Tiếp đó, tổ địa của Triệu gia phát ra một tiếng nổ vang ầm ầm.
Gia chủ Triệu gia không nhịn được kêu lên một tiếng bi thương. Nhưng tiếp đó, thanh âm của gã ta đột nhiên dừng lại, một đôi mắt ngơ ngác nhìn tổ tiên trên không trung, trong mắt tràn đầy sự không thể tin, lẩm bẩm:
- Tổ tiên? Đây. . . điều này sao có thể?
Sở dĩ khắc sâu ấn tượng với vị lão tổ này là vì vị lão tổ đó là mộtthiên kiêu kinh diễm trong lịch sử Triệu gia! Là cả kiêu ngạo của Triệu gia.
Lúc ông ta tọa hóa đã đạt đến cấp độ Đế chủ cửu trọng thiên.
Gia chủ Triệu gia cũng thường xuyên thở dài, đời con cháu không có loại thiên tài như này nữa, làm tổ tông phải hổ thẹn rồi.
Bây giờ trơ mắt nhìn một lão tổ tông đã chết vô số năm không ngờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ, loại chấn động này quả thực là tột đỉnh!
Hai chân gia chủ Triệu gia mềm nhũn lập tức quỳ xuống.
Những người khác của Triệu gia đều theo gia chủ quỳ ở đó, tuy rằng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cảm giác có vẻ rất lợi hại.
- Lão tổ tông vậy mà lại còn sống?
- Đúng vậy đó, bản lĩnh của lão tổ không phải những người như chúng ta có thể suy đoán được.
- Lão tổ thật lợi hại không ngờ đã sống lại!
- Mới rồi không phải có một người đi vào sao? Lão tổ đã sống lại? Chẳng lẽ lão tổ vẫn ẩn ở bên trong đang che chở gia tộc chúng ta?
Một đám Triệu gia quỳ ở đó, thật cẩn thận xì xào bàn tán.
Gia chủ Triệu gia không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn, tiếng bàn tán lập tức ngưng lại. Nhưng sự tò mò trong lòng mấy người này lại càng mãnh liệt hơn.
Một vị lão tổ đã chết nhiều năm rồi vì sao đột nhiên lại sống lại chứ?
Sở Mặc lúc này cũng bay lên trời. Hắn hơi cau mày, trước mắt là do Ma chủng hóa thành lão tổ của Triệu gia, không có gì có thể hoài nghi. Nhưng vấn đề là năm đó Huyết Ma Lão tổ tại sao phải cấy Ma chủng trong thân thể một người như vậy?
Cho dù là gia tộc này hay là người ở trước mắt đều không tìm ra bất kỳ chỗ đặc biệt nào.
Đương nhiên, tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao cửu trọng thiên cũng không thể nói người đó yếu hoặc là thiên phú không tốt. Nhưng vấn đề là lúc trước, Sở Mặc thấy những người đó tất cả đều là đại năng cảnh giới Chuẩn Chí Tôn. . . nói cách khác, năm đó Huyết Ma Lão Tổ lúc tìm kiếm huyết nô, ánh mắt tương đối sắc bén! Hơn nữa thêm Ma chủng vào, trên cơ bản toàn bộ những người đó đều có thể có cấp độ Đế Chủ siêu việt, có bản lĩnh của Chuẩn Chí Tôn. Chẳng lẽ. . . đây là kết quả một lần sai lầm của Huyết Ma Lão Tổ?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn vị tổ tiên Triệu gia do Ma chủng hóa thành, đối phương cũng lạnh lùng nhìn hắn, mặc dù không nói chuyện nhưng sát khí trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
Tiếp đó, tổ tiên Triệu gia do Ma chủng hóa thành trong ánh mắt biến thành hai thanh kiếm.
Mỗi thanh kiếm đều bổ ra một thế giới. Kiếm đạo!
- Ta hiểu rồi!
Sở Mặc rốt cuộc đã hiểu vì sao năm đó Huyết Ma Lão Tổ chọn một người như vậy.
Đây là một thiên tài kiếm đạo hiếm thấy!
Gã ta rõ ràng chỉ có cấp độ Đế Chủ nhưng ở kiếm đạo cũng đã bước vào Chí Tôn rồi.
- Giết! Lúc này, trong miệng Ma chủng hóa thân thành tổ tiên Triệu gia lạnh lùng phun ra một chữ.
Bên trong một con mắt chợt bắn ra một thanh trường kiếm.
