vương gia tới thăm.” Mính Nhi có chút kích động chạy tới, chỉ nhìn qua vẻ mặt của nàng thôi cũng có thể tưởng tượng ra nàng kinh ngạc đến nhường nào, Kim Tại Trung nghe xong, chỉ thản nhiên nói.

“Bưng trà lên.”

Mính Nhi nghe xong, liền xoay người rời đi, mới vừa đến cửa, Trịnh Trí Uyên đã theo người dẫn đường đi tới, Mính Nhi vội hành lễ xong liền lui ra ngoài, Kim Tại Trung nhìn theo thân ảnh gac mỗi lúc một gần, mỉm cười tiếp đón.

“Thất Vương gia bận trăm công nghìn việc còn phiền ngài ghé thăm, thật là sơ suất quá.”

“Điện hạ sao lại nói vậy? Huân Lăng Điện dù sao cũng nằm trong Hoàng cung Viêm Quốc ta, lẽ nào Điện hạ người còn ngại nơi đây tồi tàn quá hay sao?”

Trịnh Trí Uyên cười nói, Kim Tại Trung cũng chỉ cười cho có lệ, không hề tiếp lời gã. Ván cờ này, là do Trịnh Trí Uyên hạ cờ trước, chỉ có điều kẻ nào chủ động, thì chính kẻ đó sẽ mất đi một nửa quyền chủ động trước. Đến thời điểm này, hết thảy dường như vẫn tiếp diễn đúng như Kim Tại Trung suy nghĩ.

Trịnh Trí Uyên muốn xuống tay với y, hẳn cũng đã nhìn trúng điểm yếu kia, chính là tất cả mọi chuyện giữa y và Trịnh Duẫn Hạo. Kể từ ngày ấy sau khi hai người nói chuyện với nhau, Trịnh Trí Uyên nhất định vẫn chờ đợi y chủ động tìm đến mình, nhưng mới qua có vài ngày, gã đã không thể nhẫn nại được.

“Không biết Vương gia đến đây lần này là vì chuyện gì?” Lời Kim Tại Trung nói ra nghe có vẻ khách sáo, nhưng ngữ khí kia lại khiến cảm giác ban đầu ấy mất đi vài phần, để ứng phó với Trịnh Trí Uyên, tất nhiên phải khéo léo một chút.

“Điện hạ hẳn cũng biết, Bổn vương trước nay vẫn trấn thủ biên quan, hiện giờ lại hồi kinh đương nhiên sẽ trở thành một kẻ nhàn rỗi, hôm nay tiến cung thỉnh an Thái hậu, lại chợt nhớ tới Điện hạ, nên mới thuận đường ghé qua một chuyến, đường đột như thế, thật là có lỗi.”

Kim Tại Trung vừa định nói tiếp, thì Mính Nhi đã bưng trà tiến vào, Kim Tại Trung cho nàng lui ra sau, tự mình rót trà cho Trịnh Trí Uyên, thái độ từ đầu chí cuối vẫn một mực điềm tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã trăn trở suy đoán về hành động của Trịnh Trí Uyên không dưới trăm lần.

“Mời Vương gia.” Bàn tay tùy ý nâng lên, Trịnh Trí Uyên cũng tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, sau mới lên tiếng.

“Không biết Điện hạ đã bao giờ nghe qua về Dịch Tướng quân của Viêm Quốc hay chưa?” Câu hỏi này đương nhiên không phải chỉ là hỏi bâng quơ, trong mắt Trịnh Trí Uyên còn giấu diếm sự hứng thú giả tạo.

“Dịch Tướng quân anh minh lẫy lừng, tất nhiên đã từng được nghe danh.” Nếu có chút chột dạ giấu diếm, ắt sẽ làm bại lộ suy nghĩ của bản thân, vậy nên Kim Tại Trung trước sau cũng sẽ không làm vậy.

“Trầm Tướng quân Trầm Xương Mân trước kia là Phó tướng cảu Dịch Quân, Bổn vương hình như có nghe đồn, Trầm Tướng quân hiện giờ đã dốc sức phò trợ Nghiệp Quốc, Điện hạ và Trầm Tướng quân giao tình chắc hẳn không tồi nhỉ?”

