[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13:

“Hồng Lệ.”

Bước vào giữa gian phòng khách của Lăng Vân các, Tức Hồng Lệ đang ngồi ở chính diện. Trước ngực nàng đeo một khối Yên Chi ngọc đỏ rực như son tạc hình Ngọc Quan Âm, ôn nhuận trơn bóng, dùng mã não ngũ sắc làm dây đeo, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa khắc hoa chiếu lên mặt trên của miếng ngọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Hách Liên Xuân Thủy đứng một bên cười đến xán lạn, trong mắt hắn mọi người đều trở nên hòa ái dễ gần hơn hẳn, bao gồm cả Thích Thiếu Thương.

Lai như xuân mộng bất đa thì

Khứ tự triêu vân vô mịch xử

(Khi đến như giấc mộng đêm xuân chóng tàn

Lúc đi tựa mây trôi vô định)

Tức Hồng Lệ rốt cuộc đã quyết định. Mà Thích Thiếu Thương từ nay cũng không còn gì phải oán hận day dứt nữa. Dù sao cũng chính hắn đã phụ nàng trước. Có hắn phi yến không hẹn ngày trở lại, mới có nàng trăng sáng không chiếu đến Biện Kinh. Quan hệ nhân quả là đơn giản thế thôi, mặc kệ trước kia có bao nhiêu triền miên hòa lưu luyến day dứt không thôi.

Như vậy cũng tốt, xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người cũng không thể trở về như trước kia được nữa. Hách Liên Xuân Thủy mới là người trước sau vẫn thành tâm tôn phủng nàng như đối với thiên thượng tiên tử. Một chuyến đi này của hắn cũng vốn không mang theo nhiều hi vọng xa xôi, chỉ là nếu như hắn không đến, niềm tiếc nuối này sẽ trở thành khúc mắc cả đời. Nhưng hắn cũng thật không ngờ, đến lúc phải thực sự đối mặt, hắn cư nhiên có thể vân đạm phong thanh đến thế.

Ngồi trong đại sảnh còn có Thiết Thủ. Mấy ngày nay, Cố Tích Triều những lúc rảnh rỗi đều kéo Thiết Thủ đi khắp nơi dạo chơi vớ vẩn. Tính ra, hai người bọn họ đã mấy ngày không gặp mặt nhau, hai bên tay bắt mặt mừng.

“Thiếu Thương.” Tức Hồng Lệ dịu dàng cười, nói thẳng vào vấn đề: “Ta đã quyết định ly khai Hủy Nặc thành, theo Hách Liên đi biên quan.”

“Các người đi biên quan chuẩn bị hỉ sự đúng không? Ta chúc mừng các người trước.” Một câu chúc mừng đó cũng quả thực là xuất phát tự đáy lòng. Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương vốn là người cầm lên được thì bỏ xuống được.

“Cảm tạ ngươi, Thiếu Thương. Cũng là bởi vì chuyện của Nữ Nhi Hồng. Hách Liên sợ ở lại trong Hủy Nặc thành nguy hiểm, ta cũng đã nghĩ qua, nếu như phải chờ kẻ khác tới xao sơn chấn hổ, không bằng chúng ta biết thời biết thế, dẫn xà xuất động trước là hơn.”

“Vậy Hủy Nặc thành phải làm sao?”

“Một bộ phận người vẫn ở lại, dựa vào bộ phận then chốt của Hủy Nặc thành, hẳn có thể tiếp tục kiên cố phòng thủ. Dù sao thì trên đời này cũng chỉ có hai người Thiết Thủ và Cố Tích Triều là có khả năng xông vào Hủy Nặc thành của ta bắt người mang đi mà thôi.”

Thích Thiếu Thương liền minh bạch ý tứ của Tức Hồng Lệ, trong Hủy Nặc thành đích thực có nội gián, nhiều khả năng là trà trộn trong đám cô nương mới lên Hủy Nặc thành sau này. ở lại Hủy Nặc thành chờ đối thủ ra tay, đừng nói là chiếm đươc tiên cơ, e rằng ngay cả trở tay cũng không kịp. Chi bằng tự ra khỏi Hủy Nặc thành, biến bị động thành chủ động, buông câu rắc mồi, chờ con cá tới sa vào lưới.

“Nàng quyết định được là tốt rồi. Xem ra ta cũng phải ly khai, chờ tới lúc nàng và Tiểu Yêu thành thân, nhớ phải gửi thiệp mời cho ta, ta nhất định tới uống rượu mừng.”

“Không cần phiền phức như vậy, bởi vì ngươi cũng sẽ theo chúng ta cùng đi biên quan.”

“Vì sao?” Đừng nói tới Thích Thiếu Thương, ngay cả Thiết Thủ cũng có phần kinh ngạc, Tức Hồng Lệ không lẽ còn muốn Thích Thiếu Thương đi theo đưa dâu?

