Dịch giả: Lạc Đinh Đang
An Bộ đặt một chân lên bệ cửa sổ của phòng nghỉ nhân viên, vừa uống nước trái cây ngắm cảnh vừa ép chân vận động, đeo headphone nghe ngoại ngữ đọc chậm, vô cùng chú tâm kết hợp thể lực và trí nhớ.
Trang phục gấu trúc trên người cô vẫn chưa thay, chỉ tháo cái đầu gấu xuống. Cơ thể béo lùn ục ịch ép chân vận động nhưng vẫn linh hoạt như một chú khỉ đầu chó.
Tập xong một bài, cũng học thuộc lòng một đoạn văn trong sách, cô dang cánh tay gấu, hô to một tiếng hưng phấn: “Don “t waste life in doubts and fears! (Không nên lãng phí sinh mệnh trong sự hoài nghi và sợ hãi!)”
Nhân viên công tác đúng lúc đi qua: “...” Có một con gấu tinh to béo bị bệnh.
An Bộ mặt không đổi sắc đội đầu gấu lên, bình tĩnh đi qua mấy người: Nhân loại ngu xuẩn các người sẽ không hiểu được Bé Cưng Gấu cao lớn.
Buổi chiều, Bé Cưng Gấu không phát bóng bay mà chỉ tập trung bán moe. An Bộ cất từng bước gấu, lắc lư xung quanh công viên giải trí, khi bị du khách bắt được sẽ dâng hiến cơ thể mình, tạo hình theo yêu cầu của họ. Hầu hết du khách đều thân thiện, nhưng thi thoảng cũng gặp vài người độc đáo lạ kỳ.
Ví như đôi tình nhân trước mặt.
Họ yêu cầu An Bộ ngồi xổm trên đất, một người dùng đao đồ chơi mô phỏng động tác chặt đầu cô, một người khoa tay múa chân đòi đâm mông.
Đâm mông? Quả thực không thể nhịn được.
An Bộ biết ý đồ của họ thì kiên quyết từ chối yêu cầu. Loại động tác chứa tính vũ nhục này nếu người quen vui đùa thì thôi, nhưng ở nơi đông người, áp dụng lên một người xa lạ sẽ có chút vô lễ.
“Chỉ bày poss thôi, chúng tôi đâu làm thật?” Thanh niên không hài lòng nói.
“Đúng vậy.” Cô gái cũng phụ họa theo, “Chẳng phải linh vật chuyên dùng cho du khách chơi à? Giả bộ thanh cao cái gì chứ?”
“Nhanh nhanh một chút, chúng tôi chụp xong rồi đi.” Thanh niên cầm đao đồ chơi gõ vai An, vênh vang đắc ý nói, “Nếu hôm nay mày không để tụi này chụp, tụi này sẽ đi khiếu nại.”
“Mời hai người tự nhiên.” An Bộ không thèm để tâm.
Cô gái làm nũng với thanh niên: “Honey, em vừa thông báo với danh sách bạn rồi, không chụp được chẳng phải sẽ thành trò cười cho họ sao?”
“Không, nhất định hôm nay sẽ chụp cho em.” Thanh niên vỗ về vài câu, sau đó hung ác nói với An Bộ, “Mày ngồi xuống cho tao, nếu không đừng trách tao đánh.”
Hai bên tranh cãi rất nhanh khiến một số du khách chú ý, không ít người vây qua xem náo nhiệt.
An Bộ thoáng nhìn những bạn nhỏ xung quanh, ý nghĩ xoay chuyển, cô vung tay gấu lên, khí phách nói: “Bé Cưng Gấu Trúc sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác.”
“Mày nói gì?” Nam nữ “thế lực tà ác” tức giận nói, “Giỡn mặt tụi này à? Hỏi mày một lần nữa, mày có chụp hay không?”
“Không chụp.” An Bộ ngầu ngầu nắm chặt quyền với các bạn nhỏ vây xem, đây động tác đặc trưng của Bé Cưng Gấu Trúc khi nó muốn chiến đấu. Bé Cưng Gấu Trúc là nhân vật chính của một bộ phim hoạt hình, dũng cảm, đáng yêu, trung thành, được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích. Nhìn thấy động tác nắm tay của An Bộ, tất cả các bạn nhỏ đều kích động nhảy lên, nhấc tay hô theo.
