Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 79: Chương 79: Ngoại truyện 3: Bạn từ thuở nhỏ (4)




Đối với dục vọng chiếm hữu của cháu ngoại, Đường Tòng cảm thấy có phần nói không thông với Giản Tế, có lẽ tự Tang Gia Ý bảo không muốn, Giản Tế sẽ nghe.

Thế là qua một khoảng thời gian, ông lặng lẽ đến tìm Tang Gia Ý, cậu đang ngồi bên cạnh ông cố gắng xé vỏ đồ ăn vặt.

Xé nửa ngày trời cũng không thành công, Đường Tòng liền lấy qua, sau khi mở ra thì đặt vào lòng bàn tay cậu lần nữa.

Tang Gia Ý cười ngọt ngào với Đường Tòng một cái, sau đó chìa đồ ăn vặt về phía ông: “Ông ngoại ăn ạ.”

Đường Tòng nhịn không được cười như một bông hoa, sờ sờ khuôn mặt cậu: “Ông ngoại không ăn, Tiểu Ý ăn đi.”

Thấy bộ dáng cậu như cây cải thảo nhỏ, Đường Tòng châm chước lời nói, hỏi: “Tiểu Ý này, có thích anh trai không con?”

Tang Gia Ý vui sướng gật đầu: “Thích ạ.”

“Nhưng anh trai không cho con chơi cùng bạn nhỏ khác ấy, nếu con muốn chơi cùng bạn nhỏ khác, con cứ nói với ông ngoại nhé.”

Mắt Tang Gia Ý nhìn Đường Tòng sáng lấp lánh: “Anh trai không cho con chơi với người khác, sau đó anh sẽ chơi với con ạ, đỉnh lắm!”

Đường Tòng nghẹn lần nữa, ông nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc đứa nhỏ này xảy ra vấn đề ở đâu?

Giản Tế nuôi trẻ con thế nào vậy?!

“Nhưng con đâu thể theo anh trai chơi hoài.”

“Có thể ạ.” Tang Gia Ý cố chấp nói.

Tự dưng Đường Tòng hơi nản chí, sờ sờ đầu cậu.

Thôi, bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, đợi sau này lớn lên, bọn chúng sẽ có phạm vi và cuộc sống của riêng mình, sẽ cảm thấy cách nghĩ thuở nhỏ ấu trĩ biết bao nhiêu.

Xuân đi thu tới, bốn mùa thay phiên.

Hằng năm Đường Tòng đều cẩn thận quan sát việc sống chung giữa hai người.

Sợ dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Giản Tế sẽ khiến Tang Gia Ý chất chứa phiền não.

Thỉnh thoảng cũng sẽ rầu rĩ, thời thơ ấu gắn bó không thể chia lìa như vậy, lớn lên cũng sẽ dần dần xa cách, suy cho cùng giữa hai người cách cả bảy tuổi.

Làm gia trưởng, sợ bọn chúng quá thân thiết, cũng sợ bọn chúng không thân thiết.

Nhưng Đường Tòng lại phát hiện, bản thân mình hằng năm đều nghĩ nhiều rồi.

Mối quan hệ của hai người chưa bao giờ vì tuổi tác và khoảng cách mà trở nên xa lạ, thậm chí năm này qua năm khác còn thân mật hơn.

So với sự chiếm hữu trực tiếp như ngày bé, Giản Tế dường như đã học được cách kiềm chế bản thân.

Anh không muốn để Tang Gia Ý sống như một hòn đảo biệt lập.

Thế nhưng có thể cho cậu ra ngoài quen biết với nhiều người hơn, mở mang kiến thức thế giới rộng lớn hơn đã là cực hạn của anh.

Quan hệ và hành động thân thiết hơn với người ngoài thì đều không được cho phép.

Dù Đường Tòng vẫn cảm thấy không được bình thường lắm, nhưng tình hình đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.

Huống chi mỗi ngày Tang Gia Ý vẫn vui vui vẻ vẻ, Đường Tòng dứt khoát trực tiếp buông tay.

-

Ban đêm, Tang Gia Ý vội vàng trở về nhà, vừa vào cửa, dì Ngô liền sửng sốt.

“Tiểu Ý? Vẫn chưa đến cuối tuần mà, sao hôm nay lại về?”

