CHƯƠNG 46
Kỳ thực Kim Tại Trung biết rõ Kim Tuấn Tú đang nằm trong tay Thất Vương gia, nhưng bản thân mình cũng bị giam giữ mấy ngày nay, mà vẫn không thấy cậu ta lần nào. Vài ngày sau, Trịnh Trí Uyên xuất hiện, và người đang bị kẻ khác khống chế phía sau gã, chính là Kim Tuấn Tú đã mấy ngày trời không rõ tung tích.
“Điện hạ ngươi, à…… Không, hẳn phải là Kim đại nhân mới đúng, Tuấn Tú công tử là bằng hữu của Kim đại nhân ngài đúng không?”
“Thì ra Tuấn Tú ở chỗ Thất Vương gia, thế thì ta yên tâm rồi, Vương gia quen biết Tuấn Tú từ khi nào vậy, đúng là ta không thể ngờ được.” Kim Tại Trung nói đến hai chữ ‘yên tâm’, thật sự khiến Trịnh Trí Uyên phải bật cười.
“Tại Trung……”
Kỳ thực ngày ấy khi Trầm Xương Mân cưỡng chế bắt cậu quay về, trong lúc chạy trốn lung tung lại bất ngờ gặp phải Trịnh Trí Uyên, nói ra kể cũng lạ, người kia dường như đã sớm đoán trước được mọi chuyện. Kim Tuấn Tú không rõ lắm thân phận của gã, nên cũng không dám khinh thường manh động, nhưng khi gã nhắc tới Kim Tại Trung, Kim Tuấn Tú mới bắt đầu âm thầm suy tính.
Có lẽ, chỉ cần không còn Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung sẽ trở lại Nghiệp Quốc, rồi vẫn đối xử với mình như xưa. Tân Vương đăng cơ đương nhiên cần phải có người ủng hộ, Trịnh Trí Uyên biết được thân phận của Kim Tuấn Tú, tất nhiên cũng không cần để ý mấy lợi thế khác trên tay mình nữa.
Kim Tại Trung bỗng nhiên nhớ tới một câu mà Phác Hữu Thiên từng nói, Trịnh Duẫn Hạo là vua của một nước, nhưng trong triều những người thật tâm quy phục hắn liệu được mấy người? Hoàng đế là người giàu có nhất thiên hạ, nhưng đồng thời cũng kẻ thiếu thốn nhất, chỉ khi chân chính đứng trên vị trí tối cao kia, mới có thể hiểu được nỗi bi ai của bậc vương giả.
“Hôm nay đến đây là để báo cho ngươi một tin tốt.” Trịnh Trí Uyên nói xong, còn cố ý quan sát thái độ của Kim Tại Trung.
“Là tin tốt gì đây?”
“Trịnh Duẫn Hạo đã lọt vào tay ta.” Nghe xong lời này, Kim Tại Trung vẫn trước sau một vẻ mặt hững hờ không bận tâm, không ai đoán được giờ phút này rốt cuộc y đang nghĩ đến điều gì.
“Nói như vậy, ta sẽ sớm được trả tự do sao?” Cười khẽ, vẻ mặt không chút lo lắng vì người khác.
“Hắn vì ngươi nên mới thất thủ bị bắt, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tình hình của hắn chút nào sao?”
“Vương gia đang nhắc nhở ta, nên nghĩ cách cứu kẻ địch của ngươi sao? Chuyện của hắn, thì có can hệ gì đến ta.” Như thể Trịnh Trí Uyên đang nói những lời quá sức nực cười, trong mắt Kim Tại Trung cũng thoáng lộ nét cười.
Không ai ngờ đến Kim Tại Trung lại có phản ứng này, Trịnh Trí Uyên trầm mặc giây lát, thật ra cũng không còn nghi hoặc là bao, thái độ của Kim Tại Trung có ra sao cũng không thành vấn đề, y dẫu thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi nơi này.
Cuối cùng Trịnh Trí Uyên để lại Kim Tuấn Tú rồi rời đi, còn lại hai người yên lặng hồi lâu cũng không nói câu nào, Kim Tuấn Tú hít sâu một hơi, rốt cục mới nói, “Ta đã cố tình không chạy trốn……”
Kim Tại Trung giương mắt nhìn cậu, sắc mặt cũng không có biến hóa gì, “Ngươi không nên để bản thân mình bị cuốn vào việc này, Tuấn Tú, ngươi hãy nghe ta nói một câu. Trong thiên hạ này người có tính cách tương tự như Kim Tại Trung vẫn còn rất nhiều, ngươi không nên chỉ biết đến mình ta, đạo lý này rất hiển nhiên mà.”
