Đối với câu hỏi của Trữ Chiếu Dịch, Phiền Ngọc Kì không trả lời, chỉ là mở to đôi mắt vô thần bình tĩnh nhìn về một nơi nào đó.
“Hà tất phải như vậy, ngươi chỉ cần cùng trẫm nói một tiếng, lấy trung tâm của Phiền tướng quân vì Đại Chiếu ta chinh chiến nhiều năm, việc này từ đầu đến cuối ngươi tất nhiên là có thể......”
“Trăm triệu không thể!”
Không đợi Trữ Chiếu Dịch nói xong, Phiền Ngọc Kì nghe ra ý tứ trong lời nói quân chủ, vội vàng nói ra ngăn lại, hắn không muốn nguyên nhân vì mình mà thay đổi kế hoạch đã sớm được định ra của Trữ Chiếu Dịch, sự thật mọi việc cũng chỉ cần chính bọn hó rõ ràng là được rồi, càng nhiều người biết mạo hiểm sẽ càng tăng thêm nhiều hơn, vạn nhất ngày nào đó truyền đến tai Lâm Hương, đây Nam Man e rằng lại viện cớ phát sinh rắc rối......
“Ngọc Kì......” Trữ Chiếu Dịch nhăn mi lại, trong mắt ẩn hàm không đành lòng.
Trong lòng y rất rõ ràng lý do khiến hắn kiên trì, chính là cứ để như vậy, đây cũng không phải chuyện có thể dùng nỗi đau thể xác là có thể giải quyết, với tính cách Phiền Tử Kì, sau khi tàn nhẫn đánh Phiền Ngọc Kì một hồi, sợ là sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử của bọn họ, việc này, y minh bạch, hiểu rằng Phiền Ngọc Kì với tâm lý phụ thân trong lòng còn rõ ràng hơn.
Phiền Ngọc Kì gắt gao nhắm mắt lại, trong đầu ánh lên từng màn từ khi còn nhỏ phụ thân đã dạy dỗ mình trưởng thành.
Phụ thân nghiêm khắc nhưng hiền lành ôm mình mới ba tuổi đặt trên đùi người giảng giải đọc binh thư; dạy hắn năm tuổi rèn luyện từng chiêu nhất đẳng kiếm pháp của Phiền gia; dẫn hắn sáu tuổi đi săn ở khu vực săn bắn của hoàng gia, lần đầu tiên săn được con mồi, phụ thân nhất thời phấn khích đem bảo kiếm của bản thân tặng cho hắn...... Nói cho hắn, lớn lên phải thề sống chết nguyện trung thành với quân vương, vì Đại Chiếu ta tận tâm tận lực......
Nhưng lúc này, nhớ lại một màn kia, khi từ gương mặt hiền hậu cuối cùng ngưng tụ thành nỗi phẫn nộ cùng thất vọng để rồi tuyệt tình vung roi, mong đợi cùng tin cậy trước đây đối với hắn đã không còn sót lại chút gì.
Ngực truyền đến từng trận bi thương khiến trên người hắn dần dần không còn cảm giác đau đớn, trên đời này không có gì đau xót hơn so với chuyện làm người mình kính yêu nhất đối với mình thất vọng.
Hai tay nắm chặt lấy chăn thành quyền, Phiền Ngọc Kì cả người ngừng không được mà run rẩy, cũng bởi vì đau.
Trữ Chiếu Dịch nhìn Phiền Ngọc Kì như vậy lo lắng thở dài, “Ngọc Kì...... Chờ tới lúc trẫm đoạt lại thiên hạ Đại chiếu, trẫm sẽ tự mình đến tận cửa tạ tội, hướng Phiền tướng quân giải thích rõ ràng!”
Nghe thấy Trữ chiếu dịch nói như vậy, Phiền Ngọc Kì ngạc nhiên mở mắt, hắn cho dù giờ phút này có suy sụp đến mấy thì trong thâm tâm cũng tuyệt không có nửa điểm ý tứ trách cứ Chiếu Nguyên đế.
Thần vì quân chủ chết là lý niệm trong hắn, theo lý thường là chuyện phải làm, bị ủy khuất sẽ không cảm thấy bất bình, bởi vì trung tâm, hắn căn bản không nghĩ tới Chiếu Nguyên đế thế nhưng lại vì bản thân mình có chút khổ sở mà chủ động đứng ra giải thích mọi chuyện.
Người trong tầm mắt vẫn như trước, là quân chủ hắn biết rõ hơn nữa thề sống chết nguyện trung thành, nhưng khuôn mặt vẫn luôn không biểu tình, giờ phút này lại trở nên rối rắm như vậy.
Phiền Ngọc Kì cũng vào lúc này mới đột nhiên ý thức được, nguyên lai vị thần hắn vẫn kính ngưỡng, cũng có thể có biểu tình nhân tính hóa như vậy......
Không, là hắn tự tiện làm, đem người này ghép thành khuôn mẫu thần tiên cao cao tại thượng, hắn vẫn luôn nhầm tưởng như vậy, người này kỳ thật cùng bọn họ giống nhau, đều cũng có huyết có thịt, tình cảm tràn đầy, đều không phải tiên nhân trên chín tầng trời hạ phàm, như thế nào khi nhìn thấy thần tử mình bị oan khuất chịu đựng khổ sở thì thờ ơ chứ, người hắn thề sống chết nguyện trung thành sao có thể là người vô tình vô nghĩa như vậy!
Trong nháy mắt, Phiền Ngọc Kì ngồi trên giường dường như cảm nhận được nội tâm áy náy của người trước mặt, ánh mắt hắn nguyên bản vô thần vì trong lúc vô tình tiếp cận gần hơn chủ tử của mình, mà bộc phát ra quang hoa chói mắt, hắn vẫn luôn đi theo từng bước bên người này, hóa ra bất tri bất giác, hắn đã lặng yên tiếp cận bên người y......
“Vi thần lúc này trước một bước tạ ơn Hoàng Thượng.”
Phiền Ngọc Kì hơi lộ ra tia mỉm cười xấu hổ, tiếp nhận an bài của Trữ Chiếu Dịch, bỏ đi dáng vẻ lo lắng trước đấy, trong tươi cười có thêm vài phần non nớt chưa trưởng thành thuộc về độ tuổi hắn.
Mà mạt đạm cười này của hắn liền giống như một cơn lốc uy lực vô cùng thổi qua trái tim Trữ Chiếu Dịch (kyaaa!!!!, em Kì nhất tiếu khuynh thành nha