Tang Gia Ý không biết ước chừng đã có bao nhiêu ngày không ăn bữa tối cùng Giản Tế.
Chỉ biết lúc ăn tới mấy món làm cho cậu, cậu cảm thấy tất cả những thứ bên ngoài đều chẳng bì nổi với của anh.
Một tay Giản Tế chống đầu, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn ăn cơm trước mặt mình của Tang Gia Ý, trong lòng mềm đến kỳ cục.
Nhất thời, anh chỉ muốn nói tiếng cảm ơn với Giản Húc.
Vậy trước tiên không tống cậu ta đi nữa.
Ăn tối xong, Tang Gia Ý quay về phòng, Miên Miên đang ngủ say o o bên gối đầu của cậu.
Dáng vẻ của nó đã không còn là một bé mèo sữa tròn tròn lúc trước nữa, hình thể đã lớn thành một chú mèo thành niên xinh đẹp.
Tang Gia Ý nằm nhoài lên giường, chống cơ thể nhẹ nhàng sờ đầu và cằm của Miên Miên, dường như là thoải mái, mèo con phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Cậu không khỏi nhớ đến dáng vẻ ban nãy của Giản Tế lúc mình nói sau này đều sẽ quay về ăn cơm, hình như anh rất vui vẻ.
Nhớ tới đây, Tang Gia Ý nhịn cười lăn lộn trên giường một chút, bản thân cậu hình như cũng vui lắm.
Không hiểu trước đây mình bướng cái gì, lại bướng với ai.
Sau khi không tự ép mình như thế nữa, cậu thật sự nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Ôm ấp loại tâm tình sung sướng này, Tang Gia Ý dần dần chìm vào giấc chiêm bao.
Một tuần kế tiếp, Tang Gia Ý nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ bên đó của giáo sư Lý với hiệu suất rất cao, sau đó sau khi không cần lên trường nữa, cậu lại khôi phục tác phong thường ngày.
Giữa đó còn cùng Giản Tế đến Voice một chuyến.
Mặc dù không tính là chuyện gì lớn, nhưng Tang Gia Ý cứ cảm thấy Lộ Dương khi có khi không quan sát cậu, chính xác hơn là đang theo dõi và đánh giá cậu với Giản Tế.
Không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhưng may mắn, kịch bản của《Nguyệt Thượng Mi Sáo》đã hoàn thành kết cục, Tang Gia Ý không cần đến Voice nữa.
Vốn ban đầu, vì có thể Tang Gia Ý sẽ phải đến Voice thường xuyên, nên Giản Tế mới quyết định đến hiện trường thu âm.
Chỉ là không ngờ trái lại Tang Gia Ý chẳng đi được mấy ngày.
Cho dù là nghề phụ, Giản Tế cũng không hề cư xử tùy tiện.
Hôm nay anh vẫn một mình đi đến Voice.
Hôm nay cũng chuẩn bị thu xong hết kỳ thứ nhất của《Nguyệt Thượng Mi Sáo》, về phần kỳ sau, cần phải xếp lịch lần nữa.
Một mình Tang Gia Ý rúc trên sô pha ở phòng khách, đang nghĩ lần này đi làng du lịch Nam Giao có cần gọi Vu Tranh hay không.
Trước đó cậu đã hỏi qua Giản Tế, anh nói cậu quyết định là được.
Vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Vu Tranh, tiếng chuông di động đã vang lên.
Thấy hai chữ “Vu Tranh” bừ bự trên màn hình, cậu chỉ cảm thấy khéo ghê.
“Ngư Ngư à.” Tang Gia Ý bắt máy.
“Tang Tang, Tang Tang, coi Weibo.” Giọng Vu Tranh vội vã, “Thầy Vũ Tế bất ngờ lộ mặt kìa!”
Tang Gia Ý sửng sốt, sau đó cúp điện thoại lên Weibo xem.
Quả nhiên chuyện này cũng lên hotsearch rồi --
#Diện_mạo_của_Vũ_Tế
Theo sau là một chữ BẠO viết hoa.
Nếu như mọi khi, một diễn viên phối âm bình thường cũng không đến mức gây ra chấn động cỡ này, chẳng qua trước đây Vũ Tế vẫn luôn thần bí quá mức, quần chúng vốn có lòng hiếu kỳ và mong muốn thăm dò cực mạnh đối với anh.