“Vương gia sao lại nói vậy?” Vẫn duy trì ngữ điệu trầm ấm đến mức làm lòng người xao động, cặp mắt kia lại chỉ lơ đãng liếc về phía Trịnh Trí Uyên, thế cũng đủ làm gã phải băn khoăn suy nghĩ.

“…… À, Bổn vương chỉ dám mạo muội đoán rằng, dung mạo Điện hạ cực kỳ giống Dịch Tướng quân, mà Trầm Tướng quân lại đi theo Dịch Tướng quân nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng bởi thế nên vừa gặp Điện hạ mà như đã quen thân.” Mãi một lúc lâu sau, Trịnh Trí Uyên mới bật cười đối đáp như vậy, nhưng sự trầm mặc tiếp đó của Kim Tại Trung lại một lần nữa làm gã có chút hoang mang.

Thật lâu sau, Kim Tại Trung mới rót thêm trà nói.

“Nếu Vương gia đã biết nhiều đến vậy, chắc cũng biết, ta căn bản vốn không phải là Hoàng tử Nghiệp Quốc, đúng không?” Nói xong, lại ngẩng đầu cười, nụ cười đơn thuần này đương nhiên làm người khác không thể nào cho rằng y là kẻ có bụng dạ khó lường được.

“Điện hạ là Hoàng tử tôn quý của một nước, câu nói đùa này hơi quá rồi đó.” Trịnh Trí Uyên lại rất thích giả bộ khù khờ, Kim Tại Trung đành cười thầm trong bụng, trong lòng cũng đã có tính toán riêng.

“Vương gia nói quá lời rồi, ta chỉ là nghĩa tử được Nghiệp Vương thu nhận, việc này cũng rất nhiều người biết. Danh tự Hoàng tử này chẳng qua cũng chỉ để sử dụng lúc cần mà thôi, Hoàng Thượng của các người cũng biết mà. Dẫu sao cũng chỉ là một danh hiệu hữu danh vô thực, nói trắng ra chính là làm con tin, Vương gia nếu còn băn khoăn điều gì, thì cứ nói thẳng ra là được.”

Đối với vẻ thản nhiên của Kim Tại Trung, Trịnh Trí Uyên có chút mờ mịt, gã bắt đầu nghi ngờ, bản thân mình phải chăng không nên chủ động đi nước cờ này?

“Lời Điện hạ nói, quả thật làm người ta phải kinh ngạc.” Đây thực sự không phải nói dối, Trịnh Trí Uyên nói tiếp, “Nếu Điện hạ không phải con trai của Nghiệp Vương, thì cớ sao lại lưu lạc đến Nghiệp Quốc?”

“Làm Vương gia chê cười rồi, chuyện này nói ra cũng rất dài, chính là Trầm Tướng quân mà Vương gia mới vừa nhắc tới, chúng ta quả thật vốn có quen biết.” Nhất cử nhất động của Kim Tại Trung, hoàn toàn không chút sơ hở.

Theo lời y nói, quả thật giống với những gì hiện giờ gã được biết, trận hỏa hoạn ở Nam sương năm ấy đã không làm y mất mạng, có điều không hiểu vì sao lại bị mất trí nhớ. Người trước mắt gã lúc này chính là Lễ Bộ Thị lang Kim Tại Trung ngày trước, điều ấy thì gã dám khẳng định, nhưng với tài trí của Kim Tại Trung, thì kế hoạch của gã sẽ vấp phải bao nhiêu trở ngại đây?

Lựa chọn xuống tay với Kim Tại Trung, là thủ đoạn trực tiếp nhất, nhưng cũng mạo hiểm nhất. Nếu y thực sự thẳng thắn tự nhiên như bề ngoài thì không còn gì bằng. Nhưng đáng tiếc, mắt thường vốn không thể nhìn thấu lòng người, đối với Kim Tại Trung, gã càng không có chút tự tin nào.

Trịnh Trí Uyên vừa rời khỏi Huân Lăng Điện, chưa đến nửa khắc sau Trịnh Duẫn Hạo cũng bất ngờ xuất hiện, lúc ấy Kim Tại Trung đang định viết thư gửi Trầm Xương Mân, Mính Nhi đứng bên cạnh mài mực, Trịnh Duẫn Hạo vừa đến, cũng tự động cho người lui xuống.

