Ngày hôm sau, Tang Gia Ý tỉnh lại giữa một mảnh ấm áp.
Cậu có hơi gian nan mở to đôi mắt, liền trông thấy Giản Tế đang gần trong gang tấc.
Giản Tế đã thức giấc từ sớm, đang tựa nửa người vào đầu giường đọc sách, tiếng lật trang giấy rất nhỏ nhẹ.
Mà gần như hơn nửa người của Tang Gia Ý đều đang nằm sấp trên thân Giản Tế.
Tang Gia Ý trì độn chớp mắt một cái, chẳng trách cậu thấy ấm như thế.
Nhưng cũng không bất ngờ lắm, đêm hôm qua khó chịu, cậu vẫn còn nhớ mình khó khăn gập ghềnh tới tìm Giản Tế, chỉ là ấn tượng về những gì xảy ra sau đó thì có hơi mơ hồ.
Điều rõ ràng duy nhất chính là, hình như Giản Tế vẫn luôn dỗ dành cậu.
Cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, Giản Tế rũ mắt nhìn cậu: “Tỉnh rồi? Có khó chịu không?”
Tang Gia Ý vừa định lắc đầu, nhưng lúc giương mắt đối diện với ánh mắt của Giản Tế, cậu liền không tự giác được mà nói chuyện thành thành thật thật, thanh âm hơi khàn:
“Có, cổ họng đau, đầu đau, cả người mất sức, vì sao mắt tôi cũng nhức quá?”
Cậu nhỏ giọng lầm bầm.
Nhiệt độ của Tang Gia Ý đã giảm xuống, chỉ là cảm giác cơ thể không được thoải mái vẫn còn khá rõ ràng.
Mỗi lần sinh bệnh đều phải cách quãng rất lâu cậu mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, người sẽ bị dày vò trong khoảng thời gian dài.
Vả lại nếu không phải hôm qua Giản Tế ở nhà, phỏng chừng cậu sốt đến ngất xỉu cũng không biết.
Giản Tế đặt sách trong tay xuống, lòng bàn tay ấm nóng dán lên đôi mắt của Tang Gia Ý.
Hôm qua khóc lâu như vậy, đương nhiên đau rồi.
Có điều nhìn tình hình lúc này, hẳn là Tang Gia Ý không nhớ gì.
“Đã bớt sốt rồi, tiếp theo phải cố gắng dưỡng lại, hôm qua đã nhắc em rồi đúng không, ra cửa phải mặc quần áo cho đàng hoàng?
Tang Gia Ý cũng biết, phỏng chừng do hôm qua ở bên trong Phòng làm việc Voice đổ chút mồ hôi, sau đó lại không mặc kỹ đồ rồi ra cửa, gió lạnh vừa thổi, thể chất yếu liền dễ dàng sinh bệnh.
Mắt cậu vẫn đang được bàn tay ấm nóng của Giản Tế che phủ, trước mắt là một mảng tối đen, loại cảm giác chua xót bên trong nhãn cầu dần dần được chăm sóc.
Sau đó Giản Tế liền cảm thấy người chớp mắt một cái rất thong thả, lông mi dài mảnh đảo qua lòng bàn tay anh, kéo theo một trận ngứa tê dại.
Giọng người ấy nói khe khẽ: “Sai rùi, tôi sai rùi.”
Giản Tế không nhịn cười nổi, ngón tay dời mặt trận, bưng mặt cậu lên: “Thế sau này có chú ý hay không?”
“Chú ý ạ.”
“Ngoan.”
Sau đó tầm nhìn trước mặt khẽ biến đổi, Tang Gia Ý chỉ cảm thấy bản thân bị ôm lấy rồi khẽ động, người đã lập tức từ trên thân Giản Tế đổi thành nằm toàn bộ trên giường.
Giản Tế xuống giường: “Tôi đi làm chút đồ ăn cho em, em ráng nghỉ ngơi thêm một chút.”
Nhìn bóng dáng thon dài đĩnh bạt biến mất khỏi căn phòng, Tang Gia Ý mới triệt để thả lỏng rồi nằm thẳng cẳng trên giường.
