Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 78: Chương 78: Ngoại truyện 3: If - Bạn từ thuở nhỏ (3)




Đường Tòng biết Giản Tế rất thích Tang Gia Ý, rất tốt với đứa trẻ này.

Chỉ là bên trong điều tốt đẹp này, trừ sự yêu thích bề ngoài của bản thân, còn mang theo vài phần tinh thần trách nhiệm, lúc trước chính miệng anh nói “Cháu muốn nuôi em ấy.”

Lời anh nói ra khỏi miệng, thì sẽ tự mình làm.

Cho nên trước đó mặc dù hai người này thân mật, Đường Tòng cũng cảm thấy tất cả đều nằm trong phạm vi hợp lý có thể khống chế.

Mãi đến khi lại qua một khoảng thời gian, Đường Tòng mới phát hiện bất thường.

Hoặc là nói, không phải thời điểm đó mới phát hiện, mà là Giản Tế vào thời điểm đó mới xảy ra thay đổi.

Anh bắt đầu ôm một loại dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với Tang Gia Ý.

Ngày đó, ông đang ngồi trong phòng khách dạy Tang Gia Ý đọc sách biết chữ, đứa nhỏ giọng sữa đọc theo ông, sau khi đọc xong thì ngửa đầu nhìn ông với đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đang đòi được khen.

Đường Tòng nhịn không được cảm thán, chả biết Giản Tế nuôi bạn nhỏ như thế nào?

Nuôi đứa nhỏ im lặng không thích nói chuyện trước đây thành tính tình thích làm nũng như hiện giờ.

Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nhịn không được hớn hở mặt mày.

Giản Tế tan học trở về, vừa mới vào nhà, trông thấy chính là dáng vẻ hai ông cháu thân thiết gần gũi.

Anh rũ mắt đi qua đó, sắc mặt ôn hòa hỏi han: “Ông ngoại, ông và Hựu Hựu đang làm gì vậy?”

Bình thường ông cụ toàn gọi Tang Gia Ý là Tiểu Ý, nghe thấy lời của Giản Tế, vô thức nói theo anh: “Ông đang cùng Hựu Hựu đọc sách này.”

Đường Tòng cười rồi chuyển ánh mắt đặt trên người Tang Gia Ý sang người Giản Tế, sau đó đối diện với đôi mắt nhàn nhạt, cảm xúc khác thường nào đó chợt lóe qua bên trong.

Đường Tòng sửng sốt, ông có phần không thể nào bác bỏ cảm xúc trong mắt Giản Tế đại biểu cho hàm ý gì.

Thẳng đến một ngày, Đường Trạch Vũ qua chơi.

Cậu ta từng nghe Giản Tế gọi Tang Gia Ý là Hựu Hựu vô số lần, nghĩ có thể là nhũ danh, nhưng lại không biết nhũ danh này có ý nghĩa gì.

Xuất phát từ sự tò mò, cậu ta nhỏ giọng gọi một tiếng: “Hựu Hựu.”

Tang Gia Ý ngẩng đầu nhìn về phía Đường Trạch Vũ, cậu còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, Giản Tế bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng: “Cậu thử gọi một câu nữa xem?”

Đường Trạch Vũ hơi bị ánh mắt của anh dọa sợ, cà lăm nhận lỗi: “Xin, xin lỗi.”

Đường Tòng đứng trên lầu thấy rõ ràng toàn bộ, đột nhiên ông hiểu hết cả -- ngày đó ông cũng gọi Tiểu Ý một tiếng Hựu Hựu.

Chẳng qua bởi vì đứa trẻ này vẫn luôn kính trọng ông, cho nên ép xuống toàn bộ cảm xúc trước mặt ông.

Thế nhưng ngay cả ông cũng không thể gọi Hựu Hựu sao?

Về sau, Đường Tòng hay vô thức quan sát thái độ của Giản Tế đối với Tang Gia Ý.

Đường Trạch Vũ có một em trai bằng tuổi với Tang Gia Ý, tên là Đường Hạo Vũ.

Có lẽ là Tang Gia Ý trông quá xinh đẹp, Đường Hạo Vũ đặc biệt thích đi theo sau mông Tang Gia Ý chơi.