“Ngày đó ngươi cũng đã nói, chuyện Nữ Nhi Hồng, mục đích cuối cùng của bọn chúng có thể là ngươi cũng có thể là Hách Liên. Khi còn chưa xác định được đối phương muốn đối phó là ai, ngươi cứ theo chúng ta cùng đi biên quan, cũng dễ chiếu ứng cho nhau. Hơn nữa, dạo này Tống Liêu liên tục chinh chiến, Hắc Liên gia cũng hao binh tổn tướng nhiều. Trong triều đình thì quan văn tham sống, quan võ sợ chết, căn bản là không có kẻ nào đủ khả năng làm tướng cho Hách Liên gia. Hách Liên tướng quân hiện nay thiếu đại tướng thiếu sự lợi hại. Mà nói sao thì ngươi cũng đã từng đánh nhau với Liêu quân rồi.” Chuyện Nữ Nhi Hồng, Tức Hồng Lệ thà rằng tin nhầm còn hơn không tin, vả lại nếu để nàng thay Hách Liên Xuân Thủy chọn tướng trấn giữ biên thành thì còn ai thích hợp hơn Cửu Hiện Thần Long?

“Hai người các người đều đồng ý với nhau rồi?” Thích Thiếu Thương có chút không tin tưởng Hách Liên Xuân Thủy có thể đồng ý cho hắn ở lại bên cạnh Tức Hồng Lệ.

Hách Liên Xuân Thủy mỉm cười gật đầu, hắn không chỉ tin tưởng Thích Thiếu Thương, mà còn tin tưởng Tức Hồng Lệ. Yêu một người chính là tin tưởng người đó, đạo lý này đương nhiên Thích Thiếu Thương còn chưa hiểu được.

“Ngươi yên tâm đi, ta cũng không đến nỗi bắt ngươi ở lại biên thành tám năm đâu.” Tức Hồng Lệ câu này tự sân tự oán nói ra, khiến Thích Thiếu Thương lại cười khổ một phen. Bởi vì hắn mà hại nàng uổng phí tám năm thời gian, nếu như nàng còn muốn hắn dùng cách khác để bồi thường, hắn cũng không có quyền nói gì.

“Vậy phía Lục Phiến Môn thì sao?” Thiết Thủ hỏi. “Huynh thực sự không quay về nữa ư?”

“Lục Phiến Môn vốn không thích hợp với ta. Huynh trở về đi, Thần Hầu lão nhân gia vẫn mong muốn huynh trở lại giúp ông ấy. Trước khi ta đi, Thần Hầu còn cố ý phân phó, khi gặp huynh thì mời huynh trở lại.”

“Ta không thể quay về Lục Phiến Môn,” Thiết Thủ bất đắc dĩ nói: “Ta nếu trở về Lục Phiến Môn vậy Cố Tích Triều phải làm sao? Chiếu cố y là chuyện cuối cùng Vãn Tình nhờ ta, ta không thể nuốt lời.”

“Cố Tích Triều cùng huynh trở về Lục Phiến Môn cũng đâu phải là việc khó?”

“Nếu y chịu ở tại Lục Phiến Môn thì dù có chuyện gì xảy ra, cũng không sợ bị nghi là phạm nhân. Thế nhưng y có thể ngoan ngoãn đứng ở Lục Phiến Môn một tấc không rời sao? Mà cứ cho là y có thể đi, thì những kẻ thù của Lục Phiến Môn có thể bỏ qua cơ hội tốt này sao? Còn có những lẻ ngày đêm tìm cách lấy lòng hoàng đế chắc chắn sẽ coi y như cái gai trong mắt. Đến lúc đó, đừng nói Lục Phiến Môn không được an bình, chỉ sợ toàn bộ kinh sư lại một phen tái khởi phong vân mà thôi.”

Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh gật đầu đồng tình, vì tất cả những gì Thiết Thủ nói cũng không phải là chuyện không tưởng. Cho là Cố Tích Triều thực sự sửa đổi tâm tính, thì cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, kẻ khác vị tất có thể buông tha cho y.

Tức Hồng Lệ cánh môi hé mở, dương dương tự đắc nói: “Thiếu Thương nhất định phải đi biên quan, về phần Thiết nhị gia, ngươi có trở về Lục Phiến Môn hay không là chuyện của ngươi. Phải chiếu cố Cố Tích Triều thế nào cũng là chuyện của ngươi, không đến lượt chúng ta phải quan tâm.” Tức Hồng Lệ tự biết bản thân cũng không phải nữ tử hiền lương thục đức gì, cũng không thấy cần phải chen vào, Lục Phiến Môn và nàng có quan hệ gì đâu, Thiết Thủ chẳng phải là có khả năng mang theo Cố Tích Triều ba năm nay mà vẫn an toàn vô sự đó sao? Trừ phi ba năm sau lại đột nhiên có kẻ động tâm thôi…

“Cố Tích Triều theo ta đi biên quan vậy.” Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tức Hồng Lệ, người biết quan tâm cuối cùng cũng đã lên tiếng, bất quá không phải là Thiết Thủ, mà là Thích Thiếu Thương.

