Đáng tiếc là người y đối mặt là Sở Mặc. Cho dù kiếm đạo của y thật sự là uy lực vô song nhưng ở trước mặt Sở Mặc gần như không có bất kỳ đường thi triển nào.
Răng rắc!
Một cái chân của y, bị Sở Mặc chặt đứt.
Như nhau, nếu muốn mọc lại cơ bản là không thể. Lưc lượng quy luật hùng mạnh trên đao của Sở Mặc muốn thanh trừ được hết cũngkhông thể thành công trong thời gian ngắn.
Răng rắc!
Lại là một chân bị Sở Mặc chặt đứt.
Ma chủng hóa thành lão tổ Triệu gia triệt để trở thành một cái côn người.
Y quát lớn một tiếng, hai thanh trường kiếm vây quanh chém giết Sở Mặc trong hư không bay trở về trong cơ thể của y, bắt đầu bốc cháy. Gần như là trong nháy mắt đã đốt rụi một nửa đạo của Sở Mặc lưu lại trên người y!
Tứ chi rốt cục được tái sinh lại.
Nhưng y vì thế mà trả giá đắt, cũng tương đối thê thảm và nghiêm trọng. Bởi vì hai thanh kiếm kia. . . đã hòan toàn biến mất rồi.
Tiếp đó, Ma chủng xoay người bỏ chạy.
Đến lúc này rồi, Sở Mặc làm sao có thể mặc kệ cho y chạy trốn? Đuổi theo phía sau lại bồi thêm một kích cực mạnh, lại lần nữa chémrụng tứ chi của y.
Ma chủng rốt cục rống lên một tiếng bi phẫn:
- Muốn giết cứ giết, ngươi làm nhục người ta như vậy có ý gì chứ?
Sở Mặc gần như đã xác nhận trong lòng phán đoán kia, chỉ cần không bức ma chủng đến đường cùng, chúng chắc là sẽ không hóa thành một hạt giống lần nữa.
- Người? Một hạt giống mà thôi, ngươi mà đòi là người à?
Sở Mặc lạnh lùng nói rồi sau đó ra tay, trấn áp Ma chủng không còn tứ chi này. Trong quá trình đó, Ma chủng quả nhiên không biến thànhmột hạt giống nữa. Tuy rằng bây giờ nó đang điên cuồng phản kháng nhưng ở trước mặt Sở Mặc, tất cả đều là phí công mà thôi.
Sở Mặc nắm giữ Chí Tôn thuật nhiều đến ngay cả bản thân hắn cũng hơi sợ. Càng tới cảnh giới cao thì uy năng của Chí Tôn thuật càng hùng mạnh. Mấu chốt là mấy loại Chí Tôn thuật hợp lại một chỗ, cùng nhau đánh sẽ xuất hiện uy năng kinh khủng ngay cả Sở Mặc cũng không tưởng nổi.
Điểm này, chỉ e cho dù các sư phụ năm đó truyền cho hắn Chí Tôn thuật cũng không ngờ được. Năm đó một nhóm trong Quy Khư tạo thành ảnh hưởng thật sự quá lớn với Sở Mặc. Cho đến tận hôm nay đều mang lại ích lợi to lớn cho hắn. Bây giờ rốt cuộc Sở Mặc đã hiểu rõ nguyên nhân nhóm sư phụ Chí Tôn trong Quy Khư đối với bản thân họ yêu hận đan xen, mâu thuẫn tình cảm là thế nào.
Đám người đó tuyệt đối là một đám thống hận tu sĩ của La Thiên Thiên Vực nhất nhưng trong thân thể của họ lại cố tình có huyết mạch của La Thiên Tiên Vực!
Mà bản thân mình lại là cháu trai ruột của ông cụ. Chỉ e có là bản thân ông cụ cũng không nghĩ tới sau khi ông ấy đã chết hóa thành xương rất nhiều năm rồi lại phát sinh chuyện như vậy.
Tuy nhiên những người đó cuối cùng là nể mặt ông cụ, trợ giúp cực lớn cho mình. Lúc Sở Mặc ở nơi truyền pháp của Thiên giới cảm giác không phải là một sự báo đáp?
Sau khi trấn áp được tổ tiên Triệu gia, Sở Mặc chỉ truyền một tin cho gia chủ của Triệu gia, nói với ông ta chân tướng của chuyện này rồi rời khỏi đó.
Tổ tiên Triệu gia bị phong ấn cũng bị Sở Mặc ném vào trong HỗnĐộn Hồng Lô, trước hết để cho Hỗn Độn Hồng Lô chậm rãi phân tích đi.