Đôi nam nữ kia không rõ lắm, chỉ coi An Bộ đang trêu đùa họ. Vậy là thanh niêm xông lên trước, đưa tay định túm tay cô.
Thân người An Bộ lóe lên, nhẹ nhàng linh hoạt tránh qua một bên.
“Mẹ nó mày dám tránh! Đứng lại cho tao!” Thanh niên thẹn quá hoá giận, tiếp tục lao về phía cô.
An Bộ cười khúc khích, lượn vòng một cái, di chuyển ra sau lưng thanh niên.
“Cô ta đứng sau anh!” Cô gái chạy lên vài bước, muốn cùng thanh niên bao vây An Bộ.
An Bộ vốn không coi họ ra gì, trong vòng tròn bán kính không tới bảy mét, dùng dáng người gấu trúc thể hiện sự nhanh nhẹn của thỏ con. Chạy, nhảy vọt, lộn ngược ra sau, lập tức biến một màn kịch khôi hài thành một màn biểu diễn xiếc. Đám người thấy vậy vỗ tay khen hay, đồng thời lấy điện thoại ra quay chụp các kiểu. Các bạn nhỏ càng phấn khích hơn, hét to Bé Cưng Gấu Trúc. Đặc biệt là khi họ bỗng thấy An Bộ ôm một bé gái, ôm bé gái lộn nhào về sau, các bạn nhỏ gần như đều phát điên, hoan hô nhào về phía An Bộ, vây quanh cô.
Về phía đôi nam nữ gây sự kia đã sớm bị bầy người chen lấn đẩy đi chỗ khác, làm còn ai nhớ xích mích lúc trước?
Bé gái An Bộ ôm vào ngực là Giản Tiểu Vi.
Buổi chiều Giản Ninh Huyên định mang cô bé về nhưng bé nhất quyết không chịu, nằng nặc đòi chơi hai giờ. Giản Ninh Huyên không cách nào đành chiều theo, không ngờ nửa đường lại gặp An Bộ, thấy cô bị một đôi nam nữ gây khó dễ.
Đôi nam nữ kia rõ ràng đang quấy rối, nhân phẩm cũng không tốt, Giản Ninh Huyên tưởng chuyện sẽ bị làm ầm lên, không ngờ cô giải vây dễ như trở bàn tay. Chẳng những không mang tới bất kỳ ảnh hưởng trái chiều cho công viên giải trí, ngược lại tăng thêm không ít nhân khí.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Vi Vi.” Sau khi An Bộ tiễn đám tiểu quỷ ồn ào huyên náo đi, ôm Giản Tiểu Vi tới chỗ Giản Ninh Huyên.
Khuôn mặt bé nhỏ của Giản Tiểu Vi đỏ bừng, tựa trong ngực Bé Cưng Gấu Trúc không kìm được vui mừng.
“Tiên sinh, bé con của ngài, mời nhận.” An Bộ đưa Giản Tiểu Vi tới trước mặt Giản Ninh Huyên.
Cô tới gần khiến Giản Ninh Huyên tiếp tục cảm nhận được cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.
Giản Ninh Huyên không đưa tay ra. Ánh mắt anh liếc về bên cạnh, trợ lý Tiểu Lưu lập tức bước tới nhận Giản Tiểu Vi lưu luyến không rời từ trên tay An Bộ.
“Hành động vừa rồi của cô quá liều lĩnh.” Giản Ninh Huyên bỗng nói.
“Cái gì?” An Bộ không hiểu lắm nhìn anh.
“Chưa được phụ huynh đồng ý đã ôm trẻ con lộn nhào, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?” Giọng nói Giản Ninh Huyên không có ý trách cứ, chỉ đơn giản trần thuật sự thật.
“Đúng vậy, anh nói đúng.” An Bộ không phủ nhận, khom người gấu làm một động tác nhận lỗi ưu nhã, “Đúng là vừa rồi tôi quá liều lĩnh, mong anh tha lỗi.”
“Chú ơi.” Giản Tiểu Vi mở miệng nói, “Con rất thích Bé Cưng Gấu Trúc, chú đừng trách cô ấy.”
