CHƯƠNG 18:
Ngày hôm sau, giữa tiếng cười quái dị của Hách Liên Xuân Thủy, Cố Tích Triều vội vàng lùa một đám dê đi ra.
Một tiếng roi vụt lên ở trạm gác, vang vọng giữa bầu trời sớm còn đang mang theo mấy phần sương mù lãng đãng. Ánh mặt trời đầu đông xuyên qua tầng mây, chói mắt không thể nhìn thẳng được. Quỷ Cốc Quan lờ mờ hiện ra từ xa. Mục tiêu gần như thế, nhưng cả quá trình gian nan mới chỉ vừa bắt đầu.
Đi một lúc, hốt nhiên nghe phía sau tiếng vó ngựa vang lên. Nhìn kỹ lại, hóa ra là một Thích Thiếu Thương toàn thân mặc trang phục săn bắn tầm thường, đang cưỡi ngựa đến.
Thích Thiếu Thương không đợi Cố Tích Triều hỏi, chủ động nói: “Ngươi đi chăn dê, ta đi săn thú, chúng ta bất quá đi cùng đường mà thôi.”
Cố Tích Triều lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, Thích Thiếu Thương ngực đầy sợ hãi, biết rõ bản thân mình nếu không cẩn thận, Cố Tích Triều sẽ giận chó đánh mèo bắt hắn trả giá, thế nhưng vẫn là không thể nhịn được phải tìm cách đi theo. May là lần này Cố Tích Triều tịnh không nói gì thêm, chỉ là gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Đi qua bãi cỏ rộng, đến một khe núi. Ba mặt đều là núi vây quanh chặn gió, cây cỏ cũng um tùm một màu xanh lục, nếu như không phải là nơi Tống Liêu khai chiến, thật sự là một bãi cỏ tốt.
Cố Tích Triều tìm một nơi yên lặng ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời, nhìn xung quanh bốn phía thanh thanh sở sở. Núi non ở đây hơn phân nửa vừa cao chót vót vừa dốc, có nơi thậm chí thẳng tắp mà vươn lên như một bức tường, đứng vững giữa bầu trời màu lam trong suốt. Liêu binh chưa từng dám nghĩ tới việc tấn công nơi này, cũng bởi vì tự bọn chúng cũng biết không thể leo lên.
Thích Thiếu Thương mang theo cung đi qua đi lại một lát, bắn được hai con thỏ rừng. Nhìn thấy Cố Tích Triều hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa như đang mang theo tâm sự nặng nề, bèn nói: “Ta biết ngươi rất muốn sớm hạ được Quỷ Cốc Quan, biểu lộ tài năng, thế nhưng chiến tranh không phải là chuyện có thể gấp được. Vì Quỷ Cốc Quan, ngươi đã phải mệt mỏi nhiều, đừng quá miễn cưỡng nữa.”
“Không phải ngay đến giả gái ta cũng giả rồi sao? Chỉ cần mọi việc như ta mong muốn, thì câu nói ‘sang năm mới hạ Quỷ Cốc Quan’ cũng không phải là nói giỡn đâu.” Cố Tích Triều đạm nhiên cười, hơi hơi gật đầu, lại nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương mà ngạc nhiên nói: “Làm thế nào mà cho dù ta nghĩ gì, ngươi cũng đoán ra được đến tám chín phần mười vậy nhỉ, ta nhớ khi vừa biết ngươi, ngươi thoạt nhìn cũng đâu có giống một kẻ khôn khéo thông minh?”
“Ta cái này gọi là đại trí giả ngu.” Thích Thiếu Thương mặt dày trả lời.
Cố Tích Triều triển mi cười ha hả. Ánh dương quang đầu mùa đông chiếu vào gương mặt y, mang theo ánh sáng ấm áp, mang theo một loại lay động nhẹ nhàng vui vẻ. Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy một mảnh nhan sắc đẹp đẽ lướt qua trước mắt, nhất thời tim đập như hươu chạy, mất một lúc mới bình tĩnh trở lại được.
Cố Tích Triều ngừng cười, thấy Thích Thiếu Thương ngây ngẩn nhìn mình, không khỏi có vài phần giận dữ: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Ngươi rất ít khi cười đến mức hài lòng như thế. Đa phần thời gian, nụ cười của ngươi đều mang theo một loại cảm giác rất lạnh lẽo, rất đáng sợ, nếu không thì cũng cực kỳ cao ngạo. Rất ít khi cười đến vui vẻ như vậy.”
“Đúng không?”
“Đúng vậy, ngươi cười ngây thơ như thế, cười đến mức nghiêng ngửa như thế, thật giống như một đứa con nít.”
Cố Tích Triều không chịu thua: “Ngươi nói loạn thất bát tao cái gì vậy, ai là con nít?”
“Ta không phải có ý đó, ý ta là, ta là nói, ách, ngươi rất…a…hay…hay là…” Thích Thiếu Thương rất muốn một đường nói hết toàn bộ cảm thụ của bản thân ra thật rõ ràng, chỉ có điều y y ngô ngô cả nửa ngày, vẫn không biết diễn tả ra sao.
