Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 64: Chương 64: Chương 58




Tang Gia Ý cảm nhận được nhịp tim nhanh như gió, sau đó ấp úng “ò” một tiếng, ôm chặt lấy cổ người nọ không nói chuyện.

Sau khi quay lại chỗ ở, Tang Gia Ý trông thấy Vu Tranh vẫn còn đang đợi cậu ở cửa.

Thấy Tang Gia Ý được người nọ cõng, Vu Tranh có chút khẩn trương tiến lên đón: “Tang Tang, làm sao vậy?”

Tang Gia Ý vừa nhỏ giọng giải thích, vừa liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cậu ta: “Thì, thì là chân tớ hơi đau, giờ không có chuyện gì nữa đâu.”

Vu Tranh: “......”

Cậu ta có chút căng thẳng ngó Giản Tế một cái: “À, à, chân đau, vậy thầy Vũ Tế...... giờ tôi có chút chuyện, anh chăm sóc Tang Tang nhé?”

Ánh mắt Giản Tế thản nhiên đặt lên người cậu ta, gật gật đầu.

Sau đó Vu Tranh liền cười rồi liếc sang Tang Gia Ý, đi trước nha.

Tang Gia Ý thấy Giản Tế dẫn cậu về phòng anh, bèn hỏi: “Sao không đến phòng em ạ?”

Giản Tế đặt người ngồi xuống mép giường của mình: “Không phải chân em đau sao? Phòng anh có thuốc.”

“Thật ra...... cũng không đau lắm ạ.”

Giản Tế nhìn cậu một cái, sau đó vào nhà vệ sinh dùng nước ấm thấm ướt một cái khăn, rồi lại đi đến trước mặt Tang Gia Ý ngồi xổm xuống.

Ban nãy cậu chạy qua đó rớt dép lê, giẫm xuống mặt đất.

Giản Tế lau đi bụi bặm trên chân cậu.

Rồi mới đặt chân người ấy lên đầu gối mình.

Kỳ thực Tang Gia Ý nói chân đau cũng không phải bịa chuyện, đúng là đá vụn dọc đường văng vào trong dép cậu, sau đó không để ý, bên chân bị quẹt một vết nhỏ.

Chân Tang Gia Ý rất trắng, mạch máu xanh xanh trên mu bàn chân hiện rõ, rõ ràng chẳng phải vết thương quá nghiêm trọng, lại vì sự đối lập màu sắc rõ nét, mà lộ ra có vẻ dễ khiến người ta chú ý.

Giản Tế cúi đầu, cầm tăm bông bôi thuốc cho cậu rất chăm chú.

Tang Gia Ý nhìn anh một hồi, sau đó bàn chân đặt trên chiếc quần đen của anh không nhịn nổi nữa mà lắc lư, có chút vui vẻ.

Ngay sau đó đã bị Giản Tế tóm lấy mắt cá chân, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu thổi nhẹ một hơi vào miệng vết thương bên chân.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại đó nháy mắt chạy thẳng tới đầu tim, trong phút chốc Tang Gia Ý ngoan như con chim cút.

Bầu không khí rơi vào một mảnh yên tĩnh, lần đầu tiên Tang Gia Ý cảm thấy mình ăn nói vụng về, không biết tìm đề tài.

Cậu há há miệng, vừa định nói gì đó, bên ngoài cánh cửa chưa đóng đã truyền tới giọng của Đường Trạch Vũ:

“Yô, Tiểu Ý sao vậy ta?”

Đường Trạch Vũ và Diệp Trăn cùng nhau đi vào.

Tang Gia Ý cười cười: “Chỉ là không cẩn thận bị trầy chân ạ.”

Đường Trạch Vũ vói đầu qua ngó ngó, bên hông mu bàn chân trắng nõn quả thực có một vết thương hơi đỏ.

Không biết vì sao, rõ ràng anh trai hắn đang bôi thuốc bình thường, nhưng cảnh tượng này tự dưng khiến hắn có chút ngượng ngùng.

