Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 61: Chương 61: Chương 55




Lấy cậu làm chuẩn, coi cậu làm trọng*.

(*) Trọng trong quan trọng, trọng yếu.

Tang Gia Ý gần như là đứng tại chỗ hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục tinh thần.

Cậu vô thức đưa tay vuốt nhè nhẹ chỗ ngón áp út tay trái của mình, trống không.

Dường như phát hiện ra người nọ không theo kịp, Giản Tế lại quay lại, vươn tay nắm cổ tay cậu: “Nghĩ gì thế hử?”

Mặc dù vẫn luôn lồ lộ trong không khí hơi lạnh, nhưng chiếc nhẫn đã mang theo nhiệt độ trên thân người đàn ông.

Lúc chiếc nhẫn có chút ấm áp trên bàn tay phải của người đàn ông phủ lên cổ tay cậu, cảm giác tồn tại cực kỳ rõ rệt.

Ở chỗ mạch đập, nhiệt độ theo động mạch chạy thẳng tới trái tim cậu.

Ngay cả máu huyết quanh tim cũng bắt đầu sôi trào hẳn lên.

Tang Gia Ý lắc lắc đầu, lập tức nhẹ tay trượt lên, nắm lấy không một kẽ hở cùng người đàn ông.

Trong nháy mắt khi ngón tay kê lên chiếc nhẫn ở ngón áp út của đối phương, cậu nghĩ, tiếc quá, không thể nghe thấy tiếng vang thanh thúy của nhẫn va vào nhau giống như lần trước.

Hai người tới cuối cùng, lúc bọn họ tiến vào đại sảnh, Đường Trạch Vũ hình như đang chọc Vu Tranh, Diệp Trăn đang ở một bên nói chuyện với một người đàn ông cao lớn xa lạ.

Đối phương mặc áo đen cùng một chiếc quần lao động màu xanh quân đội đơn giản, cho dù chẳng để hở cái gì, cũng có thể nhìn ra được vóc người đẹp rắn chắc dũng mãnh.

Hắn có hơi lười biếng dựa vào cạnh quầy, nhưng bề ngoài quá mức sắc bén kèm theo tính công kích nồng đậm.

Người như vậy, mặc dù lớn lên với một khuôn mặt được trời ưu ái, nhưng cũng khiến người ta không thể nào dám lại gần.

Dường như là chú ý tới động tĩnh bên này, tầm mắt của người đàn ông ném thẳng qua, sau đó đứng thẳng người dậy, giơ tay hướng qua bên này chào hỏi.

“Giản Tế.”

Giản Tế gật gật đầu về phía hắn, sau đó gọi: “Biên Nam.” Ngay sau đó anh lắc lắc bàn tay giơ lên, giới thiệu với Biên Nam, “Nhà tôi, Tang Gia Ý.”

Chào hỏi xong, Giản Tế cúi đầu, nói với đứa nhỏ nhìn có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn bên cạnh: “Đây là ông chủ của làng du lịch, Biên Nam.”

Đáy lòng Tang Gia Ý có chút giật mình nho nhỏ, đây chính là người trong miệng Giản Tế nói ban nãy, biết chịu thua, biết xây làng du lịch để dỗ người ta, còn biết lấy cái kiểu tên “Vi Chuẩn” ư?

Ngay từ cái nhìn đầu tiên trông thấy Biên Nam, Tang Gia Ý đã len lén nghĩ, ai dám xung đột với người này cơ chứ?

Thoạt nhìn anh ta dữ quá trời, cả người đều ẩn giấu hơi thở hung hãn có thể sẽ động tay bất kỳ lúc nào.

Trong nháy mắt này, Tang Gia Ý bỗng sinh ra lòng hiếu kỳ cực đậm đối với người yêu của hắn.

Mạnh thật.

Nhưng bề ngoài Tang Gia Ý vẫn lễ phép chào hỏi với đối phương: “Chào anh ạ.”

Biên Nam nhướng lông mày, vẫn là bộ dánh lười biếng như cũ, trời sinh đã mang theo một loại thái độ khinh thường chẳng để ai vào mắt.

Hắn quan sát vẻ mặt đơn thuần ngây thơ của Tang Gia Ý, giống như một bạn nhỏ, sau đó cười trả lời: “Chào em.”

