CHƯƠNG 14:
Thiết Thủ tự cho là không phải một kẻ sinh ra vương vấn tình nhi nữ, nếu không đương sơ cũng sẽ không vì một câu nói của Gia Cát Chính Ngã mà chia tay một người con gái đẹp tựa thiên tiên như Vãn Tình. Thế nhưng lúc này đây Thiết Thủ lại muốn khuyên Cố Tích Triều cái gì đó.
Cố Tích Triều ở trong phòng đánh đàn, Thiết Thủ không thông âm luật, không biết bản Cố Tích Triều đang gảy chính là “Tướng quân lệnh”, hắn chỉ biết là tiếng đàn lần này so với những lần trước y gảy không giống nhau. Trước đây hắn vẫn thường nghe Cố Tích Triều đánh đàn, luôn luôn là những từ khúc hoặc ai uyển hoặc bi thương hoặc u oán, nhưng lúc này đây, Thiết Thủ dường như nghe được một loại khí thế tựa như sắt thép giao chiến, trống rung cờ mở.
Cây đàn này Thiết Thủ vô tình mua được, đưa cho Cố Tích Triều. Đàn đã rất cũ, mặt đàn kim vi ngọc chẩn (tinh tế như vàng, đẹp đẽ như ngọc) sáng rực chói mắt. Lúc đó Thiết Thủ chỉ là dựa vào trực giác, nghĩ Cố Tích Triều một thân cao ngạo, rất xứng với cây đàn này. Hắn nhớ kĩ khi Cố Tích Triều cầm lấy cây đàn này, trên mặt là biểu hiện kinh hỉ cùng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt tựa như tuyết tan, dần dần lộ ra vẻ trong sáng rạng rỡ, như mùa đông phong hàn tuyết lãnh chuyển ấm, biến thành ánh mặt trời tháng ba trong xanh ấm áp.
Sau đó nữa, Thiết Thủ lại chiếm được vật chí bảo thiên hạ vô song, giáp tơ vàng. Khi ấy, để phòng ngừa Cố Tích Triều chạy trốn, hắn vẫn thường phong bế nội lực của y, vì thế giáp tơ vàng đó hắn cũng trao cho y. Nhưng Cố Tích Triều cũng không biểu hiện ra nhiều vui sướng cho lắm. Vì vậy, Thiết Thủ lập tức minh bạch trong lòng Cố Tích Triều đã không còn mộng giang hồ nữa, đó là lý do ba năm nay, hắn luôn luôn tận lực mang y rời xa giang hồ.
Hắn không nghĩ đến, lần này Cố Tích Triều lại một lần nữa tự mình chọn lao vào một nơi chém giết tương tàn khác.
Thích Thiếu Thương đã làm thế nào để thuyết phục được Cố Tích Triều, Thiết Thủ cũng không muốn biết. Cho dù có biết thì có thể làm thế nào, chuyện Cố Tích Triều đã quyết định, ai có thể cải biến đây? Có thể Thích Thiếu Thương còn khả dĩ, nhưng Thiết Thủ tự biết mình làm không được. Đây chính là điểm hắn bại dưới tay Thích Thiếu Thương.
Huống chi, hắn vẫn luôn rất tôn trọng ý kiến của Gia Cát Chính Ngã, hiện tại hắn cũng không thể không hỏi ý kiến ông ấy. Vãn Tình ông ấy còn không thể chấp nhận, Cố Tích Triều… Thiết Thủ lắc lắc đầu, ngăn lại những ý nghĩ hoang đường của bản thân.
Thiết Thủ cũng thừa biết, khi tất cả việc này còn chưa kịp bắt đầu thì thắng bại thực ra đã rất rõ ràng rồi. Khổ sở đeo đuổi vốn không phải là tác phong của hắn, cũng không phải là kiếp số của hắn.
Cố Tích Triều cũng không phải Vãn Tình, hiển nhiên cũng sẽ không chờ mong Thiết Thủ vì y mà buông tha cái gì. Đối với Thiết Thủ đêm khuya đến thăm, y cho rằng hắn chỉ là đến để chấm dứt tình nghĩa ba năm của hai người mà thôi.
“Nếu như ta tạm thời không về Lục Phiến Môn nữa, ngươi có thể cải biến chủ đích hay không?” Thiết Thủ hạ mắt hỏi. Hắn không phải kẻ nhát gan, nhưng không biết tại sao từ lúc đến thăm, hắn tịnh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Tích Triều lấy một lần.
“So với ngươi, ta muốn đi biên quan hơn.”
“Vì sao?”
“Chẳng vì sao cả, chỉ là rất muốn đi thôi.” Những gì muốn nói, chỉ cần nói cho một người nghe một lần là đủ rồi.
“Nếu như… Thích Thiếu Thương không đi biên quan, ngươi còn muốn đi không?”