Chỉ là đối phương vẫn luôn bảo vệ rất tốt, cho nên có rất nhiều người cũng đã đoán mò, có thể người này thật sự chẳng đẹp đúng không, cho nên mới giấu kỹ như vậy.
Nhưng ngẫm lại, căn bản chỉ là diễn viên phối âm, vậy chỉ cần quan tâm tới giọng là được rồi.
Thế nên lần lộ mặt này loáng cái đã gợi nên sự chú ý của mọi người.
Tang Gia Ý sửng sốt nghĩ ngợi, khuôn mặt đó của Giản Tế...... quả thực xứng với một chữ “BẠO“.
Cậu vội vàng nhấn vào trong hashtag, thứ xuất hiện trên cùng chính là một video.
Là anh Ngưu Mã đang ngồi trong phòng thu phát livestream, hết thảy bắt đầu đều rất bình thường.
Fan đang ngồi chọc ghẹo anh ta, tám chuyện cùng anh ta, đạn mạc rất hài hòa.
Chỉ là về phía bên kia, camera máy tính vừa hay có thể quay tới bên ngoài, cánh cửa siêu lớn của phòng thu âm mở rộng, đôi khi còn có thể nhìn thấy nhân viên công tác tới lui.
【Ồ, Tiểu Ngưu Mã, anh dịch dịch camera qua bên cạnh được hem?】
【Tui cũng thấy rồi, đẹp trai quá! Tiểu Ngưu Mã, xoay camera đi!!】
Tiểu Ngưu Mã trông thấy lời của các cô, vô thức ngoảnh đầu nhìn qua đó, nửa người chắn camera của anh ta lập tức di chuyển toàn bộ, cả khung cảnh bên ngoài đều rõ mồn một.
Vũ Tế ở cửa hình như đang từ phòng thu nào đó đi ra, vừa hay bị An An gọi lại ngay chỗ này, hai người đang nói chút gì đó.
Thời tiết đã dần ấm, người đàn ông mặc một chiếc sơ mi trắng thuần sạch sẽ, tay áo xắn lên mấy lớp, quần đen giày trắng.
Phong cách hưu nhàn thoải mái hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác, giống như học trưởng bạch nguyệt quang trong khuôn viên đại học được rất nhiều người sùng bái.
Tướng mạo tuấn tú, dáng người cao ngất, chỉ nhìn qua camera, phong thái và khí chất bày ra cũng đủ để mê hoặc kẻ khác.
【Vãiiiiiiiii đẹp trai thế, nói tui biết người đàn ông đó là ai với?!!】
【Tiểu Ngưu Mã, nói em biết đi!!! Là thầy CV mới ạ?】
【Mặc kệ, cho dù ảnh phát âm không rõ[1], cho dù ảnh không phân biệt nổi thẳng hay uốn lưỡi, cho dù ảnh nói chuyện ngọng đớt, tui vẫn sẽ iu ảnh!!】
[1] Gốc là 塑料普通话: tiếng phổ thông plastic, dùng để mô tả trình độ tiếng phổ thông kém, hoặc nặng giọng địa phương.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt ở bên này, anh nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Ngưu Mã, lại giống như đối diện với tầm nhìn của camera.
Tất cả mọi người có thể thấy rõ chính diện của anh.
Trong lúc nhất thời, đạn mạc trên livestream tăng vọt, loáng cái mọi người đã kích động cả lên.
Giản Tế không chú ý tới Tiểu Ngưu Mã đang livestream, chỉ gật gật đầu với anh ta, chào hỏi.
Người vừa chuẩn bị đi, Tiểu Nguyệt đằng sau hình như tìm anh có việc, vội vội vàng vàng gọi một tiếng: “Thầy Vũ Tế, thầy Vũ Tế, đợi đã.”
Giản Tế bèn dừng bước chân, quay đầu qua.
Âm thanh cùng phản ứng của người đàn ông cũng đều được camera và thiết bị thu âm phát ra.
“Đệt đệt đệt đệt đệt!!!” Tiểu Ngưu Mã xoay người rút dây ra, màn hình máy tính tối đen trong chớp mắt.
Phản ứng dữ dội của anh ta dẫn đến sự chú ý của ba người ngoài cửa, Tiểu Ngưu Mã ôm đầu muốn chớt.
“Trời ơi! Tiểu Nguyệt, vì sao cô phải gọi thầy Vũ Tế chứ?!!!”
Tiểu Nguyệt: “?? Anh đang nói cái thứ gì vậy?”