Sau khi lên đại học, bởi vì năm nhất có tự học buổi tối, cho nên phần lớn thời gian Tang Gia Ý đều trọ ở ký túc xá trường, cuối tuần mới quay về.

Ông cụ bưng ly nước đi ra từ phòng bếp: “Còn vì sao nữa? Tiểu Tế đi công tác về rồi thây.”

Tang Gia Ý hơi xấu hổ sờ sờ mũi: “Ông ngoại, cháu, cháu lên tìm anh ạ.”

Đường Tòng cười rồi lắc lắc đầu: “Đi đi.”

Lúc lên lầu cậu còn chạy đến nỗi kêu “bịch bịch”, nhưng khi sắp tới cửa, cậu lại thả chậm bước chân, động tác nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Giản Tế ra.

Từ lúc nắm nhà họ Giản trong tay mình đến nay, Giản Tế vẫn luôn rất bận, khoảng thời gian trước đi công tác ở London, đi gần một tuần.

Vì chênh lệch múi giờ và khoảng cách, ngay cả thời gian gọi điện thoại và video của hai người cũng rất ít.

Ánh sáng trong phòng mờ tối, Giản Tế đang ngủ vì bị jetlag.

Tang Gia Ý cẩn thận trèo lên giường, khuỷu tay chống lên ấy, hai tay đỡ gò má, nằm sấp trên giường xuyên qua ánh trăng lẳng lặng ngắm nhìn Giản Tế.

Dù nhắm mắt thì vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi nhàn nhạt trên thân người đàn ông.

Nhưng tính là như vậy, cũng có thể nhìn ra diện mạo cực kỳ tuấn tú.

Tang Gia Ý không nhịn được, cẩn thận vươn tay ra, chạm rất nhẹ vào hàng mi thanh mảnh thoải mái của Giản Tế.

Chạm xong rồi, cậu lại không nhịn được lén cười cười.

Lúc đang chuẩn bị chạm vào chỗ khác, chăn bỗng xốc lên, một luồng lực đột ngột kéo lấy cậu.

Cả người Tang Gia Ý đều bị bọc vào trong chiếc chăn mềm mại.

Bên trong truyền tới tiếng kinh hô nho nhỏ: “A! Chăn ăn người rồi!”

Người đàn ông cười ra một tiếng trầm thấp, ép sát cậu vào ngực mình, người bên trong vùng vẫy một chút, mới thò được cái đầu lông xù từ trong chăn ra.

“Anh tỉnh rồi.”

“Lúc em mở cửa, anh đã nghĩ, ai có lá gan lén vào đây sờ mó ấy nhỉ? Ồ, là Hựu Hựu của anh.”

Trán Tang Gia Ý cọ cọ bả vai Giản Tế, thanh âm rất nhỏ: “Đánh thức anh rồi ạ? Em nhớ anh lắm.”

Lúc này Giản Tế từ từ mở mắt ra, giọng nói nén cười: “Anh cũng nhớ em.”

Anh xoay người mở bóng đèn ở đầu giường bên kia của mình, ánh đèn vàng ấm nhu hòa rải lên thân hai người.

Giản Tế lại nằm nghiêng về, hai tay bưng mặt Tang Gia Ý: “Để anh xem xem, một tuần nay có gầy đi không?”

Tang Gia Ý gần như là một tay Giản Tế nuôi lớn, ăn ở mặc, đều do anh tự mình lo liệu.

Anh lúc nào cũng muốn nuôi người ta béo lên một chút, nhưng có thể là vì nguyên nhân sức khỏe, cố gắng mấy cũng chỉ nuôi được thêm tí thịt, hơn nữa còn rất dễ gầy đi.

Khoảng thời gian sắp thi đại học ấy, cả người gầy xọp một vòng, gần nửa năm mới nuôi lại được một chút.

Tang Gia Ý bèn ngửa mặt, di di mặt qua trái, để anh nhìn xem, sau đó chuyển chuyển qua phải, để anh ngắm nghía.

Giản Tế bị động tác mang tính trẻ con của cậu chọc cười, kêu một tiếng: “Bạn nhỏ.”

Tang Gia Ý hơi không phục, thò tay ra làm ký hiệu số 8*: “Em 18 đến nơi rồi! Không phải bạn nhỏ nữa!”

(*) Trong tiếng Trung, kiểu ký hiệu chữ V bằng ngón cái và ngón trỏ.

