Hiện tại, mục đích của hắn hình như đã đạt được.
Lúc này hắn và Vĩnh Hằng điện chủ và Bốc Hư Dược đều liều chết xông lên. Sau đó, cơ hồ là Thiên Cung cung chủ và Vĩnh Hằng điện chủ cùng nhau bỏ qua thân thể, trực tiếp hóa thành thuần túy tinh thần thể.
Sau đó, ba người liên thủ, triển khai một loại công kích vô thượng tinh thần.
- Chủ thượng đi mau. Ta tới chắn. . . Vu Hồng còn chưa nói hết câu đã cảm giác được thân thể của mình bị một loại lực lượng khổng lồ kéo lại, sau đó, mắt tối sầm.
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi toàn bộ. Cái loại dị tượng trên chiến trường vừa rồi đều biến mất hoàn toàn.
Tam đại thế lực chủ cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.
- Không gian khiêu dược? Vu Hồng sợ ngây người, nhìn Sở Mặc:
- Trong tình huống bị bọn họ dùng tinh thần công kích mà ngài còn có thể tiến hành không gian khiêu dược? Chủ thượng. . . Ngài làm sao mà làm được vậy?
Sắc mặt Sở Mặc lạnh lùng, nghiêm túc, cũng không nói lời nào, mà nhìn về một phía. Lạnh nhạt nói:
- Các hạ tính toán thật là sâu. Nếu như nói, đây là điều các hạ tính toán, vậy thì, tại hạ thật sự bội phục.
- Trùng hợp thôi!
Bên kia hư không truyền đến một giọng nói bình thản.
Vẻ mặt Vu Hồng sợ hãi, khẩn trương nhìn về hướng kia, tay nắm chắc búa Bàn Cổ. Trong đầu đột nhiên nhận được một bộ công pháp Bàn Cổ khai thiên khác mà Sở Mặc truyền cho hắn.
Cái này, mới là công pháp chân chính của Búa Bàn Cổ!
- Phải không? Sở Mặc cười cười:
- Ta cũng thấy là thật trùng hợp. Tuy rằng các hạ là người đứng đầu Vĩnh Hằng, nhưng cũng không thể cường đại đến mức này được. Suy tính, suy diễn, tính toán. . . Căn bản là không có khả năng đoán ra tinh tức chuẩn xác về các sinh linh khác được. Cám ơn ngươi đã thẳng thắn với ta như vậy, điều này làm cho ta thở phào nhẽ nhõm.
Lúc này, một lão giả tóc ngắn, quần áo trắng đi ra từ hư không bên kia. Lão giả có tướng mạo rất có tinh thần, nhất là đôi mắt, thật quá đặc biệt, vô cùng thâm thúy. Hắn nhìn Sở Mặc, sâu kín nói:
- Thật ra, Tứ đại Thiên giới bây giờ cũng đang phát sinh biến hóa rất lớn. Rất nhiều Thiên nhân trẻ tuổi quật khởi. Bọn họ. . . Đều đã hiểu được một vài vấn đề. Thiên nhân yêu thích hòa bình càng ngày càng ít.
Sở Mặc và Vu Hồng đều lạnh lùng nhìn lão giả, cũng chính là người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Người đứng đầu Vĩnh Hằng tiếp tục nói:
- Nơi tinh thần Cổ Thần bị phong ấn có cường giả cấp cao nhất của Tứ đại thiên giới trấn thủ. Các ngươi. . . Không có khả năng thành công. Sở Mặc nhướng mày, Vu Hồng nhíu mày. Bọn họ không hiểu tại sao người đứng đầu Vĩnh Hằng lại nói câu này.
Người đứng đầu Vĩnh Hằng tiếp tục:
- Còn nữa. Có một khối Thiên Chủ lệnh đang trong quá trình hình thành. Thứ này, ta dám cam đoan là các ngươi không có năng lực lấy được.
Lúc này, Vu Hồng lạnh lùng nói:
- Ngươi làm sao mà biết được?
- Ta đương nhiên là biết.
Người đứng đầuVĩnh Hằng cười nhạt:
- Bởi vì, Tứ đại Thiên chủ đều đang ngóng trông Thiên Chủ lệnh này. Nếu một ngày nào đó, nó hoàn toàn được hình thành thì. . . Tứ đại Thiên chủ sẽ trực tiếp ra tay cướp Thiên chủ lệnh này. Sau đó sẽ hút hết khí vận trên Thiên chủ lệnh. Bởi vì, họ cần Thiên chủ lệnh để cường đại thân mình. Còn mặt khác, họ sẽ không cho thế gian này xuất hiện vị Thiên chủ thứ năm.