Tiểu Ngưu Mã chỉ cảm thấy cuộc đời hết hy vọng, có phải anh ta sẽ không thể lăn lộn trong cái giới này nữa hay không?
Anh ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đối diện với ánh mắt thanh lăng của Giản Tế.
“À ừm...... thầy Vũ Tế......”
Giản Tế liên tưởng đến động tác ban nãy của anh ta, hình như nghĩ tới gì đó, thanh âm bình tĩnh nói: “Vừa nãy cậu đang livestream?”
Tiểu Ngưu Mã người to cao một mét chín mấy hận không thể biến mất ngay tại chỗ, anh ta sợ hãi gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Nguyệt và An An cũng sửng sốt, vô thức nhìn về phía Giản Tế, ừm......
“Sau đó fan đã chú ý tới thầy Vũ Tế ở cửa, suy cho cùng thầy Vũ Tế lớn lên với khuôn mặt thế này.” Tiểu Ngưu Mã ôm đầu đau khổ, “Nếu là tình huống thông thường, thì coi như mọi người phát hiện ra một anh đẹp trai là được.”
Tiểu Ngưu Mã yếu ớt nhìn về phía Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt bỗng chột dạ dời tầm mắt ngó lên trần nhà, cô cũng ý thức được hẳn là tiếng gọi đó của cô ban nãy, đã hoàn toàn vạch trần thân phận của thầy Vũ Tế.
Sau khi Giản Tế nghe anh ta nói xong, gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Sau đó cúi đầu cầm di động liền rời khỏi.
Tiểu Ngưu Mã vừa áy náy vừa chột dạ: “Tôi còn tưởng thầy Vũ Tế sẽ xử tôi một trận cơ.”
An An giơ tay lên vỗ lưng anh ta một cái: “Thầy Vũ Tế có xử hay không thì chưa biết, nhưng tôi muốn xử cậu một trận rồi.”
-
Trong video bên kia của Tang Gia Ý, chỉ tới khúc sau khi chị Tiểu Nguyệt gọi một tiếng “thầy Vũ Tế”, đã bị anh Ngưu Mã rút dây rồi.
Nhưng mà sau khi Giản Tế nghe thấy Tiểu Nguyệt gọi anh, động tác quay đầu có tính chỉ hướng quá mạnh, lập tức khiến fan đoán ra, cho nên mới lên hotsearch.
Tang Gia Ý nhấn vào khu bình luận của video.
Không ra như dự đoán, toàn bộ đều là tiếng thét chói tai của fan.
【Trời trời trời! Thầy Vũ Tế lớn lên với nhan sắc thần tiên thế này á?!!】
【Tiêu rồi, hoàn toàn chớt chìm, ban đầu đã đủ thích rồi! Cuối cùng còn bắt mị phải thích thế nào nữa đây!】
【Người đàn ông này có còn khuyết điểm không vậy? Lớn lên đẹp trai thế này, giọng cũng xuôi tai như dị!】
......
Tang Gia Ý đọc từng cái từng cái, cảm thấy nếu cậu và Giản Tế không có quen biết đến mức như hiện tại, vẫn chỉ là fan nhỏ nọ chẳng có bất kỳ tiếp xúc nào trước đây, hẳn cậu cũng sẽ là một thành viên chít chít oe oe kêu loạn bên trong.
Tay cậu theo bản năng lướt xuống dưới, mím môi có chút mất hứng -- thiệt nhiều người gọi anh ấy là ông xã.
Nghĩ như vậy, Tang Gia Ý bèn đổi sang tài khoản Weibo phụ của bản thân, chuyển phát cái bình luận nào đó dưới video kia, nghiêm túc đánh chữ:
【Ba cộng một V: Anh ấy không phải ông xã của mấy người! // Trang sức nhỏ của Vũ Tế lao tư: AAAAAA Tui lập tức hi ông xã ơi!】
Rất nhanh đã có người trả lời cậu:
【Cậu quản nhiều quá vậy??】
【Tôi cứ gọi cứ gọi, ông xã ơi ông xã ơi! (Siêu lớn tiếng)】
【Càng muốn gọi nè! Cậu thích thì gọi cùng bọn tôi đê~ mọi người đều là anh chị em! Độc chiếm làm cái gì!】
Tang Gia Ý nằm ngửa trên sô pha, tức tới mức “ha” một tiếng.
Hiu hiu hiu ai làm anh chị em với mấy người!