Hắn bỗng dời tầm mắt đi, sau lại hắng cổ họng nói:

“Tối nay nướng thịt ngoài trời, tối mai đi ngâm suối nước nóng, bể tắm chỗ này của anh Biên Nam rất không tồi, còn có thể ngắm cảnh đẹp sơn hồ phía xa xa, muốn đi không?”

Giản Tế bôi thuốc xong, đặt chân cậu vào lại trong dép lê.

Anh giương mắt nhìn Tang Gia Ý: “Em đi không?”

Suối nước nóng?

Tầm mắt của Tang Gia Ý nhịn không nổi mà nhanh chóng lướt qua khắp người Giản Tế, sau đó đột nhiên gật đầu: “Đi đi đi.”

Giản Tế cúi đầu nở nụ cười.

Đường Trạch Vũ gãi gãi mặt, càng có chút không được tự nhiên.

Hắn nhìn quanh một hồi, bỗng dưng hỏi: “Ơ? Anh, em vừa vào đã cảm thấy, phòng này của anh sao lạnh quá vậy? Độ ẩm cũng hơi cao đấy.”

“Không mở điều hòa với máy hút ẩm sao?”

Đúng lúc hắn đứng cạnh giường, nói rồi bèn nghiêng người nhanh tay nhấn mở màn hình điều khiển chính.

Giản Tế đứng phắt dậy, cũng không kịp ngăn cản, đã nghe thấy một tiếng “bíp--” thanh thúy vang lên rõ mồn một trong căn phòng lớn như vậy.

Giản Tế: “......”

Điều hòa vốn không hề hư.

Tang Gia Ý cũng rơi vào thẫn thờ, cứ thế cảm nhận làn gió ấm rất nhẹ, lại thổi cho lòng cậu nguội lạnh.

Sau đó cậu chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua Giản Tế, chẳng phải...... hư rồi sao?

Bầu không khí nhất thời rơi vào trong im lặng.

“Đúng chưa, bây giờ chả phải thoải mái hơn nhiều à?”

Đường Trạch Vũ mỉm cười, lại phát hiện ra Giản Tế và Tang Gia Ý đều im lặng bất thường.

Ánh mắt lạnh lẽo của giản Tế đặt lên người hắn, lòng hắn vô thức run lên.

Diệp Trăn híp con mắt đánh giá bọn họ một hồi, liên tưởng đến lời Đường Trạch Vũ nói trước đó, sáng nay Giản Tế đi ra từ phòng của Tang Gia Ý.

Vậy nên, hắn chậm rãi mở miệng: “Giản Tế, hôm qua cậu nói với tôi điều hòa trong phòng hư rồi, sáng nay lúc cậu không ở tôi nhờ người đến sửa, đã xong rồi.”

Tầm mắt Giản Tế từ từ dịch về phía Diệp Trăn: “Cảm ơn nhé.”

Tang Gia Ý như bị sét đánh, đáy lòng tiếc nuối không thôi, đường tình mình quá nhấp nhô.

Cuối cùng cậu ngẩn tò te trở về phòng.

Buổi tối.

Mọi người ăn đồ nướng xong, sau khi thu dọn sạch sẽ thì ai về phòng nấy.

Tang Gia Ý và Giản Tế lững thững dọc theo hành lang ngả về tối, đi đến trước cửa phòng.

Hai người ngừng lại, Tang Gia Ý quay đầu nhìn Giản Tế một cái, lại phát hiện con ngươi đen nhánh của đối phương đang dừng trên người mình.

Đầu quả tim Tang Gia Ý vô thức nảy lên, ánh mắt cậu cũng đứng yên bất động.

Cậu mím mím môi: “Ừm...... em về phòng nha?”

Giản Tế cúi đầu nhìn cậu, thanh âm trầm thấp: “Ừm.”

Thế nhưng hai người ai cũng không xoay đi, cũng chẳng có bất kỳ động tác nào, cứ đứng như trời trồng tại chỗ.

Tang Gia Ý hơi hơi rũ mắt, nhìn bóng người dưới mặt đất bị đèn tường màu vàng ấm sau lưng kéo ra thật dài.