Cậu ngây ngốc nhìn trần nhà có đôi chút xa lạ, mặc dù Giản Tế đã không còn ở bên cạnh, nhưng quanh quẩn nơi chóp mũi lại toàn là mùi thơm dễ ngửi trên người Giản Tế.
Nằm trong chăn của anh, thật giống như bản thân vẫn đang được Giản Tế ôm ấp.
Thế nên là đêm qua...... Giản Tế ôm cậu ngủ cả đêm?
Mặc dù trước đây ở thành phố Tô, chẳng phải bọn họ chưa từng ngủ chung, thậm chí thời điểm thức giấc vào sáng sớm, tư thế tay chân giao nhau với Giản Tế càng thân mật hơn.
Nhưng mà...... không giống.
Tang Gia Ý trở người một cái, không giống, là không giống chỗ nào?
- - Để trong phút chốc cậu mở mắt ra đã nhìn thấy người, trái tim chợt nảy lên một cái.
Lúc đang nghĩ rồi lại nghĩ, Tang Gia Ý liền trông thấy cuốn sách mà ban nãy Giản Tế đặt trên tủ đầu giường.
Mặt bìa rất quen thuộc --《Nguyệt Thượng Mi Sáo》.
Hồi nãy Giản Tế đang đọc《Nguyệt Thượng Mi Sáo》?
Không biết vì sao, Tang Gia Ý cảm thấy khí nóng trên mặt mình lại bốc lên.
Theo lý mà nói, với tư cách là một tác giả, cho người đọc truyện cậu viết là một việc cực kỳ bình thường, từ trước tới nay cậu không thấy có gì cả.
Nhưng giờ khắc này, cậu lại vô cớ có một loại cảm giác bị Giản Tế giở xem nhật ký.
Một vài phân tích về biểu hiện và mờ mịt tình cảm của bản thân ở trong sách bị nhìn không xót thứ gì.
Thời điểm Giản Tế bưng khay đồ ăn tới, đã trông thấy Tang Gia Ý ngây ngẩn nhìn cuốn sách nọ ở đầu giường, anh mỉm cười:
“Sao thế? Không nhận ra sách mình tự viết à?”
Tang Gia Ý ngửa đầu nhìn anh, lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt: “Sao, sao anh lại đọc cuốn sách này?”
Giản Tế vươn tay moi người lên, sau đó chèn cái gối mềm ra sau lưng cho cậu.
“Tôi sắp phải phối kịch truyền thanh rồi, không thể đọc à?”
“Nhưng đến lúc đó sẽ có kịch bản mới mà.”
Lại chẳng phải lần đầu tiên Tang Gia Ý cải biên kịch truyền thanh, cậu biết, cho dù không đọc nguyên tác, cũng không nảy sinh ảnh hưởng đến việc thu âm.
Giản Tế bê một chén cháo, Tang Gia Ý vừa mới chuẩn bị thò tay nhận lấy, đã bị Giản Tế né một chút, sau đó múc một thìa cháo, đặt tới bên môi Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý khựng lại, rồi vẫn hơi hơi cúi đầu há miệng, ngoan ngoãn được đút ăn.
Đợi người nuốt xuống, Giản Tế mới mở miệng: “Cận Phi nói xe của em tốc độ siêu nhanh, tôi tới cúng bái một chút.”
Tang Gia Ý liền cảm thấy trên mặt càng nóng tợn: “Không có.”
Giản Tế vừa định nói gì đó, đã nghe thấy giọng của người nọ càng bé hơn: “Biên Biên* không cho.”
(*) Cách bé gọi thân thương chị Tiểu Nguyệt biên kịch nha.
Khẩu khí đó nghe sao cũng thấy không cam tâm.
Giản Tế sửng sốt, sau đó thâm trầm cười ra tiếng: “Không sao không sao, tôi thấy dòng ý thức viết cũng không tệ.”
Tang Gia Ý ngại ngùng “ò” một tiếng, tiếp đó há miệng nhận thìa cháo được đút tới.
Hệ thống sưởi trong phòng mở vừa đủ, cho dù không đắp chăn, cũng sẽ không thấy lạnh.
Trong không khí, là hương vị thơm thuần của cháo gạo kê, phù hợp cho người bị sốt ăn, cũng hợp với người dạ dày yếu.