Bởi vì đi học sớm, cho nên lúc vào đại học, đứa nhỏ mới mười bảy tuổi hơn.

Giản Tế nhìn cậu dịu dàng, ngắm dung mạo xinh đẹp của cậu, đáy lòng mềm mại một mảnh, không nhịn được mà thu cậu vào trong ngực: “Ừm, không phải bạn nhỏ nữa, sắp trưởng thành rồi.”

Anh đợi rồi đợi, cuối cùng cũng chờ được cậu trưởng thành.

Giản Tế hỏi cậu: “Hựu Hựu, bây giờ còn thích anh trai nhất không?”

Tang Gia Ý giống như con thú non, cọ cọ cằm anh quyến luyến: “Thích anh trai nhất.”

Giản Tế chỉ cười: “Ừm, anh biết rồi.”

Khi còn nhỏ, anh thích hỏi câu này nhất, nhưng lúc ấy, thích giữa họ vừa thuần túy lại đơn giản.

Là thích ỷ lại giữa hai bạn nhỏ từng chịu tổn thương, là thích của người thân thiết, là thích gửi gắm tinh thần lẫn nhau.

Thế nhưng, bây giờ Giản Tế muốn kiểu thích khác.

Nằm lẳng lặng một hồi, Tang Gia Ý ở trong ngực anh giãy giụa một chút muốn đứng dậy.

“Đi làm gì? Giản Tế lại vươn tay kéo cậu về.

Tang Gia Ý tự dưng hơi chột dạ nhỏ giọng nói: “Coi Miên Miên ạ.”

Miên Miên là mèo con năm Tang Gia Ý mười sáu tuổi nhặt được ở ven đường cùng Giản Tế.

Chạng vạng hôm đó, Giản Tế đưa Tang Gia Ý đến thư viện, trên đường trở về thì nghe thấy tiếng kêu nãi thanh nãi khí yếu ớt trong lùm cây.

Hai người vừa nhìn, liền phát hiện một con mèo nhỏ bẩn thỉu nằm dưới đất, có lẽ là đã đói quá lâu, hô hấp rất mỏng manh.

Tang Gia Ý chuẩn bị ôm mèo con lên, thì bị Giản Tế bên cạnh kéo lấy cánh tay: “Tang Gia Ý, trên người loại mèo hoang này rất nhiều vi khuẩn, em có biết đề kháng của mình yếu cỡ nào không?”

Tang Gia Ý bị dạy bảo, đáng thương ngóng trông anh, rồi lại nhìn nhìn mèo con.

Giản Tế thở dài bất đắc dĩ, cởi áo khoác quấn lấy mèo con, ôm nhẹ vào trong lồng ngực mình.

Hai người vì vậy lại đi đến bệnh viện thú y, nhìn bác sĩ vệ sinh sạch sẽ và kiểm tra cơ thể cho mèo con, Tang Gia Ý dè dặt móc lấy ngón tay Giản Tế.

“Anh ơi......”

Vẻ mặt Giản Tế nhìn mèo con nhàn nhạt, sau đó lúc quay đầu nhìn về phía Tang Gia Ý, con ngươi đen láy mới ấm áp lại.

Anh liếc cái đã biết ngay đối phương có ý gì, nhưng lời nói thì lại vô tình.

“Tang Gia Ý, anh chỉ nuôi em.”

Chỉ có thời điểm nghiêm túc nói chuyện gì đó hoặc dạy dỗ người ta Giản Tế mới gọi cả họ tên cậu.

Tang Gia Ý vừa nghe thấy ý tứ trong lời này, đã biết anh không muốn nuôi mèo con.

Cậu ôm lấy cánh tay Giản Tế một phen: “Em nuôi em nuôi! Anh không nuôi thì để em nuôi nha.”

Giản Tế nhìn cậu, anh không thích chia sự chú ý của Tang Gia Ý cho bất kỳ ai khác, bất kỳ con vật nào ngoài anh.

“Anh sẽ tìm cho nó một gia đình tốt, sẽ chăm sóc nó tận tình.”

Loáng cái Tang Gia Ý nước mắt lưng tròng nhìn Giản Tế: “Xin anh mà.”

