[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19:

Tại doanh trại của Hách Liên Xuân Thủy, Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương đường đường dũng mãnh vô dịch trứ danh đang làm một chuyện vô cùng mất mặt, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng toàn bộ quân doanh.

Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng lệ đang ở trong doanh trướng của Hách Liên vui vẻ nhàn nhã tâm sự, đối với tiếng kêu thảm thiết của Thích Thiếu Thương hoàn toàn mắt mù tai điếc làm ngơ, nhưng Mục Cưu Bình ở bên cạnh cầm theo trường thương đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng, khiến cho cả hai cảm thấy nhức cả mắt.

Tức Hồng Lệ không nhịn được nữa nói rằng: “Lão Bát, ngươi an tĩnh một lúc có được không?”

“Được.” Mục Cưu Bình trong miệng đáp ứng, nhưng cước bộ vẫn như trước không chịu ngừng lại. “Cái tên Cố Tích Triều kia không biết lại đang hành hạ Đại đương gia của chúng ta đến thế nào nữa?!”

“Vậy ngươi cứ việc rút kiếm ra mà đi tương trợ. Chúng ta không cản ngươi.” Hách Liên Xuân Thủy đến phải thay Thích Thiếu Thương mà cảm thấy xấu hổ, Liên Vân trại vì sao lại giao cho một kẻ thế này, biết vậy ngày xưa cứ để mặc cho Cố Tích Triều ra tay nhổ cỏ tận gốc cho rồi.

Mục Cưu Bình dừng chân, bất đắc dĩ nhìn Tức Hồng Lệ, hắn thật ra không phải sợ Thần Khốc Tiểu Phủ của Cố Tích Triều, mà là sợ Thích Thiếu Thương. Hắn mà đi vào, Thích Thiếu Thương sẽ trừng mắt như muốn hắn đi chết cho rồi, giống như hắn là một cục nợ phiền toái vậy.

Khi Thích Thiếu Thương cả người đầy máu trở về doanh trại, mọi người đều cực kỳ quan tâm. Không phải là muốn cho Cố Tích Triều bị cướp đi sao, vì sao người không bị cướp đi mà trái lại Thích Thiếu Thương còn mang theo thương tích trở về? Mục Cưu Bình hớt hơ hớt hải thỉnh Cố Tích Triều mau mau tới trị thương cho Thích Thiếu Thương, nhưng y lại cứ chậm chạp ở trong trướng của mình thay quần áo, chỉ nóng nảy phun ra một câu: “Hắn không chết được!”

Hách Liên Xuân Thủy đoán rằng Thích Thiếu Thương nhịn không được ra tay nghĩa hiệp anh hùng đòi cứu mỹ nhân, chọc giận Cố Tích Triều. Lại thấy hắn chỉ bị thương ngoài da, máu chảy tuy nhiều nhưng không có gì trở ngại, vì thế khi thấy Cố Tích Triều đi vào rồi thì Hách Liên Xuân Thủy vội vàng lôi kéo Tức Hồng Lệ cùng nhau rời đi, đệ nhất đại phu Cố Tích Triều đã tới, bọn họ cũng hết nhiệm vụ. Hơn nữa vị đại phu này thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, nói không chừng đang tìm ai đó tới luyện Tiểu Phủ. Thức thời mới là đại tuấn kiệt, không cần phải nhượng Cố Tích Triều có cơ hội báo thù.

Vết thương của Thích Thiếu Thương thực sự không sâu, cũng không tới nỗi không thể chịu được, nhưng Cố Tích Triều để bắt hắn đòn đau nhớ đời nên cố tình hạ dược thật xót, khiến cho vết thương từng trận đau đớn khó tả, Thích Thiếu Thương đau đến muốn ngất đi. Bất quá mỗi lần hắn kêu đau, gương mặt của Cố Tích Triều lại lộ ra một vẻ nhu hòa dịu dàng, khiến cho hắn mỗi lần như thế lại càng tìm cách kêu to hơn.

Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ nghe trong giọng kêu la của hắn đầy khí lực, lại càng yên tâm. Chỉ có điều nữ nhân cuối cùng vẫn là dễ mềm lòng, Tức Hồng Lệ phân phó Mạc Lung làm canh tuyết lê cho Thích Thiếu Thương uống, giúp hắn thanh giọng.

Mục Cưu Bình thắc mắc hỏi: “Hồng Lệ tỷ, tiếng nói của Đại đương gia đâu có bị thương, vết thương dài nhất của hắn là ở trên cánh tay mà, dài hơn một thước ni.”

Mạc Lung chán nản đảo mắt nhìn hắn một cái, rồi tự cố tự địa đi xuống nhà bếp. Mục Cưu Bình nhìn thấy Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ ẩn tình đưa tình, biết rằng ở đây không phải là chỗ của hắn, lại cũng không thể đến chỗ Thích Thiếu Thương vì sẽ bị đuổi ra, chỉ đành phải vác thương đi theo Mạc Lung.

Thích Thiếu Thương thân cường thể tráng, dù máu chảy không ít nhưng chỉ cần ngủ say tỉnh lại thì tinh thần đã tốt như chưa có chuyện gì xảy ra. Tên lính canh cho hắn nhìn thấy hắn đã tỉnh, bèn nhanh chóng đi gọi Cố Tích Triều. Lúc này trời đã sụp tối, Cố Tích Triều vội vàng đi tới, trong tay cầm theo một bao vải nhỏ. Khi y tiến vào trong trướng, một cơn gió thốc vào, thổi trúng ánh nến khiến nó lung lay, gương mặt của Thích Thiếu Thương vì ánh nến ảm đạm khiến cho có vẻ u ám đi rất nhiều. Cố Tích Triều lo lắng nhìn sắc mặt hắn hồi lâu, đến khi xác định là do ánh sáng, mới ngầm thở nhẹ ra một hơi.

“Uống thuốc.” Bên trong trướng bồng đặt một cái bếp lò nhỏ, bên trên đặt sanh thuốc. Cố Tích Triều tự tay rót một chén thuốc, đưa qua cho Thích Thiếu Thương. Nhìn chén thuốc nóng hổi, đặc sền sệt màu vàng sậm, Thích Thiếu Thương cau mày đón lấy. Thuốc của Cố Tích Triều luôn luôn theo phương châm “thuốc đắng dã tật”, hơn nữa không thể van nài gì được. Hắn khổ sở uống xong, hai chân này nhăn tít lại.

Cố Tích Triều nhìn gương mặt đau khổ của hắn, tâm tình tốt hẳn lên, bèn ném cái bao vải qua.

“Vật gì vậy?”

“Giáp tơ vàng. Ta không thích thiếu nợ ân tình của ngươi, thanh kiếm ngươi cho ta, ta rất thích, cho nên mang giáp tơ vàng này cho ngươi, chúng ta coi như huề nhau.”

Thích Thiếu Thương mở bao vải ra, bên trong là giáp tơ vàng sáng chói dưới ánh sáng nến lấp lánh, đúng là một bảo vật. Thích Thiếu Thương giương mắt nhìn về phía Cố Tích Triều, cười nói: “Thanh kiếm đó cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật, ngươi trả lễ cho ta cũng quá hậu hĩnh đi, hơn nữa, ta da thô thịt hậu, chỉ bị thương ngoài da, coi như chút việc cỏn con, thứ này ngươi cứ giữ lại.”

“Ta là mưu sĩ, chỉ để ý bày mưu tính kế, ngươi lại là tướng tiên phong, thường thường phải chiến đấu anh dũng, đao thương không có mắt, mà Thích đại hiệp ngươi lại là nhất phái anh hùng khí khái.” Nói xong, Cố Tích Triều đột nhiên hung hăng quay người lại liếc xéo Thích Thiếu Thương, khẩu khí cũng không còn nhu hòa nữa: “Hay là chờ cho đến khi ngươi mất mạng, ta cũng muốn nhìn thử xem ngươi đến Diêm La điện rồi còn có sức làm đại hiệp dưới đó không!”