Giản Ninh Huyên gật gật đầu, tiếp tục nói với An Bộ: “Cô không thể xem xét đề nghị trước đó của tôi một chút sao?”
An Bộ: “Tôi chỉ làm việc bán thời gian.”
Giản Ninh Huyên dừng một chút: “Bán thời gian cũng được.”
Tiểu Lưu bên cạnh nghe không hiểu ra sao, chẳng hiểu hai người đang nói cái gì.
“Xin hỏi tiên sinh là làm công việc gì?” An Bộ hỏi.
Giản Ninh Huyên lấy danh thiếp đưa cô: “Tôi là một thương nhân tài chính, bình thường công việc khá bận, thời gian nghỉ ngơi không có quy luật, việc cô cần làm là giúp tôi giảm bớt áp lực trong khi nghỉ ngơi.”
Tiểu Lưu trừng mắt, dường như nghe được điều khó tin nào đó. Những năm gần đây ngay cả một trợ lý chuyên phụ trách sinh hoạt Giản tiên sinh cũng không có, giờ lại chủ động thuê Gấu Trúc này?
An Bộ nhìn danh thiếp, bên trên chỉ có một cái tên và một chuỗi số điện thoại di động.
Cô ngẫm một lát, do dự nói: “Tôi không chắc là mình sẽ luôn có mặt.”
“Ba đến năm lần một tháng là được.” Giản Ninh Huyên nhượng bộ. Khí tức trên người cô gái này khiến anh cảm thấy thoải mái thực sự trong hai chín năm sống. Nếu anh bỏ qua, sợ rằng tương lai sẽ không gặp được nữa.
“Vậy được.” An Bộ đồng ý, “Khi cần anh có thể liên hệ với tôi.”
Việc An Bộ đồng ý liên quan tới thân phận thương nhân tài chính của Giản Ninh Huyên. An Bộ rất giàu, trước kia cô chủ yếu làm giàu bằng cách mua bán bất động sản, tiếp sau bắt đầu đầu tư mạo hiểm, sở hữu cổ phần vài doanh nghiệp lớn. Tiền tài tích lũy trong hơn tám mươi năm chính cô cũng không tính được, nhưng những tiền tài này không thể tăng nhiều giá trị sinh khí cho cô. Tương lai cô muốn bước chân vào ngành nghề có nhân khí cao, ví dụ như điện ảnh truyền hình giải trí, thể dục thi đấu, chăm sóc y tế,... nên cô cần hiểu biết về thị trường chứng khoán, có nhân viên với ánh mắt đầu tư chuyên nghiệp giúp cô quản lý tài chính dư thừa.
An Bộ và Giản Ninh Huyên trao đổi phương thức liên lạc, coi như đạt thành hiệp nghị thuê mướn ban đầu.
“Có thể cùng ăn bữa tối nay không?” Giản Ninh Huyên thuận miệng mời, trong giọng nói mang theo ý vui mừng khó phát hiện.
Câu nói này tiếp tục dọa sốc Tiểu Lưu. Người hiểu rõ Giản Ninh Huyên đều biết, vì thể chất đặc thù nên anh ít thân cận với người khác, cộng thêm đặc thù nghề nghiệp, gần như anh có thể úp mặt vào máy tính phân tích số liệu trong một tháng chứ đừng nói mời người khác ăn cơm, ngay cả tiệc kết giao bình thường cũng rất ít khi tham gia.
“Cảm ơn anh, nhưng công việc của tôi vẫn chưa xong.” An Bộ xua tay tạm biệt.
Nhìn cô đi ra khoảng năm, sáu mét, Giản Ninh Huyên tiếp tục bị một cỗ bốc sóng nhiệt bốc lên bao phủ. Sau khi tận hưởng cảm giác sảng khoái dễ chịu, anh bỗng cảm thấy khó mà chịu nổi sức nóng đã theo mình hai chín năm.
Giản Ninh Huyên thầm nghĩ, cô gái kia là máy tính hoặc điện thoại có phải tốt không, mang được theo người...
Xong việc ở công viên giải trí, An Bộ uống hai ly nước trái cây rồi tới phòng tập thể dục một giờ, sau đó về nhà tắm rửa, vừa xem chương trình cuộc thi kiến thức vừa làm đồ thủ công nhỏ.