Ở một mức độ nào đó mà nói, bọn họ là người hiểu nhau nhất trên thế giới, rất nhiều thời điểm anh đều biết làm cách nào để bắt bí đối phương chuẩn xác.

“Cho dù nuôi mèo con cũng sẽ thích anh trai nhất, cái khác cũng không chia.” Thoạt trông cậu rất đáng thương, nhưng lại nói ra lời mê người nhất, “Với lại để em nuôi mèo con, thì sẽ thích anh hơn nữa ạ.”

Nghe thấy câu này, tầm mắt Giản Tế chậm rãi rơi lên người Tang Gia Ý bên cạnh.

Tang Gia Ý thấy thế, bèn chen vào trong ngực anh: “Thích anh hơn thích anh hơn ạ.”

“......” Trước giờ đối mặt với sự nũng nịu của cậu Giản Tế đều bó tay, “Có điều kiện.”

Phút chốc Tang Gia Ý cười đến nỗi mắt cong thành hình trăng non, nước mắt trong con ngươi nói ngừng là ngừng: “Anh nói anh nói đi.”

Giản Tế giống như lơ đãng hỏi: “Lần trước anh đến trường học tìm em, thấy có nữ sinh tỏ tình với em, em không từ chối, rồi đi chung với cô ấy.”

Nói tới đây, con ngươi đen thẳm của anh dừng trên thân người nọ.

Sống lưng Tang Gia Ý vô thức thẳng lên, vội vàng xua tay giải thích: “Không có không có, lúc đó nhiều người xung quanh như vậy, cô ấy là con gái mà, em không từ chối trước mặt mọi người được.”

“Sau khi rời khỏi, em nói riêng với cô ấy rõ ràng.”

Giản Tế “Ừ” một tiếng nhàn nhạt.

Tang Gia Ý cẩn thận hỏi: “Cho nên điều kiện của anh là?”

“Không được yêu sớm.”

“Vậy thôi ạ?” Tang Gia Ý cảm thấy rất đơn giản, cậu chẳng có suy nghĩ về phương diện này một chút nào.

Thế là cậu ưỡn thẳng ngực nói tiếp: “Cả đời không yêu đương cũng có...... ưm ưm.”

Nói được một nửa thì bị Giản Tế bụm miệng, giọng anh lành lạnh: “Này không được.”

Tang Gia Ý nhìn anh từ từ chớp mắt một cái, nhỏ giọng: “Ò.”

Tâm tư của cậu rất nhanh đã bay xa, nằm nhoài trên cửa sổ kính ngó mèo con ở bên trong, sau đó gọi một tiếng: “Miên Miên.”

Giản Tế hỏi: “Tên của mèo con à? Tại sao lại lấy tên này.”

Tang Gia Ý liền chỉ mèo con mặc bác sĩ loay hoay bên trong: “Nó nhìn giống như sợi bông mềm ạ.”

Giản Tế không lên tiếng, ngầm thừa nhận cái tên này.

Sau đó hai người đón mèo con về nhà.

Chỉ là sau mấy ngày Tang Gia Ý hốt kít cho mèo con, cậu lại phi như điên đi tìm Giản Tế, khi ấy Giản Tế đang tựa trên sô pha đọc sách.

“Anh ơi anh ơi.” Tang Gia Ý chen vào trong ngực anh.

Cậu vừa như vậy, Giản Tế biết ngay đối phương có chuyện, mặt không đổi sắc ôm lấy cậu, sau đó tiếp tục đọc sách trong tay.

“Con mèo nhỏ như Miên Miên”, Tang Gia Ý khoa tay múa chân, “Tại sao có thể đi ra cục...... kít thúi vậy chứ.”

Bàn tay lật trang sách của Giản Tế dừng lại, vô thức nhướng mày: “Vậy nên?”

“Vậy nên có thể nhờ anh hốt giùm em được không?” Tang Gia Ý hơi ngại ngùng.

Giản Tế nhìn cậu: “Hựu Hựu, lúc ấy anh đã nói anh không nuôi mèo, là ai nói em nuôi cho?”

Tang Gia Ý bỗng đỏ mặt: “Em ạ.”

Nghĩ một hồi, Tang Gia Ý tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà, nhưng mà anh nuôi em mà.”

“Bây giờ con anh nuôi gặp phải một xíu rắc rối.” Giọng cậu chờ mong, “Có thể giúp em giải quyết một chút rắc rối nhỏ không ạ?”

