Hoàng hậu Lâm Hương thấy tình thế không thể cứu vãn, khẽ nhíu đôi mày ngài, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau khi thấp giọng lầm bầm một câu Vu ngữ kỳ lạ, lấy ra đoản đao trong tay áo muốn ngửa cổ tự vận, nhưng bị Tiêu Dật một bên vẫn luôn giám thị nàng một chưởng đánh văng đoản đao.
Nhìn hành động của hoàng hậu Lâm Hương, Chiếu Nguyên Đế hơi nhíu mày, cũng không nói nhiều trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi nếu cứ như vậy chết đi, sẽ không sợ hoàng đế Nam Man tiêu diệt toàn bộ tộc của ngươi?”
Đối với thứ gì đó đã không còn giá trị lợi dụng, theo nguyên tắc hoàng đế Nam Man tự nhiên không thể tiếp tục lưu lại.
Hoàng hậu Lâm Hương thấy lưỡi dao bị đẩy lùi vốn định tìm cơ hội chết lần nữa, nhưng sau khi nghe những lời Chiếu Nguyên đế nói, cả kinh quên cả hành động, ngạc nhiên nhìn nam nhân cao lớn trước mặt.
“Không cần phải kinh ngạc như vậy, trẫm có thể tra được thân thế của ngươi, sẽ không khó khăn mà tra ra được nguyên do vì sao một Vu nữ dị tộc như ngươi lại nguyện trung thành với Nam Man, hoàng hậu Lâm Hương, hoặc gọi ngươi là Vu nữ Côn Đóa của Động Vu tộc có phải càng chuẩn xác hơn hay không?”
Hoàng hậu Lâm Hương, cũng chính là Côn Đóa hoàn toàn bị nam nhân trước mắt làm chấn động, nàng nghĩ rằng Chiếu Nguyên Đế chỉ là hoài nghi, lúc trước cũng chỉ là thử nàng, nhưng hiện nay nàng nhìn vào cặp mắt sắc bén sâu thẳm khó dò kia lại đột nhiên tỉnh ngộ.
Nam tử trước mắt này là đế vương Đại Chiếu, là vua của một nước lớn có hàng trăm năm lịch sử hùng bá một phương, có thể trở thành người lãnh đạo trên trăm triệu dân, tất nhiên có tài trí phải cực xuất sắc, người có thể cai trị tốt một quốc gia, sao có chuyện gì có thể giấu diếm được mắt hắn?
Cười khổ một tiếng, Côn Đóa chậm rãi đứng lên, “Nếu ngài cái gì cũng đã biết, ta đây cũng không giấu diếm, đúng, ta chính là Vu nữ Côn Đóa của Động Vu tộc, hoàng đế Nam Man kia nghe nói Động Vu ta sở trường dùng chú thuật khống chế lòng người, liền giết đồng bào ta, cường bắt ta tới làm gian tế cho bọn chúng, thậm chí lấy tính mạng những người trong tộc ta áp chế ta......”
Nhớ tới thảm cảnh tên vua Nam Man hung ác từng đem đứa bé đồng tộc giết chết trước mặt nàng, mang thi thể vứt cho dã thú thèm huyết xâu xé ăn, một màn huyết tinh kia in sâu trong lòng nàng chính là sự sợ hãi cùng căm thù không thể phai mờ đối với kẻ tàn bạo kia.
Côn Đóa hai tay ôm mặt không ngừng run rẩy, nước mắt cứ thế chảy xuống, nàng khi đó bất quá cũng chỉ hơn mười tuổi, mặc dù người trong tộc dựa vào trận pháp ra sức chống cự, vẫn là đánh không lại hơn mười vạn tinh binh Nam Man, tộc nhân (người trong cùng tộc) ở trước mặt nàng từng người lần lượt ngã vào vũng máu, cuối cùng chỉ còn lại có người già ốm yếu, phụ nữ và trẻ em vô lực chống cự, hình thành một trận tàn sát, trận chiến kia quá mức thảm thiết, trước toàn bộ vũ lực của Nam Man, bộ tộc nàng trở nên yếu ớt liền giống như đứa trẻ mới sinh, nàng sợ hãi, phi thường sợ, sợ Động Vu tộc chỉ còn lại một mình nàng, cho nên chỉ còn cách khuất phục.
Chiếu Nguyên Đế nhìn nữ tử yếu đuối trước mặt này, tuy rằng chưa từng tiếp cận, nhưng Đại Chiếu mấy năm nay vẫn chịu áp bách của Nam Man, vốn là vua Đại Chiếu nhưng đối với Nam Man phải cúi đầu xưng thần, mấy năm liên tục tiến cống, hắn thân là bậc đế vương như thế nào lại không biết khuất nhục cùng thống khổ của nàng.