Sau khi nói xong ánh mắt của Biên Nam đặt lên người Giản Tế, Giản Tế nhìn hiểu ánh mắt khác thường của hắn, hắn đang dùng mắt hỏi rằng: “Mày có phải người không đấy?”

Giản Tế làm như không phát hiện, lại chả phải lần đầu anh bị người ta nghi ngờ như vậy.

Sau đó Biên Nam mở miệng trước: “Nhà của Giản Tế.”

Tang Gia Ý: “......”

Đang gọi cậu hả?

“Ban nãy ánh mắt cậu nhìn tôi là ý gì thế?”

Trái lại cũng không có ý chất vấn, chỉ là tò mò đơn thuần.

Vừa rồi chẳng biết Giản Tế nói gì với cậu, Biên Nam trông thấy đứa nhỏ nhìn hắn giật mình kinh ngạc một cái.

Thế nhưng bất kể Biên Nam dùng giọng điệu gì nói chuyện, phối với cái khuôn mặt kia, đều có vẻ hơi hung dữ.

Trong lòng Tang Gia Ý hồi hộp, liền cảm thấy Giản Tế ôm lấy bả vai cậu, kéo vào trong ngực một chút.

Giản Tế sờ sờ bên gáy Tang Gia Ý, mang theo chút vỗ về.

Anh ở bên mở miệng: “Em ấy cảm thấy cậu dữ quá, giống như mãng phu, nhìn qua chả giống đứa biết dỗ vợ, ngược lại giống đứa sẽ đánh vợ ấy.”

Biên Nam: “......”

Tang Gia Ý: “!!” Cậu lớn tiếng, “Tôi không nói gì hết á!”

Giản Tế “Ừ” nhàn nhạt một tiếng: “Anh nói.”

Đường Trạch Vũ bên cạnh không nhịn nổi phì cười, sau đó hắn kìm lại, mới mở miệng hỏi: “Nói tới đây, anh Trì Vũ đâu?”

Tang Gia Ý liền trông thấy vẻ lạnh lùng trên người đối phương phai nhạt đôi chút, thậm chí trong mắt còn chứa vài phần ý cười: “Ngủ ở sân sau ấy.”

Mí mắt Giản Tế hơi động, nhìn đồng hồ trên tường, sắp 12 giờ trưa rồi.

Cũng không có gì hay để hỏi, chẳng qua là đem ánh mắt ban nãy Biên Nam ném cho anh quăng trở về cho hắn.

Biên Nam: “......”

Đang tùy ý nói chuyện, nhân viên phục vụ ở một bên đưa thẻ phòng tới.

Biên Nam: “Mấy cậu đi thu dọn hành lý trước đi, nghỉ một lúc rồi lại ra ăn cơm chung.”

Mấy người bèn lắc lắc lư lư rời khỏi đây, đi về hướng phòng của mình.

Biên Nam lại khôi phục dáng vẻ lười biếng nói chuyện đẩu đâu dựa vào trước quầy, nhìn bóng dáng của bọn họ.

Chỉ là nhìn rồi lại nhìn liền phát hiện không đúng lắm.

Giản Tế nắm cổ tay đứa nhỏ ngoan ngoãn kia, đang nghiêng đầu ôn thanh nói chuyện cùng cậu, trong mắt là vẻ dịu dàng thuần túy, bộ dạng không mang theo một chút toan tính tâm tư kín đáo thường ngày.

Hẳn là cực kỳ thích.

Ánh mắt Tang Gia Ý nhìn Giản Tế đầy thân mật và tin cậy, mí mắt thi thoảng cụp xuống, cũng bởi vì xấu hổ.

Nhưng mà......

Tầm nhìn của Biên Nam hạ xuống, dừng lại trên bàn tay bên hông hai người.

Trong tay cả hai đều cầm một tấm thẻ phòng.

Chia phòng ngủ á?

Trong nhất thời, Biên Nam cười thành tiếng.

Thời điểm Giản Tế đang ở trong phòng thu dọn hành lý, cửa bỗng bị gõ vang.

Đầu anh cũng chẳng nâng lên: “Cửa không khóa, vào đi.”

Biên Nam bèn đẩy cửa đi vào, cười như không cười nhìn người ta.