Bầu không khí yên tĩnh lại, thỉnh thoảng Tang Gia Ý sẽ ném ánh mắt lên mặt Giản Tế, sau đó lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn cụp mắt, nhìn vào cháo.
Trong ấn tượng, vào năm mười sáu tuổi quay về nhà họ Tề, cậu đã không được ai chăm sóc nữa.
Cơ thể cậu không tốt, sinh bệnh là một chuyện rất đỗi thường xuyên.
Tang Gia Ý biết, thời điểm cậu ở đấy, người nhà họ Tề rất cự nự, cậu nán lại cũng chẳng tự nhiên, cho nên lúc vào cấp ba, cậu liền dứt khoát xin ở nội trú.
Hơn mấy lần sinh bệnh đều là một mình chịu đựng trong phòng ngủ, thỉnh thoảng gặp được bạn cùng phòng tốt bụng chăm sóc một lát.
Nhớ có một lần cậu sinh bệnh ngay dịp tết nguyên đán, bạn cùng phòng đều đã trở về nhà.
Cậu nằm trên giường ký túc xá sốt cao, đầu óc không tỉnh táo, cả một ngày trời, chẳng có gì để ăn.
Chỉ là lúc chợt nghe thấy tiếng pháo hoa náo nhiệt tưng bừng ở bên ngoài, cậu căng mí mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, lại nhắm hai mắt lại.
Đầu khó chịu, dạ dày cũng đau, cả người không có chỗ nào là thoải mái.
Khi đó thật sự quá đau, cũng là lần đầu tiên cậu tủi thân không chịu nổi, cậu đã gọi điện thoại cho ông nội.
Cụ thể nói cái gì thì cậu không nhớ lắm, chỉ biết sau khi bản thân tỉnh táo lại, ông nội gọi điện thoại cho cậu.
Ông cụ khóc rồi nói -- phải đón Hựu Hựu về nhà.
Tang Gia Ý biết, đương nhiên là không thành công.
Ông nội vừa thêm tuổi, cả cuộc đời không cách nào rời khỏi trấn nhỏ, Tang Gia Ý lo ông tới thật.
Cậu bèn nói dối.
Cậu nói, ba mẹ và anh trai cũng lo lắng cho cậu, hôm nay sẽ tới đón cậu về nhà, dỗ rất lâu, ông cụ mới yên tâm lại.
Sau khi cúp điện thoại, Tang Gia Ý ngơ ngác suy nghĩ, ông nội...... khóc rồi.
Vì thế cậu ảo não rất lâu.
Bắt đầu từ khi đó, cậu càng thận trọng hơn, không kể mảy may tí đau khổ nào với ông nội Tang, nuốt toàn bộ tủi thân vào trong bụng mình.
Về sau, trong lúc thường xuyên sinh bệnh, luôn có chút tới vừa nhanh vừa bất thình lình lại không cách nào dự đoán trước.
Bình thường mỗi khi bệnh cứ ngủ mê man cho qua, đầu óc hỗn loạn không biết trời đất, vừa tỉnh lại rồi mở mắt ra, cậu liền nghĩ --
Hú ye, cậu vẫn có chút sức chống cự đấy chứ, cơ thể nào có yếu như vậy đâu, ngủ một giấc là khỏe re, không chết được.
“Khả năng tiêu hóa bây giờ của em không tốt lắm, trước tiên chúng qua đừng ăn quá nhiều, đợi lát nữa đói rồi thì lại nói với tôi, được không hử?”
Tang Gia Ý bị giọng nói của Giản Tế kéo thần trí về, cậu liền cảm thấy có người đang rất cẩn thận lau miệng cho cậu.
Tầm mắt cậu rơi vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Giản Tế, con ngươi đen như mực của đối phương rất nghiêm túc, biểu cảm dịu dàng.
Tang Gia Ý đã từng thấy dáng vẻ lạnh lùng ngoan lệ của người đàn ông này, thế nhưng lúc này đây rất đỗi ôn nhu, dường như chăm sóc cậu là một chuyện hết sức quan trọng.
Cậu nhớ tới.
Trong bóng đêm tĩnh lặng tối hôm qua, dưới ánh đèn vàng ấm áp, một giọng nói trầm thấp và ôn nhu khe khẽ vang lên bên tai cậu: “Sau này tôi dỗ em.”
