CHƯƠNG 2:
Cái thôn trang nhỏ này cũng không lớn, chỉ có chừng hai ba chục hộ dân, không khác gì với những thôn trang nhỏ miền Tây Bắc khác. Được dựng nên tại một chỗ trũng trong núi. Đằng sau làng là hàng dặm dài núi non, núi cũng là núi hoang, sắc xanh của cây cỏ hầu như không thấy, giữa hoàng thổ mênh mông lác đác bóng của những cái cây đã chết khô, bão cát lướt qua, những cành cây khô khẽ đung đưa, ngay cả quạ cũng không dám đậu.
Thích Thiếu Thương rất nhanh đi kiểm tra một vòng quanh làng. Chỉ thấy một bức tường bị phá đổ loang lổ, cũng không giống như vừa bị bọn mã tặc đập phá mà dường như đã hoang phế từ lâu, mấy gian nhà bằng cỏ tranh bị đốt thành tro, Thích Thiếu Thương tỉ mỉ kiểm tra một phen, cũng không thấy xác chết nào.
Toàn bộ làng nhìn không thấy một bóng người sống, nghe không được động tĩnh của bất kì sinh vật nào.
Thích Thiếu Thương vừa mệt vừa khát, vội vã múc một gáo nước, chăm chú nhìn một chút, không thấy có gì lạ, lại móc ra một cây ngân châm, chấm vào nước, thấy ngân châm vẫn sáng như trước mới yên tâm. Đang định uống thỏa thích, chợt nghe thanh âm thanh thúy cuả trẻ con từ phía sau vang lên:
“Không nên uống.”
Thích Thiếu Thương theo tiếng nói quay lại phía sau, vừa cất tiếng là một tiểu nam hài không quá mười tuổi, quần áo lam lũ, gầy trơ cả xương, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vừa bằng bàn tay trông rất xanh xao, nhưng đôi mắt đen thẫm lại rất sáng sủa hữu thần, dáng vẻ thông minh lanh lợi.
Còn đang kinh ngạc đứa bé này từ đâu đến, nó lại mở miệng nói: “Nước này thực sự không uống được.”
Tiểu nam hài nói xong, Thích Thiếu Thương còn chưa kịp hỏi vì sao không uống được thì một thư sinh mặc thanh sam từ phía sau tường đã bước ra, kéo tiểu nam hài lại phía sau lưng mình.
Dưới ánh trăng, gương mặt của vị thư sinh này trắng xanh tựa màu nguyệt bạch, trong gió đêm, mái tóc quăn dài tung bay thanh dật xuất trần, y chỉ đứng nguyên ở nơi đó, một thân áo màu xanh nhạt, nhưng phảng phất như màu xanh xán lạn đẹp đẽ của bầu trời, sắc xanh biếc đâm thẳng vào cặp mắt nửa khép nửa mở của Thích Thiếu Thương.
Là mộng ư, nhưng nơi khỉ ho cò gáy này cũng không phải là nơi tốt nhất để mộng về y. Giấc mộng về y nhất định phải là nơi trời cao hùng ưng giương cánh, là y đưa tay nâng lấy cành hoa mỉm cười, tay áo tung bay tựa điệu múa đạp ca chứ không phải là giữa một nơi đầy thi thể ngang dọc, gió nửa đêm ***g lộng hung hãn thổi như thế này. Mặc dù từ ba năm trước Thích Thiếu Thương đã biết, người này am hiểu nhất chính là làm thế nào để biến người sống thành những xác chết lạnh lẽo, mỗi bước chân đều dính máu.
“Quả nhiên nguyệt tà phong lãnh cố nhân lai, đại đương gia đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?” Chính là thanh âm ấy, trong trẻo pha lẫn vài phần ngạo khí cùng đùa cợt, lại vô cùng mị hoặc, như thể không phải tiếng nói của thế gian.
Trong quá khứ dường như từ lâu phủ bụi thời gian của Thích Thiếu Thương, ngay lúc này đây, muôn vàn bóng dáng của con người, sự việc, sự vật đều đồng loạt lóe sáng, nổ bùng như pháo hoa, khiến Thích Thiếu Thương nghẹn lời. Gáo nước trên tay rầm một tiếng rơi xuống mặt đất, nước bắn tung tóe trên quần áo, nhưng mãi đến mấy canh giờ sau hắn mới thấy lạnh, lúc đó, hắn đã lấy lại được một ít tri giác.
“Ngươi bị dọa sợ rồi ư?” Cố Tích Triều càn rỡ cười khẽ vài tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Cố—-Tích—-Triều.” Cuối cùng hắn cũng gian nan thốt lên được cái tên quen thuộc này.
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới Liên Vân trại, chưa từng mơ đến một đêm ở Kỳ Đình phóng túng tiêu sái, chỉ là cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp lại người này. Lục Phiến Môn cũng thỉnh thoảng nghe được một vài tin tức linh tinh về Thiết Thủ cùng người kia, nhưng nghe được chỉ là nghe được, cho đến bây giờ hắn vẫn không thấy cái tên này cùng với tên ông Mỗ bà Mỗ có gì khác nhau. Ân oán của một hồi thiên lý truy sát kia, hắn có thể buông. Hắn cho rằng từ nay về sau Thiết Thủ sẽ không về lại kinh thành nữa, hắn và y tựa như cây Hồ dương ở ải Bắc với liễu rủ ở Giang Nam, ngăn sông cách núi xa xôi đến thế, cho dù có không buông tay được cũng chẳng thay đổi được gì.