Giản Tế nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Có chuyện cần nói?”

“Xem ra không phải kết hôn thật nhỉ.”

Bị Biên Nam nhìn thấu, cũng không có gì quá khó hiểu, Giản Tế sớm đã đoán được, cho nên phản ứng rất nhạt nhẽo: “Sớm muộn cũng sẽ có một ngày thành.”

“Cậu có được không đấy? Ra ngoài chơi còn chia phòng ngủ? Hồi đó tôi với Trì Vũ còn chưa yêu đương, lúc cùng nhau ra ngoài chơi......”

Hắn còn chưa nói xong, Giản Tế đã ra hiệu dừng lại: “Tôi không muốn nghe kênh người lớn của mấy cậu.”

Biên Nam nghẹn: “Thế cậu kiềm chế thủ lễ như vậy thật đấy à?”

Bàn tay thu dọn đồ đạc của Giản Tế dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn: “Thời điểm tối muộn hôm nay, làng du lịch của cậu sẽ hết phòng, điều hòa trong phòng tôi sẽ hư.”

Mặc dù đã qua mùa đông, nhưng nhiệt độ mùa xuân cũng không quá cao, lại thêm quanh đây nhiều sông nhiều núi, trong sự ẩm ướt còn kèm theo chút rét lạnh.

Nếu ban đêm không chỉnh nhiệt độ thích hợp, sẽ có chút khó chịu.

Biên Nam: “......”

Hắn biết ngay.

Hắn câu khóe miệng: “Không, tôi cố tình nói với nhà cậu, có phòng trống.”

Giản Tế nhướng lông mày, chầm chậm mở miệng: “Nghe nói Trì Vũ thích tác phẩm《Gió》của bậc thầy chụp ảnh Đạt Lị, đang ở chỗ tôi.”

Biên Nam đứng thẳng người dậy, chưa đợi Giản Tế tiếp tục nói cho xong đã vội vàng đáp: “Thành giao.”

Biên Nam hiếm khi im lặng một chút: “Muốn tới hỏi cậu, có phải tối nay làng du lịch của tôi nên đầy phòng không, cần sửa chữa chỗ nào.”

Giản Tế: “......”

Nhất thời, anh cũng không biết nên nói cái gì.

Thực sự Giản Tế không muốn thừa nhận lắm, vật họp theo loài là có lý do cả.

Lòng bàn tay anh lễ độ hướng ra cửa tỏ ý: “Cậu có thể đi rồi.”

Biên Nam nghĩ đến bức《Gió》trên tay đối phương, nhẫn nhịn đi ra.

Sau khi thu dọn xong, một đám người lại đi qua bên sân sau tư nhân của Biên Nam.

Làng du lịch này thiên về phong cách Trung Quốc, sông núi xung quanh cũng nhiều, cho nên kiến trúc cao nhất cũng không vượt quá ba tầng, để tránh chắn tầm nhìn thưởng thức phong cảnh thiên nhiên.

Vốn cũng không phải đặc biệt xây để kiếm tiền, cho nên giá cả hơi cao, còn có chế độ hội viên, ngăn lại rất nhiều bước chân của một bộ phận người.

Hiện tại có thể đảm bảo nơi đây có nguồn khách du lịch, chắc chắn náo nhiệt nhưng đồng thời lại không đến nỗi quá ồn ào.

Mà ở chỗ sân vườn cách hồ gần nhất về phía cực nam, là nơi ở tư nhân của Biên Nam, cấm người ngoài tùy tiện tiến vào.

Tang Gia Ý có chút hiếu kỳ ngắm nhìn cảnh sắc dễ chịu xung quanh, chỉ cảm thấy đối phương là người biết hưởng thụ.

Thường xuyên ở chỗ này, rời xa ồn ào thế tục, trong lòng cũng sẽ yên bình lại.

Dường như nhìn thấu cách nghĩ của Tang Gia Ý, Giản Tế hơi cúi đầu nói với cậu: “Thực ra Biên Nam là tên thích kích thích và mạo hiểm, ở đây quá bình thản, đối với cậu ta mà nói có lẽ có chút nhàm chán, nhưng Trì Vũ thích.”

Đây không phải lần đầu tiên Tang Gia Ý nghe thấy cái tên này: “Trì Vũ ạ?”

