Sinh nhật của Tang Gia Ý là ngày 19 tháng 2, vừa hay là tiết Vũ Thủy[1] năm nay.
Vũ Thủy, tiết khí thứ hai trong hai mươi tư tiết khí.
[1] Tiết Vũ Thủy chính khoảng thời gian sau khi mùa đông kết thúc, những cơn mưa nhỏ li ti xuất hiện rồi sau đó không khí dần ấm lên và xuất hiện mưa nhiều hơn.
Lúc ấy Tang Gia Ý vẫn còn đang nhỏ giọng làu bàu với Giản Tế: “Tiết Vũ Thủy à, vậy không tốt lắm, không thích tiết Vũ Thủy.”
Giản Tế bảo: “Ai nói, sau lập xuân vạn vật hồi sinh, mưa xuân quý như dầu, tiết Vũ Thủy là ngày tốt không thể tốt hơn.”
Vừa nghe Giản Tế nói như vậy, Tang Gia Ý liền không phản bác nữa.
Chỉ cảm thấy, hình như đó là quả thực là ngày rất tốt.
Mặc dù là Vũ Thủy, nhưng thực tế ngày 19 tháng 2 hôm đó là một ngày nắng to.
Đôi khi ban đêm đi ngủ Tang Gia Ý sẽ quên kéo kín rèm cửa sổ, đêm qua chính là như vậy, nửa bên rèm mở toang hoác.
Ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào bên trong, lại bị đồ dùng trong phòng cắt thành đủ loại hình dáng.
Ngay thời điểm nắng vàng rực rỡ đậu lại trên mặt Tang Gia Ý, dường như mắt cậu hơi bị chói, không nhịn được mà lật mình trốn vào trong chăn.
Rề rà một hồi cậu mới có chút lười biếng bò ra khỏi chăn.
Cậu nhìn lớp sương mịn của máy tạo độ ẩm phun ra, bởi vì ánh mặt trời giữa không trung mà hình thành nên một cầu vồng nhỏ sáng lạn.
Trong không khí mù mịt hương hoa chanh nhàn nhạt, mấy hôm trước dì đem chăn đi phơi nắng, chăn vừa bồng bềnh lại mềm mại.
Rõ ràng cũng chả làm cái gì, nhưng Tang Gia Ý lại cảm nhận được niềm hạnh phúc an yên và thản nhiên.
Vừa mở mắt, tâm trạng tươi sáng đã theo tới.
Cậu nghĩ, Giản Tế nói đúng rồi, hôm nay là ngày tốt.
Thế nên, Tang Gia Ý trèo xuống giường, nhanh chóng tự đánh răng rửa mặt, sau đó chuẩn bị đi tìm Giản Tế -- muốn, đòi, quà!
Toàn bộ bên trong căn phòng đều được trải kín thảm lông ngắn dày dặn, cho dù đi chân trần, cũng sẽ không thấy lạnh.
Giày cậu cũng chẳng kịp mang, đã chạy “vù vù vù” ra ngoài.
Vừa kéo cửa --
!!!
Tang Gia Ý sững sờ tại chỗ, trên mặt đất trước cửa dựng một bó hoa -- là hoa hồng xanh* Scotland.
(*) Ở đây là màu xanh lá.
Một bó hoa lớn được bọc trong giấy gói màu xanh lá đậm kèm dòng chữ tiếng Anh, đóa hoa đua nhau nở rộ, bên trên dính bọt nước lóng lánh, xem ra vô cùng kiều diễm.
Từng nhành hoa mang sắc trắng bên dưới, từ dưới lên trên, dần dần nhuộm thành màu xanh biếc, mang theo sinh mệnh lực nồng đậm.
Nhưng thứ chân chính khiến cậu sững sờ tại chỗ là, trên tấm thảm trải sàn bên cạnh bó hoa, một bé mèo sữa lông xù đang nằm sấp, dưới đệm thịt nho nhỏ, còn đang chặn một tấm thiệp be bé.
Bộ dáng buồn ngủ rõ ràng đến cái đầu cũng không nhấc lên nổi, nhưng vẫn bị ép ra đây buôn bán.
Tang Gia Ý không nhịn được bật cười, xem ra có người đã tặng quà sinh nhật cho cậu thành công rồi.
Bé mèo con này thoạt nhìn quá nhỏ, rất mỏng manh.