Lấy bản tin ra, Thủy Y Y quả nhiên đã gửi tới tin tức bảo cho hắn biết là đã tìm được Thái Điệp Tiên tử, bảo Sở Mặc sau khi đọc thì trả lời. Đôi bên hẹn thời gian rồi có thể gặp mặt nhau.
Sở Mặc trả lời một câu: Ta bất cứ lúc nào cũng có thời gian.
Bản tin bên kia, Thủy Y Y trong nháy mắt đã trả lời, nhìn qua chắc là vẫn luôn xem bản tin.
- Được, ta sẽ hẹn bên kia, trưa mai ở phòng chữ Thiên, thành Huyễn Thần mới trong Huyễn Thần Giới gặp mặt đi.
- Thành Huyễn Thần mới?
- Đúng vậy đó, huynh không biết sao? Bây giờ thành mới gần như sắp thay thế thành cũ rồi. Đa số tu sĩ đều mong tụ tập trong thành mới đó.
Thủy Y Y rất nhanh đã trả lời.
- Ừ, ta đã lâu không chú đến chuyện trong Huyễn Thần Giới rồi.
Sở Mặc trả lời một câu.
- Đừng quá mệt mỏi, Thiên giới không phải là Thiên giới của mình huynh, không nên làm mình phải gánh trên vai nhiều trọng trách như vậy.
- Ta biết rồi, muội bảo trọng.
Sở Mặc nói xong, thì đóng bản tin lại.
Sau đó nhìn trời chiều ở phương xa, hơi ngẩn người.
Thiên giới thật sự không phải là Thiên giới của một người, nhưng thế giới này lại là quê hương của ta! Có nhiều người liên quan tới tasống ở đây, Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn thế giới này lọt vào chiến tranh vô tận? Nhưng chỉ dựa vào sức của một mình ta thật sự sẽ mệt muốn chết.
Sở Mặc khe khẽ thở dài, lập tức ý chí chiến đấu lại sục sôi, lẩm bẩm:
- Ta cũng không có một mình, thật ra có rất nhiều người đều đang làm những chuyện giống ta! Ta cũng không cô độc.
. . . .
Ở tinh vực xa lạ ở rất xa. Trong địa bàn của Huyết Ma Lão Tổ.
Một tinh vực rất lớn, trong một tòa cung điện cao ngất.
Hai người Huyết Ma Lão Tổ và Tần Thương đang đánh cờ.
Bỗng nhiên, Huyết Ma Lão Tổ khẽ cau mày, vẻ bình tĩnh trên mặt xuất hiện vài phần căm tức, quăng quân cờ trong tay lên bàn cờ:
- Không chơi nữa!
Tần Thương ở phía đối diện cười ha ha:
- Đã nhường rồi, đã nhường rồi.
- Huyết nô lại bị người ta giết chết một rồi.
Huyết Ma Lão Tổ không để ý đến sự trêu đùa của Tẩn Thương, sắc mặt lạnh như băng nói.
- Đại huyết nô?
Tần Thương cũng nhíu mày.
- Ừ, nhất định là huyết nô đó. . . che thiên cơ bán rẻ ta, chết tiệt!
Huyết Ma Lão Tổ vẻ mặt phẫn hận.
Tần Thương cau mày nói:
- Không phải ông nói Ma chủng kia rất lợi hại sao? Không ai có thểgiết chết được cơ mà?
Huyết Ma Lão Tổ ngạo nghễ nói:
- Đó là đương nhiên, Ma chủng không ai có thể giết chết được cả. Nhưng mà có thể bị trấn áp.
Tần Thương nói:
- Chuyện này tám, chín phần mười là do tiểu súc sinh Sở Mặc kia làm rồi.
Trong hai tròng mắt của Huyết Ma Lão Tổ giây lát bắn ra hai tia sáng lạnh băng, trong hai mắt đang tiến hóa thành hai thế giới trongnháy mắt bị sụp đổ, lạnh giọng nói:
- Sở Mặc!
Tần Thương nhìn thoáng qua Huyết Ma Lão Tổ, khẽ nhướng đuôi lông mày, cười nói:
- Yên tâm đi, cho dù hắn có gây sức ép như thế nào, chỉ cần chúng ta thủ ở pháp trận này, ngày Ma tộc giáng thế chính là ngày chúng phải chết. Đúng rồi, ông cho ta Ma chủng đi, đến lúc đó ta cũng cấy một viên trong cơ thể Sở Mặc, xem có thể thay đổi cái gì không?