Dịch: Jieun110498
Biên: Lạc Đinh Đang
Thả mì sợi vào nước sôi, nấu chín khoảng bảy, tám phần rồi vớt ra để vào trong nước lạnh, sau đó lấy một quả trứng gà... Suy nghĩ một chút, An Bộ lấy thêm một quả, tách lòng trắng và lòng đỏ ra, phân chia rõ ràng. Tiếp tục vớt mì sợi lên cho ráo nước, bỏ thêm thịt bò ngâm tương vào, rồi đổ lòng trắng trứng, trộn đều, sau đó làm thành hình tổ chim, để đặt vào nồi hâm nóng, đun lửa nhỏ khoảng một phút, cho lòng đỏ trứng vào, rồi đun thêm khoảng ba, bốn phút, rắc hành lá và tương ớt lên trên, vậy là đã hoàn thành món bánh trứng tổ chim thơm ngào ngạt rồi.
Với câu đúng cấu trúc tiếng Việt, cậu nên thay bằng động từ khác thích hợp, tránh câu gượng gạo.
Chính giữa mì sợi là lòng đỏ trứng tròn đầy, vàng óng ánh, thêm vào đó là màu đỏ của tương ớt và điểm xuyết màu xanh của hành lá, giống như một lọai hổ phách, vừa đẹp lại vừa ngon.
Bưng bánh trứng tổ chim lên bàn, An Bộ ép một ly sữa chua trái cây cho Giản Ninh Huyên, hỗ trợ giúp tiêu hóa tốt.
“Nấu xong rồi, Giản tiên sinh nếm thử xem có hợp khẩu vị không?” An Bộ vừa cởi tạp dề, vừa gọi Giản Ninh Huyên ở phòng khách.
Giản Ninh Huyên ngồi trước bàn ăn, cầm cái nĩa từ từ nếm thử mà không nói tiếng nào. Không biết có phải vì cả người đã xua tan khô nóng, mà phần ăn khuya đơn giản này, khiến khẩu vị của anh tăng lên, ăn uống vô cùng hài lòng, đường cong trên mặt không tự chủ hòa nhã vài phần, đến khóe môi cũng hiện ra độ cong nhỏ khó nhận ra, cả người tỏa ra hơi thở vui vẻ, thoải mái.
Mặc dù trên mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng An Bộ lại thấy trên người anh có một vầng sáng hạnh phúc, không phải hình dung một cách khoa trương, mà thật sự là xuất hiện.
Với Thị giác đặc biệt của cô, thế giới trong mắt cô không hề có màu sắc, chỉ là vừa rồi cô nhìn thấy một vùng màu vàng của lòng đỏ trứng, giống như hai lòng đỏ trứng bị Giản Ninh Huyên ăn rồi hóa thành linh hồn xuất hiện trên người anh. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng ở trong thế giới màu trắng, đen, xám thì tia sáng này giống như đom đóm trong đêm tối, lóe sáng khác thường.
Nếu vừa rồi Giản Ninh Huyên ăn tôm hùm chua cay, bông cải xanh xào tỏi, bắp cải tím, kem Quất, cháo bí đỏ hạt kê, liệu trên người anh có xuất hiện màu đỏ, xanh lá, tím, xanh dương, cam không?
Nghĩ đến đây, trong mắt An Bộ sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Giản Ninh Huyên như đang nhìn một báu vật hiếm có.
Dường như Giản Ninh Huyên nhận thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn An Bộ, thấy sắc mặt bình thản của cô, không có gì bất thường.
Trạng từ để đầu câu, trước chủ ngữ và vị ngữ.
“Làm phiền cô quá, mì sợi bánh trứng ăn rất ngon.” Giản Ninh Huyên nhận xét đúng trọng tâm.
“Đừng khách sáo.” An Bộ lộ vẻ mặt tươi cười tiêu chuẩn của một quản gia, “Về sau nếu có cần, anh có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào.”
