CHƯƠNG 181
Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên có ý không ngậm hắn bắn ra liền nhất định không bỏ qua, hắn cũng không nhẫn nại nữa. Dù sao mấy ngày nay hắn cùng Lục Đỉnh Nguyên ở trong xe thời gian dài, nhưng số lần làm tình chân chính cũng không nhiều. Đại khái là do thời gian trước tách ra quá dài, đến khi hai người có thể chân chính nắm tay nhau lâu dài, thì lại càng hưởng thụ sự yên tĩnh và ấm áp khi ở gần nhau. Cho nên không bao lâu, Hàn Lượng hừ nhẹ một tiếng, liền đem tất cả tinh hoa đưa vào sâu trong yết hầu của Lục Đỉnh Nguyên, mà Lục Đỉnh Nguyên cũng không trốn tránh, thuận thế nuốt xuống toàn bộ. Đến khi đem giọt cuối cùng uống cạn, Lục Đỉnh Nguyên phun côn thịt của Hàn Lượng ra, liếm liếm môi, một bộ còn chưa đã thèm.
Hàn Lượng đã bắn một lần, thấy Lục Đỉnh Nguyên như vậy, cảm thấy lửa dục của mình chẳng những không hạ xuống, mà còn dâng lên càng cao.
Lục Đỉnh Nguyên đứng lên, đẩy Hàn Lượng dựa lưng vào ghế, hai ba cái lột sạch quần áo của mình, lại kéo quần của Hàn Lượng xuống. Ngay lúc Hàn Lượng còn đang suy nghĩ Lục Đỉnh Nguyên có phải thật sự muốn phản công hay không, Lục Đỉnh Nguyên đã leo lên đầu gối của Hàn Lượng, một tay đỡ Hàn Lượng, một tay nắm đoạn thịt vẫn chưa mềm đi của Hàn Lượng, nhét vào trong dũng đạo ấm áp của mình.
“Ân!”
“A!”
Khi vật kia của Hàn Lượng đi vào toàn bộ, Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên đồng thời kêu ra tiếng.
Toàn Hữu Câu không thể trừng Lục Đỉnh Nguyên đang quay lưng về phía mình, không thấy rõ nơi hậu huyệt đang không ngừng cắn nuốt vật kia của Hàn Lượng, lại ngoài ý muốn thấy rõ hai chữ được khắc gần huyệt khẩu trên mông của Lục Đỉnh Nguyên.
Chữ viết rồng bay phượng múa, kiểu chữ hắn cực kì quen thuộc, đó là bút pháp của Hàn Lượng!
Ngô ái…Ngô ái…Hắn thế nhưng khắc lên người Lục Đỉnh Nguyên hai chữ “Ngô ái”, vậy những lời Hàn Lượng nói với hắn, lại tính cái gì?
“A” Toàn Hữu Câu hét lớn một tiếng, đã quên xích sắt trói chính mình, liền muốn nhào về phía hai người đang dây dưa. Bất đắc dĩ chỉ có thể làm cho xích sắt leng keng va chạm, lại làm sao cũng không thể tránh thoát. “Các ngươi đang làm gì? Ở trước mặt ta giảng hòa, còn có liêm sỉ hay không?”
Lục Đỉnh Nguyên hơi nghiêng người, “Ta…muốn…ở trước mặt ngươi…cùng Lượng làm, không phải ngươi nói các ngươi cũng…hoan ái sao? Nếu ngươi tức giận…chứng minh lúc Lượng cùng ngươi làm căn bản không…A!” Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng dùng sức đỉnh một cái đến mức thét lên, y vội vàng cắn chặt môi dưới, đem tiếng rên rỉ nuốt về trong cổ họng. Y cũng không quên, bên ngoài cách đó không xa còn có thuộc hạ của Nghiễm Hàn cung đang trực.
“Ngươi còn thời gian nói chuyện với hắn?” Hàn Lượng vươn tay liền cho mông Lục Đỉnh Nguyên một cái tát, “Không tập trung!” Hàn Lượng vừa nói, vừa đâm rút càng dùng sức.
Toàn Hữu Câu nghe tiếng nói khàn khàn của Hàn Lượng – đây là lần đầu tiên hắn nghe được thanh âm của Hàn Lượng tràn ngập *** như vậy, nhìn Hàn Lượng vẻ mặt si mê, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay vốt ve chữ viết trên mông Lục Đỉnh Nguyên. “A! Buông ra, các ngươi buông ra cho ta!” Toàn Hữu Câu hô to, không để ý tới xích sắt trói buộc, giãy dụa lao về phía hai người. Nhưng hắn làm sao có thể tránh thoát xích sắt, bất quá là tăng thêm vết thương trên người mình mà thôi!
“A! Hàn Lượng…ngươi vì cái gì…vì cái gì…” Toàn Hữu Câu vung hai tay, gào thét, nhưng không biết chính mình muốn hỏi cái gì.
Trong lúc nhất thời, tiếng gào thét trong thạch thất, tiếng xích sắt va chạm tường, thanh âm *** vang lên thành một mảnh.
Thẳng đến khi Hàn Lượng hung hăng đâm rút một trận, ở trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên bắn ra lần thứ hai của mình, hít sâu hai cái bằng phẳng lại hơi thở của mình, Hàn Lượng mới có rảnh trả lời câu hỏi của Toàn Hữu Câu, “Ngươi muốn hỏi ta vì sao lúc hoan hảo với ngươi không trầm mê như vậy sao?”