“Dẫu có tương tự đến mức nào, thì hắn cũng không thể là Kim Tại Trung được, đạo lý này càng hiển nhiên hơn.” Kim Tuấn Tú một khi trở nên quật cường thì không hề tùy tiện chút nào, Kim Tại Trung trước nay vẫn cảm thấy rằng, cậu ta chẳng qua chỉ ngộ nhận việc thích y là một loại yêu mà thôi.
“Về chuyện Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thật sự không quan tâm sao?” Kim Tuấn Tú nhẹ giọng hỏi, dường như đã phải trải qua cả một hồi đắn đo cân nhắc, rốt cục mới có dũng khí nói ra miệng.
“Khi ngươi còn có thể toàn mạng rút lui, thì ngàn vạn lần đừng nên do dự. Hãy đi tìm Xương Mân, chuyện của Viêm Triều, ngươi không cần nhúng tay.” Kim Tại Trung không trả lời câu hỏi của cậu ta, ngược lại còn tận tình khuyên nhủ.
“Nếu ta không nghe lời ngươi, ngươi có trách ta không?” Câu hỏi này hình như có hơi trẻ con, nhưng Kim Tuấn Tú càng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy cách hỏi này là thích hợp nhất.
“Có.” Kim Tại Trung mỉm cười đáp. Bầu không khí như ngưng đọng, thật lâu sau, Kim Tuấn Tú mới chậm rãi thở dài, có lẽ cuối cùng cũng đành từ bỏ, chỉ nói.
“Ta hiểu rồi.”
Kim Tại Trung trầm giọng cười, hỏi, “Người của Thất Vương gia chắc đã xông vào cung rồi nhỉ, Thái hậu chắc cũng được người của gã bảo vệ phải không?”
“Phải.” Kim Tuấn Tú lên tiếng, Kim Tại Trung cũng không nói gì thêm, nhưng trong mắt đã thay bằng vẻ hứng thú.
Trịnh Trí Uyên tuy rất giảo hoạt, nhưng Trịnh Duẫn Hạo một khi đã giở thủ đoạn, thì tuyệt đối sẽ làm người ta phải tự than không bì kịp. Bị nhốt mấy ngày nay mà ngày nào cũng chẳng có việc gì làm, trong đầu tất nhiên sẽ suy ngẫm tất cả mọi chuyện lại một lần, không biết từ khi nào, cảm giác dường như đã thay đổi.
Mấy ngày sau, Liễu Hoa vẻ mặt tươi cười xuất hiện, xem ra tâm tình không tệ, Kim Tại Trung có chút ngạc nhiên, bởi vì không ngờ hắn lại tháo bỏ dây xích sắt đã trói chân y bao ngày qua, chỉ nói, “Dẫn ngươi đi gặp một người.”
Y nên sớm biết rằng kết cục Trịnh Duẫn Hạo lọt vào tay Trịnh Trí Uyên chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, huống hồ Liễu Hoa đối với Trịnh Duẫn Hạo đã tích oán quá sâu, địa lao trước mắt hoàn toàn khác với dự đoán của y, có điều mùi máu tanh tưởi kia làm y không khỏi nhăn mày, trông thấy Trịnh Duẫn Hạo máu me đầy người giữa chốn lao tù âm u, y vẫn có chút kinh hoàng.
“Khuôn mặt tuấn mĩ kia ta thật không nỡ làm bị thương, ta xuống tay vẫn rất nương tình đúng không?” Tiếng Liễu Hoa bỗng vang lên, Kim Tại Trung chỉ biết cười cười.
“Trí Uyên bảo ta giết hắn, nhưng ta còn chưa có chơi đủ, chết chẳng qua cũng là một cách giải thoát, ngươi chắc cũng hiểu. Món nợ đôi chân này ta còn chưa đòi lại được, cái mạng này của hắn vẫn còn phải giữ lại.” Kim Tại Trung cuối cùng mới biết, hai chân của Liễu Hoa quả nhiên là do Trịnh Duẫn Hạo phế đi.
