Tang Gia Ý chạy chậm một mạch đến tiểu viện của Biên Nam và Trì Vũ ở.
Tới cổng, cậu ngừng bước chân, dừng lại kiềm chế rồi lễ phép gõ gõ cổng ngoài sân, vừa hay Trì Vũ đang ở trên ban công tầng hai, từ đằng xa đã chú ý tới Tang Gia Ý vội vã chạy băng băng qua đây.
“Tiểu Ý, cổng không khóa, vào thẳng đi.” Trì Vũ cao giọng hô.
Sau khi Tang Gia Ý nghe thấy, bèn trực tiếp đẩy cổng chạy vào.
Nửa đường còn va phải vai của người nào đó đứng trong sân, chẳng kịp dừng bước, Tang Gia Ý vội vội vàng vàng: “Xin lỗi xin lỗi ạ.”
Còn chưa nhìn rõ người ta, cậu đã cảm thấy khuỷu tay mình bị người ta túm được.
Đột ngột bị lôi lại.
Dưới đà chạy, Tang Gia Ý xoay người qua, liền nhào vào trong lồng ngực quen thuộc.
“Em vội làm gì thế này?” Thanh âm trầm thấp vang lên.
Trông thấy Giản Tế, mắt của Tang Gia Ý cũng trợn to hơn một chút.
Sao anh ấy lại ở đây?
Tang Gia Ý xỏ dép lê ra ngoài, bởi vì động tác đột ngột ban nãy, một chiếc trên chân đã rớt mất tiêu.
Giản Tế cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn giẫm trên mặt đất của đối phương, thở dài, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống một nửa, một tay cầm lấy mắt cá chân của cậu.
Tang Gia Ý cảm thấy lòng bàn tay đối phương có hơi bỏng, vô thức muốn rụt chân lại, nhưng liền bị người nọ dùng tay nắm chặt hơn.
Ngay sau đó, chân cậu đã được xỏ vào một chiếc dép lông xù xù.
Tang Gia Ý sững sờ nhìn đỉnh tóc của Giản Tế.
Sau đó Giản Tế đứng dậy, ngắm nghía áo ngủ cậu mặc trên người, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác đơn giản.
Cảm nhận được hơi thở bởi vì chạy bộ mà hơi suyễn của Tang Gia Ý, Giản Tế vươn tay cọ cọ mồ hôi ở thái dương cậu, sắc mặt hơi trầm: “Vội cái gì? Đeo dép lê chạy dễ ngã, em có biết không?”
Biết đấy là vấn đề của mình, Tang Gia Ý vươn tay cẩn thận nhón lấy tay áo anh, con mắt sáng lấp lánh: “Em sai rồi, anh đừng dữ với em được không?”
Giản Tế cảm thấy mình bị cậu nắm thóp chết mất thôi, hoàn toàn không chịu nổi bất kỳ hình thức mềm giọng làm nũng nào của người nọ.
Ánh mắt anh nhu hòa đi trong phút chốc, vươn tay bưng khuôn mặt mềm mại của Tang Gia Ý: “Anh đâu nỡ dữ với em?”
Nói xong, Giản Tế liền hỏi: “Vội vàng qua đây làm gì thế? Là ra tìm......”
“A! Em tới tìm anh Trì Vũ ạ.” Tang Gia Ý chợt nhớ đến chuyện quan trọng hơn.
“......” Giản Tế nuốt chữ “anh” vừa định thốt ra vào lại.
Sắc mặt Giản Tế có hơi trầm: “Em vội vàng tới tìm cậu ta à?”
Tang Gia Ý vô tội chớp mắt: “Vâng ạ.”
Nhưng là là vì anh mới tới tìm đó.
Nghĩ vậy, Tang Gia Ý lui về sau, trốn khỏi bàn tay bưng mặt cậu của Giản Tế: “Em lên tìm người trước rồi xuống ngay thôi ạ.”
Nói xong, cậu liền chạy “bịch bịch bịch” lên lầu.
Giản Tế lạnh mặt quay đầu nhìn Biên Nam xem trò ở đằng sau: “Cậu thực sự không thể quản sao? Hựu Hựu thiếu điều dán dính lên người Trì Vũ luôn rồi.”