Chính bởi vì biết, hắn mới không vào lúc biết được thân phận gian tế mà ra lệnh xử tử nàng, biết rõ có nguy hiểm vẫn muốn bước vào nơi tẩm cung giăng đầy trận pháp phù chú này......
“Ngươi, có thể cùng đồng bào mình dành được tự do?”
Nghe được câu hỏi này, Côn Đóa cố nén đau đớn ngạc nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp vương những giọt nước mắt chưa khô.
“Ngài nói...... Cái gì?”
Chiếu Nguyên Đế nhìn biểu tình không thể tin nổi của nữ nhân kia, kiên nhẫn đem lời vừa mới nói lập lại một lần, lúc sau lại bổ sung giải thích thêm: “Đại Chiếu ta nghỉ ngơi lấy sức hơn mười năm, hiện nay thực lực của cả nước đã có thể sánh ngang cùng Nam Man, trẫm không muốn tiếp tục làm vua nước chư hầu của Nam Man kia nữa, cuộc chiến giữa hai quốc gia đã vô pháp tránh khỏi...... Đại Chiếu ta thề sẽ đánh bại Nam Man đoạt lại chủ quyền, chính là trước khi khai chiến, trẫm vẫn cần chuẩn bị một chút, trẫm có thể đáp ứng ngươi, lúc khai chiến sẽ hạ lệnh cứu tộc nhân của ngươi ra, ngươi sẽ không còn bị vua Nam Man khống chế nữa, nhưng ngược lại, ngươi phải vì trẫm làm một chuyện!”
Côn Đóa nhìn người trước mặt, nhìn thấy trong mắt nam nhân kia sự kiên định phảng chút áp bức, loại khí thế bức nhân này khiến nàng không thể không tin tưởng hắn, nếu là những người khác, có lẽ nàng cũng không tin tưởng ai có thể đánh bại vua Nam Man tàn bạo điên cuồng kia, nhưng vị quân chủ Đại Chiếu trước mặt, nam nhân dùng sức mạnh ý chí kiên định phá vỡ trận pháp của nàng, vừa có thể khiến nàng chấn động ho ra máu này lại làm cho trong tâm nàng nảy sinh một cỗ tín niệm —— theo lời hắn nói, tộc nhân của nàng nhất định sẽ được cứu!
“Làm điều gì, ngài cứ nói!”
Lau đi nước nơi khóe mắt, Côn Đóa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ nhưng lại không còn giữ chút nào vẻ điềm đạm đáng yêu, nàng không muốn là người bị quản chế nữa, nàng phải phản kháng! Nàng phải từ trong tay hoàng đế Nam Man đoạt lại tộc nhân của nàng!!
Nữ nhân trong nháy mắt dấy lên ý chí chiến đấu khiến Chiếu Nguyên Đế thực vừa lòng, y phất tay để Tiêu Dật cùng Viên Thiều Hằng lui ra, nói với Côn Đóa: “Ngươi báo cho hoàng đế Nam Man rằng đã khống chế được thần trí trẫm, trẫm sẽ tạm thời đáp ứng chuyện lập thái tử, nhưng chuyện mượn binh nói trẫm tuy rằng đã đáp ứng, nhưng cần thời gian hơn tháng đến các nơi điều binh, chúng ta cấp cho trinh sát Nam Man thông tin giả binh lực không quá mười hai vạn tả hữu, hoàng đế Nam Man đối với câu trả lời này sẽ không sinh hoài nghi, cho nên đợi chư hầu Nam Man vừa đến...... Trẫm muốn ngươi lập tức khống chế người này! Sau đó trẫm sẽ triệu tập ba mươi vạn đại quân Đại Chiếu tấn công Nam Man, tự sẽ cứu được tộc nhân của ngươi, ngươi xem, như vậy được không?”
Lời này vừa nói ra, Côn Đóa lại kinh ngạc trừng lớn mắt, đáp ứng lập chư hầu vương Nam Man làm thái tử...... Đồng thời phản chế lại, lợi dụng danh nghĩa 【cho mượn binh 】 để triệu tập binh lực tấn công Nam Man.
Tuy rằng kế hoạch sau đó Chiếu Nguyên Đế không hề hé lộ ra với nàng, nhưng chỉ xem hai điểm tương kế tựu kế này, nàng liền thấy được hi vọng chiến thắng của Đại Chiếu.
