CHƯƠNG 15:
Đoàn người trên đường nói chuyện cười đùa ầm ĩ vui vẻ, vô cùng náo nhiệt. Nhưng Cố Tích Triều rõ ràng rất lãnh đạm với Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương nói gì thì nói, y tối đa cũng chỉ ân a vài từ cho có. Mục Cưu Bình không phục, nhưng cho dù động thủ hay động khẩu cũng xác định thua xa Cố Tích Triều, lại sợ mất mặt trước mặt Mạc Lung, nên cũng không đi khiêu khích y nữa.
Cố Tích Triều cùng Sơ Cửu cưỡi chung một con ngựa, lúc rảnh rỗi lại dạy Sơ Cửu học chữ. Sơ Cửu cũng rất thông minh, chỉ qua vài ngày đã thuộc làu “Tam tự kinh.”
Khi chỉ còn cách Thổ Thành mười mấy dặm đường, Hách Liên Xuân Thủy và Thích Thiếu Thương bắt đầu bàn tính tới lúc đến Thổ Thành làm thế nào an trí mọi người, làm sao thay mọi người làm tiệc tẩy trần. Thế nhưng đột nhiên từ phía Thổ Thành mơ hồ truyền đến tiếng kèn vang vang, Hách Liên Xuân Thủy sắc mặt khẽ biến. Ngưng thần lắng nghe, quả nhiên thấy âm thanh ầm ầm như sấm sét của trống trận vang lên từng hồi, mang theo cả tiếng chém giết liên tiếp.
Mọi người thúc ngựa chạy lên một đỉnh núi cao phóng mắt nhìn tới phía Thổ Thành. Đại đội Liêu quân đang vây ngoài mặt thành, tinh kỳ phấp phới, kiếm kích như rừng, ngựa xe băng băng. Giữa không trung, tên bay như mưa, nhìn qua giống như giặc châu chấu. Thang mây vô số kể gác trên tường thành, Liêu binh đang hàng đàn hàng lũ theo nhau leo lên định xông vào. Mà ở đầu tường Thổ thành, đá tảng theo nhau rơi xuống như tuyết cầu, hất giặc ngã nhào. Chiến sự đang ở lúc giằng co dai dẳng.
Hách Liên Xuân Thủy sợ hãi cực kỳ. Trước đó vài ngày, Hách Liên tướng quân vừa mới cử một đội binh mã đến trợ giúp bãi Thanh Thạch ở cách Thổ Thành vài trăm dặm, hiện nay trong Thổ Thành không còn mấy tướng mấy binh trấn giữ.
Tướng quân trấn giữ Thổ Thành quyết định đóng cửa tử thủ, dùng ưu thế về địa hình, từ trên cao liều mạng chống lại. Nhưng Liêu quân từ trước đến nay dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa người đông thế mạnh, hiện nay khí thế như hồng, sợ rằng không thể cầm cự quá vài canh giờ nữa, Thổ Thành sẽ phải thất thủ. Hách Liên Xuân Thủy khẩn trương, từ xa xa không thể nhìn thấy người trấn giữ Thổ Thành, trong lòng lo cho phụ thân không biết rõ an nguy thế nào, tâm thần loạn khởi, nắm chặt ngân thương trong tay định mang Hách Liên tử sĩ xông lên.
“Chờ một chút.” Cố Tích Triều nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy Hách Liên Xuân Thủy.
“Không thể đợi được nữa, là cha của ta bị vây trong thành đó!” Hách Liên Xuân Thủy nhất thời đỏ mắt.
“Ngươi bình tĩnh một chút, ngươi chỉ mang theo có hơn trăm tử sĩ Hách Liên gia, cho dù ngươi không đến, số còn lại cũng có thể bảo vệ chặt chẽ cho cha ngươi. Huống chi, tình huống hiện tại của chúng ta, vấn đề cấp bách nhất là phải giải vây cho Thổ Thành trước cái đã. So với ta, ngươi hẳn là rõ tầm quan trọng của Thổ Thành hơn.”
Thích Thiếu Thương nhìn những người ở bên cạnh mình, tổng cộng lại chỉ được hơn ba trăm người, cho dù có xông lên cùng một lúc cũng không đủ cho Liêu quân giắt kẽ răng. Lưỡng quân giao chiến, không thể so sánh với đơn đả độc đấu. Binh sĩ nhiều như thủy triều, cho dù bản thân võ công cao cường cách mấy cũng không thể chống đỡ được bao lâu, kết cục đều là như nhau cả.
Mà mấy kẻ Liên Vân trại đi theo Mục Cưu Bình cũng chỉ tối đa là cùng với đám quân lẻ tẻ của Liêu quốc đánh du kích vài trận, chưa từng nhìn thấy qua một trận đánh lớn như vậy, đều đã trắng bệch cả mặt mũi. Bây giờ mà liều mạng xông lên, chẳng khác nào châu chấu đá xe. Chưa nói tới đám cô nương của Hủy Nặc thành càng là kiều nhuyễn nhu nhược, không khác gì dê vào miệng cọp.