Biên Nam nhún nhún vai: “Cậu quên cái làng du lịch này của tôi tên gọi là gì hả? Này không phải lấy em ấy làm chuẩn, tôi nào có thể quản.”
Giản Tế: “......”
Biên Nam bỗng nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, điều hòa của cậu làm sao giờ? Chả phải nói hôm nay thợ tới sửa sao?”
Giản Tế: “Còn cần tôi tìm cớ cho cậu hả? Sửa được phải cần linh kiện nào đó, trước mắt không có; thợ đã hẹn trước bận chuyện không tới được, trên đường đổi một thợ khác, cậu tha hồ nói.”
Biên Nam: “......”
Hắn dựng ngón cái cho Giản Tế.
Trên lầu.
Lúc Tang Gia Ý lên lầu, cậu liền trông thấy Trì Vũ mặc một chiếc áo sơ mi trắng kèm với hình thêu tinh mỹ, bên dưới là quần ống rộng thoải mái màu đen, chân để trần đứng trên mặt đất.
Hai cánh tay của đối phương khoác lên lan can, hơi cong người nhìn về phương xa.
Có chút khác biệt với cách ăn diện lòe loẹt trước đó, hai màu đen trắng đơn giản nhất bây giờ trái lại cho người nọ thêm một phần cảm giác lãnh diễm.
Chilli đang ngoan ngoãn nằm sấp bên người anh ta.
Sau khi nghe thấy tiếng động, anh ta quay đầu lại, ý cười dâng tràn trên mặt liền xua tan cảm giác xa cách.
“Tiểu Ý, tìm anh có chuyện à?”
Chờ đến lúc thực sự ở trước mặt người nọ rồi, Tang Gia Ý bỗng có chút thẹn thùng, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều: “Có chút chuyện vặt ạ, ừm...... có thể để điều hòa ở phòng anh trai cứ hư mãi không ạ?”
Trì Vũ sửng sốt, nhớ tới chuyện trước đấy Biên Nam nói với anh ta, Giản Tế cố tình bảo điều hòa phòng mình hư để qua phòng Tang Gia Ý ngủ.
Nhưng bây giờ, Tang Gia Ý lại hy vọng điều hòa cứ hư mãi.
Hai cái người này......
Trì Vũ suýt cười gần chết:
“Trời ơi! Hai người thú vị quá đấy!”
Tang Gia Ý đỏ mặt mò mẫm cổ mình: “Em, em không dám nói với anh Biên Nam, với lại có thể anh ấy sẽ nói cho anh trai biết.”
Nhưng Biên Biên nghe lời Trì Vũ hơn, cho nên cậu mới tìm Trì Vũ.
Trì Vũ nói với ý tứ sâu xa: “Yên tâm, điều hòa phòng cậu ta sẽ hư mãi thôi.”
Nói xong, anh ta lại có phần tò mò, rõ ràng hôm qua Tang Gia Ý vẫn là dáng vẻ chưa nghĩ thông suốt.
“Thích Giản Tế à?” Thế là Trì Vũ hỏi.
Bị đối phương liếc cái đã nhìn ra, Tang Gia Ý ngại ngùng gật gật đầu.
“Làm sao em biết?”
Tang Gia Ý lấy bức ảnh mà Trì Vũ bảo Vu Tranh đưa tới từ trong túi ra: “Vì cái này ạ.”
Trì Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu đạt tình cảm của hai người trong đó kỳ thực rất rõ ràng.
Nhưng Trì Vũ vẫn cười hỏi: “Chỉ vì bức ảnh này thôi à?”
Tang Gia Ý cười lắc đầu: “Cái này chỉ là ngọn nguồn thôi ạ.”
Giống như mồi dẫn của pháo hoa, ngọn lửa kéo dài, mãi cho đến cuối cùng mới hoàn toàn bốc cháy, nổ ra vô số các tình tiết trong quá khứ.
