Sở Mặc còn chưa nói hết ý của mình, những người biết tới hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng tùy tiện mà nói tên của hắn cho toàn dân thiên hạ được biết. Một phần là vì muốn bảo vệ Sở Mặc, một phần khác là vì chính Na Y mới là người hiện tại cần phải lan truyền tên tuổi vàgây dựng hình tượng ở trên vùng thảo nguyên đó!
- Tên tiểu tử này, ngươi quả thật coi thường năng lực tình báo của Đại Hạ Quốc đến như vậy sao?
Hứa Trung Lương cười với dáng vẻ gian xảo như một lão hồ ly, mắt khẽ nhíu lại, ông đắc ý nhìn Sở Mặc một cái. Cuối cùng thì cũng có chuyện có thể khiến cho tên tiểu tử này phải kinh ngạc rồi sao?
Sở Mặc không kìm nổi lòng mà khổ sở cười một cái, hắn quả thật không ngờ được rằng lực lượng tình báo của Đại Hạ lại mạnh mẽ đến như vậy. Xem chừng rất cả khả năng Đại Hạ đã gài người vào tận bên trong nội bộ của Vương Đình rồi, nếu không thì gần như không thể nào những người ở đây lại có được thông tin về “Lâm Bạch“.Cũng may là bọn họ không ngay lập tức biết được hắn là Lâm Bạch.
Vì nếu như Đại Hạ biết đên người có tên là Lâm Bạch thì lẽ lào Đại tề lại không biết hay sao?
Cứ nghĩ tới cái lão già khô đét, kẻ khiến cho Kỳ Tiêu Vũ bị phân thân tan biến... thì trong lòng Sở Mặc lại nhói lên một cái. Hiển nhiên bên phía Đại Tề chắc chắn cũng đã sớm biết tất cả mọi động thái của “Lâm Bạch” trên vùng thảo nguyên đó rồi.
- Hứa gia gia, con có thể thương lượng với ngài một chuyện được không?Sở Mặc nhìn Hứa Trung Lương đang vui vẻ tươi cười, hắn cẩn trọng hỏi.
- Ừm? Ngươi nói đi.
Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc nói.
- Ngài... có thể chưa vội nói chuyện này cho người khác biết được không?
Sở Mặc gãi gãi đầu rồi nói:
- Nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài... Con chỉ e sẽ có quá nhiều rắc rối đổ lên đầu mình.Hứa Trung Lương trầm ngâm một hồi, rồi sau đó gật đầu tán thưởng:
- Đứa trẻ này quả thật là đã trưởng thành rồi! Nhưng chuyện này ta trước sau gì cũng phải thưởng cho ngươi mới được. Nếu không thì há chẳng phải ngươi đã khiến cho Bệ hạ nuốt lời hay sao? Ta thấy thế này nhé, tạm thời chỉ cho một số ít người được biết chuyện thôi. Ví dụ như Hoàng thượng, Phương Minh Thông Nguyên soái, bọn họ.... sẽ không bán đứng ngươi đâu. Chỉ có điều làm như vậy thì những người khác sẽ khó mà biết được rằng ngươi đã có cống hiến to lớn đến thế nào cho Đại Hạ.
Sở Mặc đáp:
- Lúc trước khi con quyết định làm việc này thì vốn đã không có ýđịnh để cho người khác biết được.
- Thế mới tốt chứ!
Hứa Trung Lương khen ngợi hắn:
- Thiếu niên thì phải có một tấm lòng như vậy, phải có được tinh thần và năng lực như vậy... Có vậy thì còn lo gì tương lai không rạng rỡ huy hoàng?
Sở Mặc cười đáp lại với chút ngượng ngùng. Tuy hắn quen biết Hứa lão gia nhiều năm rồi, Hứa Trung Lương đối với hắn tựa như đối với cháu của mình vậy, nhưng nhiều hơn thế là sự quan tâm và yêu quý chăm sóc cảu một bậc tiền bối với kẻ vãn sinh.Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Trung Lương khen thưởng tán dương hắn như vậy.
- Thông tin tình báo mà chúng ta nhận được cũng không hoàn toàn chi tiết cho lắm, chỉ nói rằng có một thiếu niên tên là Lâm Bạch đã phá hỏng những toan tính sắp xếp của Đại Tề, triệt hạ tất cả những nội ứng mà Đại Tề đã cắm trên vùng thảo nguyên đó... , giúp đỡ công chúa Na Y đại phá bộ tộc Hạo Nguyệt, ổn định lại chính quyền một vùng thảo nguyên rộng lớn. Nghe nói ngay cả đến cái chết của Nhị Vương tử Vương Đình, Ngân ca, cũng có thể có liên quan đến Lâm Bạch...
