Thị Ngược Thành Tính

Chương 183: Chương 183




CHƯƠNG 183

Hàn Lượng quá hiểu Lục Đỉnh Nguyên, khó mà tin hỏi, “Đừng nói với ta ngươi ăn dấm với một khúc gỗ? Nó làm sao có thể so với ngọc thế mà ta tỉ mỉ mài cho ngươi?”

“Rốt cục cũng là do ngươi tự tay làm…” Lục Đỉnh Nguyên nhỏ giọng nói thầm.

“Bất quá là một vật chết ngay cả khuôn đúc cũng không có thôi.” Ý tứ của Hàn Lượng quá mức rõ ràng, món đồ chơi hắn chế tạo cho Lục Đỉnh Nguyên là dùng vật của hắn làm khuôn, còn vật gỗ này, bất quá là tùy tiện tạo hình.

“Thật sự?” Lục Đỉnh Nguyên hai mắt sáng lên hỏi.

“Là thật là giả ngươi còn không vừa nhìn liền biết sao?” Vật kia nằm dưới đất, vật của mình ở ngay trong thân thể của Nai con, tiểu tử này rõ ràng là biết mà còn cố ý hỏi. Hàn Lượng nâng tay lên, lại cho mông Lục Đỉnh Nguyên một cái tát.

“A” Lục Đỉnh Nguyên kêu nhẹ một tiếng, lại bị thanh âm của Toàn Hữu Câu che đi. Chỉ thấy Toàn Hữu Câu “A” một tiếng, nâng tay chém về phía khúc gỗ ở trước mặt hắn, chỉ cách không một chút, khúc gỗ kia liền nát thành vô số miếng gỗ vụn.

“Ta không tin, ta không tin!” Trong đầu Toàn Hữu Câu là hình ảnh mình cùng Hàn Lượng hoan hảo, hình ảnh hắn bị mộc căn đâm thủng, còn có hình ảnh Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng hoan hảo không ngừng nhảy ra, trong lỗ tai lại đột nhiên nghe được câu nói của Hàn Lượng, ngay cả thứ đồ chơi tạo cho Lục Đỉnh Nguyên đều là dựa theo hình dạng vật kia của hắn còn dùng ngọc thạch tỉ mỉ mài thành, lập tức liền hỏng mất rống lên. “Ngươi tới thao ta a! Ngươi tới thao ta a!”

Toàn Hữu Câu giống như không biết đau mà giãy dụa đi về phía Hàn Lượng, tùy ý xích sắt lặc cổ tay cổ chân của hắn máu chảy đầm đìa, “Ngươi đặt vào trong cơ thể của ta a! Ngươi để vào trong miệng của ta a! Ta sẽ không làm tệ hơn y! A! Ngươi tới thao ta a! Ngươi tới thao ta a!”

Lục Đỉnh Nguyên cả kinh, “Hắn…điên rồi!”

Hàn Lượng híp mắt, một tay vận khí, cách không chụp về phía vài cái đại huyệt của Toàn Hữu Câu, Kỳ thật đây mới là mục đích hắn đến đây hôm nay – phế đi võ công của Toàn Hữu Câu!

“A!” Toàn Hữu Câu không hề biết đau vẫn gọi bậy, tiếng kêu luôn không dừng lại, miệng luôn kêu: “Ngươi tới thao ta a! Ngươi tới thao ta a!”

“Hắn thật sự điên?” Lục Đỉnh Nguyên mở to hai mắt nhìn về phía Hàn Lượng, đột nhiên cảm thấy Toàn Hữu Câu có chút đáng thương.

“Ngươi còn rảnh quản hắn?” Hàn Lượng nhặt lên ngoại bào dưới đất phủ lên hai người, “Lần sau dám để người khác nhìn tới thân thể của ngươi, coi ta không lột da của ngươi ra!” Nói, hung hăng đem phần mông của Lục Đỉnh Nguyên ấn xuống.

“Ha…” Vật kia của Hàn Lượng chưa từng lấy ra, luôn luôn nằm trong cơ thể của Lục Đỉnh Nguyên, cùng lúc với Hàn Lượng tức giận, vật hơi mềm kia liền biến thành hoàn toàn cứng rắn, lại ấn xuống một cái như vậy, vừa lúc đụng phải điểm mấu chốt trong cơ thể Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên than nhẹ một tiếng, liền mềm ra trong lòng Hàn Lượng, làm sao còn có thể chú ý Toàn Hữu Câu là điên thật hay giả điên?

Hàn Lượng dùng ngoại bào đem hai người che kín không kẽ hở, rồi mới vận khinh công, giống như một trận gió không thấy tăm hơi, đừng nói người gác nhà tù, ngay cả các trạm gác ngầm của Thu cung muốn nhìn rõ cũng khó. Hàn Lượng chạy một lèo thẳng tắp đem Lục Đỉnh Nguyên vác tới trong mật thất mới ngừng lại!

Đặt Lục Đỉnh Nguyên vào trong ôn tuyền, Hàn Lượng vừa xoa mông Lục Đỉnh Nguyên, vừa thở dốc nói, “Ở trước mặt người ngoài câu dẫn ta? Coi ta không làm ngươi kêu cha gọi mẹ.” Vừa rồi dù sao có người ngoài ở, tuy rằng mặc kệ Lục Đỉnh Nguyên xằng bậy hai lần, nhưng vẫn chưa đã ghiền.

“…” Lục Đỉnh Nguyên sớm đã bị Hàn Lượng thao biến thành hô hấp cũng khó, sao có thể trả lời, chỉ có thể mặc kệ Hàn Lượng đem y lật tới lật lui đến mức dục tiên dục tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.