Giản Ninh Huyên cảm thấy thái độ An Bộ có phần khác so với trước đó, nhưng lại không nhìn ra khác chỗ nào, dường như bớt vài phần xa cách, nhiều hơn vài phần nhiệt tình sao thì phải?
An Bộ thu dọn bàn ăn xong, lễ phép hỏi: “Không biết Giản tiên sinh còn điều gì dặn dò?”
Giản Ninh Huyên nhìn thời gian, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng nói: “Không có, cảm ơn cô, cô có thể về được rồi.”
“Vâng, tôi xin phép đi trước.” An Bộ quay người đi ra cửa, đang chuẩn bị thay giày, phát hiện Giản Ninh Huyên cũng đi theo.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của An Bộ, Giản Ninh Huyên giải thích: Trễ như này rồi, một mình cô đi về không an toàn, tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu.” An Bộ vừa thay giày vừa nói, “Tôi lái xe về được.”
Giản Ninh Huyên: “...” Thất vọng cất giày trong tay để về lại chỗ cũ, anh nghĩ có thể ở cùng nhau thêm một chút trên đường...
Chỉ là, anh vẫn xỏ dép lê đưa An Bộ xuống dưới lầu, nhìn cô ngồi lên một xe ô tô nhỏ, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của anh.
Giản Ninh Huyên đứng trong bóng tối một lúc lâu, cảm thấy nóng như thiêu đốt, có lúc anh rất muốn giữ cô ở lại qua đêm, nhưng nghĩ đến nam nữ khác biệt, cuối cùng đành từ bỏ.
Anh bực bội kéo áo sơ mi, lộ ra cơ bắp căng cứng, bước chân đầy nhiệt nóng, nhanh chóng đi vào thang máy.
An Bộ về đến nhà, đầu tiên là đi tắm, thay đồ thoải mái ở nhà, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhật ký mới, viết: [Tháng 7 năm 2175, gặp Giản Ninh Huyên ở khu vui chơi Khốc Nhạc, xây dựng mối quan hệ làm thuê hữu nghị. Người này có thể chất đặc biệt, khí nhiệt tràn đầy, dường như có năng lực thần kỳ, biến màu sắc của đồ ăn hiện ra. Nhưng loại năng lực này cần đợi xác minh, chờ đến lần gặp sau, thử thay đổi mấy loại đồ ăn màu sắc khác nhau xem sao.]
Bên dưới cùng, còn vẽ hình bánh trứng tổ chim đơn giản, vẽ một vòng tròn tượng trưng cho vầng sáng, kèm theo một câu: [Ánh vàng rực rỡ, vàng cam cam ~~ tôi là lòng đỏ trứng gà sáng nhất thế giới.]
Sáng thứ hai, An Bộ ở nhà may quần áo cho mình, nhân tiện đọc thuộc lòng luật thương mại nước Z, đến khi đọc xong “Cách truy cứu trách nhiệm thương mại” thì chiếc váy cũng may xong.
Nghỉ ngơi ba mươi phút, An Bộ uống hai ly nước ép rau củ quả, sau đó thay đồ thể thao đi ra ngoài.
Nếu ngày thường không đi làm phiên dịch thì An Bộ sẽ làm tài xế, vừa nhớ kỹ từng con đường thành phố, từng khu vực, từng cửa hàng, vừa nhìn xem có gặp phải người nào bị tử khí quấn lấy không, tiện tay cứu giúp.
Chạy tới chạy lui đưa đón ba vị khách, trên đường không có gì đáng sợ. Đang ở ngã tư chờ đèn đỏ, ánh mắt An Bộ vô tình lướt qua, bỗng nhiên con ngươi co lại, phía trước có một xe khách chậm rãi chạy qua, đi về phía bên phải đường quốc lộ.
Trên xe có mấy chục hành khách, từng người dần biến mất trong tử khí dày đặc, hoàn toàn không biết mình đang trên đường đi đến cái chết.
Đèn xanh sáng lên, An Bộ không chút suy nghĩ liền đánh tay lái, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe khách kia.