“Thích Thiếu Thương, đừng nói linh tinh lang tang nữa, ngươi nói không ra ngô ra khoai, ta không thèm nghe.” Cố Tích Triều khẽ đảo mắt, trường mi liếc xéo, nhưng lại quên bản thân mình đang mặc nữ y trang, bộ dạng nửa giận nửa thẹn, quyến rũ như mị.
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy chính mình tim đập gấp gáp tựa như một tên thiếu niên ngây ngô, chỉ biết từng câu từng câu rời rạc đứt quãng cùng Cố Tích Triều nói chuyện tào lao, nhưng đôi mắt tuyệt không dám nhìn lại y thêm một lần nào nữa.
Đám dê trắng hiền lành ngoan ngoãn bình thản chạy dưới trời xanh mây trắng, quay quần gần gần xa xa cùng nhau ăn cỏ. Gió thổi động xiêm y của Cố Tích Triều, tại nơi sơn dã trống trải tạo nên một thứ thanh âm như có như không, từng trận từng trận cào loạn tâm thần Thích Thiếu Thương.
Chợt nghe từ xa một trận tiếng vó ngựa truyền đến. Cố Tích triều giương mắt vừa nhìn vừa nói: “Rốt cuộc cũng tới.” Sau đó đẩy Thích Thiếu Thương: “Ngươi chạy mau lên.”
Thích Thiếu Thương mở to mắt nhìn, cười nói: “Ta phải làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ, hơn nữa, muốn diễn kịch cũng phải diễn cho tròn vai mới được, đầu tiên mang ngươi chạy vài bước, để cho bọn chúng đuổi theo, mới hợp lý.” Hắn xoay người lên ngựa, kéo theo Cố Tích Triều, hai người một con ngựa, hướng về phía xa mà bỏ chạy.
Nhưng nghe sau lưng tiếng vó ngựa như sấm, sáu con tuấn mã đã lướt gió phóng tới, chớp mắt đã đuổi tới trước mắt. Những kẻ cưỡi ngựa đều mặc nhung phục Liêu binh bình thường, kêu la vây quanh. Chờ bọn chúng đuổi tới gần, Cố Tích Triều nhìn thấy trước mắt lấp lánh sắc vàng, nguyên lai là mỗi cái móng ngựa đều bằng vàng.
Cố Tích Triều đột nhiên cảm thấy thất kinh. Phía sau Thích Thiếu Thương đã bắt đầu đánh nhau với đám Liêu binh.
Thích Thiếu Thương vốn có ý tùy tiện chống trả một chút, cuối cùng vẫn sẽ để cho bọn chúng cướp được người mang đi, lại để không bị lộ tẩy, nên ngay cả Nghịch Thủy Hàn cũng không mang theo, chỉ mang theo một bả dao săn tầm thường. Hai bên binh khí vừa chạm nhau, dao săn liền bị đánh văng đi, lượn thành một đường vòng cung rơi xuống trên đất.
Hai tên Liêu binh một tả một hữu, một kẻ lao lên bắt Cố Tích Triều, kẻ còn lại ánh đao chớp động, chém thẳng xuống sau lưng Thích Thiếu Thương. Trong lúc hành động, chiêu thức tinh diệu, mang theo tiếng gió thổi vù vù, rõ ràng thân thủ không tầm thường.
Cố Tích Triều ngực cả kinh: hai người bọn họ lúc này chỉ là một cô gái chăn dê cùng với một tên thợ săn bình thường, tùy tiện một hai tên Liêu binh bất kỳ đã có thể tóm được bọn họ, vì sao lại phải xuất động cả đám cao thủ?! Nghĩ lại một lần, trong lòng lập tức sáng tỏ, thứ bọn chúng muốn ngay từ đầu vốn không phải là nữ nhân chăn dê, mà chính là Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, bọn chúng từ lâu đã nắm được tin tức, nhất định không được để xảy ra sơ xuất, phái những cao thủ bậc nhất của Liêu doanh ra, giả trang một chút để tóm hai người bọn họ. Chỉ là giấu đầu hở đuôi, trái lại lộ ra kẽ hở.
“Đừng giả bộ nữa, chạy mau!” Cố Tích Triều phi thân nhảy lên, tránh thoát khỏi một trảo, lao thẳng tới một tên Liêu binh đang sử đao, tên Liêu binh này bèn hoành đao chém tới, còn tưởng rằng một đao chém ngang người Cố Tích Triều, nhưng lại không thấy máu chảy ra, ngay lúc hắn còn đang kinh ngạc đờ người ra thì Cố Tích Triều đã bay lên cho hắn một cước, đá hắn ngã xuống đất, còn bản thân thì vững vàng trạm trên mình ngựa.
Con ngựa bèn dựng thẳng người lên, hí dài một tiếng, bị Cố Tích Trều chăm chú nắm lấy dây cương, giãy dụa không được. Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy kì quái từ trước, vừa nghe lệnh của Cố Tích Triều, lập tức theo sát bên người y, giục ngựa chạy nhanh.