Giản Tế cười ra tiếng, bưng mặt cậu nhào nặn một trận, sau đó cam chịu số phận đứng dậy.

Từ rày về sau, kít của Miên Miên hầu như đều do Giản Tế hốt.

-

Bây giờ nghe thấy Tang Gia Ý nói muốn đi thăm Miên Miên, Giản Tế cười khẽ một tiếng: “Nhớ nửa ngày rồi nhỉ? Thân ở Tào doanh tâm tại Hán[1]?”

[1] Người thì ở đây mà tâm trí lại thuộc về nơi khác.

Tang Gia Ý nằm sấp trên lồng ngực Giản Tế, làm nũng: “Nhớ anh nhất, nên mới tới thăm anh trước đó.”

Giản Tế khẽ nhéo lòng bàn tay mềm mại của cậu: “Lát nữa em còn qua đây không?”

Rất có tư thế đối phương nói không qua thì không thả người đi nữa.

“Giản Tế.” Tang Gia Ý nâng nửa người dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn anh gọi thẳng họ tên, “Anh đã là người lớn rồi, phải độc lập một chút, đâu thể cứ đòi em ngủ cùng với anh.”

Giản Tế làm lơ lời cậu nói, lại nhéo ngón tay Tang Gia Ý, hỏi lặp lại: “Cho nên lát nữa em còn qua đây không?”

Tang Gia Ý hớn hở mặt mày trong chớp mắt, đáp giòn tan: “Qua ạ.”

Bấy giờ Giản Tế mới thả người đi.

Tang Gia Ý liền chạy bước nhỏ quay về phòng mình, trong phòng cậu đủ các loại đồ chơi ổ mèo và nhà cây cho mèo, Miên Miên và cậu ở chung.

Cậu rửa mặt thần tốc xong, sau đó mới ôm Miên Miên làm nũng vòng quanh chân cậu kêu “meo meo” lên, đi qua phòng Giản Tế.

Công việc của Giản Tế rất nhiều, lại muốn nhanh chóng hoàn thành để quay về gặp Tang Gia Ý, ở London cũng không ngủ được mấy giấc, còn ngồi máy bay thời gian dài.

Trong quá trình chờ Tang Gia Ý lại ngủ mất.

Tang Gia Ý nhẹ nhàng đặt Miên Miên vào bên đầu giường của mình, tính tình Miên Miên dịu ngoan nhu thuận, thân mật cọ cọ Tang Gia Ý rồi không động đậy nữa.

Lúc này Tang Gia Ý mới tự xốc chăn lên trèo vào.

Như có cảm giác, nháy mắt cậu vừa nằm xuống, Giản Tế đã vươn tay qua ôm cậu.

Tang Gia Ý từ từ nhắm mắt vào, sau đó thò tay ôm ngược lại Giản Tế.

Bất kể là thời điểm nào, họ vẫn như những đứa trẻ, ôm lấy nhau, nương tựa lẫn nhau giống thuở bé.

Ngoài cửa sổ là gió lạnh rít gào, thời tiết mùa đông thủ đô cực lạnh, tia sáng bên trong mờ tối, mèo con ngáy khe khẽ, là một mảnh ấm áp thoải mái.

Bởi vì ngủ sớm, ngày hôm sau Giản Tế dậy cũng sớm.

Cảm nhận được người trong lòng mềm mại ấm áp, còn chưa mở mắt, anh đã thấy hạnh phúc, khóe môi không nhịn được giương lên.

Anh muốn ôm Hựu Hựu nằm ỳ trên giường.

Đợi nhắm mắt lại rồi nằm thêm một hồi, anh mới sờ sờ gò má nóng hầm hập, nhẹ nhàng đứng lên.

Vừa đi ra, đã bắt gặp Đường Tòng đang đẩy cửa phòng.

Giản Tế gọi một tiếng: “Ông ngoại.”

Đường Tòng trông thấy khóe miệng giương nhẹ của anh, bỗng đoán được cái gì đó: “Hôm qua cháu ngủ cùng Hựu Hựu à?”

Đuôi mắt Giản Tế vểnh lên một chút, điệu bộ ngầm thừa nhận.