Giờ khắc này, bức tường ranh giới của Tang Gia Ý đến đây sụp đổ, cậu không cần kiên cường chống đỡ nữa, cũng không cần tự vỗ về bản thân trong đau khổ.
Cuối cùng cậu cũng có thể thẳng thắn thừa nhận, cơ thể mình thật sự không hề tốt.
Cậu cần được chăm sóc.
Được Giản Tế chăm sóc.
Cậu nhẹ nhàng mở miệng: “Được ạ.”
“Muốn ngủ thêm một lát không?”
Tang Gia Ý lắc đầu: “Đã ngủ lâu lắm rồi.”
Giản Tế bỗng nghĩ tới gì đó, anh hỏi: “Sinh nhật những năm trước trải qua như thế nào?”
Tang Gia Ý sửng sốt, thực ra cậu không muốn nói lắm, nhưng mà cậu không muốn giấu diếm Giản Tế.
“Bởi vì chung một ngày sinh nhật với Tề Tu Du, cho nên đều phải trải qua cùng nhau, ban ngày sẽ cùng đi ăn cơm trưa, ăn...... bánh kem dâu tây, buổi tối sẽ có một bữa tiệc long trọng.”
Giản Tế biết chuyện này, ai cũng biết người nhà họ Tề nuông chiều đứa con nhỏ, tiệc sinh nhật năm nào cũng làm lớn, chỉ là đứa con nhỏ trong mắt mọi người không phải Tang Gia Ý, mà là Tề Tu Du ai ai cũng biết.
“Tôi không thích chỗ kiểu đó, cho nên lần nào cũng nán lại trong phòng, tự chơi.”
Đôi khi, cậu sẽ nằm nhoài trên bay window, nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh, sau đó lại bắt đầu nhớ đến phong cảnh sông ngòi xinh đẹp bên ngoài bay window trong căn phòng ở thành phố Tô.
Thế nhưng nơi này chẳng có gì đẹp, hướng của căn phòng không tốt lắm, từ bay window nhìn ra, là bóng cây trùng trùng điệp điệp, lúc gió đêm thổi lay động, thậm chí còn hơi đáng sợ.
Ngắm lâu rồi cũng sẽ ngơ ngẩn nghĩ, trong căn phòng của Tề Tu Du có thể nhìn thấy vườn hoa đằng sau rất xinh đẹp, thậm chí còn có thể ngửi được hương hoa dày đặc.
Nhưng Tang Gia Ý cũng không thèm tính toán chi li, bởi vì chỉ có kém không nhiều lắm mới là “chi li”, chứ đối đãi chênh lệch giữa hai bọn họ thì mắt thường cũng thấy rõ ràng.
Cũng chỉ có Tề Tu Văn và Tề Lỗi tự cho là công bằng.
Khuỷu tay Giản Tế chống lên mặt giường, gần như là nằm nghiêng trên giường, tư thế thoạt nhìn thảnh thơi, cách Tang Gia Ý cũng rất gần.
Nghe vậy anh vươn tay chạm chạm vào sườn mặt Tang Gia Ý rất dịu dàng.
“Thích vườn hoa hả?”
Tang Gia Ý ngơ ngác nhìn về phía Giản Tế ở bên cạnh, lúc này cậu mới cảm thấy, những suy nghĩ trong lòng ban nãy đã không tự giác thổ lộ ra mất rồi.
Tang Gia Ý không nói chuyện, Giản Tế cũng không buộc cậu đưa ra đáp án, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
“Sinh nhật năm nay chúng ta vui vẻ trải qua, tôi mời em xem kịch được không?”
Tang Gia Ý hiếu kỳ: “Xem kịch ạ?”
Nghĩ đến chuyện mình giao cho Đường Trạch Vũ, ý cười trong mắt Giản Tế sâu thêm.
Sau đó anh né tránh con ngươi trong veo đơn thuần của Tang Gia Ý, ác ý lạnh lùng lan tràn nơi đáy mắt:
“Ừ, vở kịch hay vừa ra.”
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giản tổng: Sinh nhật năm nay chỉ cho Hựu Hựu cười, người khác khóc hết cho tôi!