Cậu nhớ rõ vì sao bản thân không thích nghe Giản Tế nói lời thân mật dịu dàng với người khác, mặc dù chỉ là thân phận Trần Nghiên trong kịch truyền thanh.
Cậu cũng đã biết, vì sao trước đây lúc Giản Tế nói “đặt ánh mắt lên người khác”, nỗi sầu muộn nơi đáy lòng mình, sự cô đơn thường trực là do đâu mà tới.
Cũng biết rằng vì sao bản thân thích có tiếp xúc cơ thể với Giản Tế, muốn cho anh nắm nắm, muốn để anh ôm ôm.
Rõ ràng cậu là người dù với bất kỳ ai cũng đều giữ khoảng cách nhất định cơ mà.
Trì Vũ cũng cười: “Em sẽ nhận được kết quả như mong muốn, có thể dũng cảm hơn đôi chút.”
Tang Gia Ý chỉ đỏ mặt không nói chuyện, dường như muốn đổi chủ đề, cậu cúi đầu nhìn con chó dữ lanh lợi nằm sấp bên chân chủ:
“Vì sao lại gọi nó là Chilli ạ? Quả ớt nhỏ, là vì tính nó giống ớt ạ?”
“Em muốn hiểu vậy cũng không sai, lúc anh ấy vừa đưa nó tới bên anh, dữ lắm, tính tình rất nóng nảy, bị Biên Nam thuần phục rất lâu.”
“Chẳng qua cái tên này là của Biên Nam đặt, có một ý nghĩa khác.”
Tang Gia Ý hiếu kỳ nhìn nhìn Chilli, tầm mắt lại đặt trên khuôn mặt Trì Vũ.
Chẳng biết có phải ảo giác của cậu hay không, thoáng chốc nói tới vấn đề này, dường như Trì Vũ có chút dịu dàng, ý cười trong mắt cũng nồng nàn hơn một chút.
“Em không cảm thấy phát âm Chilli hơi giống với Xích Lực[1] hả? Anh họ Trì, anh ấy họ Biên, không cần đuôi bộ tẩu[2], chính là Xích Lực.”
[1] Họ Trì 迟, họ Biên 边, hai chữ bỏ bộ Sước 辶, thì sẽ thành Xích Lực 尺力, phiên âm là /chǐlì/.
[2] Gốc là 走之底: cách gọi khác của bộ Sước, bắt nguồn từ dạng phồn thể 辵. Ở đây có thể hiểu là bỏ bộ Sước, mình để như vậy cho nó có liên kết với hai câu dưới. Tẩu 走 nghĩa là đi.
Nhớ tới đây, Trì Vũ khom lưng sờ sờ Chilli.
Không cần đuôi bộ tẩu.
Không cần đi.
Ở lại.
Xích Lực.
Chilli.
Sau khi nghe được, Tang Gia Ý không khỏi nghĩ đến Miên Miên ở nhà.
A, cái tên này đặt qua loa mất rồi.
Chỉ vì Miên Miên thích ngủ nên lấy tên này cho nó luôn.
Hu hu hu cậu cũng nên lấy tên mình và Giản Tế kết hợp lại chứ, sơ suất quá.
Sau khi trò chuyện xong, Tang Gia Ý liền xuống lầu, Giản Tế đang đứng ở dưới đợi cậu.
Cách mấy bậc trên cầu thang, Tang Gia Ý đứng tại vị trí cao hơn, cậu cúi đầu nhìn đối phương.
Chỉ vừa thấy người ấy, lại nhớ đến tâm tư của mình, cậu đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi.
Trì Vũ cũng theo sau Tang Gia Ý xuống, sau khi nom thấy Giản Tế, ẩn ý nhìn anh một cái.
“Giản Tế, sau khi trở về thì tìm ngôi chùa rồi dập đầu 800 cái trước mặt Phật Tổ đi, vận cứt cho gì đâu.”
“......”
Tang Gia Ý sợ Trì Vũ nói ra cái gì, vội vàng xuống lầu, nói năng có chút vấp váp: “Bọn, bọn em về sớm chút nhé.”
Giản Tế rũ mắt nhìn cậu dịu dàng: “Đi thôi.”