“Ta đây thật sự nên… Cám ơn sự nhân từ của ngươi……” Trịnh Duẫn Hạo bị xích sắt trói trên giá gỗ bỗng nhiên cất lên một câu, thanh âm có chút suy yếu, trong sự trầm khàn rõ ràng toát lên sự mỏi mệt, nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười yếu ớt.
“Quốc quân Viêm Quốc của chúng ta quả nhiên hơn người, trước ngươi đến, dụng hình ba ngày liền cũng không chịu đựng được, vậy mà Thánh Thượng còn có tâm tình nói những lời vô ích này.”
Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, lúc này mới đảo mắt nhìn sang Kim Tại Trung, thật lâu sau mới cười thầm. Có lẽ Trịnh Trí Uyên đã nắm được đại quyền, nên thái độ của Liễu Hoa mới cuồng vọng đến thế, rồi sau đó còn đồng ý để Kim Tại Trung ở lại một mình cùng Trịnh Duẫn Hạo.
“Có phải vì ngươi biết Liễu Hoa là người của Thất Vương gia, nên mới khống chế hắn lâu như vậy hay không?” Giữa lao phòng lạnh lẽo tăm tối này, tùy tiện nói một câu cũng sẽ nghe thấy hồi âm.
“Đây chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi.” Có lẽ vì vết thương đã đau đến chết lặng, nên trông vẻ mặt của Trịnh Duẫn Hạo quả đúng là thoải mái vô cùng.
“Hắn dù sao cũng đã từng yêu ngươi.” Tuy rằng Liễu Hoa là người của Thất Vương gia, nhưng tình cảm của hắn đối với Trịnh Duẫn Hạo thì không thể là giả.
“Vậy ngươi thì sao? Cũng chỉ là từng thôi ư?” Ngữ khí nghe có vẻ thờ ơ, dường như căn bản chẳng màng đến đáp án.
“Người ta muốn từ xưa đến này đều là Trịnh Duẫn Hạo, chứ không phải là ngươi.” Kim Tại Trung cũng nửa đùa nửa thật cười nói.
“Ngươi từng nói…… Nếu ngươi chết trước ta, ngươi sẽ chờ ta. Vậy… nếu ta đi trước ngươi một bước thì sao?” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
“Xin lỗi, điều này ta không hề nghĩ tới.” Quả thực trước nay y chưa từng nghĩ tới điều này, dường như từ sâu trong tiềm thức, y đã cho rằng mình tuyệt đối sẽ không cho hắn có cái cơ hội ấy.
“Vậy ngươi tự nghĩ đi.” Trịnh Duẫn Hạo cười xòa, đến thời điểm này mà còn tâm tình để nói giỡn thì thật là hiếm có.
“Ngươi từng nói ngươi sẽ tin tưởng mọi điều ta nói, vậy nếu hiện giờ ta đâm ngươi một đao, rồi lại nói với ngươi rằng kỳ thật ta không hề hận ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
“Ngươi rất thành thật.” Trịnh Duẫn Hạo chỉ đành cười khổ đáp.
“Cám ơn. Ta có thể không ôm hận, nhưng không thể quên đi oán thù, oán thù là một món nợ, còn hận là một loại cảm giác, cho dù cảm giác kia có biến mất, thì món nợ ấy vẫn còn tồn tại mãi, nhưng ngươi thì sao…… điều ấy vẫn luôn khiến ta thấy mâu thuẫn.”
Liệu ai có thể hiểu được loại cảm giác này đây, hóa ra sau khi bình tĩnh lại, mọi nỗi xúc động đều trở nên nực cười như vậy. Phần cảm tình này ngay từ đầu đã không hề đơn thuần, hai người họ vĩnh viễn không thể chỉ đơn thuần là yêu hay hận.
Nước không thể một ngày không có vua, Trịnh Duẫn Hạo mới vắng mặt vài ngày, bè đảng trong triều của Thất Vương gia đã nhất trí đồng lòng tôn Trịnh Trí Uyên lên đế vị, trên danh nghĩa là tạm thời thay Trịnh Duẫn Hạo xử lý quốc sự, nhưng thực tế là đang dần ngấm ngầm xâm chiếm chính quyền Viêm Triều.