Thích Thiếu Thương phỏng đoán ý tứ của y, rõ ràng là quan tâm tới mình, ***g ngực nhất thời cảm thấy như nở hoa, bèn vội vã nhận giáp tơ vàng, thuận miệng hỏi: “Vật này quý trọng như vậy, ngay cả người trong giang hồ cũng tìm muốn đỏ con mắt, ngươi làm sao mà có được?”

“Thiết Thủ cho ta, ta cũng không biết từ đâu hắn có.”

Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ, tâm tình đang tốt tự nhiên tiêu thất hơn phân nửa. Còn tưởng là chuyện nhảm nhí kia chẳng qua là Hách Liên Xuân Thủy hồ ngôn loạn ngữ mà thôi chứ… Hắn vẫn biết Thiết Thủ thực sự đối đãi rất tốt với Cố Tích Triều, chỉ là bản thân cứ mãi tâm niệm là do Thiết Thủ trọng tình thủ tín, là một chính nhân quân tử, cố gắng đáp ứng giao phó của Vãn Tình khi nàng lâm chung nên mới tận lực đối xử tử tế với Cố Tích Triều. Nhưng mà lúc này nhớ tới những lời của Hách Liên Xuân Thủy, lại nhớ tới khi Thiết Thủ nói về Cố Tích Triều khi ở Hủy Nặc thành thì có dáng dấp thế nào, trong lòng hắn liền một trận thất lạc. Thiết Thủ đối đãi với Cố Tích Triều thật quá tốt, chỉ nói về phương diện trọng lời hứa thôi cũng sợ là đã vượt qua hắn xa, bản thân mình lấy cái gì mà so sánh với Thiết Thủ được. Thiết Thủ chiếu cố y ba năm trời, phần nghĩa tình đó Cố Tích Triều hẳn là cả đời khó quên, còn mình với Cố Tích Triều có gì chứ, ngoại trừ Kỳ Đình một đêm đánh đàn múa kiếm cả đời không quên ra, còn lại cũng chỉ là một hồi thiên lý truy sát tinh phong huyết vũ hòa với một mối huyết hải thâm cừu sâu nặng tới mức không dám hồi tưởng lại.

Cố Tích Triều nhìn mặt của Thích Thiếu Thương trong một khoảng thời gian ngắn mà thoạt tươi tắn thoạt u ám, không biết được trong lòng hắn có bao nhiêu tâm tư sâu xa, bèn hỏi: “Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì nữa?”

Thích Thiếu Thương nào dám đề cập đến hai chữ Thiết Thủ: “A… ta còn đang nghĩ đến chuyện sáng nay. Ách…cái kia…kế hoạch của chúng ta chu đáo như vậy, đáng lẽ ra không nên lộ ra ngoài mới phải, vì sao Liêu binh biết tin, phái sáu cao thủ ra đối phó với chúng ta vậy nhỉ?”

“Đương nhiên là có gian tế mật báo rồi. Kỳ thực đại quân của chúng ta trên đường đến đây, ta đã nghĩ có chút không bình thường rồi. Chúng ta trên đường quá là thuận lợi đi.” Cố Tích Triều lành lạnh cười nhạt, kế hoạch tốt của y bị người ta quấy rầy, hiện đang suy tính lại lần nữa.

“Quân lính đều nói là do Cố tiên sinh dụng binh như thần.” Nghĩ đến toàn bộ quân doanh, người người đối với Cố Tích Triều tán thưởng không ngớt, Thích Thiếu Thương nhịn không được mỉm cười toe toét.

