Thị Lang

Chương 47: Chương 47: Phiên Ngoại 1 – Trịnh Trử Hàn




CHƯƠNG 47: PHIÊN NGOẠI 1 – TRỊNH TRỬ HÀN

Bậc đế vương là gì kia chứ? Hắn tượng trưng cho quyền lực tối thượng, hay là nỗi cô đơn nặng nề nhất đây? Cả thiên hạ này chỉ nhìn thấy cái bề ngoài hoa lệ, mà vĩnh viễn không hiểu được rằng, những gì bậc ‘vương giả’ có được, xưa nay vốn không thực sự thuộc về hắn.

Nữ nhân bên cạnh Đế vương, phải chăng tất cả đều dùng hết mọi thủ đoạn, hy vọng lưu giữ được ánh mắt Đế vương? Nhưng ta chỉ biết rằng Mẫu hậu của ta không phải thế.

Người là Hoàng Hậu Viêm Quốc, có lẽ rất nhiều người sẽ nói rằng Phụ hoàng và Mẫu hậu tình cảm sâu nặng, đến mức có thể khiến Phụ hoàng xem nhẹ bao phi tần dung mạo tuyệt sắc trong cung mà chỉ một mực để mắt đến Mẫu hậu.

Thị nữ bên cạnh Mẫu hậu thỉnh thoảng kể cho người nghe những lời đồn đại hàm hồ trong cung, nhưng người từ xưa tới nay vẫn chỉ thản nhiên mỉm cười, rất ít khi đáp lại câu gì. Mẫu hậu là một nữ nhân không chỉ xinh đẹp mà còn trí tuệ, người trước nay không bao giờ cố ý làm chuyện gì để hấp dẫn Phụ hoàng, nhưng Phụ hoàng vĩnh viễn không quên được sự tồn tại của người.

Nhưng trong mắt ta, quan hệ giữa họ đâu hoàn mỹ như lời mọi người. Năm ta bảy tuổi, Mẫu hậu sinh hạ một đôi thai long phượng(1), ai ai cũng đều vui sướng trước sự chào đời của hai đứa trẻ này, còn nhớ ngày trước, cung nữ thái giám bên người lúc chăm sóc ta luôn nói, con trai trong Hoàng tộc Viêm triều vốn rất ít, Phụ hoàng kế vị bao năm qua, mà vẫn chỉ có một mình ta, như vậy cũng không hay.

Nhưng vừa nói xong, rồi lại mang một vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ. Các nàng nói, đó là vì trong mắt Phụ hoàng không thể dung nạp thêm nữ nhân nào khác. Nhưng sau khi Mẫu hậu sinh hạ Hoàng đệ Hoàng muội, trong cung cũng có vài nương nương truyền đến tin vui.

Phụ hoàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, các đại thần vẫn luôn nhắc nhở bên tai chuyện huyết mạch Hoàng tộc, ban đầu cứ ba năm tuyển tú nữ một lần rồi sau đó hàng năm đều có đợt tuyển chọn, bất kể là ai cũng cảm thấy phiền toái.

Các Hoàng đệ Hoàng muội chào đời, đám đại thần cũng vừa lòng, nhưng vẻ mặt Phụ hoàng vẫn như trước không có biến hóa gì quá lớn, đó cũng là trách nhiệm của vua một nước ư? Nghe ra hình như có hơi buồn cười. Trong trí nhớ của ta, Phụ hoàng dù rằng không hay cười, nhưng cũng đâu phải dáng vẻ lạnh tựa băng sương như thế.

Người của hiện tại, vừa có thể tỏ ra vô tư không bận tâm với ngươi, nhưng đồng thời cũng cho ngươi cảm giác không có chút thật tâm, thậm chí, còn có thể dùng ánh mắt và giọng điệu bình thản nhất, khiến ngươi kính sợ tự đáy lòng.

Mẫu hậu và Phụ hoàng có một điểm chung, chính là không thích nói nhiều, nhưng khi nhìn vào cảm xúc ẩn trong mắt họ, lại làm người ta cảm thấy vô cùng trầm trọng, đương nhiên, đó cũng chỉ là cảm giác của ta mà thôi. Mà giữa chốn thâm cung này, tin chắc không một ai có thể ‘thoải mái’ nổi.

Đêm đêm Mẫu hậu vẫn thường lẳng lặng ôm ta, điều này mãi sau này lớn lên ta mới bắt đầu ngẫm lại, hình như người rất ít khi tự mình ôm hai Hoàng đệ Hoàng muội, mà luôn muốn dẫn ta theo bên người, thích dạy ta đọc sách viết chữ, thích nhìn ta chơi đùa, thích cùng ta dùng bữa, thích dỗ ta vào giấc.