Đám người Phác Hữu Thiên cùng Trầm Xương Mân cũng không thấy động tĩnh gì lớn, Trịnh Trí Uyên ắt sẽ cho rằng phe cánh của Trịnh Duẫn Hạo vì vô chủ mà rối loạn tan rã, hiện giờ cách thành công cũng chỉ có một bước chân mà thôi.
.
.
.
Sự tình có chút đột biến, Liễu Hoa vẫn như trước vài ngày lại đến một lần, ngày hôm đó cũng vậy, nhưng chỉ chớp mắt một cái, Liễu Hoa đã bị ám khí tập kích, khi kẻ ra tay vừa hiện thân, Liễu Hoa dường như kinh ngạc vạn phần, trừng lớn hai mắt mà không sao thốt nên lời.
Nam tử xa lạ trước mắt dù đã giải quyết Liễu Hoa, nhưng vẫn không thể phân biệt được là địch hay là bạn, Kim Tại Trung trầm ngâm dõi theo nhất cử nhất động của hắn, nam tử lại gần giúp y tháo bỏ xích sắt, xem ra trước khi đến đây đã có chuẩn bị kỹ.
“Đã kinh động đến Điện hạ rồi, Hoàng Thượng đang ở bên ngoài chời người, mời theo ti chức ra ngoài.”
Kim Tại Trung sửng sốt, đây là người do Trịnh Duẫn Hạo phái đến ư? Xem ra kế hoạch của Trịnh Duẫn Hạo vô cùng suôn sẻ, lại nghĩ đến tình hình hiện giờ của Trịnh Duẫn Hạo, chắc hẳn không thảm hại như y chứng kiến trong đại lao ngày ấy, nhưng khi gặp được Trịnh Duẫn Hạo y mới biết, Liễu Hoa dụng hình quả thật quá ngoan độc.
Tình thế của họ cũng không mấy lạc quan, nam tử này tới cứu Trịnh Duẫn Hạo, nhưng Trịnh Duẫn Hạo còn lệnh cho hắn phải cứu cả mình ra, đến giờ cũng chậm trễ không ít thời gian, người của Trịnh Trí Uyên chắc sẽ nhanh chóng phát hiện ra biến cố, đến lúc ấy, có muốn chạy thoát cũng càng thêm khó khăn.
Dưới tường có hai con tuấn mã, nam tử kia nhảy lên một trong hai con rồi nói, “Ti chức quay về trước kéo dài thời gian.”
Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, nam tử liền thúc ngựa rời đi. Kim Tại Trung có chút nghi hoặc, nhìn theo bóng dáng nam tử khuất xa dần, rồi nhìn sang Trịnh Duẫn Hạo, hiển nhiên người kia cũng hiểu ra nghi vấn của y, liền giải thích.
“Hắn là ám vệ của Trịnh Trí Uyên, có điều hắn cũng chính là trụ cột trong đội ảnh vệ của ta. Trịnh Trí Uyên không hề báo toàn bộ kế hoạch cho ám vệ của mình biết, hắn đã tốn không ít công sức mới tra rõ sự tình, có lẽ bọn Hữu Thiên đêm nay sẽ động thủ…… Nói vậy, ngươi có hiểu không?”
Thì ra, trong số ám vệ của Trịnh Trí Uyên có ảnh vệ của Trịnh Duẫn Hạo xâm nhập, không ngờ tên Trịnh Trí Uyên này ngay cả ám vệ của chính mình cũng đề phòng, nếu không phải vì duyên cớ này, Trịnh Duẫn Hạo cũng đâu cần dấn thân mạo hiểm.
“Trước hết phải đến nơi an toàn đã rồi tính sau.” Trịnh Duẫn Hạo nhìn qua tình hình cũng không hay ho lắm, Kim Tại Trung tất nhiên cũng có chút lo lắng. Hai người vừa mới lên ngựa, tiếng vó ngựa từ đằng xa mỗi lúc một gần làm cả hai đều căng thẳng thần kinh, không nói hai lời liền bắt đầu một đường phi như gió.
Đêm hôm ấy, Trịnh Trí Uyên đang ngủ bỗng nhiên bị đánh thức, bởi vì Trịnh Duẫn Hạo không ngờ lại được người cứu ra. Nhận được tin Trịnh Trí Uyên lập tức phi ngựa đi, khi đến hiện trường lại chỉ thấy Liễu Hoa nằm giữa một vũng máu, vội vàng xông tới vòng tay ôm lấy, đối phương chợt cử động, Trịnh Trí Uyên cả kinh.