Tang Gia Ý dè dặt cẩn thận bế nó lên, sau đó động tác dịu dàng ôm vào trong ngực.
Hình như là cảm nhận được nguồn nhiệt, mèo con kêu một tiếng rất khẽ, tiếp đó ỷ lại rồi thân mật cọ cọ cái cổ của Tang Gia Ý.
Trái tim Tang Gia Ý nháy mắt hóa thành một cục, lúc này cậu mới nhặt tấm thiệp được gấp lại lên.
Trong phút chốc, đầu mũi Tang Gia Ý ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng, chẳng biết là mùi từ bó hoa trên mặt đất kia, hay là mùi của tấm thiệp này.
Cũng không rõ vì sao, Tang Gia Ý đột nhiên cảm thấy trái tim của mình đập rất nhanh.
Ngón tay cậu hơi động đậy, lật tấm thiệp đó ra, đập vào trong mắt là kiểu chữ đại khai đại hợp đẹp đẽ quen thuộc --
Vườn còn chưa kịp xây xong, nhưng hoa đã không chờ nổi mà chạy tới bên em trước một bước
Hoa nói, tới bên em rất vui vẻ
Giản Tế nói, anh ta cũng vậy
Hựu Hựu, sinh nhật vui vẻ.
Trong nháy mắt Tang Gia Ý ý thức được gì đó, cậu xoay người chạy đến chỗ cửa sổ sát đất trong phòng, sau đó liền trông thấy trên khoảng đất trống ở dưới lầu trước kia, có công nhân đi tới đi lui đang khai hoang thổ địa.
Ngay chỗ cửa sổ sát đất trong phòng này của cậu, hướng mặt trời mọc lên từ đây.
Nhìn ra xa là hồ nhân tạo óng ánh sóng nước, nhìn gần sẽ là vườn hoa được xây dựng, có lẽ vào mùa xuân sắp tới, nơi đây đã là một mảnh rực rỡ sắc màu.
Toàn bộ mỹ cảnh đều tập trung vào mảnh đất trời nhỏ bé chốn này của cậu.
Song giờ phút này, phong cảnh đẹp nhất lại chính là người đàn ông mặc quần áo ở nhà thoải mái, đang đứng trong vườn hoa.
Hình như là công nhân có chỗ không được chắc chắn lắm, đang trưng cầu ý kiến của anh.
Ánh dương quang tươi đẹp che phủ một vầng sáng ấm áp mơ hồ lên anh, vẻ mặt anh hơi lộ ra lãnh đạm nói chuyện với người công nhân bên cạnh.
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt ở trên lầu, Giản Tế nghiêng người ngẩng đầu nhìn qua, liền trông thấy Tang Gia Ý bên cửa sổ.
Cũng ngay trong chớp mắt này, Tang Gia Ý thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh lập tức tan biến chẳng còn gì, giống như ánh dương đằng sau anh, mang theo ấm áp mà vẫy tay với cậu.
Tang Gia Ý chợt cảm thấy máu huyết nơi trái tim hóa thành nước có ga, trong khoảnh khắc mở nắp, mỗi một bọt khí nho nhỏ vừa trào dâng lại vỡ ra, tùy tiện nhảy nhót, mang theo một cảm giác ngứa ngáy không có quy luật.
Hốc mắt cậu bỗng dưng hơi nóng.
Giản Tế nói, tới bên cậu, anh rất vui vẻ.
Cũng sẽ có người vì sự ra đời và tồn tại của cậu mà cảm thấy vui vẻ, vả lại còn dày công chuẩn bị quà tặng.
Tang Gia Ý nhẹ nhàng đặt mèo con vào một chỗ an toàn, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng.
Vào lúc nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, Giản Tế đã xoay người lại, anh liền cảm thấy người nọ tới cùng một trận kình phong, vọt vào trong lồng ngực anh.
Giản Tế trực tiếp sững sờ tại chỗ, nhưng vẫn vô thức tiếp được người.
Tang Gia Ý ôm chặt cứng cổ của anh, gần như là cả người đều treo trên thân Giản Tế.
Cậu chôn mặt vào chỗ hõm vai ấm áp của anh, thanh âm rầu rĩ: “Cảm ơn anh.”
Trong mắt Giản Tế hiện lên ý cười, sau đó ở trước mặt người, nói lại một lần: “Hựu Hựu, sinh nhật vui vẻ.”