Đột nhiên, Tang Gia Ý cảm thấy trước mắt tối sầm, một bóng đen đổ xuống.

Bàn tay có chút khẩn trương vò lấy vạt áo bên hông của cậu bị người nọ nắm lấy, người đàn ông trước mặt cũng hơi cúi đầu xuống.

Giữa tiếng hít thở giao nhau, Tang Gia Ý cũng cảm thấy tần suất run rẩy của lông mi mình đang dần dần gia tăng.

Trong một khoảng vắng lặng, hai vầng trán ấm áp chạm nhau.

Anh nói: “Mơ đẹp nhé.”

“Anh cũng mơ đẹp ạ.”

Ngay khi Tang Gia Ý hoàn toàn lấy lại được tinh thần, cậu đã rửa mặt xong và nằm trên giường rồi.

Cậu vô thức giơ tay lên sờ sờ cái trán của mình, sau đó nhịn không được bật cười, ôm lấy chăn trên giường lăn một cái, cuốn bản thân thành một cục.

Bỗng dưng, di động ở đầu giường vang lên “ting ting” một tiếng, Tang Gia Ý lại lăn trở về, chộp lấy di động.

Vừa nhìn, là tổ kịch《Nguyệt Thượng Mi Sáo》phát hồng bao ở trong nhóm.

【An An: Chúc mừng nha, kết quả phát sóng kỳ một hôm nay rất tốt, mọi người đều vất vả rồi @Vũ Tế, @Bất Như*, @Vu Tranh, @Tiểu Ngưu Mã, @Thủy Nguyệt】

Phía sau còn kèm theo một dàn nhân viên tham gia công tác.

Thấy hai chữ “Bất Như”, Tang Gia Ý giật thót một cái, đột nhiên ngồi dậy.

Sau đó liền thấy trong nhóm đang hỏi:

【Hả? Bất Như? Ai vậy?】

【Coi nào, Tang Tử đại đại đổi tên Wechat hả? @Bất Như】

【Tại sao Tang Tang lại muốn đổi tên thành Bất Như dạ, hơi kỳ lạ, có hàm ý gì không @Bất Như】

Trước mắt Tang Gia Ý suýt thì tối sầm, sơ suất rồi.

Tên Wechat ban đầu của cậu là Tang Tang, lúc bị kéo vào nhóm, nghĩ mọi người đều gọi cậu như vậy, cũng không nhất thiết phải đổi biệt danh, bèn đặt vậy luôn.

Nhưng mà chẳng phải cậu mới phát hiện bản thân thích người ta sao, nhớ tên Wechat cá nhân của Giản Tế là Dữ Kỳ, nên len lén dùng chút tâm tư nhỏ, đổi tên Wechat thành Bất Như.

Cậu biết Giản Tế ghi chú mình là Hựu Hựu, tình huống bình thường, nếu không phải thêm bạn mới, thì sẽ chẳng cố ý nhìn người ta tên là gì.

Không ngờ trong nhóm trực tiếp tag cậu, tên Wechat chưa đổi biệt danh đã bại lộ dưới mí mắt của tất cả mọi người trong nhóm như vậy đấy.

Tang Gia Ý cuống quýt sửa lại tên mình về như cũ.

Hu hu hu hu hu đừng tag cậu nữa mà!

Tang Gia Ý cố gắng bình tĩnh nghĩ ngợi, ID Wechat này của Giản Tế trong nhóm là Wechat công việc, tên là Vũ Tế, mọi người cũng đâu biết cái “Dữ Kỳ*” đặt trước này.

(*) 与其...不如 /yǔqí... bùrú/: Hán Việt là Dữ kỳ... bất như, đây là câu ngữ pháp quen thuộc đi theo cặp trong tiếng Trung, dùng để diễn đạt “Thay vì... hơn là“.

Vả lại...... đó giờ Giản Tế không thích coi Wechat công việc mà nhỉ......

