Thí Thiên Đao

Chương 2408: Chương 2408: Chấp niệm của Đại Hoàng (1)




Bọn họ sống được nhiều năm như vậy trên căn bản là do các loại đại dược cực phẩm của Sở Mặc, dùng các vật liệu thần kì tu luyện cao cấp, không ngừng cho hai người tẩy tủy thay lông, không ngừng tăng thọ nguyên của họ lên.

Nhưng họ chung quy đều đã quá già rồi, những năm trước kia, tất cả tinh khí đều là dùng chấp niệm để đợi chờ Sở Mặc.

Cho nên, sau khi từ trong thế giới thông đạo tiến vào thế giới thần giám, lão quản gia cùng Đại Hoàng đều có chút suy kiệt. Trong quá trình này, mọi người trong vương thị Sở thị đều cố gắng hết sức, nhưng vẫn là không giữ được. Đến cuối cùng, lão quản gia không ổn trước.

Khi đó, hầu như tất cả mọi người của vương tộc bên này tới trước, sau đó mọi người hỏi lão quản gia có tâm nguyện gì, có cần kêu Sở Mặc trở về không. Lão quản gia cự tuyệt. Người cười nói, còn có kiếp sau mà, thiếu gia mạnh như vậy, chắc chắn sẽ tìm được ta chuyển thế ở đâu, nhất định sẽ tìm được ta, sau đó cho ta biết chuyện kiếp trước như thế nào.

- Ta đã kéo nhiều năm như vậy, cũng nên chuyển thế rồi. Năm đóthật tiếc là không cùng thiếu gia đi chuyến này, bây giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Thiếu gia khi nào về thì nói với cậu ấy chuyện này. Đúng rồi, ta đoán, Đại Hoàng cũng sắp không ổn rồi, đến lúc đó, đem chôn ở bên cạnh ta. Nhiều năm như vậy, quen có Đại Hoàng ở bên rồi, nó là người bạn tốt nhất của ta.

Sau đó, lão quản gia mỉm cười ra đi.

Người đi rất bình thản.

Lão quản gia đi không vài ngày thì đến Đại Hoàng ra đi. Giống như lão quản gia, Đại Hoàng cũng ra đi rất an nhiênkhông có một chút bộ dạng chịu tội.

Sau đó, người vương tộc Sở thị đem hai người bọn họ chôn ở phía sau núi của vương tộc, nơi đây cũng là nơi có phong thủy tuyệt hảo.

Sở Mặc đứng ở đây, trầm mặc.

Chuyển thế luân hồi sao?

Tất nhiên là có! Có thể tìm được bọn họ sao?

Đương nhiên là có thể!

Nhưng thực tế, sau khi chuyển thế, linh hồn mặc dù chưa đổi cũng đã không còn là người kia nữa rồi.

Chuyện căn bản nhất, lão quản gia sau khi chuyển thế, cho dù bị gợi nhớ ký ức kiếp trước, nhưng vẫn là lão quản gia sao? Đại Hoàng sau khi chuyển thể, có thể không phải là một con chó, mà là một con hổ, thậm chí là một con người. Vậy thì, nếu như bị gọi thức tỉnh ký ức của kiếp trước, nó phải làm thế nào? Cho nên, mặc dù bí mật ẩn chứa trong luân hồi, cho tới bây giờ cũng không ai có thể có lời giải. Nhưng trong mắt của Sở Mặc, sau khi luân hồi, thì hoàn toàn là một tồn tại … mới rồi.

- Cho nên, ta không hỏi kiếp trước, không cầu kiếp sau, ta chỉ sống kiếp này!

Sở Mặc ở đây, nhẹ giọng nói:

- Nhưng mà, các ngươi yên tâm đi. Ta hứa với hai người, ta nhất định sẽ tìm hai người trở về, để hai người dùng thời gian ngắn nhất hiểu kiếp trước của mình. Sau đó, hai người tự chọn cách mình sống ở kiếp này. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho lão quản gia cùng Đại Hoàng sau khi chuyển thế bớt cảm thấy hoang mang một chút. Nếu không, thực sự đến rồi bọn họ đã hoàn toàn chấp nhận và quen thuộc với cuộc sống kiếp này, gợi nhớ lại kí ức kiếp trước của bọn họ, thật ra cũng là một chuyện tương đối tàn khốc.

Sau đó, Sở Mặc bắt đầu thi triển thần thông, thần niệm kinh khủng của y gần như trong nháy mắt quét qua toàn bộ thế giới thần giám. Nhưng mà, không ngoài dự liệu của Sở Mặc, thế giới thần thám vốn không có ấn ký linh hồn của lão quản gia cùng Đại Hoàng.