“Không có Thích Thiếu Thương, không có người cho ta cơ hội này.”
Thiết Thủ không nói gì. Trên đời này cũng chỉ có Thích Thiếu Thương mới dám mạo hiểm như vậy, là bởi vì tin tưởng sao?
“Ngươi hối hận đã bỏ ta lại một mình lên Hủy Nặc thành?” Thiết Thủ lên Hủy Nặc thành là vì Thích Thiếu Thương, không phải sao? Bằng hữu quan tâm lẫn nhau? Cố Tích Triều lại nghĩ những từ đó có chút buồn cười.
“Ta không có hối hận, cái gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới, ai nên gặp cuối cùng cũng sẽ gặp.” Người nên đi, hắn biết không thể lưu lại, chỉ có điều một câu nói kia, Thiết Thủ không nói ra được, là do chính hắn tự buông tay, giống như với Phó Vãn Tình trước kia vậy.
Ba năm trước trong lúc thiên lý truy sát, Thiết Thủ từng nói với Thích Thiếu Thương rằng: “Ngươi nếu không hạ sát thủ, ta đây hứa với ngươi: chúng ta lần đầu tiên gặp mặt tuy là địch nhân, nhưng từ nay về sau chúng ta chính là bằng hữu, vĩnh viễn là bằng hữu.” Những lời này, Thích Thiếu Thương nhớ kĩ, Thiết Thủ cũng vẫn nhớ kĩ. Chỉ có điều cho tới giờ này, Thiết Thủ không ngờ rằng một người kết giao bằng hữu ngày đó, cũng chính là người cho hắn cảm giác bại trận. Thích Thiếu Thương là một kẻ vô câu vô thúc, mà Thiết Thủ hắn lại làm không được những chuyện kinh thế hãi tục.
“Nên trở về Lục Phiến Môn, tự nhiên cũng sẽ đến ngày trở về. Kẻ ly khai là vì muốn ly khai, không phải sao?”
“Ba năm trước đây, ta đã biết từ đầu, ngươi không có khả năng chấp nhận chiếu cố của ta cả đời. Chỉ có điều ta không thể bỏ xuống được…ta không muốn phụ Vãn Tình. Cho nên mặc kệ là như thế nào, ta chưa từng nghĩ tới việc để ngươi ly khai. Ta không bỏ xuống được Lục Phiến Môn, thế nhưng, ta nghĩ…ta nghĩ ngươi không phù hợp đi biên quan.”
Gương mặt Cố Tích Triều dần dần chuyển lãnh, Thiết Thủ kẻ này mãi mãi không hiểu được, Cố Tích Triều y vĩnh viễn không phải là một kẻ nhượng người khác chiếu cố mình.
Thiết Thủ thở dài nỗ lực lần cuối cùng: “Ngươi có thực sự hiểu rõ hay không? Rong ruổi sa trường cố nhiên là thể hiện bản sắc nam nhi, nhưng cái loại máu tanh tàn khốc này Vãn Tình sẽ không thích đâu.”
“Thế nhưng ta thích.”
Ba ngày sau, một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp từ Hủy Nặc thành đi ra. Trong đó bao gồm Tức Hồng Lệ và đoàn tiên tử Hủy Nặc thành, còn có Mục Cưu Bình mang theo anh em Liên Vân trại. Mục Cưu Bình biết Thích Thiếu Thương ra biên quan kháng Liêu, liền sống chết không chịu về Liên Vân trại, Tức Hồng Lệ chịu gả cho Hách Liên Xuân Thủy, đã khiến hắn phiền muộn một trận. Lúc rảnh rỗi cứ ỏ bên cạnh Thích Thiếu Thương xúi hắn đoạt lại Tức Hồng Lệ, khiến cho Thích Thiếu Thương thà sóng vai Hách Liên Xuân Thủy đi, chứ không dám cùng hắn ở một chỗ nữa.
Quay đầu lại nhìn thấy Cố Tích Triều và Thiết Thủ đang tụt lại phía sau cùng, Hách Liên Xuân Thủy nhịn không được quay qua Thích Thiếu Thương khích: “Ngươi có muốn biết hai người bọn họ đang nói cái gì không?”
“Không muốn.” Thích Thiếu Thương trả lời thẳng thắn lưu loát.
“Chậc chậc, ngươi thẳng thắn ghê nhỉ. Lỡ như Thiết Thủ đang khuyên Cố Tích Triều thay đổi chủ ý thì sao?”
“Y nếu có thể đơn giản cải biến chủ ý, y đã không phải là Cố Tích Triều. Một khi y đã xác định mục tiêu chuẩn xác, hanh, ngộ tổ thí tổ, ngộ phật sát phật, những chuyện y làm còn ít lắm hay sao?”