Suy nghĩ đến đây, Tang Gia Ý quyết đoán gửi tin nhắn vào trong nhóm:

【Tang Tang: Không có gì đâu, chỉ là hai chữ mà mèo trong nhà giẫm bừa lên thôi, đúng rồi, không phải đang ăn mừng số liệu phát sóng ngày hôm nay tốt sao? Chúc mừng nha】

Nói rồi, cậu phát ngay một loạt hồng bao, triệt để đẩy tin nhắn tag cậu ban nãy lên trên cùng.

Bầu không khí lại nóng lên lần nữa, sau khi chủ đề mới xây lầu cao, Tang Gia Ý mới chậm rãi thở ra hơi.

Chắc anh trai không thấy được đâu!

Trong căn phòng đối diện, Giản Tế dựa vào đầu giường ngây ngẩn nhìn giao diện Wechat cá nhân của Tang Gia Ý.

Bất Như.

Chưa tới hai phút đồng hồ, anh đã thấy hai chữ ấy nhảy thành Tang Tang.

Ý cười trong mắt Giản Tế dần nồng đậm, sau đó trở lại trong nhóm.

Nhìn mấy chữ “mèo giẫm”, thế là trực tiếp bật cười.

Anh đứng dậy, kéo cửa ra, chuẩn bị đi qua đó.

Chỉ thấy cánh cửa phía đối diện cũng bị kéo, Tang Gia Ý đang đi ra ngoài.

Bước chân Giản Tế khựng lại: “Em đi đâu?”

Có lẽ là chột dạ, mặt Tang Gia Ý thoáng chốc đỏ lên.

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Còn anh đi đâu ạ?”

Bốn mắt nhìn nhau.

“Hình như điều hòa phòng anh không ấm lắm.”

“Em sợ bóng cây bên ngoài.”

Bầu không khí im lặng trong chớp mắt.

Tang Gia Ý không hỏi, tại sao cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền ra từ trong căn phòng sau lưng Giản Tế chứ.

Giản Tế cũng không nói, có lẽ anh đang cân nhắc việc kéo rèm cửa sổ lên.

Giản Tế vươn tay, ngón tay thon dài bụm lấy hai bên má mình, không nhịn cười được, ngay cả bả vai cũng run rẩy.

Anh càng cười, mặt Tang Gia Ý càng đỏ.

Vào trước lúc sắp khiến người ta giận, Giản Tế vươn tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của cậu, dẫn cậu vào trong phòng, sau đó chầm chậm khép cửa lại.

Thời điểm nằm ở trên giường, Tang Gia Ý cảm nhận được hơi thở quen thuộc kề bên, rất thỏa mãn.

Cậu nghiêng đầu ngắm nhìn người nằm nghiêng bên cạnh đối mặt với mình.

Giọng vừa nhỏ vừa nhẹ: “Giản Tế.”

“Hửm?” Giản Tế đã nhắm hai mắt lại chầm chậm mở ra, nhìn Tang Gia Ý gần trong gang tấc.

Phân nửa khuôn mặt Tang Gia Ý đều vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, dưới ánh trăng chiếu rọi lại có vẻ vô cùng lấp lánh.

Hàng mi thật dài của cậu chậm rãi chớp chớp, dường như có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng:

“Anh không muốn trấn áp em ạ?”

Giản Tế khựng lại, anh nhớ tới thời điểm bọn họ ở thành phố Tô trước đây, ban đêm Tang Gia Ý ngủ không mấy yên ổn.

Về sau Giản Tế vẫn cứ là ôm người thật chặt trước khi đi ngủ, bảo rằng phòng nguy khẩn cấp, phải trấn áp trước.

Khóe miệng Giản Tế giương lên, anh lại quăng ngược vấn đề về: “Em cảm thấy em cần trấn áp không?”

Tang Gia Ý vươn tay bụm mặt mình, như là muốn đem hơi nóng từ trong ra ngoài ấn vào lại, không cho nó thoát ra.

“Cần ạ.”

Vừa dứt lời, Tang Gia Ý liền cảm thấy bản thân bị một luồng sức mạnh bất thình lình kéo vào, đâm phải một lồng ngực ấm áp.