Đáng ghét!
Trong lúc nhất thời ngay cả cửa có người vào cũng không chú ý tới.
Tang Gia Ý dứt khoát khóa tắt màn hình di động, mắt không thấy tim không đau, sau đó nhắm mắt có chút buồn bực lăn một vòng.
Thậm chí cậu cũng quên luôn mình vẫn còn đang nằm trên sô pha, lúc lăn được một nửa, đột nhiên cảm thấy nửa bên người mình treo lơ lửng, nhưng quán tính cũng có phần không chộp được.
Đằng nào thảm lông xù trải sàn rất dày, cho dù ngã ắt hẳn cũng không đau lắm.
Ngay vào lúc Tang Gia Ý cam chịu số phận bản thân sắp bổ nhào xuống mặt đất, một bàn tay lớn ấm áp ôm lấy thắt lưng cậu, người liền được vớt lên.
Tang Gia Ý mở to mắt đơ cả mặt, liền trông thấy Giản Tế nhịn ý cười ở trước mặt.
“Em đang nghĩ gì thế? Bực thành như vậy.”
Tang Gia Ý không thèm quan tâm bàn tay đang ôm thắt lưng mình của anh, ngồi xếp bằng trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nhòm Giản Tế.
Sau một hai phút, lúc Giản Tế nhịn không nổi nữa phải mở miệng hỏi cậu, đã cảm thấy một đôi tay nhỏ hơi lạnh bưng mặt mình qua.
Tang Gia Ý di di bên trái mặt của anh, quan sát một chút, sau đó lại di di bên phải, ngắm nghía lần nữa.
Cuối cùng không chịu nổi tủi thân nói: “Sao anh không chịu bảo vệ tốt mặt của mình chứ.”
Giản Tế rất nhanh đã hiểu ra cậu nói gì, nhịn không được bật cười.
Sau đó Giản Tế kéo một tay của cậu xuống ủ trong lòng bàn tay cho ấm áp, một bên mở miệng: “Bây giờ em nhìn thử các nền tảng xã hội lớn lần nữa đi.”
Tang Gia Ý nhìn anh một cái, sau đó cầm di động bên cạnh lên, nhấn vào lần nữa.
Liền phát hiện hashtag mười lăm phút trước còn đang BẠO đã biến mất không còn, video trước đó của Tiểu Ngưu Mã cũng chẳng thấy.
Ngẫu nhiên có người lưu lại hình ảnh và video muốn đăng lên, chưa được bao lâu, hình ảnh và video cũng sẽ bay màu ngay.
Tang Gia Ý chậm rãi chớp mắt một cái, tìm kiếm Vũ Tế, cũng không ra bất kỳ hình ảnh nào liên quan đến anh, chỉ có một cái Weibo đăng lên vài phút trước.
Tình trạng này bây giờ, vẫn chỉ là fan nhỏ nọ chẳng có bất kỳ tiếp xúc nào trước đây, cậu hẳn cũng sẽ là một thành viên chít chít oe oe kêu loạn bên trong.
【Vũ Tế V: Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, thứ nhất tôi không phải nghệ sĩ, mặt mày và diện mạo thực ra có thể không cần thiết quan tâm quá nhiều. Thứ hai, có thể vì tôi là người truyền thống, trọng lượng của hai chữ “ông xã” quá nặng, cá nhân thấy đây là một xưng hô thân mật chỉ giành riêng, khẩn thiết mọi người đừng dùng xưng hô này gọi tôi nữa, cảm ơn mọi người trước.】
“Còn bực không em?” Giản Tế hỏi.
Tang Gia Ý vểnh vểnh khóe miệng: “Tôi mới không có.”
“Ừm.” Giọng của Giản Tế rất nhẹ, “Là vấn đề của anh, anh muốn bất kể cái gì cũng thông qua sự cho phép của em trước, cũng muốn mỗi một chỗ của anh đều thuộc về em.”
Tang Gia Ý thu tay về, cảm thấy mình giống như cố tình sinh sự, cậu ngượng ngùng nói: “Không phải vấn đề của anh ạ, lẽ nào tôi còn có thể che mặt anh lại, không cho anh ra cửa hay sao.”
Giản Tế cười thành tiếng.
Đứa nhỏ không được tự nhiên.
Trong không khí trầm mặc chốc lát, Giản Tế bỗng gọi cậu một tiếng.
Gọi thẳng tên: “Tang Gia Ý.”