“Chỉ cần ngài cam đoan cứu đồng bào Động Vu tộc ta ra, Côn Đóa nguyện ý nghe theo hết thảy chỉ thị của ngài!” Phốc một tiếng quỳ xuống đất, Côn Đóa thùng thùng đông ngay lập tức dập đầu ba cái, lúc này tâm nàng dĩ nhiên đã hướng về Đại Chiếu, không muốn bản thân lại bị uy hiếp của Nam Man.
“Việc này đương nhiên, trẫm nói được làm được, quyết không nuốt lời!”
Chiếu Nguyên Đế thấy mục đích đã đạt thành, bất giác nhẹ nhàng thở ra. Khí tức vẫn luôn nén trong lồng ngực được buông lỏng, mỏi mệt nhất thời liền phát ra ở ngạch tế (giữa trán), nhưng đồng thời kéo tới không chỉ có mỏi mệt. Hắn chỉ cảm thấy ngạch tế một trận choáng váng, hai chân mềm nhũn......
“Hoàng Thượng!”
Phiền Ngọc Kì một mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh không nói một câu chợt thấy Chiếu Nguyên đế dưới chân lảo đảo, bất chấp quân thần lễ nghiã bước lên phía trước đỡ lấy.
Trữ Chiếu Dịch nghĩ rằng bản thân chỉ nhất thời do mệt mỏi gây nên liền nói “Không có việc gì”, muốn buông tay, nhưng đột nhiên phát hiện trong cơ thể một cỗ tà hỏa bắt đầu loạn sinh, dị thường mạnh liệt.
“Đừng......!”
Nắm chặt cánh tay Phiền Ngọc Kì, Trữ Chiếu Dịch dùng sức lắc đầu, chỉ cảm thấy một loại cảm giác chán ghét đến choáng váng, đồng thời tay chân lúc đó giống như đột nhiên mất đi điểm tựa, dưới chân mềm nhũn vô lực.
Thân thể khác thường khiến hắn theo phản xạ định vận nội lực, lại bị tiếng kêu sợ hãi của Côn Đóa quát bảo ngưng lại.
“Không nên vận công! Trời ạ, ta thế nhưng lại quên!”
Nữ nhân quay đầu nhìn phía ngọc nến đặt chếch bên cạnh sa liêm, phía trên bên trong lư hương hồng sắc, hương đã cháy tới gốc, bất tri bất giác không ngờ đã qua nửa canh giờ. Chiếu Nguyên Đế phát sinh tình trạng khác thường vào giờ phút này, Côn Đóa mới nhớ tới chính mình trước đấy đã chuẩn bị bước thứ hai......
Nàng vội vàng chạy tới giường mình đem lư hương tinh xảo vẫn tản ra làn khói thơm mát, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó từ phía dưới gối lấy ra một cái bình sứ màu xanh.
“Mau, cho Hoàng Thượng ăn cái này!”
Nàng đổ ra một viên thuốc màu nâu, để Phiền Ngọc Kì đưa cho Trữ Chiếu dịch ăn vào, lúc sau trong lòng đầy áy náy nói: “Ngàn vạn lần không được vận công, điểm đặc thù trong hương huân của ta, hít vào một chút cũng không có ảnh hưởng, nhưng nếu liên tục hít vào trong thời gian một nén nhang, sẽ chuyển thành mê hương, ý thức mơ hồ, tứ chi vô lực, người có nội lực theo thói quen định vận công chống lại, nhưng tác dụng đặc thù của hóa công tán này cũng liền xảy ra, nó có thể trong vòng thời gian một nén nhang hoàn toàn tiêu giảm công lực mấy thập niên của người tập võ, cho nên ngàn vạn lần không thể vận nội lực!”
Hai người vừa nghe Côn Đóa giải thích nhất thời kinh ngạc không thôi, trên đời còn có thứ hiếm lạ lợi hại như vậy, nếu Côn Đóa không quy phục, cho dù Trữ Chiếu Dịch vượt qua trận pháp khống chế tinh thần của nữ nhân, lại có thể bị giết chết bởi đối phương sau khi công lực khổ tu hai mươi năm tiêu tan vô ích. Hai người đều bị khả năng này làm kinh sợ một thân mồ hôi lạnh.
“Thuốc này cũng không thể hóa giải hiệu lực của hóa công tán, chính là tạm thời phong bế công lực của Hoàng Thượng, ngoài ra......”