“Em thích quà không?”
Tang Gia Ý gật gật đầu: “Thích ạ, rất thích.”
Giản Tế mỉm cười: “Thích hoa, hay là thích mèo?”
Lúc này Tang Gia Ý mới ngẩng khuôn mặt từ cổ của anh lên, đôi con ngươi sáng long lanh nhìn anh: “Thích hết ạ, thích nhất là bên trong tấm thiệp đó, anh nói, tới bên tôi rất vui vẻ.”
Giản Tế vươn một bàn tay sờ sờ mặt cậu: “Đúng vậy, rất vinh hạnh được tới bên em.”
Giờ đây Tang Gia Ý mới bất tri bất giác cảm thấy ngượng ngùng, đặc biệt là khi công nhân bên chỗ đất trống cứ thường hay phóng ánh mắt tò mò lên người cậu.
Cậu vùng vẫy, muốn xuống khỏi người Giản Tế, Giản Tế không buông tay, trực tiếp mang người tiến vào trong phòng, đặt người lên sô pha.
Sau đó dùng thảm bọc lấy cả người lẫn chân.
Anh nửa ngồi xổm trước mặt cậu: “Mấy ngày trước bị bệnh có phải đã đồng ý gì với anh rồi không?”
Tang Gia Ý nhìn anh đăm đăm: “Sẽ chú ý cơ thể.”
“Thế tại sao còn chạy chân trần ra ngoài?”
Tang Gia Ý tịt ngòi, sau đó cẩn thận câu lấy ngón tay Giản Tế: “Sinh nhật của tôi, anh cũng muốn dạy dỗ tôi à?”
Giản Tế không nhịn được mà giương khóe môi: “Em cũng toàn ngoan ngoài miệng.” Nói xong, anh lại hỏi, “Đã nghĩ ra sẽ chọn tên gì cho Miên Miên số 2 chưa?”
Lúc nghe thấy “Miên Miên số 2”, cả người Tang Gia Ý sững sờ trong phút chốc.
Trong ấn tượng của cậu, hồi ức về cái tên Miên Miên này đã rất xa xôi, cậu cũng đã lâu không có gọi Miên Miên rồi.
Thời điểm cậu đang chuẩn bị hỏi đối phương làm sao biết đến sự tồn tại của Miên Miên, ngay sau đó, dường như là cái công tắc nào đó mở trễ.
Toàn bộ ký ức hôm sinh bệnh đó kéo nhau trở về, cậu nhớ ra rồi.
- - Nhớ ra bản thân vừa khóc vừa ba hoa, còn gọi bác sĩ gia đình là Dung ma ma.
Trong nháy mắt, hơi nóng từ chỗ cổ cậu bắt đầu chậm rãi lan tràn, Tang Gia Ý không nhịn được vươn hai tay bụm lấy đôi mắt của bản thân, dường như không muốn đối mặt với sự thật.
Giản Tế nhìn dáng vẻ này của cậu, không nhịn nổi mà nhướng lông mày: “Nhớ ra gì rồi?”
Biết đối phương lại đang trêu chọc mình, Tang Gia Ý chầm chậm bỏ tay xuống, con ngươi sáng long lanh nhìn anh.
Nhỏ giọng: “Meo.”
Ấn đường Giản Tế giật dữ dội.
Hôm bị bệnh đó, Tang Gia Ý nhớ tới Miên Miên, sau đó công tắc nói về Miên Miên liền bắt đầu từ đây.
“Mỗi lần lúc tôi đi ngủ, Miên Miên đều thích chui vào trong lòng tôi, không ôm ngủ là nó sẽ ồn ào.”
“Mèo khác đều sợ tắm rửa, nhưng Miên Miên không sợ, lúc sấy lông cho nó cũng ngoan nữa.”
“Miên Miên......”
“Miên Miên...... Miên Miên đâu?”
Nói rồi lại nói, cuối cùng cậu bắt đầu khóc loạn, cả người vùng vẫy phải dậy đi tìm Miên Miên.
Lúc đấy cậu vẫn đang truyền nước biển, Giản Tế giật cả mình, vội vàng ấn người cậu lại.
“Tôi tìm thấy Miên Miên rồi, tìm thấy Miên Miên rồi.” Giản Tế vội dỗ cậu.