Lúc còn nhỏ xíu, ta vẫn cứ đòi đi theo Phụ hoàng, mỗi lần như thế, Mẫu hậu nhất định sẽ nổi giận, cứ như là giận dỗi ấy, người còn nói Phụ hoàng của ta không có gì không phạm lỗi, người không phải một nam nhân tốt.

Cho dù lúc ấy ta còn nhỏ, cũng không hoàn toàn hiểu rõ lời người nói, nhưng vẫn sẽ không vui, thật là khó hiểu, số lần ta gặp Phụ hoàng kỳ thực cũng không nhiều nhặn gì, nhưng thực sự rất sùng bái người, không muốn nghe Mẫu hậu nói xấu người câu nào hết.

Thật ra trong đầu ta, vẫn còn tồn tại một người nữa, nhưng đã rất lâu rất lâu rồi, ngay cả tên và dung mạo của y cũng trở nên mơ hồ. Y nói với ta, y là Hoàng tử Nghiệp Quốc, có điều còn nhớ rõ rằng dung mạo y rất đẹp, lúc ấy chỉ cảm thấy ngay cả một nữ nhân xinh đẹp như Mẫu hậu, hình như so ra cũng còn kém y.

Nhưng có lẽ người này kỳ thực không hề tồn tại, bởi vì đoạn ký ức đó theo thời gian ta dần trưởng thành, ngày càng làm ta không sao khẳng định được, trong cung chưa từng có Hoàng tử Nghiệp Quốc, mà Phụ hoàng Mẫu hậu cũng không nhắc tới lần nào. Chuyện này có lẽ chỉ là một giấc mộng trong thời gian ta hôn mê sau khi bị thích khách tập kích, ta khi đó mới có bốn tuổi.

Năm ta sáu tuổi, Phụ hoàng tìm một Thái phó cho ta, hình như trong lòng người và Mẫu hậu đều đã có sẵn chọn lựa, chính là Phác Hữu Thiên ở Thái y viện. Phác thúc thúc là ngự y vẫn chăm sóc ta từ lúc ta hiểu chuyện, nhưng đối với phó thác của Phụ hoàng, hắn lại từ chối, cuối cùng, hắn xin Phụ hoàng cho từ quan.

Ta vẫn luôn cảm thấy, tính tình của Phụ hoàng và Mẫu hậu đều điềm tĩnh hơn người, ánh mắt ôn hòa, cử chỉ tao nhã, ngay cả ngữ khí khi trò chuyện cũng rất thản nhiên, tưởng chừng như khắp thiên hạ này không gì có thể làm tâm tư họ dao động, tĩnh lặng như nước, mà dường như cũng chẳng có cảm xúc gì.

Ta không chỉ một lần thấy Phụ hoàng cô độc ngồi trên ngai vị hoàng đế giữa chính điện, bình thường đều là vào ban đêm, ngay cả đèn cũng không thắp, ánh trăng kia rọi sáng cung điện vắng tênh, khuỷu tay Phụ hoàng gác lên tay vịn ngai vàng, bàn tay lại chống dưới cằm, một khi ngồi xuống liền bất động rất lâu. Lúc ấy ta trốn trong góc rất lấy làm tò mò, Phụ hoàng cả một đêm cứ duy trì tư thế ấy, thật sự không thấy mệt hay sao?

Nghe tiếng người thở dài não nề, ta bỗng có ảo giác, tưởng như ngay sau đó người sẽ đau đớn đến không sống nổi. Mà buồn cười là lúc ấy ta còn nhỏ vậy sao đã hiểu được thứ cảm giác ‘đau’ ấy là gì, nhưng vì sao ta lại vẫn cảm thấy rằng người đang đau chứ?

Phụ hoàng khóc, người vẫn luôn làm người ta có cảm giác ôn hòa nhàn nhã, lại đang khóc. Bàn tay che khuất đôi mắt người, ta chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh trăng rọi chiếu kia, là dòng nước mắt chảy dọc theo gò má người. Người đang khóc, nhưng không có chút thanh âm, ngay cả nước mắt ướt nhòe người cũng không lau đi.

Bởi vì tận mắt chứng kiến mà khó chịu trong lòng, nên ta vốn định bước ra, nhưng rồi cuối cùng vẫn không làm như vậy. Kể từ sau đêm đó, ta không dám một mình lẻn đến chính điện nữa, trước đó có vài lần thấy Phụ hoàng một mình ở lại nơi đó, nhưng thấy người khóc như vậy thì mới là lần đầu tiên, bởi vì không muốn nhìn thấy lần nữa, nên ta không muốn đến đó.