Một câu của Côn Đóa biến chuyển làm cho hai người cảnh giác trở lại, mà tình hình Trữ Chiếu Dịch tứ chi vô lực càng thêm nghiêm trọng, lúc này hắn thậm chí khó có thể dựa vào sức lực bản thân để đứng vững, trong cơ thể, cỗ tà hỏa kia cũng có xu thế lan ra, rất nhanh mạnh mẽ hướng tới tứ chi xương cốt, nhiệt độ cơ thể kế tiếp tăng lên, Phiền Ngọc Kì một bên giúp đỡ hắn có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng kinh người từ bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình kia.
Côn Đóa có chút do dự nhìn hai người, không biết nên nói ra miệng thế nào, thẳng đến khi Phiền Ngọc Kì không kiên nhẫn thúc giục hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là cái gì?” Nàng mới bất đắc dĩ cúi đầu thấp giọng nói: “Hóa công tán này nguyên là chi diệp non phơi khô...... Nếu đem chi ngâm trong nước dược đun nóng sẽ thúc giục tình dược tiên vũ, dùng làm huân hương (xuân hương chứ =)))...... công hiệu gấp đôi xuân dược bình thường, mãnh liệt thôi thúc dục niệm trong người, nếu...... nếu trong vòng tám canh giờ không cùng người...... giao hợp, công lực toàn thân sẽ...... sẽ......”
Côn Đóa nói đến đây, trong mắt Phiền Ngọc Kì đã sáng tỏ liền không dám nói thêm gì nữa, ban đầu, nàng tính rằng nếu không thể khống chế được Chiếu Nguyên Đế sẽ lấy phòng thuật cùng chi giao, hợp nhất để khống chế ý chí nam nhân, nhưng hoàn cảnh trước mắt nàng đã không cần tận sức hy sinh bản thân, tất nhiên không có phần tâm tư kia.
Phiền Ngọc Kì vừa nghe Côn Đóa giải thích, nhất thời nóng nảy, “Ngươi yêu nữ lớn mật......!”
“Ngọc Kì!”
Lớn tiếng trấn tĩnh Phiền Ngọc Kì đang nôn nóng, Trữ Chiếu Dịch cố gắng nâng thân mình, trên khuôn mặt tuấn dật mồ hôi chảy ròng ròng, làn da trắng nõn dần dần lộ ra một cỗ phấn hồng diễm lệ, thế nhưng đứng thẳng liền khiến cho hắn hao hết khí lực toàn thân, hô hấp phát ra cũng càng trầm trọng dồn dập.
Hiểu rằng bản thân là trúng phải xuân dược, trong lòng hắn ngược lại không hề khẩn trương như vậy (đương nhiên rồi, đang được cực phẩm giải dược ôm mà lị híhí), “Côn Đóa...... Giải dược, có giải dược hay không?” giọng y khàn đặc như mài qua cát đá, dị thường trầm thấp.
Côn Đóa bất đắc dĩ cười khổ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn mạo hiểm hao tổn công lực mà dùng loại dược này, “Thưa, xin lỗi, Hoàng Thượng...... Thuốc này...... Thuốc này khó giải......” Nói xong nàng phịch một tiếng quỳ xuống, một bộ dáng sống chết toàn bộ mặc cho bọn họ xử lý.
Nhận được câu trả lời của nàng, Trữ Chiếu Dịch chỉ mơ hồ lên tiếng thở dài, “Vậy...... Có phải hay không chỉ cần phát tiết vài lần...... Liền khôi phục công lực?”
“Sau khi toàn lực phát tiết (toàn lực đấy nhớ ;))) , trong vòng ba ngày sẽ hoàn toàn phục hồi như cũ.”
Lời nàng nói khiến Trữ Chiếu Dịch tạm thời yên tâm.
“Vậy có thể...... Ngọc Kì...... Đỡ trẫm hồi cung......”
Phiền Ngọc Kì tuy rằng đối với thủ đoạn ngoan độc của nữ nhân kia vẫn ngầm bực bội, nhưng Trữ Chiếu Dịch đã tha thứ cho nàng, hắn sẽ không có lý do để lại làm khó nàng.
Trở lại tẩm cung, đem Trữ Chiếu Dịch đỡ lên long sàng, Phiền Ngọc Kì tuyên thái y đến, nhưng mấy tên ngự y khám chuẩn bệnh qua đều bất đắc dĩ lắc đầu, than thở rằng dược này của Tây Vực quá mức cổ quái, bọn họ cũng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn chế ra giải dược hữu hiệu.