Đối phương vừa gọi tên đầy đủ của mình, Tang Gia Ý liền có chút khẩn trương, cứ cảm thấy anh muốn nói chuyện gì lớn lắm hoặc...... chỉnh đốn người ta.
Giản Tế nhìn vẻ mặt rất chăm chú của cậu, anh hỏi: “Vì sao cảm xúc của em lại khác thường như vậy?”
Đợt trước Giản Tế cùng Diệp Trăn, Đường Trạch Vũ nói chuyện, vào thời điểm bọn họ hỏi thăm tiến độ.
Giản Tế tương đối có phần khổ não đáp: “Vẫn đang trong (giai đoạn) dụ dỗ.”
Khiến cho hai tên kia tuyệt tình cười nhạo.
Thực ra nếu như có thể, Giản Tế nào muốn giở mánh lới mập mờ này, anh cũng không định dùng cách này tiến hành trong thời gian dài.
Mập mờ đại biểu cho không chắc chắn, đại biểu cho đoán già đoán non, có lẽ nói nghiêm trọng hơn chút nữa, có thể còn kéo theo đau khổ, dễ khiến người ta chịu tủi thân.
Nhưng cố tình, Tang Gia Ý không thông suốt, cũng không nghĩ tới hướng đó.
Làm sao dụ dỗ người ta cho một chút tín hiệu rung động lại khó như thế chứ?
Nếu Tang Gia Ý chưa bao giờ cân nhắc về chuyện tình yêu này, Giản Tế trực tiếp lỗ mãng, kết cục nhất định là thảm thương.
Không chừng người còn trốn ác hơn.
Một câu trước đó, đã khiến anh đi sai một bước, kết quả rất tệ, kém cỏi vô cùng, làm cậu hoảng loạn, hối hận vô số lần.
Anh không dám tùy tiện hành động nữa, sợ mình gánh không nổi hậu quả.
Đường Trạch Vũ cứ cảm thấy sự việc không hề phức tạp như vậy.
Nhưng Giản Tế không phải người bình thường.
Thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, Tang Gia Ý cũng không bình thường.
Cậu lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không mấy hoàn chỉnh, thậm chí ở thời điểm còn nhỏ như vậy, môi trường sinh sống rất kém.
Bên trong tính cách trời sinh của cậu đã khuyết thiếu một thứ gì đó, có thể mạch não cũng không giống với người khác.
Giản Tế không biết sự thân mật dính người của cậu có phải được gây ra bởi tình yêu hay không.
Đường Trạch Vũ cười ra tiếng: “Này còn chả đơn giản à? Muốn thử xem một người có thích anh hay không, trực tiếp nhìn đối phương có ghen hay không là được ấy mà.”
Giản Tế cười lạnh một tiếng: “Biện pháp vứt đi.”
Anh từng ghen, từng khó chịu.
Đây chẳng phải cảm xúc tốt đẹp gì, anh không muốn để Hựu Hựu lĩnh hội.
Cho nên anh không muốn dùng cách này thăm dò.
Sau khi Diệp Trăn và Đường Trạch Vũ nghe thấy thì im lặng.
Diệp Trăn nói: “Tôi vẫn rất bái phục cậu đấy, cậu chưa biết yêu là gì, đã học xong một bước làm sao để yêu cậu ấy, tốt với cậu ấy trước.”
-
Giản Tế nhìn Tang Gia Ý, trong sự dụ dỗ và thăm dò cẩn thận, chỉ cần tóm được một chút xíu cảm xúc bất đồng của đối phương, một chút xíu thông suốt, anh liền biết nên làm thế nào.
Chẳng qua không ngờ rằng thời cơ để Giản Tế tóm được vậy mà lại là chuyện sơ sót ngoài ý muốn lần này.
Tang Gia Ý lắng nghe thanh âm vừa dài vừa chậm của đối phương, cậu cảm nhận được đối phương hỏi đến nỗi khẩn khoản.
Trong khoảng thời gian ngắn, không hiểu sao có chút nôn nóng.
Cậu vô thức vươn tay chạm chạm vào sườn mặt Giản Tế, ngây ngốc nói: “Chỉ là tôi có hơi không vui, bọn họ gọi anh như vậy, tôi không vui.”
Giản Tế thở phào nhẹ nhõm, anh cúi đầu vùi mặt mình vào trong lòng bàn tay của Tang Gia Ý rồi cọ cọ.