Lưng và eo cậu bị người ấy ôm siết chặt, cùng với tiếng cười khẽ bên tai: “Trấn áp này.”

Mặt Tang Gia Ý chôn vào phần xương quai xanh của đối phương, nhịn không nổi cũng phải cười.

Sau đó cậu liền nghe thấy thanh âm chứa ý cười của người đàn ông: “Hựu Hựu, ngày mai đổi lại tên Wechat nhé em.”

Tang Gia Ý: “......”

Cậu giả làm con chim cút không nói chuyện.

Giản Tế chỉ cảm thấy hơi nóng truyền đến từ chỗ xương quai xanh của mình ngày càng rõ ràng.

Trong bóng đêm, anh bất giác cười không thành tiếng.

Tối nay, hai người đều đánh một giấc ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, lúc Giản Tế chuẩn bị về phòng mình lấy quần áo, lại đụng phải Đường Trạch Vũ ở cách vách lần nữa.

Đường Trạch Vũ vừa mở cửa đã trông thấy Giản Tế đi ra từ phòng của Tang Gia Ý: “......”

Giản Tế đã không thèm nói chuyện với hắn, vừa mới định vào phòng mình, liền bị Đường Trạch Vũ kéo cánh tay.

“Anh, anh, tối qua anh lại tìm lý do gì đấy?”

Hôm qua sau khi ra ngoài, hắn liền bị Diệp Trăn nhắc nhở một câu, mới hoảng hốt ý thức được mình đã làm cái gì.

Nhưng chẳng phải Tiểu Ý đã biết điều hòa phòng anh sửa xong rồi hay sao?

“Điều hòa sửa xong rồi thì không thể hư nữa à?”

Đường Trạch Vũ có phần không tin nổi: “Lý do này Tiểu Ý cũng tin á?”

Cái này cũng vụng về quá rồi.

Nhớ tới câu “sợ bóng cây bên ngoài” mà đối phương nói hôm qua, anh cúi đầu mỉm cười: “Có lẽ là không tin, nhưng chả sao cả.”

Đường Trạch Vũ sửng sốt, ý này...... biết đối phương nói dối mà vẫn cho anh vào.

Hắn cẩn thận hỏi dò: “Hai người nói rõ rồi?”

Giản Tế lắc lắc đầu, nhớ bản thân mình hôm qua sau khi cậu ngủ rồi, anh nhón lấy ngón áp út tay trái của Hựu Hựu vuốt ve nửa ngày trời.

“Nhẫn của ông ngoại tôi còn chưa tới tay, cần có chút thủ tục để lấy nó ra trước.” Anh như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt rũ mắt có chút ấm áp, “Hình như gần đây Hựu Hựu đang chuẩn bị vài thứ gì đó muốn tặng cho tôi.”

Anh quay đầu hỏi Đường Trạch Vũ: “Nếu tôi nói rõ với em ấy trước, liệu em ấy có cảm thấy vì đồ chưa được chuẩn bị tốt mà có chút tiếc nuối hay không?”

Bởi vì anh biết lúc chuẩn bị quà cho đối phương, cảm xúc ấp ủ hồi hộp và chờ mong có biết bao vui vẻ.

Giản Tế vừa hỏi như vậy, Đường Trạch Vũ cũng hơi lưỡng lự: “Vậy cậu ấy biết tình cảm của anh là gì chưa?”

“Có lẽ là biết rồi.”

Nhớ tới phản ứng của đối phương hôm qua lúc mình đọc đoạn mở đầu đã sửa lại đó.

Anh gần như là nói rõ rồi, mà phản ứng của Hựu Hựu cũng chứng minh rằng, cậu nghe hiểu.

“Bỏ đi, đừng nghĩ nữa.” Giản Tế bỗng dưng cảm thấy tâm tình tràn đầy tươi đẹp, “Thế thì nhìn thử xem nhẫn của tôi và đồ em ấy chuẩn bị, của ai tới trước.”

Đường Trạch Vũ bỗng cảm thấy hơi ê răng, hai cái con người này.

