CHƯƠNG 182
“Ai nói ngươi không trầm mê, không trầm mê ngươi sẽ cùng ta làm một ngày, làm đến ta không xuống giường được sao?” Toàn Hữu Câu đỏ đậm hai mắt lắc đầu gào thét, làm sao cũng không chịu thừa nhận lời nói của Hàn Lượng.
“Ha ha…” Hàn Lượng cười khẽ, vừa vỗ lưng thuận khí cho Lục Đỉnh Nguyên, vừa nói, “Làm như vậy chẳng qua là không để ngươi luyện công thôi. Phải biết rằng, công lực của Đỉnh Nguyên khôi phục không dễ, làm sao có thể để ngươi trong lúc này cũng tăng lên võ công?”
Đây là nguyên nhân khiến bọn họ một năm nay chung đụng thì ít xa cách thì nhiều? Lục Đỉnh Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lượng, kết quá chiếm được một nụ hôn.
“Vậy thì sao? Vậy thì sao? Ngươi không phải vẫn cứ ở trong thân thể của ta dây dưa mấy cánh giờ!” Toàn Hữu Câu vẫn không chịu thua, hắn đã không còn gì cả, lúc này có thể làm đau đớn hai người trước mặt chỉ có thể dựa vào đoạn sương sớm nhân duyên trong quá khứ của hắn với Hàn Lượng thôi.
“Ha,” Hàn Lượng trào phúng ra tiếng, “Ngươi xác định ta thật sự có tiến vào thân thể của ngươi sao?”
“Có ý gì?” Toàn Hữu Câu không tránh né, không kêu gào, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Hàn Lượng từ trong tay áo lấy ra một vật, từ xa ném qua cho Toàn Hữu Câu. Toàn Hữu Câu sao có thể nhúc nhích? Ngây ngốc nhìn vật kia rơi xuống cách mình một tấc, phát ra một tiếng vang nhỏ, hiển nhiên không phải là vật nặng gì.
Đó là một cây nam căn được khắc bằng gỗ, hình dạng khá lớn, kích thước không khác mấy với vật kia của Hàn Lượng, nhưng hình thức lại đơn sơ thô rát hơn nhiều, căn bản không thể so sánh với ngọc thế mà Hàn Lượng làm cho Lục Đỉnh Nguyên. Trên bề mặt được mài bóng của đầu gỗ bị bôi đầy dầu trơn, nhìn qua bóng loáng, còn đừng nói, ở trong thạch thất không có đủ ánh sáng, đúng thật là có vài phần giống với thịt căn của người thật.
“Có…có ý gì?” Toàn Hữu Câu bắt đầu run rẩy như bị động kinh, ngay cả khóe môi đều run rẩy, một câu nói vô cùng gập ghềnh, run rẩy.
“Vẫn luôn là nó hầu hạ ngươi, ta chưa từng chân chính tiến vào trong thân thể của ngươi. Ngươi cũng đã từng hoài nghi không phải sao? Cho nên sau này ta phải che mắt của ngươi lại, còn cố ý tự mình vuốt bắn ra, bắn ở trên lưng thậm chí trên mặt ngươi vài lần.” Ngay từ đầu Hàn Lượng không muốn làm tuyệt như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ nói việc này cho Toàn Hữu Câu. Hôm nay hắn đến, vốn chỉ là muốn làm cho Toàn Hữu Câu chết tâm với hắn, nói cho THC, sự thật là chính mình tính kế hắn ngay từ đầu. Nhưng ai ngờ tới, Toàn Hữu Câu cư nhiên mượn cơ hội này thị uy với Nai con, nếu hắn dám làm Nai con thương tâm — vẫn là ngay trước mặt của mình, vậy hắn sẽ đòi lại gấp mười lần! Giống như THC bị thương Nai con mấy đao, hắn liền đòi lại gấp mười lần như vậy!
“Không, ta không tin. Không, không thể nào, ta không tin!” Toàn Hữu Câu dùng sức lắc đầu, vài cái liền khiến búi tóc hơi tán loạn lắc thành tóc tai bù xù, mở to hai mắt đỏ như chảy máu hướng Hàn Lượng gào thét, “Ngươi lại tới đâm ta a, chỉ cần ngươi lại đâm vào ta một lần ta liền có thể nhận ra thật giả!” Bởi vì gào thét quá dùng sức, khóe môi đều rách ra.
“A, đừng đùa, ta chưa từng đâm vào ngươi, lúc này sao có thể đâm vào.” Hàn Lượng lắc đầu, cảm thấy yêu cầu của Toàn Hữu Câu vô cùng buồn cười.
“Không…không có khả năng…không có khả năng…” Toàn Hữu Câu nổi điên loạn kêu loạn giãy dụa, Lục Đỉnh Nguyên ở bên này lại nhìn vật dưới đất nói, “Đáng tiếc.”