Tốt quá, hình như anh trông thấy ánh rạng đông rồi.
Buổi tối, sau khi hai người ăn cơm xong, Tang Gia Ý liền lên lầu.
Giản Tế ngồi trên sô pha một lát, cẩn thận hồi tưởng lại phản ứng ban ngày của Tang Gia Ý.
Trong lúc anh và Tang Gia Ý sống chung, đa phần thời gian là anh đơn phương chủ động.
Mà Tang Gia Ý có thể bị động tiếp nhận những thứ anh cho.
Thế nên ban nãy anh đã hỏi Tang Gia Ý cẩn thận: “Bình thường anh đụng vào em, em có bài xích không?”
Tang Gia Ý lắc đầu.
“Vậy em có thể tiếp nhận đụng chạm đến mức độ nào?”
Tang Gia Ý sửng sốt, không nói chuyện, bởi vì cậu phát hiện ngay lúc Giản Tế hỏi đến vấn đề này, nội tâm mình không hề có đáp án.
Mức độ nào?
Dường như cậu không biết điểm mấu chốt nằm ở đâu.
Từng ôm nhau ngủ, từng ngồi trên đùi đối phương, cậu đều không có cảm giác muốn bài xích.
Hình như là nhìn ra gì đó, Giản Tế không chấp nhất với lời giải đáp của cậu nữa, anh nửa ngồi xổm trước mặt Tang Gia Ý.
Tư thế này cho dù Tang Gia Ý muốn tránh né mà hạ tầm mắt xuống, Giản Tế cũng có thể bắt lấy cảm xúc trong mắt cậu.
Anh hỏi vấn đề mới: “Nếu như anh không làm cái gì hết, cứ như này ở trước mặt em, em có muốn chạm vào anh không?”
Bàn tay đặt bên sô pha của Tang Gia Ý hơi hơi cuộn tròn một chút, cậu vô thức rũ mí mắt, lại phát hiện thế này vẫn có thể đụng phải ánh mắt của Giản Tế.
Bèn dứt khoát nhìn thẳng vào con ngươi của đối phương, chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay hơi lạnh phủ lên ấn đường của Giản Tế, sau đó chầm chậm trượt xuống theo sống mũi cao thẳng.
Lúc đến tận đầu mũi, Tang Gia Ý nhéo một cái khe khẽ.
Sau đó thu tay về mỉm cười.
Giản Tế cũng cười.
Đối phương không nói chuyện, thế nhưng tất cả ngôn ngữ đều đã dùng động tác để giãi bày.
Dường như cậu đã xác định được một chút cái gì đó.
Chỉ một chút thế này, cậu đã có thể có phương hướng mới rồi.
Nghĩ như vậy, Giản Tế thu tầm mắt đặt ở cửa phòng trên lầu của Tang Gia Ý lại.
Anh lấy di động ra bấm một cuộc điện thoại từ danh bạ.
“A lô, luật sư Lý.”
“Giản tiên sinh, chào buổi tối.”
“Tôi muốn hỏi chút, nếu tôi muốn lấy chiếc nhẫn lục bảo đó của ông ngoại ra trước thời hạn, phải làm thế nào?”
-
Rất nhanh đã tới thời điểm Tang Gia Ý và Giản Tế muốn đến làng du lịch Nam Giao, cậu kêu Vu Tranh đi chơi cùng.
Tang Gia Ý ngồi trên ghế phó lái vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Chúng ta đi đón Ngư Ngư trước ạ?”
“Đường Trạch Vũ bên kia đi đón cậu ấy, chúng ta qua thẳng đó luôn.”
Tang Gia Ý “Ò” một tiếng, sau đó cúi đầu lướt di động.
Chuyện Vũ Tế lộ mặt đợt trước bởi vì xử lý quá nhanh, lại thêm cơ bản không phải hoàn toàn là nhân vật công chúng, cho nên gần như sau một ngày quần chúng đã chẳng quan tâm lắm.
Chỉ là vòng fan của Vũ Tế vẫn đang có rất nhiều người thảo luận như cũ.
Mặc dù ảnh của Giản Tế đăng lên sẽ bay màu, nhưng trên mạng có một vài thứ, nếu thật sự muốn lén lút truyền đi, cũng không phòng được.
Ít nhất là mọi người trong giới phối âm chú ý, đều biết thầy Vũ Tế lớn lên chẳng những không xấu, trái lại còn cực kỳ đẹp, là loại có thể trực tiếp mở một đường máu ở giới giải trí.