Mặc dù hồi còn bé hai người gần như là chung một phòng, nhưng theo số tuổi tăng lên của Giản Tế, Đường Tòng cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không được, còn kêu hai người chia phòng ra.

Chỉ là đôi khi ông vẫn nhìn thấy hai người lẻn vào phòng đối phương ngủ cùng nhau, số lần không tính là nhiều, ông cũng đành mắt nhắm mắt mở.

“Còn hơn một tháng nữa là Hựu Hựu thành niên rồi, hai đứa như vậy không thích hợp cho lắm, đều lớn cả rồi.”

Ý cười trong mắt Giản Tế càng lộ rõ: “Vậy thì quá tốt, càng có thể ngủ chung ạ.”

Tim Đường Tòng bỗng nảy lên một cái, cân nhắc ý tứ trong lời này một chút, đột nhiên có hơi không thể tin.

Đây là lần đầu tiên Giản Tế giãi bày ý nghĩ như vậy trước mặt ông.

“Cháu, cháu......”

Ông cụ còn chưa nói hết lời, Giản Tế đã ung dung gật đầu: “Phải ạ.”

Đối diện với đứa cháu ngoại vẫn luôn khiến mình tự hào, Đường Tòng quả thực muốn bụm ngực: “Tiểu Ý mới bao nhiêu chứ?”

Giản Tế bình tĩnh gật đầu: “Dạ, cho nên cháu đang chờ em ấy thành niên. Sợ Đường Tòng giận thật, Giản Tế giải thích, “Trước đây chính xác chỉ là em trai.”

Dẫu sao khi ấy cậu vẫn là bạn nhỏ thực sự, Giản Tế sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào.

Nhưng Hựu Hựu vẫn luôn là nơi ký gửi tinh thần của anh, cho nên dục vọng chiếm hữu từ nhỏ tới lớn của anh rất mạnh.

“Nhưng bây giờ cháu thích em ấy, lúc biết được lòng mình, cháu còn đang học cấp ba, cháu lo sẽ ảnh hưởng đến em ấy, chưa bao giờ đề cập tới các vấn đề liên quan.”

Cả hai đều không phải là người nhanh nhạy đối với tình yêu, mãi đến khi trưởng thành, cũng mất gần hai năm mới dần dần ý thức được sự thay đổi cảm xúc của bản thân.

“Em ấy sẽ có nhiều khả năng hơn!”

“Tất cả các phương diện em ấy đều có nhiều khả năng hơn, nhưng một nửa khả năng của em ấy, chỉ có thể là cháu.”

Lời của anh gần như là cố chấp.

Đường Tòng nhịn không được giơ cây gậy ba-toong trong tay lên đánh anh một cái.

Tang Gia Ý vừa mới tỉnh ngủ mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng động bên ngoài thì đi ra, vừa ra tới cửa liền trông thấy một màn này, cả người nháy mắt tỉnh táo lại.

Cậu chạy lên trước ôm lấy cánh tay Giản Tế, nhìn Đường Tòng đầy oan ức: “Ông ngoại, ông đánh anh làm gì ạ?”

Đường Tòng: “...... Nó phạm lỗi.”

Tang Gia Ý càng oan ức hơn, nhỏ giọng phản bác: “Sao anh trai lại phạm lỗi được ạ?”

Nói xong, cậu lại nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Giản Tế: “Anh có đau không?”

Giản Tế rũ mắt, xắn tay áo ngủ lên, lộ ra một vết đỏ: “Có hơi.”

Tang Gia Ý nâng cánh tay anh, càng đau lòng hơn, thổi “phù phù” hai cái vào vết đỏ.

Đường Tòng: “......”

Ông vốn chả dùng sức!

Nhưng nom bộ dạng này của Tang Gia Ý, Đường Tòng bỗng chẳng muốn nói gì nữa, thở dài.

Trước khi rời đi, ông nói với Giản Tế: “Cháu chú ý chừng mực.”

Vẻ mặt Giản Tế nhu hòa lại: “Cảm ơn ông ngoại.”

Đợi người đi rồi, Tang Gia Ý mới hỏi anh: “Hai người đang nói gì vậy?”

Giản Tế lắc lắc đầu, chỉ dịu dàng hỏi cậu: “Hựu Hựu, sinh nhật năm nay dẫn em ra ngoài chơi được không?”

Tang Gia Ý cười ngay chớp mắt: “Được ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.