Giản Tế gật gật đầu: “Ừm, người yêu cậu ta.”

Nói rồi, mấy người liền đẩy cửa tiến vào căn villa nhỏ hai tầng kèm sân nọ.

Biên Nam đang khoanh chân ngồi trên ghế dài cúi đầu xem di động, một con chó Doberman đen thuần nằm sấp bên chân, sau khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nó nhạy cảm đứng lên.

Biên Nam nhàn nhạt kêu một tiếng: “Chilli.”

Hình như là cảm nhận được cảm giác áp bách, con Doberman tên “Chilli” kia lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

Biên Nam đứng dậy lia qua bọn họ một cái: “Tôi lên gọi Trì Vũ một tiếng là có thể dọn cơm rồi.”

Toàn là người khá thân quen, hắn cũng không coi người ta như khách, cho nên thái độ tùy tiện lại đơn giản.

Tang Gia Ý và Vu Tranh bên cạnh thỉnh thoảng chơi đùa với con Doberman kia, giống chó này vốn là loài thiên về hung dữ, nhưng cũng may đã trải qua huấn luyện, trái lại không đến nỗi tùy tiện làm hại con người.

Giản Tế đứng một bên, nghe Diệp Trăn và Đường Trạch Vũ nói chuyện, tầm mắt lại đặt lên người Tang Gia Ý, thường thường cảnh giác con Deberman kia.

Bỗng nhiên, con chó Doberman đó duỗi hai chi trước ra, đứng dậy cao gần đến ngực người, bổ nhào lên người Tang Gia Ý một cái.

Ngực Giản Tế căng thẳng, vội vàng kéo Tang Gia Ý ra đằng sau một phen, con Doberman bổ nhào vào khoảng không.

Một người bình thường đột nhiên bị giống chó cỡ lớn này nhào tới có lẽ đều có phần không chịu nổi, Tang Gia Ý càng không thể.

Tang Gia Ý cũng bị dọa giật mình.

Sau đó liền nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng hô khẽ mang ý cảnh cáo: “Chilli.”

Mọi người quay đầu trông qua, chỉ thấy một thanh niên tóc dài đứng trên cầu thang bằng gỗ sơn đỏ, ánh mắt mang theo một chút phong tình kiều diễm chẫm rãi quăng qua bên này.

Đối phương mặc một cái áo sơ mi kín hoa lá cành như lửa cháy bừng bừng, càng lộ ra làn da trắng không một chút tì vết nào.

Áo sơ mi nhét vào trong chiếc quần thoải mái màu caramen rộng rãi, vòng eo nhỏ một nắm tay đã có thể nắm hết.

Chú ý tới đám người bên này, anh ta nhướng mày mỉm cười: “Yô, khách hiếm à nha.”

Vốn đã quen biết, Đường Trạch Vũ và Diệp Trăn gọi tiếng “Trì Vũ” coi như chào hỏi.

Ánh mắt Giản Tế một mực đặt trên người Tang Gia Ý, cẩn thận quan sát người nọ, vốn muốn xem cậu có bị con Doberman đụng vào, hay là làm hoảng sợ hay không.

Kết quả liền trông thấy từ cổ tới mặt người ta từ từ đỏ hết cả lên, Giản Tế sửng sốt, cúi đầu nhìn.

Ồ, ngay cả mu bàn tay cùng một đoạn cánh tay nhỏ lộ ra ngoài cũng nhiễm màu như rặng mây đỏ.

Tang Gia Ý chậm rãi thở hắt ra, sau đó bỗng xoay người chui vào trong lồng ngực của Giản Tế, liều chết chôn mặt mình vào đó.

Không rên lấy một tiếng, rõ ràng là cho cả xấu hổ nữa.

Mặt Giản Tế đen thui.

Hai tay anh bưng cái mặt nóng phừng của người nọ, bắt Tang Gia Ý ngẩng đầu lên: “Em xấu hổ cái gì hử?”

Mắt Tang Gia Ý chớp một cái, vội vàng bảo anh nhỏ giọng một chút, sau đó bản thân dùng âm lượng còn khẽ hơn: “Ảnh đẹp quá ảnh đẹp quá!”

“......”