Cố Tích Triều khẽ liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Có phải dụng binh như thần hay không, ta bản thân rõ ràng. Ta nghĩ Liêu binh dường như cố ý để chúng ta đến Quỷ Cốc Quan. Bọn chúng biết rõ nếu không có ưu thế về địa lý thì không có nhiều phần thắng, cho nên đơn giản lui về trấn giữ Quỷ Cốc Quan, dựa vào địa thế nơi đây dễ thủ khó công, hơn nữa còn có gian tế nội ứng, nhượng mười vạn quân chúng ta đình trệ tại Quỷ Cốc Quan, án binh bất động lại hao tài tốn của, chờ đến lúc chúng ta mệt mỏi nao núng sẽ thừa dịp đem quân ra đánh. Giống như chuyện của ngày hôm nay vậy.”

“Lưỡng quốc phân tranh, hai bên phái ra gian tế trà trộn vào đối phương cũng là chuyện thường tình. Ngươi cũng không cần phải quá ưu tư đâu.”

“Chuyện gian tế ta không nói, nhưng ngay cả kế hoạch giả nữ trang của ta mà cũng biết, gian tế này thực không đơn giản.”

“Ngay từ đầu biết đến kế hoạch này có ta, ngươi, Hồng Lệ và Tiểu Yêu, đương nhiên bốn người chúng ta không có gì phải hiềm nghi rồi. Thế nhưng sau đó, chúng ta có triệu tập tướng lĩnh, còn có đám lão Bát để bàn bạc bố trí phương án hành động, có lẽ nào nói rằng gian tế nằm trong số tướng lĩnh sao?”

“Như vậy kết luận cũng còn hơi quá nhanh. Vì nếu muốn tiến công Quỷ Cốc Quan, chúng ta đều phải cho các tướng lĩnh sớm chuẩn bị, vì cho dù kế hoạch có tốt đến đâu đi nữa, nếu các tướng lĩnh không biết gì thì cũng không sao phối hợp được. Chỉ là có tới hơn một trăm tướng lĩnh, hơn nữa Liên Vân trại có cả ngàn người, lại thêm đám cô nương Hủy Nặc thành của Tức Hồng Lệ, nhiều người như vậy, chúng ta thật không biết phải tra xét từ đâu.”

Chuyện tra xét gian tế này, Cố Tích Triều đã không có manh mối gì, Thích Thiếu Thương lại càng không biết phải bắt đầu từ đâu, hai người thương lượng cả nửa buổi cũng không có kết luận. Nhìn Cố Tích Triều gương mặt gầy gầy có một chút ủ rũ, Thích Thiếu Thương than: “Nghĩ không ra thì trước hết đừng cố suy nghĩ nhiều nữa. Ngươi cũng đã mệt mỏi cả một ngày đêm, sớm đi nghỉ một chút đi. Từ khi đến biên quan ngươi chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi, đừng quá sức nữa.”

“Cũng được, ngươi sớm đi nghỉ đi, ta đi tìm Tiểu Yêu lấy danh sách tất cả tướng lĩnh để xem qua trước một chút.” Thích Thiếu Thương còn muốn ngăn cản, Cố Tích Triều lại nói: “Ngươi nếu nửa đêm tỉnh lại, nhớ uống thêm một lần thuốc nữa, ngày mai lúc rời giường, nhớ mặc giáp tơ vàng bên trong. Đừng quên.”

Vừa nghe y nhắc đến giáp tơ vàng, Thích Thiếu Thương bất giác lại có chút bực mình. Rầu rĩ đến bên giường, trong tay cầm giáp tơ vàng, nghĩ đến Thiết Thủ lại nghĩ đến Cố Tích Triều, mọi chuyện xưa trước kia, biên quan chiến sự nhất tề nảy lên trong lòng, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, rồi lại như không thể dứt bỏ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm mang theo vài phần tức giận của Cố Tích Triều: “Gọi Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ đến đây cho ta!” Trướng bồng của hai người bọn họ rất gần nhau, giữa đêm khuya thanh âm đột nhiên vang lên, Thích Thiếu Thương trong lòng cả kinh, biết đã xảy ra chuyện, cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng đứng lên rời giường đi sang bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.