Ma Quân nói:
- Trên đời này thật tồn tại tiên giới cùng thần giới sao?
Những người khác lúc này đều nhìn về phía Sở Mặc.
Sở Mặc suy nghĩ một chút, nói:
- Căn cứ vào khả năng lĩnh ngộ được đạo và pháp hiện tại của ta, tiên giới cùng thần giới, trên lý thuyết. . . Chắc là tồn tại. Nhưng, tuyệt đối không phải là thời không này của chúng ta. Nơi đó, cần phải là mộtkhông gian bất hủ. Tất cả mọi thứ bên trong, đều là chân chính bất hủ. Có thể cả đời chúng ta cũng không có cách nào tiến vào trong thế giới đó được.
Ma Quân gật đầu, khẽ cười nói:
- Có một số việc, kỳ thực chỉ cần biết là được rồi. Còn như có thể vào đến bên trong không gian kia không, điều này cũng không quan trọng.
- Không sai, giống như thế giới Phàm nhân vậy, mỗi một phàm nhân đều biết thế giới này có hoàng đế, nhưng cả đời bọn hắn cũng không thấy được hoàng đế, càng không làm nổi hoàng đế. Vốn không phảingười của một thế giới, cũng không cần phải . . . nhất thiết theo đuổi được gì đó.
Nói chuyện là Tiểu Điệp. Nàng cười một cách tự nhiên, nhìn Ma Quân:
- Ta cảm thấy chỉ cần chúng ta có thể ở cùng một chỗ, như vậy đủ rồi!
- Đúng vậy! Hầu như tất cả mọi người có mặt đều gật đầu.
Sở lão nói:
- Nơi đây, đã có thể coi là gia viên thực sự của chúng ta rồi. Đại Khô Lâu đứng bên cạnh Sở lão, nội thương năm xưa trong thân thể của nótừ lâu đã khôi phục. Không ngừng tăng lên theo cảnh giới, bộ xương này của Đại Khô Lâu dường như đúc thành một loại thần kim. Lóe ra ánh sáng băng lạnh.
Nó, đã từ lâu trở thành một cự đầu trong tổ cảnh.
Khoảng cách với cảnh giới Thái thượng chỉ có một bước ngắn. Hơn nữa, theo một ý nghĩa nào đó, Đại Khô Lâu… thực ra là một sinh linh bất tử thực sự.
Sở Mặc tìm kiếm ở trong đám người, sau đó hỏi:
- Đại Hoàng đâu? Lão quản gia đâu? Sao không thấy bọn họ?
Đối với ký ức của đời trước vương tộc Sở thị, người và việc mà Sở Mặc lưu ý cũng không nhiều lắm. Cho rằng đời trước vương tộc Sở thị đã hoàn toàn bị diệt. Sau đó, những người trong vương tộc trên cơ bản đều chuyển thế làm người nhà họ Sở đến nay. Cho nên, hắn không cần phải . . . nhớ lại những chuyện quá khứ đã trở thành lịch sử.
Nhưng Đại Hoàng cùng lão quản gia không giốngthế, bọn họ mới là người chứng kiến lịch sử, tiếp nhận cổ kim thực sự.
Lúc này, sắc mặt của mọi người đều có chút đau thương. Sở Mặc lập tức thôi diễn thử xem, cũng trầm mặc, sau đó nói:
Ta đi thăm bọn họ một chút.
Sở Mặc nói rồi thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất ở trước mắt mọi người.
Cánh cửa nối liền thế giới Thần Giám với thế giới đất Vĩnh Hằng, cứ như vậy mở ra.
Đương thời, chỉ sợ cũng phải có cảnh giới đại tổ mới có thể nhâm tính như vậy. Đổi thành một tu sĩ bình thường, làm cho cánh cửa thế giới mở một hồi sẽ không chịu đựng được với loại tiêu hao năng lượng tolớn đó.
Lúc này, Từ Thi Nghiên ôn nhu nói:
- Để ta dẫn mọi người đi xây thành trì nhé! Ta với thế giới này dù sao cũng quen thuộc hơn.
- Ta giúp nàng! Sở Hiên là người đầu tiên đi tới.
Mọi người thấy hai người bọn họ, toàn bộ cũng không nhịn được khẽ cười. Hầu tử càng không tị hiềm chút nào trực tiếp nói:
- Hai người các ngươi, khi nào cưới đây?
Từ Thi Nghiên sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu cũng nhẹ nhàng nhìn sang bên Sở Hiên.
