Cho nên, cho dù bọn họ đều trong Tứ đại Thiên giới, nhưng bọn họcũng là sinh linh mà Tứ đại Thiên giới không thể tiếp thu.
Bọn họ phải luân hồi. Mà luân hồi thì có dính dáng đến luân lý.
Cho nên, trong mắt rất nhiều Thiên Nhân, bọn họ đê tiện, dơ bẩn.
- Mẫu thân khỏe lắm Hồng Nhi. Con thật kỳ lạ đó. Nói cho mẫu thân nghe xem hôm nay thầy giáo dạy con những gì nào?
Nữ tử trẻ tuổi nắm tay Vu Hồng ngồi vào một chiếc ghế dài.
Vu Hồng cười khổ trong lòng. Sau đó những ký ức đã phủ đầy bụicủa hắn dần dần quay lại.
Chính hắn cũng không biết, trong quá trình này, hắn đang dần dần. . . Mất phương hướng.
Sở Mặc cũng rơi vào ảo cảnh kỳ dị.
Chẳng qua, lại là từng màn hắn trải qua ở kiếp trước.
Bởi vì bây giờ hắn quá cường đại, nên ký ức chủ yếu trong đầu là ký ức đời trước, ký ức về Sở thị vương tộc. Chuyện này đối với Sở Mặc mà nói, không có quá nhiều xúc động.
Nếu như trong đầu hắn xuất hiện những ký ức khi hắn ở Nhân giới, ví dụ như: Hắn đắc tội con trai của Đại Hạ Thân vương, đi Thiên lý băng nguyên, gặp Trường Sinh Thiên muốn bái sư học nghệ. Hay khi hắn mới gặp Kỳ Tiêu Vũ, hay mỗi ngày hắn đều bị Ma Quân chỉnh. Nếu như xuất hiện những hình ảnh này, nói không chừng Sở Mặc còn có cảm xúc mãnh liệt.
Nhưng xuất hiện những hình ảnh của đời trước, Sở Mặc liền cười nhạt. Nhưng mà hắn cũng không chọn vạch trần người đứng đầu Vĩnh Hằng ngay từ đầu.
Bởi vì hắn muốn nhìn một chút, người đứng đầu Vĩnh Hằng còn có thể chơi trò gì nữa. Cũng muốn nhìn một chút, trong tình huống như vậy, người đứng đầu Vĩnh Hằng còn có thể phân thần để công kích bọn họ không.
Một tu sĩ cấp bậc Giới Chủ , cường khống một Giới chủ; Một Đại Tổ đỉnh, nắm giữ Bàn Cổ truyền thừa. Hẳn là. . . Không thoải mái như vậy đi! !
Sự thực cũng đích xác là như thế này, người đứng đầu Vĩnh Hằng quả thật không ung dung lắm. sắc mặt của y vô cùng nghiêm trọng, nhưng thanh âm của y lại ngày càng ổn định, bình thản.
- Hai người các ngươi, cần phải thần phục ta, cái này. . . Là phụ mẫu, thân nhân, bằng hữu, tổ tiên của các ngươi. . . Toàn bộ ý chí của người bên cạnh các ngươi!
Người đứng đầu vĩnh hằng từ tốn nói.
Lúc này, ở trước mắt Sở Mặc trực tiếp xuất hiện hình ảnh nhữngngười đời trước trong vương tộc Sở thị.
Tỷ như Sở Sở.
Thiếu nữ xinh đẹp đi tới trước mặt của hắn, cười hì hì lôi kéo tay hắn nói:
- Ca, ngươi đã từng nghe nói về người đứng đầu vĩnh hằng chưa?
Sở Mặc trong lòng cười nhạt, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười ấm áp, sau đó lắc đầu:
- Không có, chưa từng nghe qua. Người kia là ai? Tên khó nghe như vậy? Sở Mặc có thể thấy rõ ràng đuôi lông mày của người đứng đầu Vĩnh Hằng bên kia khẽ nhướng, trong đôi mắt không hề bận tâm kia dường hồ sinh ra một chút sóng lớn nhàn nhạt. Trong lòng Sở Mặc cười nhạt thầm nghĩ: Muốn dùng lực lượng tinh thần cường khống chúng ta? Thực sự là ngây thơ a! Lẽ nào cho tới bây giờ ngươi chưa nghe nói qua thời gian Bàn Cổ sao?
Sở Mặc bất động thanh sắc, giống như là hoàn toàn lâm vào chưởng khống thông thường của người đứng đầu Vĩnh Hằng, mỉm cười nhìn Sở Sở.