Cố Tích Triều trở nên trầm tư, đem Sơ Cửu trong lòng giao cho Tức Hồng Lệ, nói: “Tiểu Yêu, ngươi trước hết phải tĩnh tâm lại đã, nghe ta nói, nếu như trận này không an bài chu đáo, thì đừng nói là giải vây cho Thổ Thành, mà ngay cả chúng ta bản thân cũng khó bảo toàn.” Mọi người thấy y ngạo nghễ nhìn quanh, tuy là thanh sam áo vải, nhưng mang theo một loại khí thế bễ nghễ chúng sinh, bày mưu tính kế, đều ngưng thần tĩnh tâm, chăm chú nhìn y.
“Tiểu Yêu, ngươi cùng ta và Thích Thiếu Thương ba người mang theo tử sĩ của ngươi. Chúng ta tiến lên, đánh bọn chúng một hồi xuất kì bất ý, phải hết sức tập turng, không được để bị phân tán. Trận Tiền Phong, Tức Hồng Lệ mang theo số người còn lại, giương cờ hiệu của Tiểu Yêu ở tại chỗ này. Mỗi cái đuôi ngựa buộc ba cành cây, chờ sau khi chúng ta lao tới chỗ quân địch rồi, thì ở chỗ này không ngừng xao động rung chuyển, làm ra vẻ khí thế của đại quân xuất động. Mặc kệ tình hình chiến sự sau đó thế nào, Trận Tiền Phong, ngươi cũng không được xông lên, sau đúng một canh giờ mà Thổ Thành không được giải vây, lập tức phải bảo hộ Tức Hồng Lệ và Sơ Cửu quay về Hủy Nặc thành. Hai người bọn họ nếu như bị tổn thương cái gì, ngươi tự đi thắt cổ tự sát cho ta!”
Mục Cưu Bình có chút mất hứng, đang định nói, nhưng bắt gặp cái nhìn của Thích Thiếu Thương, chỉ còn cách đem những lời định thốt ra nuốt ngược trở lại vào bụng.
Cố Tích Triều ra lệnh một tiếng, một trăm lẻ ba con ngựa cùng nhau lao đi.
Thích Thiếu Thương cầm lấy một thanh trường kiếm của một đệ tử Liên Vân trại, đuổi theo Cố Tích Triều, đem chính Nghịch Thủy Hàn nhét vào tay y: “Ngươi cầm lấy.”
Cố Tích Triều cũng không chối từ, đoàn người nhanh như điện xẹt vọt tới quân doanh của Liêu quân, nhanh chóng có một đội Liêu quân đi ra chặn lại, lưỡng quân tương giao, thoáng một cái cả trăm Liêu quân đều bị chém sạch. Chờ cho đến khi Liêu quân lắp tên giương cung xong, thì đội nhân mã đã vọt thẳng vào giữa đoàn quân. Kinh Diễm Nhất Thương, Nghịch Thủy Hàn, lại còn có thêm một trăm tử sĩ, mỗi người khả dĩ địch lại cả mười người khác của Hách Liên tướng gia, Liêu quân trở tay không kịp, tràng diện một mảnh hỗn loạn.
Cố Tích Triều trong tay có lợi kiếm, lại còn có giáp tơ vàng hộ thể, xông vào trước đầu giặc, thả sức chém giết. Trên gương mặt tuấn tú phảng phất một loại phấn khởi sắc bén mà ngoan tuyệt.
Liêu quân nhìn thấy đằng xa cát bụi cuồn cuộn, cho rằng đây chỉ là đội nhân mã tiên phong, phía sau còn cả một đại đội hung mãnh, không khỏi quân tâm lay động. Tống quân thủ thành thấy có quân cứu viện, mỗi người tinh thần đại phấn chấn, lại thấy rõ cờ hiệu của Hách Liên Xuân Thủy, càng mừng rỡ quá sức mong đợi. Tình thế đột nhiên kịch biến.
Cố Tích Triều biết thời gian cấp bách, nếu không nhanh chóng đánh đuổi địch quân, thì đại quân phía xa sẽ bị lộ tẩy, bèn chăm chú nhìn khắp nơi một lượt, thấy ở doanh lý của Liêu quân, ngọn soái kỳ phần phật tung bay trước đầu gió, thập phần chói mắt.
“Thích Thiếu Thương,” Chỉ vào soái kỳ ở phía xa xa, Cố Tích Triều nói với Thích Thiếu Thương: “Có thấy soái kỳ đó không, ngươi bắn nó rớt xuống cho ta, bắn không được, từ nay ta không thèm nhìn mặt ngươi nữa.”
Thích Thiếu Thương liếc mắt nhìn sang, dùng mắt tính toán cự ly của hai bên, cùng với tình hình bốn phía soái kỳ, hai má lúm đồng tiền tròn tròn hiển hiện: “Ngươi chờ ta.”