Tang Gia Ý nhìn thoáng qua Giản Tế bên cạnh, sau đó cẩn thận cúi đầu nhấn mở siêu thoại của CP Vũ Tản.
So với fan cá nhân của Giản Tế đều đang thổi phồng sự hoàn mỹ của Vũ Tế, đề tài thảo luận của fan CP và người bên ngoài có chút bất đồng.
【Có để ý thầy Vũ Tế nói không? Xưng hô thân mật giành riêng?? Có phải bất thường lắm không?】
【Bảo là xưng hô thân mật cũng thôi đi, còn thêm vào giành riêng...... cảm thấy có phải chính giữa lược bớt ba chữ “người nào đó” rồi đúng không】
【Tui cũng cảm thấy là ý “giành riêng của người nào đó” đấy......】
Tang Gia Ý nhìn mà gật gật đầu.
Là tui đó.
【Không mún đâu, tui mới ship CP Vũ Tản xong!】
【Ship thầy Vũ Tế và Tang Tử mới phải đạo nha, nếu thầy Vũ Tế nói người đó không phải là Tang Tử, anh ta chính là trai đểu! Hồi trước đùa giỡn bạn nhỏ trong livestream như vậy!】
【Đúng á, Weibo của hai người còn tương tác thường xuyên như vậy】
【Không tin lời đồn không truyền lời đồn, chưa tuyên bố thì mị không tin!】
【To gan phỏng đoán, mị cảm thấy “người nào đó” của thầy Vũ Tế nói là chỉ Tang Tử í?】
Tang Gia Ý gật gật đầu lần nữa.
Không sai, cũng là tui.
“Coi gì thế em?”
Thanh âm của Giản Tế bên cạnh đột nhiên vang lên, cơ thể Tang Gia Ý run lên, vô thức ấn tắt di động.
Nói chuyện vấp váp một chút: “Không có coi gì ạ.”
Giản Tế nhướng lông mày, nói: “Em biết chừng nào《Nguyệt Thượng Mi Sáo》phát sóng chưa?”
Đương nhiên Tang Gia Ý biết, cậu tung tăng: “Mai ấy ạ.”
Dù sao cũng là vật liệu mới của thầy Vũ Tế, Tang Gia Ý vẫn luôn rất chờ mong.
Mặc dù hồi trước ở hiện trường đã nghe đối phương thu âm rồi, nhưng thành phẩm làm ra trải qua tổ chế tác chuyên nghiệp, cảm nhận nghe vào chắc chắn vẫn sẽ có chút khác biệt.
Chính là cảm giác dùng thân phận fan thuần túy để thưởng thức.
Giản Tế liền cười, anh phát hiện hình như đứa nhỏ vẫn luôn phân biệt rạch ròi giữa thân phận “Vũ Tế” của anh và bản thân Giản Tế vậy.
Có vẻ như thầy Vũ Tế và anh không phải là cùng một người.
Khí hậu mùa xuân rất khoan khoái, hai người tùy ý cười nói, rất nhanh đã đến nơi cần đến của họ.
Làng du lịch này của Nam Giao xung quanh phong cảnh hợp lòng người, gần núi kề sông, kèm theo bầu không khí toàn là hơi thở của tự nhiên.
Trang hoàng thiên hướng cổ phong, tất cả đồ vật trang trí đều tốn tâm tư tìm nghệ nhân chuyên môn kỳ cựu.
Làng du lịch tên là Vi Chuẩn.
“Vi Chuẩn?” Tang Gia Ý có chút nghi hoặc mà lặp lại cái tên Giản Tế nói một lần.
Người đã đi tới bên cạnh cậu, mở cửa ghế phụ ra cho cậu, một tay che trên đỉnh đầu cậu.
Tang Gia Ý liền thuận thế xuống xe, tò mò hỏi: “Tên này có hơi kỳ quái.”
Giản Tế ôn thanh giải thích: “Làng du lịch chỗ này là quà ông chủ tặng cho người yêu hắn ta, lúc ấy bọn họ bùng nổ một cuộc mâu thuẫn, hai người cãi nhau to một trận, tính cả hai đều mạnh mẽ, ai cũng không chịu nhận thua.”
Nghe tới đây, mắt Tang Gia Ý phát sáng nhìn anh, rõ ràng là chế độ nghe thấy chuyện bà tám.