Đuổi mấy vị thái y này lui, Phiền Ngọc Kì nhìn quân vương trên giường đã lâm vào bán hôn mê, nội tâm vô cùng lo lắng, hắn hướng Trữ Chiếu Dịch đưa ra ý kiến gọi thị nữ vào hầu hạ người, lại bị nam nhân cười khổ nhẹ nhàng từ chối, nói đạo lý, y không thể chỉ vì một lần phát tiết dục vọng mà làm lỡ làng cuộc đời một nữ tử.
Huống hồ vẫn đi theo bên cạnh Trữ Chiếu Dịch, Phiền Ngọc Kì phi thường minh bạch, nguyên nhân chính xác vị quân chủ tâm tính cao thượng này giữ mình trong sạch.
Tiên đế Chiếu Hòa Đế đối với Trữ Chiếu Dịch có ảnh hưởng phi thường sâu sắc, khi người còn trẻ, vóc dáng gầy gò khinh bạc cũng một phần là do thành kính thờ phụng văn hóa phật giáo, mà Trữ Chiếu Dịch sở dĩ tính cách được dưỡng thành một loại bình tĩnh đạm mạc như vậy, cùng với việc hắn và tiên đế đều theo Đạo phật có liên quan trực tiếp với nhau.
“Ngọc Kì...... Ngươi lui ra đi.”
Nằm ngửa trên giường, Trữ Chiếu Dịch ra sức khống chế tâm tình đang dần bạo phát, hắn có dự cảm hắn sẽ không thể khống chế được dã thú dục vọng đen tối nơi đáy lòng, hắn không hy vọng người khác nhìn thấy mình như vậy, nhất là Phiền Ngọc Kì...... Cho nên hắn cố chấp chống đỡ, muốn đuổi hết những người xung quanh.
“Hoàng Thượng!? Thần......”
Phiền Ngọc Kì nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ bừng của quân vương nằm trên giường đang đưa lưng về phía hắn kia, đáy lòng dị thường lo lắng, nam nhân này kiên trì hắn có thể lý giải, thế nhưng nội lực khổ tu nhiều năm có thể bị phong bế là một vấn đề quan trọng, hắn tự nhiên không chịu dễ dàng rời đi.
“Lui ra!”
Trữ Chiếu Dịch nhắm chặt hai mắt khẽ quát một tiếng, cả người vì nén dòng thác dục vọng đang từng đợt dâng lên mãnh động trong cơ thể mà run rẩy, ý thức hắn đã sắp bị dục hỏa cuồng bạo cắn nuốt, đôi tay vô lực bắt đầu không thể khống chế hướng tới trung tâm dục vọng đã tích tụ từ lâu của bản thân......
Nhưng không đợi tay mình chạm vào căn nguyên của khối dục vọng nóng như lửa kia, đã bị người một phen cầm lấy, đôi tay kia thực thô ráp, trong lòng bàn tay có rất nhiều vết chai thô cứng (cường thụ mà *gật gù*), lòng bàn tay ngày thường vốn ấm áp giờ phút này lại kỳ lạ làm cho hắn cảm thấy có chút cảm giác mát lạnh, dị thường thoải mái......
“!”
Thư sướng từng đợt lại từng đợt, ý thức mặc dù hỗn độn, Trữ Chiếu Dịch vẫn có thể phân rõ chủ nhân của bàn tay kia, hắn nỗ lực gạt tay đối phương ra, vì hắn có thể cảm giác được dục vọng quỷ dị từ đáy lòng mình bởi vì người này đụng chạm mà càng phát ra không thể khống chế, nhưng bàn tay này lại vững vàng nắm chặt cổ tay hắn, không mảy may chịu thoái nhượng.
“Ngọc Kì......”
Trong thanh âm Trữ Chiếu Dịch lần đầu xuất hiện tia run rẩy, hắn tuy rằng lòng dạ nhân hậu, lại chung quy vẫn không thể trở thành bậc thánh nhân đại triệt đại ngộ ( ta thik câu luôn luôn lắng nghe lâu lâu mới hiểu hơn X”D- Beta), bởi vì tận trong xương tủy hắn vẫn chẳng thể vứt bỏ được mặt tấn công (mặt hung hăng trong tính cách), sát khí quá nặng, ngoài ra, tự hắn biết rõ đáy lòng đối với phàm trần vẫn đang có thứ si niệm không nên có......
“Nếu Hoàng Thượng không chịu tuyên thị nữ hầu hạ là vì sợ làm hại các nàng, vậy hạ thần...... Nguyện làm thay!” (kyaaaaaaaaa!!!! //>u