Chính giữa đạo đài lớn nhất, ngàn tự thần văn nổ ầm!
Dưới sự vận chuyển tốc độ cao, trực tiếp hóa thành một chiến y thần văn ngưng đông, mặc trên người Sở Mặc!
Trong đan điền, bảy viên ngôi sao kia, cùng Thiên Tự thần văn đang hòa hợp. Chúng nó mặc dù không bị luyện hóa thành bắc đẩu tinh trận, nhưng vẫn có thể thả ra lực lượng vô tận!
Các loại đạo của Sở Mặc đang cộng minh, đang dung hợp!
Bửa củi chi đạo!
Cây tổ chi đạo!
Lôi đình chi đạo!
Khi thân hình Sở Mặc xuất hiện lần nữa, vị trí y xuất hiện, là đỉnh đầu Chung Đỉnh!
Người mặc chiến y thần văn, chân đạp hỗn độn hỏa lò, tay cầm thí thiên huyết sắc, đầu treo huyền thương thần giám.
Các sức mạnh hiển hóa trên người y, các loại đại lộ lưu chuyển ở trên người y.
Chín chữ chân ngôn Đạo gia, sáu chữ chân ngôn Phật gia.
Các loại lực lượng ở trên người Sở Mặc bùng nổ.
Đây là Sở Mặc đến tận bây giờ, đem lực lượng tự thân tăng lên tới mức mạnh nhất trong một lần!
Không gian song phương chuyển đổi sức mạnh, cũng quá mạnh mẽ rồi, phản ứng cũng quá nhanh. Hơi có bất trắc, thì sẽ vạn kiếp bất phục. Cho nên, Sở Mặc không thể không toàn bộ thực lực của mình, lập tức bộc phát ra!
Không cần dò xét.
Bởi vì bọn họ loại tu sĩ cảnh giới này, một cái nhìn là đủ rồi.
Sở mực trong tay thí thiên giơ lên, hung hăng một đao, hướng xuống chém xuống.
Tinh quang sát!
Chung Đỉnh phát ra một tiếng rống giận, tiếng gầm gừ kia, khiến cho phía dưới Thiên Giới Hải dâng lên sóng lớn cao triệu trượng!
Thậm chí đem không ít tu sĩ cuốn vào trong!
Con Công Kê cũng nhân cơ hội tư lưu một chút, chui vào Thiên Giới Hải. . .
Trên đầu Chung Đỉnh, xuất hiện một cổ chung.
Đây là pháp khí bổn mạng của gã, một món đại thánh khí cao cấp chân chính, là thứ gắng bó với tính mạng của Chung Đỉnh!
Một đao Tinh quang sát của Sở Mặc trực tiếp chém vào cổ chung này.
Trong trời đất, bộc phát ra một thanh âm nổ ầm không nghe được.
********!
Nhưng vô số sinh linh, tất cả đều bị một kích này của song phương làm cho thất khiếu chảy máu. Thậm chí một ít tu sĩ trên chiến trường, bị trực tiếp đánh rơi khỏi Thiên Giới Hải.
Một đao này của Sở Mặc, tràng vực chung quanh trở nên càng sềnh sệt. Ở chỗ này, thời gian cơ hồ đều ngừng chảy.
Chỉ có cây tổ chi đạo của Sở Mặc, mấy câu trong giả tự quyết của chữ chân ngôn, đang điên cuồng hấp thu tinh khí vô tận của tràng vực. Khôi phục tiêu hao một đao vừa nãy của Tinh quang sát.
Chung Đỉnh đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Cổ chung treo trên đầu hã, nhìn vào cũng hoàn toàn không tổn hao gì.
Một kích của song phương tạo thành sự tàn phá hư thật sự là quá kinh khủng. Còn về toàn bộ chiến trường, cũng bị đẩy ra xa hơn. Rất ít người chú ý tới dị thường của Chung Đỉnh.
Thời gian trong tràng vực bởi vì bị ngưng đọng lại, cho nên, thời gian giống như là đã qua vạn cổ, cũng giống là chỉ có một thoáng. Cổ chung trên đầu Chung Đỉnh trên đầu, trong lúc bất chợt xuất hiện một vết nứt. Sau đó, vang lên một tiếng gãy giòn ta không lớn.
Rắc …!
Tiếp, trong nháy mắt.
Cổ chung bắt đầu nhanh chóng rạn nứt, mặc dù chỉ có một vết nứt, nhưng lại vô cùng sâu!
Rắc rắc một chút, từ trong nứt ra hai nửa!
