Thí Thiên Đao

Chương 137: Chương 137: Hóa ra là ngươi (2)




- Có ý chí xông phá, gan dạ, có mưu lược lại có cả trí tuệ... càng lúc càng trưởng thành, chỉ là ngươi không biết kính trên nhường dưới. Đồ tiểu tử nhà ngươi... ngươi âm thầm bố trận như vậy là muốn đánh bại đại long ta đây... ngươi thấy làm vậy có tốt không hả?

Hứa Trung Lương lườm Sở Mặc một cái rồi tiện tay hạ quân cờ đang cầm trong tay xuống và nói:

- Không đánh nữa! Ta bị những chiêu độc của tên tiểu tử nhà người làm cho tính khí trở nên bất ổn rồi!Hứa Phù Phù đứng một bên nhìn, ngoảnh mặt qua chỗ khác cố nén cười. Ai có thể ngờ được một đại thần nội các Thủ Phụ như vị Hứa Trung Lương đây lại có thể ăn vạ chơi xấu khi chơi cờ như vậy.

Sở Mặc nhe răng ra cười và cũng không có cách nào nói thêm câu gì để trêu chọc Hứa gia gia đang bực bội nữa. Hắn thu từng quân cờ trên bàn cờ lại, bỏ vào bên trong hộp rồi điềm đạm nói:

- Hứa gia gia, gần đây trong triều đình xem chừng gặp phải không ít chuyện phiền toái phải không?

- Ta có chuyện phiền lòng bao giờ chứ?

Hứa Trung Lương thở hắt ra một tiếng rồi dựa người vào ghế tựa.Hứa Nhị Phù nhanh chóng hiểu ý mà bước tới đấm bóp vai cho ông nội. Hai mắt của Hứa Trung Lương khẽ nhắm lại, ông nhẹ nhàng nói:

- Thủ Phụ nội các... nghe thì oai phong lắm, nhưng chỉ có rất ít người biết rằng việc quản lý thiên hạ... Hừm, thiên hạ này... dễ quản lý đến như vậy hay sao.

- Có phải là đã xảy ra chiến sự không?

Sở Mặc hỏi.

Đột nhiên Hứa Trung Lương ngồi thẳng người dậy, hai mắt mở to, ánh mắt sáng bừng. Mãi cho tới lúc này, trên người của vị Thủ Phụ nội các này cuối cùng mới xuất hiện một chút khí thế mà ông vốn nên có:

- Sao ngươi biết được vậy? Ông nội ngươi đã kể lại rồi sao? Không đúng... đại sự quân cơ như vậy, một lão tướng trải qua biết bao trận ác chiến sa trường như ông nội ngươi thì sao có thể nói cho ngươi biết được?

Sở Mặc lắc lắc đầu đáp:

- Từ rất lâu rồi con chưa được gặp ông nội rồi, không phải là người nói với con. Trên đường về, lúc con băng qua thảo nguyên thì vừa hay nội bộ Vương triều ở trên thảo nguyên đó đang có chính biến. Thế nên con nhân tiện đã ở lại đó một thời gian, thực hiện một số việc.

- Thảo nguyên? Một số việc? Thiếu niên?Hứa Trung Lương chau mày lẩm nhẩm trong miệng. Đột nhiên ông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Mặc, nét mặt kinh ngạc vô cùng, ông hỏi hắn:

- Ngươi chính là Lâm Bạch?

- Á? Sao ngài biết được vậy?

Lần này thì lại đến lượt Sở Mặc bị kinh ngạc, hắn đờ đẫn người nhìn Hứa Trung Lương, đầu óc có phần không kịp phản ứng rồi.

Tuy trước giờ Sở Mặc chưa từng cố ý che giấu đi thân phận của mình, nhưng thực sự thì chẳng có mấy người biết được sự việc này/Trước mặt vị Thủ Phụ đại nhân của Đại Hạ này, lại cách xa hàng vạn dặm... sao ông có thể biết được sự việc đó?

- Hóa ra là ngươi! Quả đúng là ngươi sao? Không ngờ lại là ngươi!

Hứa Trung Lương nhìn chằm chằm Sở Mặc một hồi thật lâu, càng lúc càng vui vẻ mỉm cười, rồi sau đó thì cười phá lên thật lớn.

-... Quả thật không ngờ được, ha ha ha ha. Đại Hạ chúng ta... lại có được một nhân tài như thế này!

Hứa Trung Lương cười lớn rồi nói với Hùa Phù Phù đang ngây người đứng nhìn ở phía đằng sau lưng mình:

- Mau, mau đi nói với nhà bếp làm mấy món ngon tới đây. Trưa nayta muốn anh bạn nhỏ Sở Mặc... Không, là Lâm Bạch Công tử, uống vài chén!