Vốn đang ở trong sân, dưới bầu không khí yên tĩnh, âm thanh có nhỏ nữa cũng có thể khiến người bên cạnh nghe thấy.

Rõ ràng Trì Vũ cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nhướng mày nhìn qua đó càng thêm hứng thú.

Con Doberman kia sau khi nghe thấy chủ gọi về thì tung tăng chạy tới, nhiệt tình vây quanh người xoay vòng vòng.

Trì Vũ sờ sờ đầu của Chilli, sau đó xuống dưới đi đến trước mặt Tang Gia Ý: “Xin lỗi, Chilli nó thích em, không có ác ý với em đâu.”

Vừa nãy anh ta trông thấy sau khi người bị nhào tới liền xoay thân ngã vào lòng Giản Tế, lo đối phương bị kinh hãi tủi thân, vì vậy ra giải thích.

Giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn dạy Tang Gia Ý phải nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện, thế là cậu đỏ bừng mặt ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Giản Tế, quay đầu nhìn qua, đối diện với con mắt đào hoa mang theo áy náy của Trì Vũ.

“Không, không sao ạ, tôi không có để ý.” Tang Gia Ý rất nhanh đã ý thức được có thể đối phương hiểu nhầm gì đó, đôi mắt nhìn người nọ rất sáng, “Tôi không bị dọa, tôi chỉ -- xấu hổ thôi.”

Hai chữ cuối cùng giọng cậu nói rất nhỏ, nhưng Trì Vũ cũng nghe được.

Nghi hoặc: “Xấu hổ?”

Tang Gia Ý bụm ngực: “Tôi, tôi thấy anh nên xấu hổ.”

Trái lại không phải nói nảy sinh tình cảm khác biệt gì đó, chỉ đơn thuần là lúc đối diện với vẻ đẹp tự nhiên, phản ứng theo bản năng trước tiên.

Trì Vũ sửng sốt một chút, cười sặc thành tiếng.

Nom con mắt xinh đẹp sạch sẽ của đối phương, Trì Vũ vừa cười cũng vừa bụm ngực mình: “Trời đất! Giản Tế mau nói tôi biết, cậu lừa được ở đâu về thế? Tôi cũng ra ngồi xổm một lát!”

Sau khi Biên Nam lên lầu vào phòng tìm Trì Vũ và hoàn mỹ bắt hụt người ta, vừa xuống tới đã nghe thấy loại lời này của Trì Vũ.

“Ngồi xổm cái gì?”

Trì Vũ nghiêng đầu nhìn qua, tự nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn khẽ sau khi đối phương đi đến trước mặt và trực tiếp cúi đầu.

Một cái chạm rất đơn giản, Trì Vũ bèn tiếp tục mang theo ý cười nhìn qua Tang Gia Ý bên kia, như trong dự kiến, đối phương càng xấu hổ hơn.

Tang Gia Ý chớp mắt, ngoẹo đầu tiếp tục nhìn hai người Trì Vũ và Biên Nam.

Rõ ràng cũng chẳng có cử chỉ gì quá lố, nhưng chính là bầu không khí lúc hai người này đứng cùng nhau lại khiến cho người ta cảm thấy không giống lắm.

Biên Nam cúi đầu, thấp giọng nói câu gì đó với Trì Vũ, sau đó bàn tay theo bản năng vén vén mái tóc dài của đối phương.

Tang Gia Ý sửng sốt, liền trông thấy bên cổ bị lộ ra của Trì Vũ, những dấu vết đo đỏ dày đặc nổi bật trên màu nền trắng lạnh.

Hình như là để ý đến tầm mắt của Tang Gia Ý, Trì Vũ đưa ánh mắt lại đây, đối diện với cậu.

Ý thức được Tang Gia Ý nhìn thấy cái gì, Trì Vũ cười nhún nhún vai, không hề có ý muốn che cổ của mình lại.

Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng rũ mắt, cậu không phải không biết đó là cái gì, bởi vì dưới ngòi bút đã viết, thậm chí còn là phong cách viết yêu thích.

Nhưng mà viết nhiều chăng nữa cũng chỉ là lý luận suông, trước nay người tới lui bên cạnh cậu không nhiều lắm, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới người yêu thực sự nên sống chung như thế nào.