Lưỡi kiếm đó vô cùng sắc bén hơn nữa còn ẩn chứa sát ý kinh khủng, giống như một tia sáng trong nháy mắt bắn về phía mi tâm của Sở Mặc.
Sau khi nó xuất ra không chém vào hư không, nhưng khi toàn bộ lực lượng chứa trong thanh kiếm này xuất ra, một kích đó càng thêm kinh người. Sở Mặc cong ngón tay búng ra một luồng chỉ phong, đánh thẳng qua đó.
Keng!
Thanh kiếm lập tức phát ra một tiếng rồng gầm vang dội. Có từng luồng khí đen từ trên thân kiếm tỏa ra ngoài.
Tia khí đen vừa nhìn qua đã biết không phải thứ gì tốt.
Đám người Triệu gia đang quỳ phía dưới lúc này cũng đã cảm giác hơi không bình thường, tất cả liều mạng chạy ra xa. Cho dù bọn họ không có chút kiến thức nào nhưng thân là tu sĩ của Thiên giới cũng không thể ngay cả Ma tộc cũng chưa nghe nói tới. Mà tia khí đen kia chính là dấu hiệu điển hình của Ma tộc. Cho dù là đứa trẻ mấy tuổi nhìn thấy cũng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra.
Thanh kiếm này sau khi bị Sở Mặc chỉ một cái đã bị trệch hướng, đi sát thân thể của Sở Mặc bay về phía xa.
Ma chủng hóa thân thành lão tổ Triệu gia hơi kinh ngạc. Bởi vì y cảm nhận được trên người của Sở Mặc có khí tức Chân Tiên nhưng lại không nghĩ tới đối phương quá hùng mạnh đến vậy. Nhất thời hơi coi thường, chỉ xuất ra một thanh kiếm. Chờ khi y muốn xuất một thanh kiếm trong con mắt khác ra thì thân hình của Sở Mặc lại chợt tiến sát về phía y rồi.
Sau đó ra tay chính là một đao.
Chiến lực của Ma chủng này thật sự là rất mạnh. Ngay lúc này không ngờ y tránh được điểm yếu, bị một đao của Sở Mặc bổ lên vai.
Răng rắc!
Một cánh tay nguyên vẹn của y bị đánh cho thành cát bụi. Ma chủng kêu thảm một tiếng, sau đó phát động pháp lực muốn sinh ra một cánh tay khác. Không nghĩ tới là bên trong một đao của Sở Mặc ẩn chứa quy luật hùng mạnh, không ngừng phá hỏng thân thể của y, làm y cơ bản là không có cách nào trong thời gian ngắn sinh ra được một cánh tay mới.
Ma chủng hoảng hốt, không ngừng lui về phía sau.
Vẻ mặt của Sở Mặc lại thong dong theo kịp, sau đó lại ra thêm một đao.
Răng rắc! Một cánh tay khác của Ma chủng cũng bị Sở Mặc đánh gãy.
Ma chủng rốt cục bị đánh tới nóng nảy, đỏ mắt xuất tiếp ra một thanh kiếm trong mắt khác. Tính cả thanh kiếm mới rồi, hai thanh kiếm mang theo sát khí của hai thế giới tiến đánh Sở Mặc.
Sở Mặc lấy Hỗn Độn Hồng Lô ra. Hỗn Độn Hồng Lô rủ xuống hàng tỉ đạo khí hỗn độn bao bọc cực kỳ chặt chẽ thân thể của Sở Mặc ở phía trong. Hắn cơ bản là không có một khe hở, dùng Thí Thiên đi trảm hai đùi của Ma chủng.
Sở Mặc muốn thử một lần. Hắn muốn nhìn xem Ma chủng hóa thành người rốt cuộc phải chịu đả kích như nào mới có thể lần nữa hóa thành Ma chủng: Là đả kích có tính chất hủy diệt tử vong hay là thông qua cách thức của hắn bây giờ, không ngừng bức bách đối phương, làm cho đối phương tự mình hóa thành một viên hạt giống.
Cái gọi là kinh nghiệm chính là phải tích lũy từng chút như vậy mà ra. Nếu không, nào có lời tuyên bố nào mà có kinh nghiệm sẵn?
Ma chủng cảnh giới cửu trọng thiên đỉnh thật sự hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Mặc. Nếu để cho y đối mặt với một tu sĩ khác, ngay cả cùng cảnh giới Đế Chủ cửu trọng thiên chỉ e cũng phải nuốt hận dưới hai thanh kiếm của y.