Hứa Phù Phù ngây người kinh ngạc, đứng chân chân nhìn Sở Mặc và lẩm bẩm hỏi:

- Chuyện này.... Chuyện này là như thế nào đây?

Hứa Trung Lương trầm giọng nói:

- Mau đi mau đi, chuyện người lớn, trẻ con không được hỏi nhiều.

Lão gia nhất thời kích động bèn quên đi mất rằng Sở Mặc đứng trước mặt ông chỉ bằng tuổi đứa cháu của mình mà thôi.Hứa Phù Phù trừng mắt lên ngạc nhiên, mép giật giật vài cái, miệng lẩm bẩm:

- Sở Tiểu Hắc lại gây ra chuyện gì rồi? Sao lại khiến cho thái độ của ông thay đổi đến như vậy? Lẽ nào hắn đã lừa được công chúa của Vương đình vào tay mình rồi hay sao? Quả đúng là chân nhân bất lộ tướng!

- Nói năng lung tung gì vậy, mau biến đi!

Hứa Trung Lương mắng một tiếng, Hứa Phù Phù bỗng chạy ù té đi mất.

Bên trong thư phòng chỉ còn lại hai người một già một trẻ ngồi đốidiện nhau.

Ván cờ bị lão gia ăn vạ làm náo loạn cả lên, vẫn còn đang được bày ở đó. Sở Mặc mới chỉ thu có vài quân cờ mà thôi, kết cục là đã bị những câu nói ban nãy của Hứa Trung Lương dọa cho một phen sợ hãi.

Hứa Trung Lương nhìn chằm chằm vào ván cờ có phần khiếm khuyết ở trên bàn, ông lẩm bẩm nói:

- Chẳng trách mà phong thái đánh cờ của ngươi lại thay đổi một cách khác biệt đến như vậy. Dám đi trước thiên hạ, có khí phách và dũng cảm của một người trẻ tuổi. Thế nhưng lại từng bước từng bước giành chiến thắng, ngấm ngầm bố trận. Trông có vẻ như là hai tính cách đốinghịch nhau, nhưng kỳ thực lại đã bao trọn đầy đủ một phong độ đại tướng đích thực! Mãi cho tới phút chót, khi để lộ ra bộ mặt thực sự thì kết cục đã được định đoạt rồi! Hóa ra những sự việc lùm xùm ở trên thảo nguyên đó lại là do ngươi tạo nên, ha ha, thích quá đi mất. Thật sảng khoái quá!

Hứa Trung Lương càng nói thì lại càng hưng phấn:

- Lúc trước mấy người bọn ta vẫn còn đoán già đoán non xem rút cuộc là ai đã vô tình giúp Đại Hạ chúng ta một việc lớn như vậy. Bệ hạ còn nói rằng nếu như biết người đó là ai thì nhất định sẽ ban thưởng cho hắn một huy chương anh hùng! Quân vô hí ngôn! Ha ha, Sở Mặc à Sở Mặc... ngươi quả là có tài! Huân chương anh hùng của Đại Hạ, từ khilập quốc đến nay, hàng ngàn năm lịch sử rồi, mới chỉ có chưa đến một trăm người được nhận huân chương này đâu!

Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc, ánh mắt tựa như đang nhìn một món bảo vật hiếm có vậy:

- Trong số đó có hơn tám mươi huân chương đều được ban tặng trong thời kỳ lập quốc, còn đến thời đại này, đã hơn hai trăm năm trôi qua, vẫn chưa từng có một ai được nhận huân chương đó đâu! Ngay đến lão già Phương Minh Thông đó đã bao năm nay thèm khát có được nó mà con chưa được ban tặng đâu. Ngươi, một thiếu niên mới chỉ có mười ba tuổi đầu, mà đã được tặng huân chương anh hùng. Ta phải chờ tới lúc đó để xem vẻ mặt của lão già Phương Minh Thông đó mới được.Nghe vậy nhưng Sở Mặc lại cười khổ sở nhìn Hứa Trung Lương và nói:

- Hứa gia gia à, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không, sao các ngài lại biết được chuyện đó vậy? Nói đúng ra thì... chuyện này chỉ vừa mới xảy ra trên thảo nguyên thôi mà, không thể nào truyền tới đây nhanh như vậy được chứ ạ? Còn nữa... cái tên Lâm Bạch này, trên vùng thảo nguyên đó... cũng đâu có nhiều người biết đến đâu cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.