“Ám vệ…… bán đứng… ngươi……” Liễu Hoa dường như còn muốn nói thêm gì, nhưng không gắng gượng nổi nữa, vừa bật ra chữ cuối, hô hấp cũng dần trở nên yếu ớt, cuối cùng tim cũng ngừng đập, trong mắt Trịnh Trí Uyên hiện lên một luồng sát khí, ôm lấy thi thể của Liễu Hoa thật lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Quyết đấu chân chính gì cơ chứ, kết cục thắng bại chỉ có sống hay chết, người thắng làm vua, còn kẻ thua nhất định phải bỏ mạng. Đối với Trịnh Duẫn Hạo, bản thân đã quá mức ngông cuồng, vì lời nói của Liễu Hoa, mới làm Trịnh Trí Uyên nhất thời bừng tỉnh chỗ sơ hở của hành động lần này, ám vệ, đương nhiên cũng không thể tin dùng được nữa.
.
.
.
Hai nam tử cùng cưỡi một ngựa phi vội giữa rừng cây rậm rạp, truy binh sau lưng vẫn bám riết không ngừng, Kim Tại Trung ra sức thúc ngựa, vừa phải bận tâm thương thế của Trịnh Duẫn Hạo, vừa phải nghĩ xem nên làm thế nào để thoát khỏi đám người phía sau, vẻ mặt không phút nào được thả lỏng.
Nhưng tình thế hiện giờ so với trong dự đoán đã thuận lợi hơn nhiều, ít nhất là sau khi giết Liễu Hoa, cứu Trịnh Duẫn Hạo ra mới bị truy binh phát giác, Trịnh Duẫn Hạo bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, Kim Tại Trung biết tình hình không ổn chút nào.
“Ảnh vệ của ngươi có thể tìm được ngươi không?”
“Ừm……” Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng đáp lời, Kim Tại Trung bỗng nhiên ghìm cương ngựa, đỡ Trịnh Duẫn Hạo xuống ngựa rồi để hắn nấp trong rừng, nghiêm giọng nói.
“Ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.” Mới vừa dứt lời chuẩn bị quay đi, Trịnh Duẫn Hạo đã vội kéo tay y lại. Kim Tại Trung dừng bước nhìn Trịnh Duẫn Hạo, biết rõ thời gian gấp gáp, nhưng vẫn không sao cự tuyệt được.
“Tại Trung, ta……”
“Duẫn Hạo.” Kim Tại Trung chợt gọi tên hắn, cũng chẳng cón nhớ lần cuối cùng y gọi thế là bao giờ, chỉ biết rằng đó đã là chuyện rất lâu trước kia, Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, Kim Tại Trung chần chờ lát sau mới nói.
“Nếu ta còn sống, sẽ trở lại tìm ngươi.” Trong bóng đêm dường như còn có thể mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên mặt Kim Tại Trung, nhưng câu nói ấy lại làm trái tim Trịnh Duẫn Hạo như nặng trĩu, chỉ thoáng chốc thất thần, Kim Tại Trung đã vội lên ngựa, phi nhanh theo hướng ngược lại.
.
.
.
Trịnh Trí Uyên âm thầm tính toán chu toàn hết thảy, vừa mới mở cửa ra, ngay trước mặt lại thấy Tướng quân Viêm Triều — Lí Diệu, Trịnh Trí Uyên cũng không biết rằng Lí Diệu nguyên là thuộc hạ của Kim Tại Trung, nhưng trên dưới Viêm Triều đều biết Trịnh Duẫn Hạo tín nhiệm Lí Diệu đến mức nào, giờ phút này lại thấy Lí Diệu xuất hiện với vẻ mặt hung dữ đường hoàng như vậy, Trịnh Trí Uyên cũng tự biết đại sự không thành.
“Thất Vương gia vội vã như vậy là định đi đâu thế?”
Trịnh Trí Uyên trầm tư chốc lát, có lẽ đang mưu mô điều gì.