Giản Tế mỉm cười: “Người yêu của ông chủ là thợ chụp ảnh, tính vốn bay nhảy, tự do tự tại không chịu gò bó, mâu thuẫn cãi nhau cậu ta bèn nghĩ còn ở lại bên người ta làm cái gì, trực tiếp cõng hành lý đi luôn.”
Tang Gia Ý khen ngợi: “Ảnh cool ghê!”
Giản Tế giật mí mắt: “Đừng học theo cậu ta.”
Tang Gia Ý ngoan ngoãn “Ò” một tiếng.
“Một bước này liền du đãng khắp đại giang nam bắc, ngắm sơn hà thăm hồng thủy, nhìn phong cảnh đẹp đẽ của tổ quốc, hoàn toàn quẳng mất người ta ra sau đầu, ông chủ tìm người tìm suốt hơn mấy tháng, thiếu chút nữa phát điên.”
“Cuối cùng vất vả lắm mới tìm được người, dỗ rất lâu, làng du lịch này là vì cậu ta mà xây, tên gọi là Vi Chuẩn, lấy cậu ta làm chuẩn.”
“Dùng cái này nhắc nhở bản thân, về sau bất kể là cãi nhau hay mâu thuẫn gì, lấy cậu ta làm chuẩn, tất cả đều là lỗi của mình, cậu ta nói cái gì thì chính là cái đó.”
Tang Gia Ý liền cười: “Tôi thích cái tên này, Vi Chuẩn.” Dứt lời, cậu có hơi tò mò, “Nếu như anh gặp phải tình huống như vậy, anh sẽ lấy tên gì?”
Ánh mắt Giản Tế rũ xuống, rơi lên hai gò má trắng thuần rồi chậm rãi mở miệng:
“Anh sẽ không cãi nhau với em.”
“Nếu nhất định phải làm giả thiết này, vậy gọi là --” Nói tới đây, anh khéo léo ngừng lại, sau đó cúi đầu cười bảo, “Lấy Hựu làm chuẩn.”
Tang Gia Ý lắc lắc đầu: “Không đúng không đúng, lễ nghi truyền thống của nước ta là lấy trái làm chuẩn mà.”
Giản Tế cong ngón tay gõ rất nhẹ vào đầu cậu một cái, giống như chỉ là khẽ lướt qua.
“Không phải phải[3] trong trái phải, là Hựu của Hựu Hựu kìa.”
[3] Hai từ (bên) phải 右 và Hựu 又 đều phát âm là /yòu/. Do em Ý tưởng anh Giản nói nhầm lấy trái thành lấy phải làm chuẩn nên mới sửa lại.
Nói xong, tầm mắt không tự giác đảo qua bàn tay trái dài nhỏ trắng gầy của cậu, sau đó đi về phía trước.
Tang Gia Ý lại sững sờ tại chỗ, cậu vô thức cúi đầu nhìn vào chỗ tầm mắt Giản Tế đảo qua ban nãy.
Tay trái của cậu -- ngón áp út tay trái.
Trước đó vì để duy trì khoảng cách với Giản Tế, cậu tự tay lấy nhẫn trên tay trái mình xuống.
Lúc này, cậu mới nhớ nhìn qua tay phải của Giản Tế, chiếc nhẫn đó vẫn ở trên ngón tay anh như cũ.
Trái tim cậu bỗng như bị đâm cho một nhát.
Vào buổi tối tham gia đại thọ 80 của ông Nhậm hôm đó, bọn họ ở trong nhà, chính tay trao nhẫn đôi.
Chuyện trước đây không chú ý tới, bây giờ mới bất thình lình nổi lên trong lòng.
Lễ ghi truyền thống -- lấy trái làm chuẩn.
Khi ấy, Giản Tế đã đeo nhẫn lên tay trái của cậu.
Sau đó, lấy Hựu làm chuẩn.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ở Trung Quốc cổ đại, trọng bên trái hay bên phải hơn cũng không phải là bất biến. Ở thời kỳ không giống nhau, thời đại và lĩnh vực bất đồng, tình huống, quy định tồn tại cũng bất đồng. -- Nguồn Baidu.
Mọi người không cần phải xoắn xuýt nha~
- -----------------------
Hay trêu anh vậy thôi, chứ thương anh Giản lắm, cũng may em nó dần hiểu ra hết rồi, chuyến đi này sẽ đơm hoa nha mí bà huhu.
Tui làm chương này còng cả lưng =)))