Tính tình Sở Hiên, kế thừa từ mẫu thân Thủy Y Y, nhưng duy chỉ có đối với việc tình cảm, hắn ít nhiều có chút giống cha Sở Mặc.
Như Thủy Y Y lại nói, chính là: Nhi tử của ta chỗ nào cũng tốt, chỉ là về phương diện tình cảm lại giống như cha nó, có chút bị động! Những người khác cũng đều cười nhìn Sở Hiên.
Sở Hiên nhắm mắt nói:
- Ta, ta vừa mới muốn nói với cha, nhưng. . .
Từ Thi Nghiên nhẹ giọng nói:
- Nếu không để ta nói với sư phụ?
Sở Hiên nhất thời lắc đầu nói:
- Chuyện này làm sao có thể để cho nàng nói, lát nữa tự ta nói. . .
Thủy Y Y nhịn không được liếc mắt, sau đó nói:
- Được rồi, lát nữa ta nói với chàng, còn nữa các người cho rằng cha cậu là kẻ ngốc sao? Chàng vừa rồi đã nhìn ra, còn hỏi ta là chuyện gì xảy ra. Ta đã nói với chàng rồi!
- Hả?
Sở Hiên cùng Từ Thi Nghiên mang trên mặt vẻ vui mừng, đồng thời còn có mấy phần xấu hổ.
Sở Hiên lẩm bẩm nói:
- Cha ta người. . . làm sao nhìn ra được?
Lúc này, nữ tử đang đứng bên cạnh lạnh lùng từ tốn nói:
- Cha cậu là người thông minh nhất trên đời này, chỉ có điều, am hiểu nhất cũng là giả ngu.
Sở Hiên nhìn lại, nở một nụ cười lúng túng:
- Cô cô. . .
Là Sở Thanh, nàng nhìn thoáng qua Sở Hiên, sau đó thở dài nói:
- Không biết có bao nhiêu hồng nhan đều hao phí cả đời trên người cha cậu. Tiểu tử, cậu cũng đừng học cha cậu, biết không? Thi Nghiên với cậu đã bao nhiêu năm? Mau cho người ta một câu trả lời đi!
Những lời này của Sở Thanh khiến không ít người có mặt đều mắccỡ.
Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương, Lục Thiên Kỳ, Lục Thiên Duyệt. . . Còn có Lưu Vân!
Rất nhiều nữ tử, đều đã từng ít nhiều thích Sở Mặc.
Nếu như tính tình Sở Mặc thật sự ai cũng chấp nhận, bây giờ sợ rằng sớm đã là thê thiếp thành đoàn. Nhưng như Sở Thanh nói Sở Mặc giỏi giả ngu, cho nên cho tới hôm nay bên người vẫn chỉ có hai vị thê tử.
Còn lại mấy hồng nhan kia đều độc thân, cũng không đồng ý sự theođuổi của bất kỳ kẻ nào.
Đương nhiên, đương thời, người có gan theo đuổi các nàng cũng không còn bao nhiêu người.
- Khà khà. . .
Diệu Nhất Nương mắt sáng như sao chớp chớp, nhẹ giọng nói:
Chúng ta vẫn là nói chuyện xây thành trì và định đô đi!
Một mình Sở Mặc lặng lặng đứng trước hai cái thổ bao, sắc mặt của y rất bình tĩnh, còn thêm chút đau thương.
- Xin lỗi, ta không thể đuổi kịp tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng.
Sở Mặc nhẹ giọng tự nói.
Hai thổ bao này là mộ phần của lão quản gia và Đại Hoàng.
Kỳ thực ngay từ lúc Sở Mặc vừa mới trở lại vương tộc Sở thị, lão quản gia cùng Đại Hoàng cũng đã gần như là đèn cạn dầu rồi, bọn họ lúcđó, còn sống được trên thế gian này, hoàn toàn là dựa vào chấp niệm mạnh mẽ mà thôi.
Lão quản gia đang đợi thiếu gia của mình trở về, Đại Hoàng đang đợi chủ nhân của mình trở về.
Bọn họ đều có chấp niệm mạnh mẽ, muốn thấy được Sở Mặc chuyển thế trở về.
Cho nên, bọn họ khi đó vẫn sống, sống ngoan cường.
Đến khi Sở Mặc thực sự trở về, kỳ thực bất luận là lão quản gia, haylà Đại Hoàng, chấp niệm đó cũng hoàn toàn mất đi rồi.