“Sao hôm nay lại đến đây?” Kim Tại Trung tùy ý hỏi, vẻ mặt Trịnh Duẫn Hạo có phần cứng ngắc, y vẫn còn để tâm, từ ngày ấy khi nhận được tin Kim Tuấn Tú mất tích, liền báo cho Trịnh Duẫn Hạo biết, suốt hai ngày sau đó hai người cũng không hề gặp mặt, Kim Tại Trung đương nhiên sẽ nghĩ rằng vẻ mặt của hắn có liên quan đến chuyện quốc sự.

“Ta vừa mới thấy Thất đệ từ nơi này đi ra.” Nghe ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo, như thể Kim Tại Trung đã làm việc đáng trách đến cỡ nào, vậy mà một lát sau y mới nói.

“Viêm Quốc này là của Trịnh gia các ngươi, gã thân là Vương gia tất nhiên có quyền tới đây. Huống chi, chân mọc trên người gã, ta đâu có quyền uy lớn đến nỗi có thể khống chế gã đi đâu chứ. Ngươi hoảng hốt vậy làm gì? Kim Tại Trung ta là ai nào?” Kim Tại Trung hơi mỉm cười, so với thái độ mới vừa rồi lúc đối mặt với Trịnh Trí Uyên thì có vẻ chân thật hơn nhiều.

Nhưng Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, sắc mặt vẫn không chút thoải mái, mà nỗi lo lắng còn nặng nề thêm vài phần, bàn tay nắm lấy cổ tay Kim Tại Trung trong vô thức lại siết mạnh thêm.

“Xương cốt nát đến nơi rồi, ngươi muốn phế luôn tay trái của ta đó hả?” Nhíu mi lại, Kim Tại Trung nhìn thẳng vào Trịnh Duẫn Hạo, sau đó lại hạ tầm mắt nhìn xuống bàn tay đang bị siết chặt, Trịnh Duẫn Hạo thấy thế, mới vội vàng buông lỏng tay, hỏi.

“Nó đã nói gì với ngươi?”

“Ngươi lo gì chứ?” Không những không trả lời câu hỏi của hắn, mà Kim Tại Trung còn hỏi ngược lại.

“Ta đã nói rồi, nó rất giảo hoạt.” Trịnh Duẫn Hạo nghiêm mặt nói.

“Ngươi cứ yên tâm đi, về mặt này thì ta vẫn còn tự tin lắm, chỉ có điều Thất đệ của ngươi, hình như cố ý muốn mượn sức ta thì phải.” Khẽ giãy bàn tay bị Trịnh Duẫn Hạo nắm ra, bàn tay vừa rời ra, Trịnh Duẫn Hạo mới có chút phản ứng, cuối cùng đành do dự rút tay lại, hắn đương nhiên không hy vọng Kim Tại Trung có chút kháng cự nào với mình.

“Nó muốn mượn sức ngươi sao? Theo tính cách của nó, không lí nào lại dễ dụ như vậy, số lần các ngươi gặp mặt cũng không nhiều lắm, nó sao có thể lớn mật đến thế?” Trịnh Duẫn Hạo từ tốn phân tích.

“Gã tất nhiên không phải kẻ khinh địch, ta chỉ đoán vậy thôi, ngươi nói xem…… Trịnh Duẫn Hạo.” Kim Tại Trung mới nói một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, tươi cười nhìn người trước mắt, tiếp tục nói.

“Hình như rất nhiều người đều cảm thấy, ta không nên ở bên cạnh ngươi.”

Lời này làm Trịnh Duẫn Hạo sững người, rất muốn nói tiếp, rồi lại không nghĩ ra nên nói thế nào, cánh tay buông thõng rồi lại khẽ động, cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì. Kim Tại Trung dường như đã sớm thấu rõ tâm tư hắn, lần này ngược lại còn tự động kéo tay hắn, đứng đối diện với Trịnh Duẫn Hạo nói.

“Phải chăng chỉ có như vậy mới có thể khiến ngươi an tâm một chút? Về sau đừng nắm cổ tay nữa, ta không thích đâu, như thế này chẳng tốt hơn hay sao?” Nâng lên hai bàn tay đan quện vào nhau, thật ra y cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Trịnh Duẫn Hạo.

“Ta rất muốn nhốt ngươi lại, trừ ta ra, không ai được thấy hết.” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một cảm giác vô lực sâu sắc.