Nói rồi, đang chuẩn bị đi ra ngoài, liền cảm thấy người phía sau không theo kịp.
Giản Tế ngoảnh đầu nhìn cậu, chỉ thấy Tang Gia Ý hơi mất tự nhiên sờ sờ cổ.
“Anh ơi, vừa nãy em xỏ dép chạy, đá, đá nhỏ rơi vào, bây giờ chân có hơi đau.”
Càng nói về sau, Tang Gia Ý càng cảm giác lỗ tai mình nóng bừng, cứ cảm thấy lời nói dối vụng về của bản thân sẽ bị đối phương phát hiện ngay lập tức.
“Vậy nên, có, có thể dắt dắt em không?” Giọng nói đã nhỏ đến không nghe được gì mấy.
Giản Tế nghe thấy cậu đau chân, đi đến trước mặt cậu: “Về rồi xem chân cho em, có muốn anh cõng không?”
Tang Gia Ý ngơ ngác nghĩ, hình như tốt hơn đó nha!
“Muốn ạ.”
Giản Tế bèn xoay người ngồi xổm trước mặt Tang Gia Ý, cậu vui vẻ nằm sấp lên đó.
Sau khi được người cõng lên, cậu quay đầu nháy nháy mắt với Trì Vũ.
Trì Vũ bật cười, tiếp đó anh ta xa xăm nói: “Giản Tế, cậu vẫn nên dập đầu 1600 cái đi.”
Giản Tế lười phản ứng lại anh ta, cõng Tang Gia Ý trên lưng đi ra ngoài.
Trên đường, hình như là nghĩ đến gì đó, Giản Tế hỏi: “ Hôm nay《Nguyệt Thượng Mi Sáo》ra rồi, em có nghe chưa?”
Bàn tay ôm cổ anh của Tang Gia Ý không khỏi chặt thêm: “Nghe rồi ạ.”
“Em thích không?”
Tang Gia Ý không nói chuyện, suy cho cùng cậu thực sự không thể dối lòng nói thích được.
Cậu có thể mua cả bộ kịch truyền thanh để ủng hộ, nhưng hẳn là sẽ không nghe lại lần nữa, sẽ khó chịu lắm.
Giản Tế nhạy bén nhận ra điều bất thường: “Không thích à?”
Nói hết lời, anh đã cảm thấy người đằng sau rũ đầu xuống, tựa cằm vào hõm vai mình.
“Không phải không thích ạ.” Giọng cậu be bé, “Chỉ là...... có thể nói lại câu mở đầu đó lần nữa không ạ?”
Giản Tế rất nhanh đã biết là câu nào, anh buông mắt cười cười, sau đó chậm rãi mở miệng trong làn gió xuân: “Nếu như nói, bầu trời là lam, lá cây là lục, đèn lồng đỏ treo trên mái hiên.”
“Thế nhưng vào lần đầu tiên trông thấy Tang Gia Ý, bầu trời vàng kim, lá cây cũng vậy, cả thế giới lấp lánh chói lòa mắt, chỉ có ánh lửa từ đèn lồng đỏ rọi vào đáy mắt em.”
Tang Gia Ý sửng sốt, sửa lời ư.
Đèn lồng đỏ......
Cậu không khỏi nhớ đến lần đầu tiên lúc mình và Giản Tế gặp mặt ở Vân Lang Các, trên sân treo đèn lồng đỏ.
Trong cơn gió đêm rét lạnh, đèn lồng đỏ bay bổng lắc lư, ngọn lửa từ bấc nến bên trong tỏa ra càng thêm sáng ngời.
Tang Gia Ý cười rồi ôm chặt lấy cổ anh: “Anh sửa lời nhá!”
Giản Tế cũng cười, bởi vì là lời nói cho cậu nghe.
Không phải Vũ Tế, không phải Trần Nghiên, mà là Giản Tế.
Giản Tế nói cho Tang Gia Ý nghe.
Thế nên, dưới cảnh xuân tươi đẹp này, anh bật thốt ra một câu sau cùng:
“Tôi hoảng hốt nhận ra, em muốn thiêu đốt tôi.”