Mà chỉ cần Tang Gia Ý và Đường Hạo Vũ ở chung, tâm tình của Giản Tế sẽ không tốt.

Nếu thời gian ở chung dài, Giản Tế hoặc là đuổi người ta đi, hoặc là dẫn người về.

Đường Tòng cảm thấy càng ngày càng bất an, bởi những thứ này vẫn chỉ là một góc núi băng mà ông quan sát được.

Vì vậy, ông gọi Giản Tế đến thư phòng, nhìn cậu thiếu niên trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

“Tiểu Ý là vật sở hữu của cháu à?”

Giản Tế bình tĩnh đáp lời: “Đương nhiên rồi ạ.”

Đường Tòng thẳng tính, chủ ý của ông là muốn chất vấn anh, nhưng cũng không ngờ Giản Tế trả lời cây ngay không sợ chết đứng như vậy.

“Tiểu Tế, thằng bé không phải, Tiểu Ý là một cá nhân độc lập, cháu phải để thằng bé có cơ hội tự phát triển, mà không phải là khóa khư khư người bên cạnh mình.”

Giản Tế không nói chuyện, anh chỉ nhìn thẳng Đường Tòng, trong mắt lộ vẻ cố chấp.

Nghe lọt đấy, nhưng không định sửa.

Đường Tòng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, một thằng nhóc mười ba tuổi sao lại ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy?

“Tiểu Tế, xảy ra chuyện gì à cháu? Trước đây cháu đâu đến nỗi như vậy với Tiểu Ý.”

Giản Tế rũ mắt, anh nghĩ, quả thực là có chút chuyện.

Trải qua một năm sống chung, Giản Tế và Tang Gia Ý ăn ở ngày càng thân thiết, Tang Gia Ý gần như trở thành nhóc bám đuôi đằng sau Giản Tế.

Chỉ là thiên tính cộng thêm những trải nghiệm như vậy trước đây, Giản Tế vẫn luôn vô thức ngăn cách một lớp gì đó với người khác.

Điểm khác biệt chỉ nằm ở chỗ lớp giấy ngăn cách ấy giữa anh và Tang Gia Ý là mỏng nhất.

Có hôm, Đường Trạch Vũ và Diệp Trăn đi vào chuẩn bị tìm Giản Tế, khi đó anh và Tang Gia Ý đứng trên lầu hai.

Thấy Đường Trạch Vũ dắt Đường Hạo Vũ, Giản Tế có chút khó chịu nhè nhẹ, thế là xé tờ giấy trong tay, vo thành một cục ném xuống lầu.

Độ chuẩn xác rất mạnh, ném trúng trán của Đường Trạch Vũ.

“Ai? Ai ném tớ?!”

Đường Trạch Vũ ngửa đầu ngó ngó hai người trên lầu.

Giản Tế nhìn đứa nhỏ bên cạnh đang ôm ly hoạt hình uống nước, trong lòng đột nhiên khẽ động, chút nhân tố xấu xa bí mật ấy lại tỏa ra.

Vì vậy, anh đáp qua loa: “Hựu Hựu ném.”

Nói xong, tầm mắt anh rơi ngay lên thân người bên cạnh, anh chỉ muốn đùa người ta, nhìn cậu đỏ mặt, nhìn cậu thất thố, nhìn cậu biện giải.

Tất cả những chuyện có thể đánh vỡ sự im lặng không ăn nhập vẻ bề ngoài đều rất thú vị.

Nhưng Tang Gia Ý giống như không nghe thấy lời của Giản Tế, mãi đến khi đối diện với ánh mắt của Đường Trạch Vũ, mới nhả ống hút bị cắn ra.

Nhỏ giọng nói chậm rì rì: “Của em ném ạ.”

Có lẽ là vì nói dối, Tang Gia Ý vừa dứt lời, mặt đã đỏ hơn phân nửa.

Giản Tế sửng sốt một chút.

Đường Trạch Vũ cũng vậy, sau đó ấp úng gãi gãi cái ót của mình: “Tiểu Ý ném, Tiểu Ý...... Tiểu Ý ném thì không sao nha, em còn muốn ném nữa không?”