Trong số bao nhiêu hoàng tử công chúa, bọn họ đều nói được Phụ hoàng gặp nhiều nhất chính là Thái tử ta đây. Các phi tần khác cũng cảm thấy Mẫu hậu là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, bởi vì có Hoàng Thượng yêu thương người, còn có cả Hoàng tử mà Hoàng Thượng yêu thích nhất.

Hết thảy thoạt nhìn tốt đẹp là vậy, nhưng sự thật lại khiến ta cảm thấy trống rỗng, nhưng chí ít, ta vẫn có thứ làm người khác phải hâm mộ, cho dù đó cũng chỉ là một thứ ảo tưởng.

Năm ta mười một tuổi, số lần Phụ hoàng đến thăm ta bắt đầu giảm dần, tới năm mười hai tuổi, thì hai ba tháng mới có thể gặp ta một lần. Năm mười ba tuổi, ngoại trừ lễ tết, còn căn bản không một lần chạm mặt, đến khi ta mười bốn tuổi, ta chỉ được đứng xa xa thấy người một lần, rồi sau đó cũng nghe tin người băng hà……

Tất cả mọi người đều cảm thấy có phần đột ngột, ngày Phụ hoàng được hạ táng, các nương nương trong cung cùng các Hoàng đệ Hoàng muội của ta, họ đều khóc, nhưng nơi đây liệu có được bao nhiêu người thật tâm rơi lệ? Ta đếm số ngày họ được ở bên Phụ hoàng, mà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mẫu hậu trước sau không hề rơi một giọt nước mắt, vẻ mặt của người rất bình tĩnh, nhìn không ra chút ưu thương nào. Năm ta mười hai tuổi đã phải một mình dọn sang cung điện khác, ngày ấy khuyên Mẫu hậu trở về Cẩm Việt Cung, người cứ hỏi ta, con không khó chịu sao? Ta chỉ biết cười khổ, cũng không đáp lại gì, người cười yếu ớt, rồi tầm mắt lại chuyển dời.

Có lẽ rất nhiều người sẽ nói ta là Thái tử bất hiếu, đứa con mà Phụ hoàng yêu thương nhất chính là ta, ấy vậy mà sau khi người chết thì ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Mẫu hậu chắc hẳn cũng không ngờ rằng phản ứng của ta chỉ bình thản như vậy, nhưng cũng không trách cứ gì.

– Con đó…… Rốt cuộc là giống ai vậy hả?

Mười bốn tuổi, tuy tự thấy mình vẫn chưa đủ trưởng thành, nhưng ta vẫn có thể thử dùng cảm nhận của chính mình để lý giải mọi phức tạp này, lời Mẫu hậu nói dường như còn có thâm ý khác, nhưng ta cũng không muốn nghĩ ngợi thêm.

Có lẽ hai người họ…… đều chỉ muốn kiếm tìm bóng dáng của một người khác nơi ta mà thôi. Có lẽ chỉ là ảo giác chăng? Mỗi lần nghĩ vậy, lại thấy tựa như đang phủ định sự tồn tại của chính mình, mỗi người lớn lên đều cần thời gian, nhưng đứa trẻ sống trong chốn thâm cung lại phải trưởng thành nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Mẫu hậu nói, có lẽ không nên đem ràng buộc này đặt trên vai ta, ‘Quốc quân’ đâu phải là chuyện đùa. Người nói, nếu muốn làm một vị minh quân, vậy thì việc mà con có thể làm tốt, cũng chỉ còn lại vai diễn ‘Hoàng đế’ này mà thôi. Phụ hoàng Trịnh Duẫn Hạo của ta, người đã có thể làm một vị minh quân, nhưng đồng thời, người cũng chỉ có thể làm duy nhất việc ấy.

Thân là Hoàng đế, người có quyền tự quyết định mọi chuyện, nhưng đến một lúc nào đó, từ bỏ hay tiếp tục cũng chỉ dựa vào nguyện ý của người mà thôi, nếu vậy, đến ngày đó khi ta muốn buông xuôi tất cả, kỳ thực mọi chuyện cũng quá đỗi đơn giản. Cho dù thực tế mọi việc chẳng hề dễ dàng, nhưng cứ tưởng tượng như vậy, dường như quả thật có thể làm bản thân cảm thấy thoải mái đôi chút.

Rất nhiều năm về sau, ta mới thực sự lĩnh hội được rằng…… Trong thiên hạ, Hoàng đế là người có quyền tự quyết định nhiều nhất, nhưng cũng là người không thể tự quyết định cho riêng mình.

– Phiên ngoại 1 hoàn –

(1) thai long phượng: sinh đôi một trai một gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.