Nếu cả người và xe đều xuất hiện tử khí, vậy có khả năng rất lớn là sẽ xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng. Điểm đến cuối cùng của chiếc khách kia là huyện Long Thành của thành phố S, sau hai mươi phút sẽ lái ra ngoài nội thành, chạy vào đường quốc lộ số 3.
Tên đường mình thường thấy để chữ số, nên mình để chữ số nha cậu.
Phần lớn hai bên đường quốc lộ số 3 là đồng ruộng, hồ nước, xe cộ thưa thớt, không phải là khu vực xảy ra tai nạn lớn nhất.
An Bộ không biết nguyên nhân tai nạn, tất nhiên là không thể yêu cầu xe khách dừng lại, chỉ có thể tiếp tục đi theo bọn họ ra khỏi nội thành, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, chú ý tình hình của xe khách, đáng tiếc không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.
Mắt thấy tử khí càng ngày càng đậm, An Bộ nhíu mày, quyết định vượt lên phía trước, bảo họ dừng xe trước rồi tính.
Đúng lúc này, tốc độ của xe khách bỗng nhanh hơn bình thường, thân xe cũng mất kiểm soát, lắc lư qua trái qua phải, sau đó trực tiếp lao xuống hồ nước ở bên phải.
Tiếng thét chói tai phát ra từ trong xe khách, rầm một tiếng, bọt nước bắn lên tung tóe, chiếc xe đổ nghiêng xuống hồ nước, từ từ chìm xuống dưới.
An Bộ thắng gấp, lấy một chiếc búa từ trong hộp dụng cụ, sau đó chạy xuống xe, nhảy vào hồ nước.
Thời tiết nóng bức, xe khách mở máy điều hoà, cửa sổ đóng chặt, dưới tác dụng của nước, hành khách rất khó thoát từ bên trong ra ngoài, cộng thêm hoảng sợ, càng không biết phải làm thế nào.
Năm đó An Bộ cũng chết chìm trong xe dưới nước, rất hiểu cảm giác tuyệt vọng, không thể chạy trốn này. May mắn là từ tai nạn kia, hiện tại khả năng bơi lội của cô có thể sánh với tuyển thủ Olympic. Bơi tới đầu xe buýt, nhìn trong xe, hành khách điên cuồng đập cửa sổ, từng vẻ mặt trong nước vì sợ hãi mà méo mó khác thường.
An Bộ không để ý bọn họ, lùi lại giơ cây búa đập vào góc cạnh cửa sổ, liên tục mấy lần, cuối cùng cửa sổ bị phá vỡ, nước tràn vào trong xe, vùng kính bể vỡ đủ cho mọi người có thể chui ra. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền tranh nhau chen lấn về phía cửa sổ đã bị đập vỡ, kết quả chen thành một đoàn,
thành ra không ai trốn ra được.
Từ “Ngược lại” trong câu cậu hạn chế dùng nhé, có thể thay đổi tùy theo ngữ cảnh.
An Bộ không để ý đến bọn họ, tiếp tục đập cửa sổ thứ hai. Bình thường ở trong nước con người có thể nín thở nhiều nhất là 2, 3 phút, vượt quá thời gian này sẽ hôn mê vì thiếu dưỡng khí, hôn mê ở trong nước có nghĩa là sẽ chết. Vì vậy An Bộ không có thời gian trấn an hành khách, chỉ có thể cố gắng cung cấp càng nhiều lối thoát hiểm càng tốt.
Trong quá trình đập cửa sổ, An Bộ phát hiện tài xế gục trên tay lái không nhúc nhích, rõ ràng trên người không có vết thương, rất có thể là lúc lái xe đột nhiên phát bệnh.
Trong vòng 1 phút, An Bộ liên tục đập vỡ ba cửa sổ, nhưng thoát không quá bốn năm người, trong xe càng nhiều người tranh nhau, không ai nhường ai, trong đó có mấy đứa bé sắp ngạt thở.