Giản Tế bên cạnh bỗng gọi một tiếng: “Hựu Hựu, em đang nghĩ gì vậy?”

Tang Gia Ý ngẩng đầu nhìn anh, tự dưng cảm thấy xấu hổ, cùng với lúc nhìn thấy Trì Vũ có chút khác biệt.

Thực ra, từ khi Ngư Ngư nhắc qua một lần trước đó, nói cử chỉ của cậu và Giản Tế quá thân mật, cậu đã không giống rồi.

Trực quan nhất, cậu sẽ không tự giác mà quan sát hình thức ở chung của đàn anh Tống Trạch và đàn chị Trang Ninh.

Chỉ là hai người đó, đều mang chút kiềm chế và nội liễm, cẩn thận dè dặt đến gần đối phương.

Cho dù có mang theo tình cảm khác nào đó, cũng giống như yêu đương thời học sinh, non nớt lại ngây thơ.

Đó là tần số thuộc về riêng bọn họ.

Tang Gia Ý quan sát không ra cái gì, cũng không cảm nhận được gì.

Thế nhưng từ trên người Biên Nam và Trì Vũ, cậu cảm nhận được chấn động trực tiếp nhất.

Mặc kệ là về mặt thị giác hay tâm lý.

Có lẽ là bề ngoài hệ mặt dày của hai người này tự nhiên đã mang theo một loại cảm giác nồng nhiệt, chỉ là đứng chung một chỗ, liền cảm thấy thế lửa dần mạnh hơn.

Lần đầu tiên từ trên người một đôi tình nhân, đối phương chưa làm gì cả mà cậu đã cảm nhận được sự thân mật cực hạn, cùng với thái độ phóng khoáng đối với dục vọng.

Đó là phạm vi mà Tang Gia Ý chưa bao giờ đề cập tới.

Cậu không khỏi nghĩ, vậy bản thân mình và Giản Tế ở trong mắt người ngoài, lại là tần số ra sao, lại là loại thân mật nào?

Vấn đề này Tang Gia Ý đã nghĩ rất lâu, thậm chí ban đêm còn hiếm khi mất ngủ.

Cậu nằm trên giường nghiêng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nghĩ đến bầu không khí riêng biệt thuộc về giữa cặp tình nhân nhỏ Trì Vũ và Biên Nam lúc trên bàn ăn.

Lại nghĩ đến một mạt sắc đỏ nọ trên lớp nền trắng lạnh.

Cuối cùng, chỉ nghĩ đến Giản Tế.

Tang Gia Ý trở mình.

Có chuyện gì thế, chẳng phải trong núi nên lạnh sao? Nhưng sao cậu lại thấy nóng? Điều hòa mở cao quá à?!

Bất thình lình, Tang Gia Ý nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ bên ngoài.

Tang Gia Ý dừng lại, đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa.

Mặc dù đang ở Nam Giao xa xôi, nhưng lúc vào đây cậu đã quan sát rồi, Biên Nam làm an ninh ở chỗ này rất tốt.

Bất kể là hệ thống phòng trộm bên trong bản thân kiến trúc hay là nhân viên an ninh bên ngoài, đều rất hoàn thiện.

Cho nên trái lại Tang Gia Ý không lo lắng như thế, chỉ là giờ này tới tìm cậu......

Giản Tế rũ mắt đợi một hồi, liền trông thấy cửa phòng bị kéo nhẹ ra một chút, người bên trong nghiêng cơ thể thò nửa khuôn mặt nhỏ ra.

Thanh âm bé xíu, nhưng ở bên trong hành lang yên tĩnh dài thăm thẳm lại có vẻ vô cùng rõ ràng: “Có chuyện gì sao ạ?”

Trong mắt Giản Tế hiện lên một tia ý cười, âm sắc rất thấp: “Phòng anh có hơi lạnh, tối nay có thể ở nhờ phòng em không?”

Lạnh á?

Hiển nhiên Tang Gia Ý cảm thấy hôm nay càng nóng hơn.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cả đầu toàn là bà ngoại sói

[Sẽ không chính thức viết tuyến tình cảm của CP phụ trong chính văn, xuất hiện đều là vì thúc đẩy nhân vật chính phát triển, không cần lo nha]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.