[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1:

Mặt trời từ từ lặn xuống, phô bày thật gần vẻ đẹp rực rỡ của mình. Giữa ánh chiều tà loáng thoáng hiện ra đường nét của một thôn trang.

Thích Thiếu Thương giục ngựa phóng nhanh hơn, bất kể những cơn gió mạnh táp vào mặt, hướng về phía thôn trang phía trước tìm một chỗ nghỉ tạm qua đêm, giờ này ngày hôm sau hẳn là có thể đến được Hủy Nặc thành. Hủy Nặc thành kia là nơi cùng hắn dây dưa đã tám năm, cũng là nơi chứng kiến hắn bỏ rơi cả đạo nghĩa lẫn tình cảm của chính mình. Hủy Nặc, là lời hứa mà hắn đã hủy. Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp vốn dĩ lời nói gói vàng lại bị người khác dùng cách này để luôn luôn nhắc cho hắn nhớ về một lời hứa mà hắn từng ưng thuận.

Nửa tháng trước, Thích Thiếu Thương nhận được một phong thư từ Tức Hồng Lệ.

“Người vì hiệp nghĩa quốc gia giang sơn, tựa ngọn gió tây phiêu bạt, từng cùng người cảm tình sâu nặng, tâm ý ngày nào giấu chặt nơi sơn môn, tàn rượu cùng nhau hợp ẩm chiều mưa. Thương Tâm Tiểu Tiễn không thể níu chân người, năm xưa dứt áo ra đi, phụ lòng ta khi ấy tựa thiều hoa, phi yến từ nay không về nữa, trăng sáng không chiếu đến Biện Kinh.”

Chỉ một câu chấm dứt tám năm tương tư chờ đợi, không có hận, chỉ có oán, là nỗi u oán của người nữ tử dành cho kẻ nam nhân. Một chi Thương Tâm Tiểu Tiễn đó, đúng là vẫn không đành lòng phóng ra.

Vào khoảng thời gian đó, trên giang hồ bắt đầu đồn đãi, võ lâm đệ nhất mỹ nữ Tức Hồng Lệ quyết định kén chồng.

Đang ở Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương muốn đi Hủy Nặc thành, hắn không muốn lời đồn đãi biến thành hiện thực.

Giang hồ cũng được, triều đình cũng tốt, Thích Thiếu Thương vẫn là Thích Thiếu Thương. Nếu là người khác thiếu của hắn, hắn có thể đại nhân đại nghĩa nhắm mắt cho qua, nhưng hắn thiếu của người khác, hắn không thể nào cười trừ làm như không hay không biết được.

Tám năm trước, hắn đã nói muốn kết hôn cùng nàng, một người con gái hắn vô cùng tôn trọng lẫn yêu thích, muốn cho nàng một hôn lễ như nàng mong muốn. Nhưng mà đã không có hôn lễ nào, Liên Vân trại thêm một Thích đại đương gia, trong chốn võ lâm quật khởi một tòa Hủy Nặc thành.

Ba năm trước đây, Liên Vân trại lúc đó chỉ một đêm trại hủy nhân vong, máu chảy thành sông, liền tiếp theo sau, Hủy Nặc thành cũng không còn, một chốn thế ngoại đào nguyên thoát ly cõi tục lại biến thành một quang cảnh chỉ cách địa ngục một bước, nơi hiền hòa an tĩnh lại bị người ra tay tàn sát. Thiên lý đào vong, từ biên quan đến kinh thành, thủy chung chỉ có nàng luôn luôn ở lại bên cạnh hắn, không một câu oán hận, chỉ có lo lắng hòa bất nhẫn. Sửa lại án sai giải được tội rồi, gian tướng cũng đã đền tội xong, hắn lại trở về với danh xưng Thích đại hiệp anh hùng kháng Liêu. Nhưng hôn lễ sau đó cũng không đến, ước mơ đoàn tụ sum vầy uyên ương tương tê cũng chỉ là lời hứa của một người, Tức Hồng Lệ lại tiếp tục chờ đợi.

Đã chờ đợi năm năm, lại tiếp tục chờ thêm ba năm nữa.

Tám năm trời, là tám lần xuân hạ thu đông nối tiếp nhau, nhìn thấy hơn hai ngàn tám trăm lần mặt trời cứ mọc lên từ phía đông lại lặn về phía tây. Huống chi, không ai nói cho nàng biết, tám năm này qua rồi liệu còn phải chờ bao nhiêu lần tám năm nữa? Chỉ là chính nàng cũng hiểu rõ, một đời người thử hỏi có bao nhiêu lần tám năm mà đem ra chờ đợi?

Năm tháng như dao cắt, chỉ vài lần thì con người đã già. Già đi rồi chỉ còn lại nhân tâm.

Ái tình có thể khiến cho lòng kiêu ngạo bị nghiền nát thành mảnh vụn, nhưng chờ đợi cũng có thể khiến ái tình trở nên tàn tạ thương tâm.

Tức Hồng Lệ, võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nhưng cho dù đẹp thế nào cũng là nữ nhân. Nữ nhân từ khi sinh ra đã cùng năm tháng mang thù oán, với người càng đẹp thì thù hận lại càng sâu. Chờ đợi không biết đến bao giờ, việc đó không ai có thể bình thản mà làm được.