Hơn 9h tối, An Bộ nhận được một tin nhắn đến từ ông chủ tương lai Giản Ninh Huyên.
[Cô biết nấu ăn không?]
[Có.]
An Bộ từng học kỹ nấu ăn, nhưng cô không thể làm được mỹ vị thật sự vì vị giác cô khác hẳn người thường, chỉ có thể phối chế bình thường, nấu được đồ ăn phù hợp tiêu chuẩn. Mặc dù hương vị tốt hơn người bình thường nhưng không thể đổi mới. Mà nếu có người lén thêm một số thành phần khác vào đồ ăn thì cô cũng không nếm ra được.
[Giờ cô có tiện không? Có thể tới làm giúp tôi một bữa khuya chứ?]
Hơn 9h tối gọi một cô gái tới nhà anh ta làm bữa khuya? Tên này đang giả bộ đứng đắn hay đơn thuần thật?
[Gửi địa chỉ đi.]
An Bộ thoải mái đồng ý, quyết định coi tối nay là cuộc phỏng vấn với ông chủ, nếu không hợp cách thì sau này dẹp luôn.
Rất nhanh Giản Ninh Huyên đã gửi địa chỉ tới, cách tiểu khu An Bộ khoảng mười phút đi đường.
Thay một bộ quần áo thể thao, An Bộ khoác ba lô trên lưng ra cửa.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Hằng Đế, Giản Ninh Huyên ngồi trước máy vi tính, con mắt nhìn chằm chằm màn hình nhưng tâm trí không ở đó. Điều hòa trong nhà bật 14 độ nhưng anh vẫn thấy cả người không thoải mái giống như trong người có một đám lửa không ngừng bốc cháy, hơi lạnh bên ngoài va chạm với khí nóng trong người khiến anh vô cùng khó chịu.
Giản Ninh Huyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn kia cho An Bộ.
Sau mười lăm phút, thấy chuông ngoài cổng kêu vang, Giản Ninh Huyên ấn xem video, xác nhận thân phận cô và lập tức mở cửa lớn.
Trong nháy mắt cô gái bước vào phòng, dường như cả mùa thu đều được mang vào đây, toàn bộ khô nóng khó chịu đều biến mất, theo đó là cảm giác mát mẻ khiến tinh thần người ta thoải mái.
“Chào buổi tối, Giản tiên sinh.” An Bộ cười tươi rói với anh.
“Chào buổi tối.” Giản Ninh Huyên đứng trong phòng khách, lặng yên nhìn cô.
“Anh muốn ăn gì?” An Bộ vừa thay giày vừa hỏi.
“Cô xem rồi làm, tôi không kén ăn.” Trên thực tế, Giản Ninh Huyên rất kén chọn đồ ăn, bất kỳ đồ gì sinh nhiệt đều loại khỏi menu của anh. Nhưng giờ có cô gái này ở đây, có lẽ anh không cần chú ý.
Nhìn cô vào bếp, Giản Ninh Huyên lơ đãng thoáng nhìn con số hiển thị trên điều hoà, vội vàng hạ nhiệt độ xuống 26 độ.
Những năm này, sở dĩ bên cạnh anh không có trợ lý sinh hoạt cố định, trừ đặc thù cơ thể và tính cách quái gở còn có một nguyên nhân là trong nhà duy trì nhiệt độ thấp quá lâu, người bình thường đều không chịu được.
Nhưng khi cô gái này bước vào, dường như không biểu hiện ra điều gì bất thường? Chẳng lẽ cô không cảm thấy nhiệt độ trong phòng quá thấp sao?
Đương nhiên An Bộ sẽ không có cảm giác gì, bất kể là nhiệt độ cao hay nhiệt độ thấp, chỉ cần không đạt tới mức độ gây tổn thương da, với cô mà nói đều không khác nhau.
Mở tủ lạnh ra, không ngờ nguyên liệu nấu ăn bên trong rất phong phú. An Bộ chọn mì sợi, trứng gà, hành lá và một số nguyên liệu, định làm mì sợi sào trứng ốp la cho Giản Ninh Huyên.