Đang đập cửa sổ thứ tư, An Bộ thật sự không nhịn được nữa, đá vào đỉnh đầu người đàn ông trung niên muốn chen lấn chạy đến cửa sổ, dùng sức đá hắn vào trong xe, sau đó ở bên cửa sổ túm cổ áo một người khác, một tay kéo ra ngoài. Tiếp tục kéo người thứ hai, ai ở phía trước thì kéo trước, ai muốn chen ngang thì đá người đó. Kể từ đó, ngược lại mọi người bình tĩnh không ít, bắt đầu có thứ tự trốn ra ngoài. Có mấy người bơi tốt, cũng cùng An Bộ hỗ trợ cứu người.
Chỉ là một lúc lâu, người đàn ông trung niên vừa bị đạp một cước cũng bị An Bộ kéo ra ngoài xe, lúc An Bộ quay người bơi vào bờ, tên đàn ông trung niên này đột nhiên trở tay, dùng mảnh kính bể trong tay cào mạnh lên mặt cô một cái, trong chốc lát, da thịt bong tróc, máu tuôn ra.
Một thanh niên hỗ trợ cứu người nhìn thấy cảnh này, mắt trừng to, không khỏi tức giận, đẩy người đàn ông trung niên qua một bên, nhanh chóng bơi đến bên cạnh An Bộ, kéo cô bơi vào bờ.
An Bộ cũng không từ chối, bơi cùng người thanh niên trên mặt nước.
“Tôi khinh, ông mẹ nó còn là người sao?” Sau khi lên bờ, người thanh niên túm người đàn ông trung niên vừa mới bơi trên mặt nước, tức giận mắng, “Cô ấy cứu mạng ông, cứu mạng tất cả chúng ta! Mẹ nó ông lại lấy oán trả ơn!”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, không ngừng thở dốc, vô lực ngụy biện: “Tôi, tôi không cố ý...”
“ĐM không phải ông cố ý!” Người thanh niên không khỏi tức giận đánh ông ta một quyền.
Phần lớn mọi người xung quanh được cứu không rõ nguyên nhân, ngồi dưới đất mờ mịt nhìn bọn họ. Sau đó, bọn họ nghe tiếng mắng chửi của người thanh niên, cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, biết được người đàn ông trung niên vì thù riêng, dùng mảnh kính vỡ tấn công cô gái cứu ông ta, tất cả mọi người đều nhìn ông ta với ánh mắt xem thường.
Bọn họ nhìn về phía An Bộ, phát hiện cô lại bị thương nặng như vậy, trên mặt bị rạch một đường dài khoảng năm sáu centimet, từ trán xuống bên phải cằm, thiếu chút nữa là đâm rách mắt phải của cô, da thịt lộ ra, máu nhuộm dần nửa khuôn mặt, rất là đáng sợ. Vết thương sâu như vậy, trừ khi đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không rất khó mà không để lại sẹo.
Đối với diện mạo của một cô gái trẻ mà nói, loại sẹo này không khác gì hủy hoại nhan sắc, mà còn là người được mình cứu nữa.
An Bộ lặng lẽ đi về phía xe hơi của mình, lấy một chiếc khăn lông từ trong xe, giữ chặt miệng vết thương. Từ khi cô bắt đầu bị thương, giá trị sinh khí không ngừng giảm xuống, giá trị tử khí không ngừng tăng lên, cho đến lúc này, giá trị tử khí không ngừng thay đổi mới dần dần dừng lại, nhưng giá trị sinh khí vẫn đang giảm xuống, bởi vì chữa trị vết thương cần phải tiêu hao giá trị sinh khí. Hàm lượng máu trong cơ thể cô là cố định, mất một giọt, giá trị sinh khí sẽ bổ sung một giọt. Vết thương trên mặt ước chừng cần tiêu hao khoảng 200 điểm giá trị sinh khí mới có thể chữa trị hoàn toàn.
Cách đó không xa, rất nhiều người đi đường vây lại xem đều dùng điện thoại chụp một màn này, nhanh chóng lan truyền trên mạng...