Đường Trạch Vũ chỉ chỉ cái trán của mình.

Mặt Tang Gia Ý đỏ bừng lắc lắc đầu.

Giản Tế bỗng nhiên bật cười, hơn nữa còn cười không ngừng.

Anh nói với Đường Trạch Vũ dưới lầu: “Là tôi ném, cậu muốn tìm tôi tính sổ hả?”

Nói xong, anh xoay người bưng hai gò má mềm mại của Tang Gia Ý: “Có ngốc không hả? Ai thèm em gánh tội thay, phải phản biện lại chứ.”

Tang Gia Ý hơi nghi hoặc mà nhìn anh: “Không phải gánh tội ạ.”

Giản Tế còn chưa hiểu câu này có ý gì, Tang Gia Ý đã nhỏ giọng mở miệng: “Anh trai nói gì thì chính là cái đó, anh trai đều đúng ạ.”

Nói xong, cậu lại không để tâm tiếp tục bưng ly uống nước.

Giản Tế bỗng dưng bật cười, cười rất là rõ ràng.

Anh đều đúng, cho nên sẽ không có “tội“.

Anh đều đúng, cho nên anh nói là Tang Gia Ý ném, cậu sẽ thừa nhận là mình ném.

Không cần bất kỳ lô-gic và lý do nào.

Chẳng qua cười rồi cười, Giản Tế chợt nảy sinh một loại cảm giác lạ thường, anh cảm thấy hơi khó chịu.

Có lẽ một vài cảm xúc tiêu cực không thể đoán rõ kia đã ảnh hưởng đến anh, ban đêm, anh lại mơ thấy quá khứ.

Từ khi ngủ cùng với Tang Gia Ý cho tới nay, anh gần như rất ít mơ về những ký ức tăm tối ấy.

Trong giấc mơ, là tiếng la mắng điên cuồng bén nhọn của Đường Dung, là gậy gộc của Giản Thế Phàm, là bạo lực lạnh dưới sự coi thường của cả nhà họ Giản.

Lại là một ngày bị đánh đến thương tích chồng chất, Giản Húc dẫn theo người làm gần như là ác độc bất hảo, khóa Giản Tế vào trong tủ quần áo tối đen.

Hôm đó, anh đập cửa tủ quần áo rất lâu, cũng chẳng có ai tới quan tâm anh.

Cuống họng khàn đặc, trên người không có chỗ nào là không đau.

Cuối cùng suýt nữa là dựa vào bên trong tuyệt vọng, anh nghĩ, bản thân giống như bị cả thế giới lãng quên nơi xó xỉnh tăm tối này.

Có lẽ, anh cũng sẽ chết trong cái góc này.

Anh ngơ ngẩn chảy nước mắt, bỗng sinh ra nỗi oán hận và ác ý cực đoan.

Những ý nghĩ âm u vặn vẹo ấy giống giòi bọ ở xương bàn chân, ăn mòn linh hồn cả người anh.

Đến nỗi cuộc sống sau này, rõ ràng anh đã được Đường Tòng đón đi, lại tựa như chưa bao giờ thoát khỏi cái tủ quần áo be bé ấy.

Đột nhiên, Giản Tế cảm nhận được một tiếng vang cộc cộc bên ngoài tủ, có ai đang khóc gọi anh.

Giữa lúc cảm nhận được ánh sáng trắng bên ngoài cửa tủ truyền tới, Giản Tế bỗng mở choàng mắt ra, anh cảm thấy trên mặt mình ướt một mảng.

Tang Gia Ý đang ở phía trên đầu anh, từng giọt từng giọt nước mắt nện lên mặt anh.

Giản Tế sững sờ vươn tay sờ mặt mình, đâu chỉ là nước mắt của Tang Gia Ý, còn có của cả anh nữa.

Nghĩ tới đứa nhỏ khóc gọi anh bên ngoài cửa tủ, hóa ra Hựu Hựu đã mở cánh cửa ấy ra.

Giản Tế vươn tay ôm chặt Tang Gia Ý, khàn giọng nói: “Em khóc gì vậy?”

Mặt Tang Gia Ý vùi vào hõm cổ anh, thút tha thút thít nói chuyện: “Anh, anh đang khóc, em gọi anh không tỉnh, em sợ.”