“Thất đệ của ngươi hình như rất thích vô tình cho ta biết những chuyện trước kia, gã biết ta mất trí nhớ, nên muốn lợi dụng để khơi mào mâu thuẫn, gã rất thông minh, nhưng không đủ sáng suốt, ít nhất là những việc gã nhắc tới, tất cả ta đều biết cả rồi.” Nhìn thẳng vào mắt Trịnh Duẫn Hạo.

“Ngươi có dự tính gì chưa? Phối hợp với nó chăng?” Trịnh Duẫn Hạo hỏi, tay kia đã kịp luồn ra sau gáy Kim Tại Trung, đầu ngón tay như có như không nhè nhẹ vỗ về làn da tinh tế.

“Trước mắt thì kế phản gián vẫn dễ dàng hơn, huống hồ Tuấn Tú ở đâu còn chưa rõ.” Nhắc tới Kim Tuấn Tú, Kim Tại Trung lại một phen phiền muộn.

“Đừng quá lo lắng.” Trịnh Duẫn Hạo đang muốn an ủi y, không ngờ Kim Tại Trung lại bỗng nhiên nhẹ nhàng bật cười, nói.

“Có biết đêm qua ta nằm mộng thấy gì không?” Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, nhất thời còn chưa kịp phản ứng mà chỉ khẽ phát ra một thanh âm nghi vấn.

“Mộng thấy chúng ta.”

“Là mộng đẹp sao?” Trịnh Duẫn Hạo cười hỏi.

“Mọi người đều nói nằm mộng thường trái ngược với sự thật, ngươi hy vọng giấc mộng này là tốt hay xấu đây?” Kim Tại Trung hỏi lại, Trịnh Duẫn Hạo chỉ biết mỉm cười, cuối cùng cả hai đều không ai nói thêm câu nào.

.

.

.

Tiết trời bỗng nhiên rét thêm không ít, mà giữa chốn Cấm cung càng lộ vẻ tịch liêu, Kim Tại Trung một mình rảo bước trên lối mòn nhỏ, trên gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc, nhưng trong đôi mắt ngập tràn tà khí kia lại cất giấu biết bao suy tư phức tạp.

Một trận gió lạnh thổi tới, thức tỉnh lại suy nghĩ của y, hoàn hồn lại mới thấy, thì ra bản thân lại đến trước cửa Cẩm Việt Cung, mảnh rừng giả sơn này đúng là tiền viện của Cẩm Việt Cung. Một thị nữ thấy y liền cúi mình hành lễ, bỗng nhiên thoảng nghe từ cách đó không xa có giọng nói non nớt của trẻ nhỏ.

Lập tức nghĩ đến là Trương Huyên và tiểu Thái tử, liền theo hướng thanh âm phát ra mà đến gần. Tới gần quan sát, lại chỉ thấy ba bốn thị nữ đang dỗ dành Trịnh Trử Hàn, mà đứa nhỏ kia cứ mang vẻ mặt bướng bỉnh không thèm để ý tới, Kim Tại Trung cúi đầu khẽ cười, rồi bước đến.

Đám thị nữ ồn ào hành lễ, Trịnh Trử Hàn mở to hai mắt, thoạt tiên còn hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức tươi cười bổ nhào vào lòng y, đám thị nữ cuối cùng mới dám thở phào nhẹ nhõm, mà cũng kinh ngạc vì Thái tử điện hạ lại thân mật với vị Hoàng tử Nghiệp Quốc này đến thế, ai cũng biết trong Hoàng cung này, người mà tiểu Thái tử chịu chủ động tiếp cận, không ngoài ba người.

Hỏi han đám thị nữ mới biết nguyên nhân Trịnh Trử Hàn giận dỗi, hôm nay Trương Huyên đến thăm Thái hậu mà không dẫn bé theo, dẫu sao cũng mới là trẻ con ba bốn tuổi, mặc kệ người lớn bề bộn chuyện gì, cứ không vui là y như rằng giận dỗi. Mà lâu lắm y mới ghé qua, hôm nay lại không gặp được Trương Huyên.

Thấy đám thị nữ sắc mặt có chút khó xử, liền nói với các nàng, Trịnh Trử Hàn cứ giao cho y là được, bọn họ vừa nghe xong, cả một đám như trút được gánh nặng, nhưng rồi bỗng cảm thấy không phải phép cho lắm, liền vội bảo các nàng đi theo phía sau trông chừng. Không ngờ bé con nhỏ xinh kia lại mang cái vẻ mặt giương nanh múa vuốt khăng khăng nói không cần. Qua một hồi đe dọa, rốt cục mới làm đám thị nữ bỏ đi cái ý niệm muốn đi theo trong đầu.