Hứa Trung Lương nói với Sở Mặc:
- Ngươi kể lại cho ta nghe một cách chi tiết... để chiều nay ta vàoCung thuật lại cho Hoàng thượng nghe.
- Lực lượng tình báo của Đại Hạ cường mạnh như vậy, hôm qua con gây chuyện như vậy?
Sở Mặc bĩu môi nhìn Hứa Trung Lương và hỏi:
- Có chắc là không có chuyện gì không ạ?
Hứa Trung Lương nhìn hắn với một chút thắc mắc kỳ quặc:
- Khổ chủ còn không truy cứu sự việc đó thì thử hỏi còn ai muốn động tới ngươi nữa? Chỉ là ở chỗ Trương Sùng... chắc là sẽ có chút rắc rối nhỏ thôi, tên đó bụng dạ hẹp hòi.Thủ Phụ nội các đương triều nói thẳng trước mặt Sở Mặc rằng viên quan Đại Sứ vùng biên cương rằng y lòng dạ hẹp hòi, điều này có thể thấy Hứa Trung Lương quả thực đã coi Sở Mặc là người một nhà.
Người một nhà... điều này tuyệt nhiên không chỉ đơn giản là việc một trưởng bối yêu mến bảo vệ một tiểu vãn sinh mà thôi.
Cũng là câu nói đó nhưng tuyệt nhiên Hứa Trung Lương sẽ không bao giờ nói trước mặt Hứa Phù Phù.
- Vấn đề đó cũng chẳng có gì là to tát.
Sở Mặc cười cười rồi nói:
- Con trai của y đã bị Hạ Kiệt làm cho mê muội rồi, y giữ trong tay một bức thư giả, bên trên đóng ấn giả, mang theo một đám người giả mạo thị vệ Vương phủ đến để gây khó khăn cho con. Cho tới phút chót thì suýt bị người trong Thân Vương phủ giết chết, rồi muốn gán tội cho con, kết quả lại được con cứu mạng... Vậy nên người trong nhà Thanh Châu Mục nợ con một món nợ ân tình rất lớn! Con không tính sổ với bọn chúng đã là may lắm rồi, bọn chúng còn dám tìm tới con hay sao?
Hứa Trung Lương há hốc mồm ra nhìn Sở Mặc. Thân là một vị quan Thủ Phụ đương triều nên đầu óc của ông cũng nhanh nhạy lắm, Hứa Trung Lương gần như chỉ chớp mắt một cái thôi đã phân tích được toàn bộ nguyên do của sự việc này. Ông cười khổ rồi thở dài một cái nói:
- Giang sơn đã sinh người tài... quả thật ta đã già rồi! Cái đầu nhỏ này của nhà ngươi thật là... thông minh quá!
Nói đoạn Hứa Trung Lương bèn cười phá ra tiếng:
- Cũng phải thôi, quan trọng là ở mũi tên cuối cùng đó. Nếu như không có mũi tên đó, ngươi khiến cho công tử Trương gia phải khổ sở sợ hãi đến tè cả ra quần, Trương Sùng quả thực rất hận ngươi. Nhưng vì có mũi tên đó cộng thêm những việc mà ngươi đã làm thì chừng đó thôi cũng chẳng thấm vào đâu. Haizz, thật là ngưỡng mộ Phàn lão tướng quân quá đi thôi... ông ta có được một đứa cháu trai như ngươi thật quá tốt.Nói dứt câu, Hứa Trung Lương ngẩng đầu lên nhìn Sở Mặc với một dáng vẻ hiền từ:
- Tên tiểu tử Phù Phù có thể trở thành huynh đệ với ngươi thì cũng quả là một chuyện may mắn cho nó!
Sở Mặc cười nói:
- Cũng là may mắn của con.
- Đã là huynh đệ thì cả đời này sẽ mãi là huynh đệ!
Hứa Trung Lương nói một câu đó rồi lại tiếp tục:
- Ngươi thuật lại kỹ càng cho ta nghe về những sự việc đã xảy ra trên thảo nguyên.Sở Mặc kể lại cho Hứa Trung Lương nghe một lượt những trải nghiệm của bản thân mình trên vùng thảo nguyên đó, loại trừ các tình tiết liên quan đến Tiên Phủ, liên quan đến Kỳ Tiêu Vũ.