Giản Tế im lặng hồi lâu, bỗng mở miệng hỏi: “Hựu Hựu, có phải anh hay bắt nạt em không?”

Tang Gia Ý ngẩng mặt lên từ hõm cổ anh và nhìn anh, trong con mắt đẫm lệ mông lung chứa sự nghi hoặc: “Sao lại vậy ạ?”

Giản Tế kéo khóe miệng: “Lần trước em muốn ăn gà cay, anh không cho em ăn, lúc nào cũng sai em chạy vặt cho anh, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện bắt nạt khác.”

Tang Gia Ý vạch bàn tay nhỏ, nói: “Nhưng anh để em ăn một cái bánh ngọt sô-cô-la siêu to, rất ngọt, anh còn kể chuyện cổ trước khi đi ngủ cho em nữa.”

Mặc dù không nghe chuyện cổ cậu còn ngủ ngon hơn.

“Anh mặc quần áo cài cúc cho em, mỗi ngày anh đều cho em ăn no, còn có thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện.”

Nói rồi nói, cậu bị bản thân nói cho cảm động luôn, ôm cổ Giản Tế: “Hu hu hu anh thật tốt, em thích anh nhất.”

Một tay Giản Tế che mắt, khàn giọng mở miệng: “Hựu Hựu, lúc mới đón em về, em toàn không nói chuyện.”

“Nhưng giờ em lắm lời thật.”

Tang Gia Ý liền nhỏ giọng lầm bầm: “Cứ nói cứ nói!”

Giản Tế nghĩ, trước giờ Hựu Hựu chỉ nhớ được chuyện vui.

Cũng may, cậu chỉ nhớ chuyện vui.

Không cho cậu ăn gà cay, là vì dạ dày cậu không khỏe, không thể ăn cay.

Bảo cậu chạy vặt, là vì Hựu Hựu lười, giống như con rùa, không thích nhúc nhích.

Hoạt động mạnh thì cậu không làm, chỉ đành kêu cậu chạy vặt nhiều hơn, dùng cái này để đạt được mục đích vận động đơn giản.

Anh cũng rất thích Hựu Hựu.

Giản Tế bỗng hiểu vì sao lần trước lúc để Hựu Hựu “gánh tội”, anh lại có chút khó chịu vi diệu.

Bởi vì anh cảm thấy mình thích chưa đủ nhiều.

Hựu Hựu cho anh một trăm phần trăm, nhưng anh lại giữ lại một phần trăm.

Bây giờ anh quyết định thích nhiều hơn một chút, nhiều hơn chút nữa.

Nhiều đến mức anh muốn kéo rớt lớp giấy ngăn cách mỏng manh cuối cùng giữa họ.

“Hựu Hựu, sau này em có ở bên anh mãi mãi không?”

Tang Gia Ý gật đầu như gà con mổ thóc: “Có ạ.”

“Có thích anh nhất không?”

“Có ạ!”

Giản Tế ôm cậu chặt hơn, trái tim bởi vì cơn ác mộng mà từ đầu tới cuối không thể bình tĩnh dần dần dịu lại: “Sau này anh cũng không bắt nạt em nữa.”

Bởi vì khóc, vành mắt của Tang Gia Ý vẫn còn đo đỏ, cậu hơi không hiểu ý của Giản Tế là gì, nhưng điều này cũng chẳng gây trở ngại cho cậu tung tăng ôm lại cổ đối phương.

Bên ngoài không biết đã bắt đầu đổ mưa tầm tã từ khi nào, bay tà tà đánh lên bậu cửa.

Trong cơn hoảng hốt, Giản Tế đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Hôm ấy, trước cánh cửa gỗ ở trấn nhỏ phương nam, trong nháy mắt anh ôm người lên, đứa nhỏ ý thức đã mơ hồ nhìn anh một cái, sau đó cũng từ từ vươn tay ôm lấy anh.

Từ trước tới nay đều không phải anh đơn phương cứu giúp một đứa trẻ.

Hóa ra, ngay từ đầu đã là họ ôm lấy nhau.

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ là ngồi lên cỗ máy thời gian~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.