-

Ban đêm.

Mấy người thay áo tắm mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị trước, đi về phía bể nước nóng.

Tang Gia Ý đang chụm đầu thì thà thì thầm với Vu Tranh, lúc đang kể tới cao trào, liền cảm thấy có người quắp lấy eo mình, đi về một hướng khác.

Tang Gia Ý ngơ ngác nhìn Giản Tế: “Bọn mình đi đâu vậy ạ?”

Giản Tế nhướng mày liếc cậu một cái: “Anh không ngâm chung một suối nước nóng với người khác, chúng ta đi riêng.”

Tang Gia Ý vẫn còn đang ngoái lại trông về phía Vu Tranh bên kia: “Em có chuyện còn chưa nói xong, Ngư Ngư --”

Vu Tranh bị Đường Trạch Vũ dẫn sang phía còn lại, cũng xoay người la: “Tang Tang --”

Giản Tế: “......”

Anh cảm thấy mình giống như Vương mẫu nương nương chia rẽ người ta vậy.

“Không muốn đi cùng anh à?”

Nghe thấy lời này, Tang Gia Ý đột nhiên yên tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn Giản Tế: “Muốn ạ.”

“Thế đợi lát nữa lại đi tìm Vu Tranh nói chuyện sau, thời gian này cho anh nhé, được không?”

“Dạ.”

Ý cười trong mắt Giản Tế sâu thêm.

Thực ra Tang Gia Ý không thích hoạt động ở dưới nước lắm, bởi vì cơ bắp của cậu ở trong nước chả có lực.

Nói như vậy cũng hơi khoa trương, nhưng nếu nước sâu trên đầu gối, cảm nhận được dòng nước chảy, cậu sẽ chẳng còn sức lực gì, không khống chế được mà chìm trong nước.

Cũng chả biết là tật xấu quái lạ gì.

Rất nguy hiểm, cho nên cậu không tài nào tới gần mấy chỗ như này được.

Nếu không phải vì Giản Tế......

Nghĩ vậy, Tang Gia Ý lại nhịn không được dời ánh mắt lên người Giản Tế dựa trên vách đá cách đó không xa.

Đối phương đã cởi áo tắm bên ngoài bỏ sang bên cạnh, để trần nửa thân trên.

Trong ấn tượng, đây hình như cũng là dáng vẻ không mặc áo mà Tang Gia Ý nhìn thấy của đối phương.

Lúc mặc quần áo, chỉ cảm thấy người này thật cao lớn đĩnh đạc, dáng người gầy khỏe.

Nhưng cởi ra rồi, mới biết trên người đối phương còn mang theo cảm giác chấn động mãnh liệt.

Cơ bắp căng tràn rõ rệt, nhưng lại không quá khoa trương.

Vân da rõ ràng, trong lúc cử động, mỗi một khối cơ bắp khẽ nhúc nhích ở phần lưng đều mang tới cảm giác sức mạnh chờ phát động.

Thậm chí cũng không giống với cảm giác luyện ra từ phòng tập gym, Tang Gia Ý có chút chẳng thể nói rõ.

Chỉ cảm thấy mỗi một tấc đường cong mạnh mẽ trên cơ thể đối phương đều rõ nét đẹp mắt.

Nghĩ như vậy, Tang Gia Ý chậm rì rì thò thay nhéo nhéo phần thịt mềm trên cánh tay trắng nõn của mình.

Rơi vào trầm mặc.

Sau đó cậu lại chậm rì rì bưng ly sứ trắng đặt bên cạnh lên, ngửa đầu uống một hơi cạn nước trà bên trong.

Giản Tế vừa mở mắt đã trông thấy bộ dạng ngớ ngẩn của đối phương.

Tang Gia Ý không chịu xuống nước, chỉ quấn áo tắm trắng phau ngồi bên thành suối nước nóng, cẳng chân ngâm trong làn nước ấm áp.

Hơi nóng xung quanh hấp cho mặt cậu đỏ bừng, rũ mí mắt lộ vẻ có phần lười nhác.