Thích Thiếu Thương thúc ngựa xông lên, trường kiếm tung bay, chém xuống chặt đứt lìa thủ cấp của một tên Liêu tướng mặc khôi giáp, rồi bắt lấy cung tên bằng sắt trên tay hắn. Sau đó lắp tên dài, vận lực giương cánh tay, vù vù vù ba mũi tên lao tới, ba gã Liêu binh bảo vệ cờ trên đài cao nhất loạt ngã xuống đất, ba mũi tên đều xuyên qua ngực. Ngay sau đó, phát tên thứ tư rời tay bắn thẳng vào cột cờ.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng lớn, cột cờ bằng gỗ thô ngã rạp xuống, đè bị thương thêm hai Liêu binh nữa.
Cố Tích Triều kéo Hách Liên Xuân Thủy đang say máu chém giết qua một bên hỏi: “Ngươi nói được tiếng Liêu không?”
“Được vài câu, ngươi hỏi làm gì?”
“Vậy ngươi dùng nội lực truyền câu này ra xa: Chủ tướng đã chết, toàn binh mau chạy.”
Lời ấy quả nhiên thập phần hiệu quả, Liêu binh nhìn thấy soái kỳ ngã rạp, ngực đã có phần lo sợ bất an, lại nghe đến chủ tướng đã chết, mắt thấy một đội binh mã từ trên trời sa xuống, đánh cho quân doanh một trận rối tinh rối mù, trong nhất thời tuy chưa biết thật hay giả nhưng người người đều cảm thấy bất an, tốc độ công thành rõ ràng chậm lại, còn có chỗ bắt đầu lui về sau.
Thời điểm Cố Tích Triều chờ đợi đã đến, đó là chủ tướng Bối Hải Thanh của Liêu quân xuất hiện, được một đám thân binh mang kích đeo đao hộ ở chính giữa. Nhìn thấy hắn, tiếng reo hò liền nổi lên tứ phía, quân tâm sáng sủa. Bối Hải Thanh ra lệnh cho thân binh dựng cao khiên mộc, bản thân mình thì ở chính giữa kêu gọi đội nhân mã đầu hàng, làm yên quân tâm.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều vừa nhìn thấy chủ tướng Liêu quân lộ diện thì nhìn nhau, cả hai đều nghĩ giống hệt nhau: đuổi giặc, trước tiên bắt tướng.
Thân binh bảo vệ cho Bối Hải Thanh tuy nhiều, nhưng đều là tuổi tác cao, làm sao bì được với Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương, hơn nữa Cố Tích Triều kiếm kiếm đâm thẳng, không hề quan tâm đến việc phòng thủ, mà trường thương đâm vào người cũng không khiến cho y bị thương mảy may. Tướng sĩ Liêu quân đều tin quỷ thần, cho rằng y là thiên tiên hạ phàm, nhất thời run sợ khiếp đảm.
Cho đến lúc mạng Bối Hải Thanh tận dưới tay Thích Thiếu Thương, máu tuôn lai láng, thì chúng Liêu binh đều hồn phi phách tán, sợ hãi loạn loạn, chạy trốn khắp nơi. Đám binh sĩ lúc này đây thật không còn ý chí chiến đấu, bị bại không thể hồi lại được. Tống quân từ trong thành đánh ra, cùng Hách Liên Xuân Thủy tương ứng, Liêu quân tan rã, đều hướng về phía Bắc mà đào tẩu. Dọc theo đường đi quăng luôn cả mũ giáp, nếu không thì trúng tên mà chết la liệt.
Cố Tích Triều mới đến chiến trường, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, trong thời gian chưa hết một nén hương đã giải vây cứu nguy cho Thổ Thành, tâm tình sảng khoái vô cùng, ngồi trên lưng ngựa, giúp đỡ Hách Liên Xuân Thủy điều động nhân mã, thanh lý chiến trường. Thần thái phi dương, hăng hái nói không nên lời.
Thích Thiếu Thương giục ngựa chạy vội tới bên cạnh Cố Tích Triều, vẻ mặt cũng là cao hứng bừng bừng. Ba năm làm bộ đầu, thường thường bị những việc bực bội không có lý do tích tụ trong người, chưa từng nghĩ đến một khoảnh khắc phấn chấn đến như vậy. Giờ khắc này, hắn hiểu rõ, bản thân chính là say mê rong ruổi sa trường, vui vẻ vì nhiệt huyết tựa kiếm hàn lạnh lẽo nhượng địch thủ sợ hãi.
Cố Tích Triều đem Nghịch Thủy Hàn trả lại cho Thích Thiếu Thương, nhưng hắn không cầm lấy, cười cười nói: “Ngươi chưa có binh khí vừa ý, trước tiên cứ dùng Nghịch Thủy Hàn của ta đi.”
Cố Tích Triều liếc xéo hắn, cổ tay giơ lên, Nghịch Thủy Hàn tà tà rơi thẳng xuống đất, ra vẻ không hề cảm kích chút nào.
Thích Thiếu Thương ngơ ngác không hiểu gì, phẫn nộ nhặt lại Nghịch Thủy Hàn, không biết y vì cái gì mà đột nhiên phát hỏa. Ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy nụ cười trêu tức của Hách Liên Xuân Thủy, càng cảm thấy bực mình, niềm vui sướng chém giết địch quân nhất thời bị tiêu giảm mất phân nửa.