- Thì sao chứ?
Vu Hồng cười nhạt:
- Cuối cùng thì ngươi muốn nói gì? Hay là đang kéo dài thời gian, muốn gọi ba tên thủ hạ bại tướng lên?
- Không! Không! Không! Người đứng đầu Vĩnh Hằng mỉm cười lắc đầu:
- Ta không gọi bọn họ.
Nói xong hắn nhìn về Sở Mặc, ánh mắt càng thêm thâm thúy hơn, giống như một giếng nước bình tĩnh mà thâm thúy. Hắn nhẹ giọng nói:
- Thật ra, đi vào thế giới Cổ Thần lâu như vậy rồi, chúng ta. . . đều đã không còn giống nhân loại. Cũng hiểu được sự vĩ đại của Cổ Thần. Cho nên. . . Chúng ta muốn hoàn thành nguyện vọng của Cổ Thần.
- Buồn cười!
Vu Hồng cười nhạt.
Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy có chút khắc thường, bởi vì, Sở Mặc vẫn luôn không lên tiếng. Hình như vẫn đang suy nghĩ cái gì đó.
Đột nhiên Vu Hồng cảm giác được có cái gì đó không đúng. Nhưng mà, khi hắn muốn nhắc nhở Sở Mặc thì cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Trong chớp mắt, hắn bỗng nhiên trở về lúc còn bé!
- Không. Đây là giả!
Vu Hồng thét lên.
- Không. Đây là thật.
Trong đầu của hắn vang lên một âm thanh đầy ma lực.
Sau đó, hắn nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện ở đó. Vu Hồng ngây người, rất nhanh, mắt của hắn liền đỏ lên.
- Mẫu thân!
Nữ tử trước mặt hắn rất trẻ tuổi, cũng rất đẹp. Trên mặt mang nụcười điềm tĩnh. Nàng ta vẫy tay với Vu Hồng:
- Hồng Nhi, hôm nay luyện công thế nào? Có lười biếng không?
- Mẫu thân. . . Không! Đây là giả! Vu Hồng có chút thống khổ lấy tay ôm đầu. Bởi vì hắn vừa định nói: Đây là giả. Đây là âm mưu của người đứng đầu Vĩnh Hằng . Lại bỗng hiên phát hiện, hắn dĩ nhiên đã quên mất tên đó là gì!
- Hồng nhi, con bị sao vậy? Đừng dọa mẫu thân!
Thân hình nữ tử chợt lóe liền xuất hiện ở trước mặt Vu Hồng. Sau đó nắm một tay non nớt của Vu Hồng lên. Đúng vậy, thật là rất non nớt. Bởi vì lúc này, Vu Hồng mới chỉ bảy, tám tuổi. Là hắn lúc còn nhỏ!
Vu Hồng muốn tránh thoát tay của mẫu thân, nhưng lại cảm giác được tay của mẫu thân vẫn mềm mại, ấm áp như vậy. Trong lòng hắn biết là giả, nhưng trong nhất thời, hắn không đành lòng tránh thoát.
Vậy liền đợi một lúc đi. . . Vu Hồng nghĩ trong lòng.
Hắn rất nhớ mẫu thân của mình. Con đường tu đạo chậm rãi, năm tháng vô tình. Mẫu thân của hắn đã chết rất lâu năm rồi. Người tu hành vô mộng. Cho nên, ngoài bức tranh vẽ mẫu thân ở trên người và mấykhối Ảnh âm thạch ra, đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy mẫu thân mình, cũng chưa từng chính thức gọi một tiếng mẫu thân.
Hắn rất hoài niệm cảm giác này, tham luyến cảm giác này. Cho nên, dù biết rõ đây không phải sự thật, nhưng hắn vẫn tùy ý để mẫu thân nắm tay hắn.
Sau đó, hắn ngẩng đầu đánh giá mẫu thân mình, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Mẫu thân! Người. . . khỏe không?
Trong lòng hắn, mẫu thân cũng đã trải qua vô số luân hồi. Đây chínhlà một màn tàn khốc trên thế gian. Thật ra, hắn luôn biết rõ mẫu thân mỗi đời luân hồi là ai, trước đó hắn còn yên lặng bảo hộ bà. Nhìn bà lớn lên, nhìn bà thành thục, rồi lại nhìn bà gả cho người, sinh con, cuối cùng già đi. . . Đây là một loại chân chính bi ai trong cuộc sống.
Hắn lại không thể làm gì, bởi vì thiên tư của mẫu thân thật sự không tốt lắm.
Hắn cũng không muốn cưỡng ép đem ký ức của đời kia áp lên người mẫu thân.