Hai mắt đẫm lệ của Tang Gia Ý nhìn anh mông lung: “Miên Miên ở đâu?”
Giản Tế bất chấp khó khăn: “...... Ở, ở trong mộng của em.”
Tang Gia Ý sững sờ nhìn anh, sau đó “oa” một tiếng khóc đến lợi hại.
Lần đầu tiên Giản Tế dỗ Tang Gia Ý kết thúc bằng thất bại, tay chân có hơi luống cuống.
Cố tình tiếng khóc của cậu dần dần nhỏ lại, nhưng sau đó liền lẳng lặng rơi từng giọt từng giọt như viên ngọc trai.
Trái lại còn khiến cho tim gan phèo phổi người ta đau hết cả lên.
Giản Tế trầm mặc một hồi, cuối cùng dường như là cùng đường tuyệt vọng rồi, mặt mày không chút thay đổi mở miệng: “Meo.”
Thật thần kỳ, Tang Gia Ý được trấn an rồi.
Ánh mắt cậu trì độn dừng lại trên mặt Giản Tế, giọng nói rất nhỏ: “Ban nãy tôi không nghe rõ.”
Trong nháy mắt đó, thậm chí Giản Tế còn hoài nghi Tang Gia Ý cố tình, nhưng anh vừa cúi đầu nhìn, người vừa ngoan vừa mơ màng nhìn anh, vẫn đang nước mắt lưng tròng.
Giản Tế ép hơi rất thấp rồi mở miệng lần nữa: “Meo.”
Nhưng Tang Gia Ý không sợ anh, cả người cậu cắm trong lồng ngực Giản Tế, thút tha thút thít oán giận: “Miên Miên không có kêu dữ như thế.”
Quả thực là Giản Tế bị quấy đến mức chẳng còn cách nào khác, anh hít sâu một hơi, âm sắc ôn hòa lại: “Meo.”
“Có thể kéo dài giọng ra một chút không? Miên Miên rất biết làm nũng.”
“......”
Đợi không thấy động tĩnh, Tang Gia Ý liền ngẩng mặt lên nhìn anh ngơ ngác, đuôi mắt đuôi mày cụp xuống, mang theo chút thất vọng.
Cái bộ dạng này trông quá đáng thương, phảng phất như ai không đồng ý yêu cầu của cậu thì không được ân xá.
“......”
“Meo~”
Tang Gia Ý hài lòng rồi, cũng ngoan lại.
-
Rất rõ ràng, bây giờ Tang Gia Ý đã nhớ lại toàn bộ sự việc vào tối hôm đó.
Cảm giác được khuôn mặt người đàn ông đều đã đen lại, Tang Gia Ý cười trộm một cái, sau đó nhích chậm qua bên cạnh.
Giản Tế đã nhận ra động tác nhỏ của cậu, nắm lấy mắt cá chân cậu, kéo Tang Gia Ý quay lại một phen.
“Trốn cái gì?” Giản Tế tóm thắt lưng cậu, “Đáng nhẽ em quên rồi thì thôi, nhưng giờ em nhớ lại rồi, vậy tôi có nên phạt em không?”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi mà.” Tang Gia Ý gần như đem chuyện này trở thành kim bài miễn tử.
Quả nhiên, Giản Tế thỏa hiệp thu tay về, anh cười ra tiếng, nhìn cậu từ trên cao xuống:
“Hựu Hựu, một năm có 365 ngày, để tôi xem 364 ngày còn lại em tìm được lý do gì.”
Tang Gia Ý liền tựa nửa người trên sô pha rồi cười, sau đó vươn hai cánh tay qua chỗ người ta: “Chúng ta đi xem Miên Miên số hai nha.”
“Muốn ôm?”
Tang Gia Ý lắc lắc đôi chân trần: “Anh nói rồi, phải chú ý cơ thể, không thể đi chân không.”
Giản Tế chưa từng đối đãi với tổ tông sống như thế này, anh cam chịu số phận ôm lấy người, đi lên trên lầu.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giản tổng: Ngủ đi, trong mơ gì cũng có.
Hựu Hựu: Oa (khóc to) (chờ xem chờ xem)
- ------------------------
* Hoa hồng anh Giản tặng nè
Vì chương này ngọt qué nên tui đã siêng năng chăm chỉ đấy =))), cuối tháng tui đi đu concert rồi nên chắc sẽ đăng chương mới hơi lâu nha.