Những gì hắn còn nợ, hắn phải đi trả lại. Lời hứa hắn đã ưng thuận, dù cho biển xanh hóa nương dâu hắn cũng sẽ nhớ kĩ. Lục Phiến Môn hắn cũng không phải không thể bỏ xuống được, hắn đã ở trong chốn cường đạo lâu như vậy, nên Lục Phiến Môn thường làm cho hắn có một cảm giác lực bất tòng tâm. Ly khai cũng tốt, hắn ly khai, người khác nên trở về, mà người này vốn là nên đứng tại Lục Phiến Môn, so với hắn thích hợp hơn nhiều lắm. Quốc pháp hình luật, lễ nghi phiền phức cho tới bây giờ vẫn không hợp với hắn. Ba năm sống cuộc đời làm Thần Long bộ đầu, thật không bằng năm năm xưa kia làm Đại đương gia của Liên Vân trại, nhiệt huyết sôi trào.

Dần dần tiến tới gần thôn trang, Thích Thiếu Thương liền cau mày. Khói tỏa ra phía trên làng quá nồng, không thể là khói bếp bay lên từ những căn bếp củi. Mà giống như tro tàn còn vương lại sau khi nhà cửa bị đốt trụi thì đúng hơn.

Ở đây là nơi gần biên quan, đừng nói là lúc thời buổi loạn lạc, ngay cả khi thiên hạ thái bình, đây cũng không phải là một nơi hảo sơn hảo thủy để sinh sống làm ăn. Đất mặc dù rộng, nhưng không nuôi nổi người. Năm nào thất thu mất mùa, lương thực lại trải qua tầng tầng bóc lột, phần còn lại đến lũ chuột trong hang cũng không đủ ăn.

Có những người tuổi còn trẻ thích tàn nhẫn tranh đấu, tụ tập làm sơn tặc, tỷ như Liên Vân trại năm xưa. Có sơn trại là có chỗ trú thân, hơn nữa có luật lệ, có khả năng tự lực cánh sinh, không phải việc khó khăn.

Cũng có những kẻ tụ tập thành nhóm hơn mười hay hơn trăm người, ỷ vào khả năng cưỡi ngựa, tiến lui như gió mà vào nhà dân cướp bóc.

Chốn triều đình tươi đẹp huy hoàng cùng cái kẻ cao cao tại thượng ở đó, chỉ thích nghe ca tụng công đức, xem ca múa mừng cảnh thái bình, người ta nói giang sơn như họa, còn hắn ta lại xem bức họa như giang sơn.

Bách tính khó khăn ư? Này cũng có thần tử trong triều viết tấu chương tâu rõ, nhưng những nơi xa xôi lại khô khan đó, làm sao sánh bằng hậu cung đẹp đẽ đầy mỹ nhân mặt hoa dáng liễu, làm sao động lòng người bằng bức họa theo lối sấu kim thể tỉ mỉ kia?

Mã tặc, Thích Thiếu Thương nếu như trước đây gặp qua, thì nội chỉ cần uy danh của Cửu Hiện Thần Long thôi cũng có thể chấn trụ được.

Từ chuyện Phích Lịch Đường đến Liên Vân, sau này đến giai thoại về Nghịch Thủy Hàn, cái tên Thích Thiếu Thương đã sớm trở thành huyền thoại.

Nhưng hiện tại trong mắt của bọn mã tặc thì không có thần thoại gì cả, chỉ có một câu chuyện đùa.

Một kẻ phong trần mệt mỏi lại có vẻ quê mùa, đôi mắt thật to lại thêm hai má lúm đồng tiền tròn tròn, chỉ dựa vào chút đẹp mã mà cũng dám tự xưng Thích Thiếu Thương?

Vốn bọn mã tặc hôm nay vận khí cũng không được tốt, chỉ có thể lấy đầy bình nước từ giếng làng, còn thì bắt được con gà con đã coi như là có thu hoạch lớn, không có nữ nhân, cũng không có bạc. Nam nữ già trẻ trong làng đều chạy trốn không còn một bóng. Cái tên quê mùa này lại vừa vặn đi ngang qua, hẳn là cơ hội trời cho, hắn còn có con ngựa, trên người có kiếm, thanh kiếm đó, chỉ cần xem vỏ kiếm cũng biết là kiếm đã có tuổi, chắc chắn có chút giá trị.

Thích Thiếu Thương cũng không nghĩ tới việc bức bọn chúng vào chỗ chết, không ai từ nhỏ đã sinh ra là kẻ trộm, nếu được cơm no áo ấm, ai lại chẳng muốn học lễ nghĩa đạo đức? Thậm chí, hắn còn đang suy nghĩ, chờ khi chế phục được bọn mã tặc này rồi, không biết có nên giới thiệu chúng lên Liên Vân trại gặp Mục Cưu Bình hay không.

Thế nhưng bọn mã tặc đột nhiên toàn bộ ngã xuống trước mặt hắn.

Kẻ bị thương dưới kiếm Nghịch Thủy Hàn cũng không nhiều. Vả lại bọn chúng sắc mặt sạm đen, gập mình lại mà nhất loạt ngã xuống đất. Mũi và khóe miệng đều chảy máu màu xanh lục.

Là bị trúng độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.