“Thất Vương gia nghĩ gì vậy? Mạt tướng đến đây để báo cho ngài biết, tất cả bản đồ mật đạo Hoàng thành trên tay ngài, căn bản là vô dụng, mật đạo kia từ vài năm trước đã được Hoàng Thượng âm thầm phái người tu sửa…… Về phần thân tín của Vương gia ngài, hiện giờ chỉ e đã cách xa mấy trăm dặm quyết liệt chiến đâu.”
Bản đồ mật đạo kia, là nhờ vào Liễu Hoa âm thầm do thám được. Nhưng giờ khắc này, có lẽ Trịnh Trí Uyên rốt cục cũng ngộ ra một điều, bản thân mình đã bị Trịnh Duẫn Hạo mưu tính từ lâu, thất thủ bị bắt ư, sa cơ lỡ bước ư, ngay cả cơ hội đoạt Thái hậu từ tay hắn để bảo vệ bà mà gã đã trăm phương ngàn kế suy tính, cũng chỉ vì Trịnh Duẫn Hạo muốn làm gã lơi lỏng cảnh giác mà thôi……
Dụng binh hiểm độc, khắp thiên hạ này ngoại trừ Trịnh Duẫn Hạo, e rằng không có một vị Hoàng đế nào dám dùng tính mạng của chính mình để đánh cược, bản thân xưa nay vẫn kém hắn một bậc, đến tận bây giờ, vẫn không sao thắng được.
.
.
.
Y nói, người y muốn là Trịnh Duẫn Hạo, chứ không phải kẻ thân là vua một nước kia.
Y nói, thù là một món nợ, còn hận là một thứ cảm giác.
Y nói, nếu y có thể sống sót, sẽ trở lại tìm hắn……
Câu cuối cùng Kim Tại Trung nói với hắn, Trịnh Duẫn Hạo vẫn ghi tạc thật sâu trong tâm trí. Thất Vương gia Trịnh Trí Uyên bị bắt, một tháng sau bị định tội mưu phản rồi xử tử, bè đảng của gã xử theo quốc pháp trước là tống giam tịch biên gia sản sau lại bị lưu đầy.
Một chuỗi biến cố liên tiếp cuối cùng cũng dần lắng xuống, hành động đêm đó là do hắn cùng Phác Hữu Thiên và Trầm Xương Mân, ba người bàn bạc rồi đưa ra, Kim Tuấn Tú ngay đêm đó cũng được cứu ra, hiện giờ đã quay về Nghiệp Quốc.
Nhưng người ngày ấy đã hứa hẹn với hắn, mãi đến hôm nay vẫn không thấy bóng dáng đâu. Trịnh Duẫn Hạo không tra hỏi đám truy binh ngày đó về tung tích của Kim Tại Trung, cũng không phái người tìm kiếm y. Hắn từng nói sẽ tin lời y, nhưng thời gian thì hình như ngày một dài lâu.
“Rốt cuộc là ngươi đang gạt ta, hay là ta đang lừa gạt chính mình đây?” Giữa đại điện trống trải, chỉ có mình Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên ngai vàng, hắn đang thì thào tự hỏi, nơi cung điện tối tăm này, khiến nụ cười bi ai của hắn càng thêm cô tịch.
Không ai bảo Trịnh Duẫn Hạo dò la tung tích Kim Tại Trung, ngay cả Trương Huyên cũng chỉ trầm mặc không nói, tựa như kết cục mà mọi người đều ngầm hiểu, không ai cam nguyện biến nó trở thành sự thật, trên đời này, không một ai không có lúc yếu đuối. Phác Hữu Thiên cuối cùng vẫn ra đi, Trầm Xương Mân trở về Nghiệp Quốc, ngay đến Kim Tại Trung…… cũng không còn.
Biến cố xảy ra năm ấy, dân chúng Viêm Quốc có lẽ sẽ vĩnh viễn khắc ghi, Viêm Triều chưa bao giờ có biến động lớn đến thế, nhưng rồi cuối cùng vẫn do Quốc quân của họ chấp chính. Viêm Quốc Hạo Cảnh đế Trịnh Duẫn Hạo vào năm Hạo Cảnh thứ mười lăm thì băng hà, Thái tử Trịnh Trử Hàn kế vị, niên hiệu Ức Hàn, năm ấy mới mười bốn, được Thái hậu Trương Huyên phụ chính duy trì triều cương.
– Chính văn hoàn –