Dáng vẻ hai tay nắm ly sứ bằng ngọc, thoạt trông rất ngoan ngoãn.

Càng giống như một pho ngọc Phật, khiến người ta muốn bưng đi.

Giản Tế nghiêng đầu cười một cái, sau đó đứng dậy đi về phía của cậu.

Trong phút chốc nghe thấy tiếng nước “bì bõm”, Tang Gia Ý mới hồi thần từ trong vẻ u sầu nhàn nhạt vì toàn thân mềm nhũn của mình.

Thấy Giản Tế cách mình ngày càng gần, dáng người cùng thể trạng mang tính công kích kia cũng ngày càng lộ ra rõ rệt.

Tang Gia Ý bỗng dưng hơi hồi hộp, lúc người nọ đi đến trước mặt mình, cậu vô thức giơ một chân lên, chống vào vai Giản Tế.

Ngăn anh tiến gần thêm một bước.

Giản Tế dừng lại, vươn tay nắm mắt cá chân bên vai mình.

Dù chưa nghiêng đầu nhìn, chỉ bằng xúc cảm, anh cũng có thể cảm nhận được sự gầy gò của đối phương.

Da dẻ nhẵn nhụi bao lấy cổ chân với mắt cá chân rõ rệt, bên cạnh gân Achilles ở gót chân là hai vết hõm sâu.

Hầu kết của Giản Tế khẽ lăn lên xuống một cái, hơi nghiêng đầu, chóp mũi liền nhiễm phải bọt nước trên cẳng chân trắng nõn của đối phương.

Không biết vì sao, có khoảnh khắc, Tang Gia Ý cảm thấy đối phương muốn hôn lên đó.

Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng bắt lấy mắt cá chân mình, Tang Gia Ý nhạy bén cảm thấy nguy hiểm.

Cậu rén, nhỏ giọng nói: “Em sai rồi, em không nên lấy chân đạp anh.”

Sau đó chuẩn bị dè dặt thu chân mình về.

Liền cảm thấy tay đối phương siết chặt hơn một chút, mãi đến khi mắt cá chân mang theo một cơn đau rất nhẹ.

Tang Gia Ý từ từ cụp mắt xuống, cảm nhận được bàn tay tích lực của đối phương.

Giây tiếp theo — “ào” một tiếng, Tang Gia Ý đã rơi vào trong làn nước ấm, cậu giống như vớ lấy cọng rơm cứu mạng, hoảng loạn ôm cổ Giản Tế.

Giản Tế tiếp được người, sửng sốt.

Anh vô thức ngó ngó tay mình -- rõ ràng đâu có dùng sức.

Mặc dù...... ban nãy có một chốc anh thực sự muốn kéo người xuống, nhưng anh lo Hựu Hựu sợ nước, thời điểm sát nút đã thu lực lại.

Anh chắc chắn bản thân không có kéo người xuống mà, thế đây là......

Nghĩ tới đây, anh ôm chặt cái người đang treo trên cơ thể mình.

Vừa nãy “tùm” một tiếng, người đã rơi xuống, bọt nước bắn tóe lên không nhỏ.

Cảm thấy tóc mình ướt hơn một chút, Giản Tế vươn tay, vuốt tóc trước trán ra sau đầu, lộ ra toàn bộ ngũ quan thâm thúy.

Tang Gia Ý nghiêng đầu, liền bắt gặp con ngươi sâu không thấy đáy của anh.

Thấy giọt nước vương trên tóc cùng hai gò má của đối phương, Giản Tế vươn một tay ra, ngón tay len vào giữa tóc cậu, gạt mái tóc ướt rũ xuống của cục cưng trong lòng ra phía sau, để lộ cả khuôn mặt.

Tang Gia Ý cứ vậy mà nhìn anh: “Anh kéo em xuống làm gì chứ?”

Giản Tế: “......?” Anh nhìn cậu cười như không cười, “Tang Gia Ý, em tiến bộ rồi đấy.”

- --------------------------

Từ giờ hãy gọi em là Lươn Gia Ý ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.