“Đừng nói với ta ngươi nhìn không ra Thiết Thủ đối với Cố Tích Triều có tâm tư gì.”
“Tiểu Yêu, ngươi ăn nói dễ nghe hơn một chút không được sao, muốn làm cái gì? Cố Tích Triều quả thực có nhiều điểm khiến người khác yêu thích mà.” Thích Thiếu Thương nhíu đôi lông mày rậm, Tiểu Yêu này đúng là lúc nào cũng ăn nói linh tinh.
“Vậy những chuyện xấu y đã làm thì sao? Ngươi có thể coi như chưa từng phát sinh?”
“Tiểu Yêu ngươi nếu còn canh cánh trong lòng, sao còn đáp ứng cho y đi biên quan?”
“Hồng Lệ nói, Cố Tích Triều tựa như con dao hai lưỡi, dùng tốt thì bách tính phúc lợi, dùng xấu thì nhân gian địa ngục. Ta cũng không có bản lĩnh dùng y tạo phúc cho sinh linh, đành phải trông cậy hết vào Thích đại hiệp ngươi.”
“Đừng Thích đại hiệp Thích đại hiệp nữa, ta bây giờ đã không còn là tên tiểu tốt trước ngựa của Tiểu Yêu ngươi nữa rồi.”
Hách Liên Xuân Thủy nhịn không được cười ha hả, có thể vây khốn Cửu Hiện Thần Long buộc hắn làm theo những gì mình muốn quả thực là một sự kiện đáng giá cho hắn cười thoải mái thật to.
Nhưng Hách Liên cũng không ngờ, Thiết Thủ thực ra không hề nói gì nữa, những gì muốn nói, đêm qua đã nói hết, hiện tại có thuyết thêm cũng không còn ý nghĩa gì. Vãn Tình cũng đã không còn khả năng làm cái cớ tối hậu ràng buộc Cố Tích Triều được nữa, hắn thực không còn biết nói gì thêm. Dù sao, nếu mang y về Lục Phiến Môn, hắn không bảo đảm được Gia Cát tiên sinh sẽ dùng cách gì đối phó với y, hay trên dưới Lục Phiến Môn sẽ dùng ánh mắt gì đối đãi với y.
Cố Tích Triều cũng không nói một lời. Ba năm nay, Thiết Thủ đối với y không tệ, thế nhưng, Cố Tích Triều chính ngực minh bạch, cái loại tình cảm này y không thể chấp nhận nổi. Ngày xưa kết nghĩa y cũng vốn không có hảo tâm, trong ba năm nay y cũng chưa từng thôi đề phòng Thiết Thủ. Không ai lại tự nguyện để cho kẻ khác giam cầm cấm cố, cho dù là bằng bất kì phương thức gì. Tình cảm của Cố Tích Triều đối với Vãn Tình chính thực không thể hoài nghi, y có thể vì nàng làm rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không có khả năng vì nàng mà bỏ quên chính bản thân mình được. Ái tình, cho dù có khắc cốt ghi tâm sâu sắc đến thế nào, nói cho cùng, cũng không phải là toàn bộ cuộc đời của một con người.
“Ngươi bảo trọng, biên quan rất lạnh, chiến sự căng thẳng. Thích Thiếu Thương tuy đã đáp ứng ta trông coi ngươi, nhưng chính ngươi cũng phải tự chăm sóc lấy bản thân mình mới được. Chờ ít lâu nữa, ta sẽ có cơ hội tới thăm các ngươi.” Dừng ngựa ghìm cương, Thiết Thủ ôn tồn nói.
“Ân, ngươi cũng bảo trọng.”
Một phiến lá vàng rơi xuống trên mái tóc Cố Tích Triều, Thiết Thủ bèn thay y gạt xuống.
Cố Tích Triều nhàn nhạt mỉm cười, ở đây đã đến ngã ba đường, đại đội tiên phong đã đi khuất từ lâu. Y bạt chuyển đầu ngựa, quất roi cho ngựa chạy, rồi mới ngoái đầu lại, đôi mắt phượng trong trẻo tựa như phiến đá đen long lánh dưới lòng suối: “Cảm tạ ngươi, đại ca.”
Chờ đến khi Thiết Thủ phục hồi tinh thần, Cố Tích Triều đã ra roi thúc ngựa vượt qua một đám người. Thiết Thủ nhìn thấy Cố Tích Triều đi tới bên cạnh Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương quay đầu, hướng về Thiết Thủ phía xa xa mà vẫy vẫy tay. Dần dần, mảnh thanh sắc cũng hòa vào dòng người đông đảo không còn trông thấy rõ nữa, Thiết Thủ nheo nheo mắt, muốn nhìn lại cho kĩ, nhưng một trận bão cát đã nổi lên, phủ khuất mọi tầm nhìn.