Tức Hồng Lệ cười rộng lượng. Nàng cuối cùng đã lựa chọn, Thích Thiếu Thương cùng nàng giờ chỉ còn là bằng hữu, hắn sau này muốn sống theo cách nào, đã không còn quan hệ gì với nàng nữa. Nàng chỉ muốn làm Hách Liên phu nhân, huống chi Cố Tích Triều đúng là một thân tài học, nếu theo Thích Thiếu Thương đi biên quan, bên được lợi đương nhiên là Hách Liên gia.

“Không phải ta muốn đả kích ngươi, Thích Thiếu Thương, nhưng Cố Tích Triều không phải là một kẻ thích bị người khác an bài.” Hách Liên Xuân Thủy nhắc nhở Thích Thiếu Thương.

“Cố Tích Triều đúng là không thích bị người khác an bài, thế nhưng y cũng là một kẻ mang hùng tâm vạn trượng chỉ điểm giang sơn!” Thích Thiếu Thương mỉm cười, ở đây không có ai khác hiểu Cố Tích Triều bằng hắn. Có thể được Cố Tích Triều tặng cho một khúc tri âm thực sự không có bao người, mà cái câu “Ta xem ngươi là tri âm” của hắn cũng không phải chỉ là thuận miệng nói đùa cho vui.

Cố Tích Triều đang xử lý vết thương cho các cô nương bị ong mật chích, tay y rất đẹp, nhưng không phải giống như vẻ đẹp của bàn tay nữ nhân mềm như không có xương trắng trẻo non mịn, tay y không có chút thịt thừa, nhưng cũng không phải khô gầy như que củi, dưới làn da mỏng, những khớp xương theo chuyển động của bàn tay mà khẽ lên xuống, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, đầu tiên là phần móng mang màu da nhàn nhạt, rồi đến trong suốt sáng bóng như ngà bạch.

“Khăn mặt.” Cố Tích Triều vươn tay về phía sau, không quay đầu lại mà thấp giọng phân phó.

Một chiếc khăn mặt tẩm nước lạnh đưa tới. Hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, khiến động tác của Cố Tích Triều hơi chựng lại. Nhưng y vẫn không quay đầu lại, cho tới lúc xử lý xong cho bệnh nhân.

Lúc đó y mới quay đầu lại, đứng phía sau y chính là Thích Thiếu Thương.

“Tìm ta có việc?” Lạnh lùng nhàn nhạt nói. Sơ Cửu đã nhắc nhở cho y, y không thể cùng với người này thân mật gần gũi hơn được, y không thích vì một ai khác ngoài Vãn Tình ra khiến cho phải nổi lên hỉ nộ nữa.

“Ân.”

“Ta vì sao phải nghe ngươi an bài?” Đúng như Hách Liên Xuân Thủy sở liệu, Cố Tích Triều vừa nghe Thích Thiếu Thương nói xong, bèn y như con nhím dựng hết cả lông lên.

“Bởi vì bản ‘Thất Lược’ này.” Thích Thiếu Thương từ trong lòng móc ra một quyển sách cũ, Cố Tích Triều vừa nhìn thấy thì cả người cứng đờ. Quyển sách đó chính là bốn năm khổ tâm tài nghệ của y, “Thất Lược”. Quyển sách trông đã thực cũ lắm rồi, bên mép giấy đều muốn rách cả, đủ biết Thích Thiếu Thương đã lật đi lật lại xem không biết bao nhiêu lần. “Không thể dùng để hành quân chiến đấu, ‘Thất Lược’ còn thua một quyển sách phổ thông dùng để giải trí. ‘Thất Lược’ nếu không thể lưu danh muôn đời, chẳng phải là đáng tiếc hận lắm sao?”

“Ta đã sớm không còn lạ gì là ‘lưu danh muôn đời’ nữa, Thích đại hiệp, ngươi cho là những gì ta sở tác sở vi trước giờ còn không đủ lưu tiếng xấu muôn đời ư?”

“Những hư danh này so với việc ở bên trong bày mưu lập kế, quyết thắng thiên lý bên ngoài, đằng nào khiến ngươi thống khoái hơn, đằng nào khiến ngươi yêu thích hơn?”

“Ta đều không thích.”

“Cố Tích Triều, những câu như ‘đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chí tồn nơi cao xa, da ngựa bọc thây’, ngươi so với ta hiểu rõ hơn nhiều, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, ta biết “Thất Lược” là một quyển sách hay, nhưng ngay cả ta cũng không đủ năng lực đem ‘Thất Lược’ vận dụng trên chiến trường. Chỉ có ngươi, hiện nay thế nhân cũng chỉ có ngươi mới có thể.”

Nhãn thần của Cố Tích Triều như thể ánh hàn quang trên thân lợi kiếm, hàn lãnh mà mang đầy khí phách. Ánh mắt đó lướt qua trên gương mặt Thích Thiếu Thương, sau đó, cả hai người xoay người bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.