Mấy ngày gần đây khí trời lành lạnh, trên người Trịnh Trử Hàn mặc cẩm y cổ lam tay trắng, trông đáng yêu vô cùng, trang phục hoa lệ trong cung muôn màu muôn sắc, khoác lên trên người bé, lại phối hợp với ngũ quan tinh xảo đáng yêu, cùng với mấy trang sức nho nhỏ, tất nhiên sẽ khiến người ta yêu thích chẳng đành buông tay, có điều tính tình của vị tiểu Thái tử này, đúng là làm người ta chẳng ngợi khen nổi.

Mới đầu còn đi trước kéo kéo tay y, mà giờ đã thành Trịnh Trử Hàn nhảy nhót lăng xăng một mình chạy đằng trước, dọc đường đi cứ sờ sờ ngó ngó, tâm trạng tiểu Thái tử có vẻ không tệ.

Nhìn Trịnh Trử Hàn, lại làm y nghĩ tới Kim Tuấn Tú, nhưng chỉ chốc lát thất thần ngắn ngủi, lại xuất hiện tình huống làm y không kịp ứng phó, phía trước bỗng đâu xuất hiện một kẻ bịt mặt thân mặc hắc y, xét theo vóc dáng thì là một nam tử. Chỉ trong nháy mắt, hắc y nhân đã ôm lấy Trịnh Trử Hàn, một tay bịt kín miệng bé con rồi thả người nhảy lên không trung, Kim Tại Trung lập tức đuổi theo.

Trịnh Trử Hàn còn trong tay gã, Kim Tại Trung không dám khinh thường mà manh động, còn chưa tìm được cơ hội ra tay, thì đối phương bỗng nhiên từ trên cao bổ xuống một dao về phía y, Kim Tại Trung ngang tay che chắn, thuận theo lực của gã, đồng thời xoay người áp chế thân thể, một chân thì đạp vào khoeo chân đối phương, không ngờ lại bị gã dễ dàng tránh né.

Trên tay không có vũ khí gì, tất nhiên sẽ khó khăn hơn mấy phần, một chưởng đánh trúng vai trái nam tử, sức lực cũng không quá mạnh mẽ, Kim Tại Trung siết chặt nắm tay. Nam tử áo đen lập tức nhấc chân đá vào bên sườn y, Kim Tại Trung thuận thế túm lấy chân đối phương, năm ngón tay dọc theo xương đùi lần tới khoeo chân, cổ tay xoay vặn vào phía trong, rõ ràng cảm thấy đối phương chợt ngẩn ra, tiếp theo đang định đập gãy, lại bỗng chú ý tới Trịnh Trử Hàn bị hắc y nhân ôm chặt bên hông.

“Ngô……” Chỉ nháy mắt chần chờ, đối phương đã nhắm chuẩn thời cơ đạp vào đầu gối Kim Tại Trung, đau đớn như chớp giật lan tràn, trong ánh mắt nam tử lại lộ ra ý cười, sắc mặt Kim Tại Trung nhất thời trắng bệch, nghiến chặt răng mà không thể dốc toàn lực phản kích.

Hai người một đường rượt đuổi giao đấu tới tận bên hồ, mắt thấy sắp đánh trúng được đối phương, hắc y nhân lại bỗng vòng quanh cổ Trịnh Trử Hàn, để bé chắn trước người mình, Kim Tại Trung lập tức thu tay, lại bị đối phương tung một chưởng đánh trúng.

Hắc y nhân có nội lực, một chưởng này tất nhiên khác hẳn với y, không nhẹ chút nào, nội tạng toàn thân tưởng như sắp bị chấn động đến vỡ nát, Kim Tại Trung lùi xa vài bước, đè tay lên ngực ho nhẹ mấy tiếng.

Trịnh Trử Hàn sớm đã ngất đi, ở trên tay đối phương quá mức nguy hiểm, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, một luồng sáng bạc xẹt qua, Kim Tại Trung hốt hoảng, chỉ thấy hắc y nhân cầm chủy thủ trong tay vẽ một đường giữa cổ Trịnh Trử Hàn, rồi lập tức dùng sức quăng bé vào trong hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.