Quả nhiên vẫn là chuyển thế đến vũ trụ rồi. Sau đó, thần niệm của Sở Mặc bắt đầu tìm kiếm trong hơn nghìn vũ trụ.

Cảnh giới bây giờ của y quá cao, tốc độ tìm kiếm cực nhanh không gì sánh bằng.

Loại cảm giác này hoàn toàn không phải tu sĩ tầm thường có thể hiểu được. Cơ hồ là trong nháy mắt, Sở Mặc cũng đã hoàn thành tìm kiếm.

Y tìm được lão quản gia, chỉ là lão quản gia kiếp này, cũng đã là một lão già hơn năm mươi tuổi rồi. Sở Mặc nhìn thấy, người vẫn là dáng vẻ như trước đây, nhưng con cháu đầy nhà rồi, trên mặt mang nụ cười hiềnlành đùa với vãn bối trong nhà.

Sở Mặc ít nhiều có chút khó nói, quy luật thế giới bất đồng, quy luật thời gian tất nhiên cũng bất đồng. Cách biệt quá lớn rồi!

Cảnh giới của lão quản gia không cao, vẫn chưa tới cảnh giới tiên cảnh. Nhưng Sở Mặc nhìn ra được, lão quản gia sau khi luân hồi vô cùng vui vẻ. Ông đang hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc , cả gia tộc đều rất tôn trọng ông.

Dưới tình huống như vậy, kỳ thực, làm cho lão quản gia thức tỉnh ký ức linh hồn, thật ra là một chuyện tàn khốc. Sở Mặc cười lắc đầu, y cong ngón tay búng ra, một sức mạnh huyền diệu trực tiếp thẳng vào trong thân thể lão quản gia. Đời này, cứ như vậy, hắn sẽ thức tỉnh toàn bộ ký ức trong đợt luân hồi tiếp theo!

Như vậy, kỳ thực đối với lão quản gia mà nói, là kết quả hoàn mỹ nhất.

Sau đó, Sở Mặc lại tìm được Đại Hoàng.

Nhưng mà, tên này khiến cho Sở Mặc ít nhiều có chút không nói được gì. Y không biết sâu trong lòng Đại Hoàng có bao nhiêu chấp niệm, bởi vì Đại Hoàng ở kiếp này không ngờ lại là một con chó!

Bộ dáng của nó giống như quá khứ, ngay cả sắc lông trên người nó cũng không có bất kì thay đổi nào!

Vẫn là con chó vàng!

Hơn nữa, nơi Đại Hoàng chuyển thế luân hồi lại là La Thiên Đại Vũ Trụ.

Cái vũ trụ kia, vốn gần như đã là thế giới trống không. Bởi vì đãtừng nổ nát vụn, cho nên đến bây giờ vẫn vô cùng hoang tàn. Năm đó, lúc Sở Mặc luyện hóa tất cả vũ trụ, bởi vì không đành lòng biến cố thổ của mình thành một mảnh phế tích vũ trụ hoang vunên luyện nó trở về, treo trên vòm trời.

Nhưng không ngờ tới, trong vũ trụ hoang tàn như bây giờ, không ngờ lại xuất hiện

các loại sinh linh, đồng thời, cũng xuất hiện các loại tu sĩ.

- Thế giới này thật là sinh sôi không ngừng!

Sở Mặc than nhẹ:

- Cho tới bây giờ sẽ không có loại diệt tuyệt thật sự, nói khôngchừng, ngay cả thế giới thông đạo cũng có vô số loại sinh linh, cũng không còn là một thế giới bị sinh linh Hôi Địa phá hoại đến mức hoàn toàn không còn hình dáng.

Lời này của Sở Mặc nói đúng rồi, thế giới thông đạo hôm nay cũng không hề trở thành một thế giới bị tàn phá.

Sinh linh Hôi Địa chiếm cứ thế giới thông đạo, chưa qua bao nhiêu năm, bọn chúng phát hiện thế giới thông đạo đã hoàn toàn thuộc về bọn chúng. Dục vọng phá hoại năm xưa trở nên nhạt lên rất nhiều.

Cộng thêm càng ngày càng nhiều sinh linh xuất hiện trong thế giớithông đạo, bọn họ đối với nhận thức của thế giới này đã coi như là vườn nhà mình. Làm gì có sinh linh nào nhàn hạ không làm gì, cả ngày nghĩ phá hoại quê hương của chính mình

như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.