Lưỡi đao thật ngay ngắn giống như là một khối đậu hủ bị đao sắc cắt qua.
Sở Mặc vung tay lên, hai nửa cổ chung tiến vào trong vật trữ không gian của y. Đây là thần liệu, sau này có thể luyện chế thành đại thánh khí.
Chung Đỉnh vẫn đứng ở nơi đó, thân thể cao lớn kia, vẫn tràn đầy khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Không có ai tin gã sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Nhưng gã đích thị là đã chết!
Chết không thể chết lại.
Tinh thần, thần hồn của gã, bị một đao Tinh quang sát sau khi điều động tất cả đạo hạnh của Sở Mặc trực tiếp chém chết.
Chỉ còn lại một thân xác đại thánh sụp đổ ở lại chỗ này. Thân thể này vẫn vô cùng kinh khủng. Cho dù là tu sĩ cảnh giới thánh nhân từ nơi này đi ngang qua, cũng sẽ bị sát ý trên người đánh cho chết tại chỗ.
Sở Mặc đứng ở chỗ này, yên lặng khôi phục một hồi, sau đó xuất thủ lần nữa, lấy đại thần thông vô thượng, áp chế thân xác Chung Đỉnh từ bình thường lớn nhỏ. Vung tay lên, thu vào. Một thân xác như vậy, có thể luyện hóa ra vô số món pháp khí cường đại!
Nói không khoa trương chút nào, Chung Đỉnh loại tu sĩ tu vi này, một ngón tay của gã, cũng có thể luyện hóa ra một món thánh khí vô cùng cường đại!
Mặc dù đây là một người, nhưng thực cũng đã sớm đem toàn thân luyện hóa thành thiên địa chí bảo.
Đây là đồ tốt, không thể bỏ qua.
Sau đó, Sở Mặc đem ánh mắt của mình nhìn về phía Thiên Giới Hải xa xa, các tu sĩ Thiên Giới Hải cổ tông cùng Hắc Ngư tộc, trong thời gian ngắn, cũng cảm giác được mình giống như là bị một thứ gì đó vô cùng kinh khủng tồn tại theo dõi. Loại đó ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, khiến cho bọn họ có loại cảm giác vô cùng khuất nhục!
Cảm thấy tức giận vô cùng!
Lúc nào, ở Thiên Giới Hải nơi này. . . ở địa bàn của mình, cũng có thể đến phiên người ngoại lai trấn áp bọn họ?
Nhưng sự thật là, bọn họ không dám trêu chọc Sở Mặc!
Chẳng những không dám trêu chọc, bọn họ thậm chí còn hy vọng loại tu sĩ cấp bậc như Sở Mặc không nên chấp nhặt với bọn họ.
Nhưng cái này có thể sao?
Sở Mặc đi tới nơi này cũng không phải để ngắm phóng cảnh, hơn nữa hiện giờ Thiên giới đã bị sóng dữ đánh ngút trời, cũng không thể thấy bất kỳ phong cảnh gì.
Cho nên đối mặt với ánh mắt tràn ngập sợ hãi của tu sĩ Hải Cổ tông cùng Hắc Ngư Nhất tộc Thiên giới, Sở Mặc không hề do dự liền trực tiếp xuất thủ.
Giết!
Ánh đao của Thí Thiên thoáng qua, ánh sáng huyết sắc sáng lên, yêu dị đẹp lạnh lùng.
Quét ngang thiên hạ!
Toàn bộ hư không của Thiên giới tràn ngập một mảnh huyết vũ tinh phong, máu tươi nhuộm đỏ cả mảng lớn hải vực. Rất nhiều sinh linh từ sâu trong biển Thiên Giới đều bị kinh động mà chạy trốn, không dám tới gần.
Trên người Sở Mặc sát ý ngút trời, cỗ sát ý này thậm chí ngay cả các chiến sĩ cùng trận doanh hoàng tộc cũng cảm thấy có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Đây chính là một tên sát thần!
Bọn họ từ lúc sinh ra tới nay chưa từng thấy qua người có loại sát ý này!
Nhất là cây đao trong tay Sở Mặc, bọn họ cũng nghe nói về truyền thuyết liên quan tới Thí Thiên. Đều biết đó là một hung đao, chủ nhân nắm giữ nó không có được kết quả tốt, nhưng chung quy cũng chỉ là truyền thuyết, tu sĩ có sống lâu thì chung quy cũng có ngày già yếu.
Như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành mơ hồ trong năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng hóa thành truyền thuyết.