Dưới ánh sáng mặt trời, thanh kiếm trong tay một gã Liêu binh phản xạ một ánh sáng chói mắt. Thích Thiếu Thương trong lòng khẽ động, bạt chuyển đầu ngựa, cư nhiên quay đầu lại nghênh địch.
“Ngươi làm cái gì vậy!!” Cố Tích Triều rống lên giận dữ.
Thích Thiếu Thương quay đầu lại khoát khoát tay với y, ý nói ngươi cứ ở đó đừng động, rồi chạy thẳng tới phía trước.
Cố Tích Triều cũng chỉ còn biết dừng lại, ngực tức giận, cũng không thèm đi tới trợ giúp, chỉ đơn giản dừng ngựa, nhìn hắn thế nào đi chịu chết.
Sáu Liêu binh mỗi tên đều là cao thủ, lại có binh khí bên người, Thích Thiếu Thương võ công mặc dù bất phàm, nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào thế yếu, không bao lâu, trên người đã xuất hiện vài ba vết thương.
Cố Tích Triều cuối cùng không nhịn được, cúi người nhặt vài viên đá bắn sang bên kia, chỉ nghe vài tiếng ngựa hí lên đau đớn, cả năm con ngựa còn lại của đám Liêu binh đều bị chặt gãy xương đùi.
Cứ như vậy, nếu Thích Thiếu Thương muốn chạy trốn hẳn không phải là việc khó, nhưng hắn vẫn cứ nhất định ở lại cùng cả đám người triền đấu. Cố Tích Triều tức không chịu được, đang định chạy sang thì thấy Thích Thiếu Thương đoạt được một thanh kiếm trong tay, bù lại cánh tay trái thêm một đạo vết thương, tiên huyết chảy ròng, chỉ trong vòng nửa khắc đã nhiễm đỏ một bên áo. Hắn lúc này mới chịu giục ngựa chạy cuồng.
“Ngươi có biết heo chết là như thế nào không hả!” Chạy một lúc, xác định đám người kia không truy tới nữa, Cố Tích Triều mới hướng về phía Thích Thiếu Thương hỏi một cách châm chọc, chỉ có điều thái độ cực kì hung dữ.
Thích Thiếu Thương cẩn thận đem thanh kiếm bắt được trong tay đưa cho y xem: “Ngươi xem, thanh kiếm này so với thanh kiếm trước đây ngươi dùng rất giống ni.”
Cố Tích Triều tiếp nhận kiếm nhìn kỹ, thanh kiếm này quả nhiên cực kỳ giống với Vô Danh của y đã bị đoạn ở hoàng thành, tinh tế nhẹ nhàng, ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm lướt một đường thẳng tắp, nhàn nhạt màu ngọc thạch, tựa như làn nước sâu lạnh lẽo không thấy đáy, cho dù dưới ánh dương chói lọi vẫn mang theo một ánh hàn quang lạnh lùng. Thế nhưng phân lượng có hơi nặng hơn vài phần, đủ biết không phải là do sắt thép tầm thường đúc nên. Thích Thiếu Thương xả vài cọng tóc phóng tới trước mũi kiếm, làn gió lạnh thổi qua, tóc nhẹ nhàng phiêu động, vừa chạm vào mũi kiếm thì lập tức bị chém đứt làm hai.
Thích Thiếu Thương vui vẻ nói: “Quả nhiên là một thanh kiếm tước kim đoạn ngọc, không kém Vô Danh của ngươi. Được rồi, thanh kiếm này từ nay về sau là của ngươi.”
“Chỉ vì một thanh kiếm này thôi sao? Ngươi có đúng là đầu óc hồ đồ rồi hay không?! Ngươi đừng thực sự ngu xuẩn cho rằng bản thân mang tên Cửu Hiện Thần Long thì cũng có chín cái mạng! Muốn biểu lộ uy phong Thích đại hiệp, thì tìm phương thức khác mà khoe mẽ không được sao! Đừng làm cho người ta nói Cố Tích Triều ta ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Biết rõ đối phương là loại người nào, lại còn vì một thanh kiếm mà không muốn sống chạy tới, đúng là một con heo ngốc! Hay ngươi không biết chữ “tử” viết thế nào?!”
Cố Tích Triều một trận ầm ầm phát tác, nhưng Thích Thiếu Thương chỉ hoàn toàn ngậm miệng, chờ y mắng xong. Sau đó mới cười hì hì hỏi: “Sao ngươi tức giận như vậy, không lẽ là lo lắng cho ta?”
“Ngươi nằm mơ!” Trên gương mặt một tầng hồng nhạt đậm dần lên, càng lúc càng lan rộng, ngay cả hai bên vành tai trong suốt trắng mịn cũng đều nhiễm đỏ. Cố Tích Triều vung roi ngựa, hung hăng quất vài cái, con ngựa đau đớn buông bốn vó cuồn cuộn phóng đi.