Sở Sở liếc hắn một cái:
- Ca, không được nói lung tung, người đứng đầu Vĩnh Hằng là thần cường đại nhất của chúng ta trên đời này, ngài khinh nhờn thần linh như vậy, cẩn thận gặp phải thần linh nghiêm phạt đấy!
- Ha hả, y dám nghiêm phạt ta sao?
Sở Mặc cố ý cười nói:
- Thật muốn y tới nghiêm phạt ta nha!
Răng rắc!
Một tiếng sấm trong giây lát nổ vang trên bầu trời , trực tiếp bổ về phía Sở Mặc. Sở Mặc chợt lách người, trực tiếp né tránh, sau đó vẻ mặt rung động nói:
- Cái này. . . Cái này. . .
Sở Sở bên kia cũng là bị dọa đến hoa dung thất sắc, kinh hô:
- Ca, ca, ngươi không sao chứ? Làm ta sợ muốn chết! Về sau ngươi ngàn vạn lần không nên nói lung tung được không? Cái này quá nguy hiểm!
Sở Mặc cũng giả trang ra bộ dạng vẫn còn sợ hãi, nhìn Sở Sở nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Không như ngươi nói, người đứng đầu Vĩnh Hằng là thần cường đại nhất cao cấp nhất thế gian này, ý chí của y, chính là ý chí ở chỗ này! Lãng lãng càn khôn , ai có thể tránh được ý chí trời xanh ?
- Ồ, lợi hại như vậy, ta còn thực sự không nghĩ tới đâu.
Sở Mặc bĩu môi, sau đó nói:
- Được rồi, coi như là ngươi nói đúng!
- Ân, về sau cũng đừng tiếp tục dọa ta.
Sở Sở nói, nhẹ nhàng rời đi.
Thật khiến Sở Mặc có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: Cái này thì xongrồi sao? Vì sao không có tiếp theo tẩy não ta ? Còn rất mong đợi đấy!
Lúc này, bóng dáng của một cô gái tuyệt sắc tổng hợp giữa Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y, trong lúc bất chợt đi tới trước mặt Sở Mặc, vẻ mặt nụ cười ôn nhu:
- Ca ca.
Thúy sanh sanh, dường như ngọc trai rơi trên mâm ngọc.
Tinh thần Sở Mặc hơi chấn động một chút, hắn biết cô gái này là ai.
Chính là con gái kiếp trước của Linh Thông Thượng Nhân, cũngchính là Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y đời này.
Cô gái tên gọi Mạt nhi.
Cũng là nữ hài tử mà đời trước Sở Mặc rất thích. Nhưng ở một đời vương tộc Sở thị kia, thật ra là Mạt nhi yêu Sở Mặc!
- Ân, Mạt nhi, sao ngươi lại tới đây? Cũng tìm ta nói sự tình về người đứng đầu Vĩnh Hằng sao?
Sở Mặc vừa cười vừa nói.
- Ân? Người đứng đầu Vĩnh Hằng? Nói tới y làm cái gì? Chỉ làthần linh của cái thế gian này mà thôi, chúng ta không thấy được sờ không được, không cần nói tới y, chúng ta đi đạp thanh a ! Ca ca.
Mạt nhi khi nhắc tới người đứng đầu Vĩnh Hằng tựa hồ hoàn toàn không có các loại tôn trọng giống Sở Sở, vẻ mặt dáng vẻ không sao cả.
Sở Mặc thầm nghĩ: Ai u hắc. . . Đổi lộ trình!
Không phải không thừa nhận, chiêu thức ấy của người đứng đầu Vĩnh Hằng thật cao minh. Y thông qua mọi người bên người Sở Mặc, dùng phương thức tiềm di mặc hóa không ngừng tăng cường phân lượng của người đứng đầu Vĩnh Hằng ở trong lòng Sở Mặc. Một người nói, khả năng không có gì, hai người nói, cũng là sẽ không tin tưởng. Nhưng nếu là tại trong loại ảo giác này vượt qua hơn mấy trăm nghìn năm, nếu như thời gian dài hơn ? Sau đó lại có người không ngừng đề cập với ngươi ?
Không phải ai cũng đều mang vẻ mặt bình tĩnh giống như Sở Mặc, giống như xem trò vui ở giữa ảo giác.
Nói thí dụ như Vu Hồng bên kia cũng đã lún sâu vào trong ảo cảnh.
Ở nơi này, gã đã hài lòng khoái trá vượt qua mấy năm quang âm. Sau đó, ở trong cái thế giới kia, thần linh duy nhất mà bọn họ thờ phụng, chính là người đứng đầu Vĩnh Hằng!