Nhưng mà, cho đến khi y chân chân thật thật xuất hiện trước mặt hắn mới biết được, kí ức chân thực đó khiến hắn nhất thời không thể phòng bị. Thi thể đầy đất nhắc nhở những gì hắn đã từng được người đó ban cho, cùng với thân phận Thần Long bộ đầu của bản thân.
“Những người đó là do ngươi độc chết?”
“Không thể ư?” Hai hàng lông mày hơi nhướn lên, trong đôi mắt lóe lên ánh sắc bén ngoan tuyệt sáng như tinh tú mà Thích Thiếu Thương vô cùng quen thuộc. Y giết người đã nhiều, ưu điểm duy nhất chính là muốn giết liền giết, không có gì phải trăn trở băn khoăn. Vả lại đám mã tặc này có là gì đâu, tùy tiện so sánh với Liên Vân trại, Hủy Nặc thành hay Phích Lịch Đường đều chỉ như con số lẻ.
“Thiết Thủ đâu?” Lục Phiến Môn vẫn giữ liên lạc với Thiết Thủ, hắn cũng biết Thiết Thủ là một người coi trọng chữ tín, sẽ không ly khai Cố Tích Triều, càng không thể cho phép Cố Tích Triều đại khai sát giới. Hơn nữa với mưu trí và võ công của Thiết Thủ, Cố Tích Triều tuyệt không có khả năng thoát khỏi hắn.
“Vì sao ta phải nói cho ngươi?” Hai hàng lông mày vẫn nhướn cao, kiêu ngạo đến cực điểm.
“Ngươi—“ Thích Thiếu Thương cứng họng, hận không thể rút Nghịch Thủy Hàn, một kiếm kề vào cổ y.
Nhưng sau đó, sau khi kiếm ra khỏi vỏ rồi thì thế nào, hỏi hắn có dám xuống tay hay không? Kỳ thực dám thì sao, mà không thể thì lại thế nào? Vô số lần đã có cơ hội một kiếm chém xuống, vậy mà vẫn còn buông tay. Lúc này đây liệu có phải là ngoại lệ?
Cố Tích Triều cúi đầu phân phó với tiểu nam hài kia một chút, tiểu nam hài liền xoay người chạy nhanh, thân ảnh nhỏ gầy nhanh chóng tiêu thất trong bóng đêm.
“Nó là ai vậy?” Nếu không có tiểu nam hài nhắc nhở, Thích Thiếu Thương hẳn đã uống nhầm nước giếng rồi. Cố Tích Triều hơn phân nửa thời gian đều thờ ơ lãnh đạm làm thinh, nói không chừng còn có thể “tốt bụng” cắt luôn đầu mình đưa đến cho Mục Cưu Bình, cúng tế toàn bộ Liên Vân trại.
“Với ngươi có quan hệ gì?” Cố Tích Triều lạnh lùng nở nụ cười, tên này từ lúc nào coi y như bảo mẫu vậy chứ, chuyện gì cũng phải hỏi.
“Tránh ra.” Tiện tay gạt Thích Thiếu thương sang một bên, Cố Tích Triều đã đến bên miệng giếng, từ trong người móc ra một bao thuốc bột rắc vào trong lòng giếng.
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Giải độc. Ngươi là heo không cần uống nước, nhưng thôn dân ở đây còn muốn uống đó.” Cố Tích Triều xấu xa nói. Ngực Thích Thiếu Thương mơ hồ chợt có chút vui vẻ, nguyên lai là trong làng có thôn dân, Cố Tích Triều cũng còn có ngày thay tâm đổi tính. Thật không uổng công hắn chủ động bỏ đi huyết hải thâm thù giữa hai người, cũng không uổng hắn đương sơ ở trước linh vị của Phó Vãn Tình ngăn cản một thương của Mục Cưu Bình. Chỉ là những năm gần đây, ngoại trừ Quyển ca và Tức Hồng Lệ, chưa từng có kẻ nào dám nhục mạ hắn như thế, Cửu Hiện Thần Long ngọc thụ lâm phong lại bị đem ra đánh đồng với lũ heo?
Quay đầu lại tiến về phía Thích Thiếu Thương đang mặt xanh mày xám, Cố Tích Triều cười nói: “Ta còn tưởng rằng Lục Phiến Môn có thể giúp ngươi thông minh thêm phần nào, kết quả cũng vẫn là ngốc như thế. Cũng phải thôi, Lục Phiến Môn đã có thể dạy dỗ ra một tên Thiết Thủ đầu gỗ, thì thêm một tên đầu heo cũng không phải là việc gì khó hiểu.”
“Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương run rẩy cả người, cũng không biết là vì giận hay vì lạnh. Trong lòng hắn, vị trưởng bối kia của Lục Phiến Môn chính là nhân vật hắn thực lòng tôn kính.
“Đại đương gia thật là uy phong a.” Cố Tích Triều bỗng nhiên thu lại dáng tươi cười. Thích Thiếu Thương ngực cả kinh, cái dáng vẻ này của Cố Tích Triều, một khắc trước còn cười với ngươi như xuân phong, khắc sau liền khiến ngươi máu tươi ngũ bộ trước đây hắn đã từng gặp phải.
Quả nhiên, Cố Tích Triều một chưởng đánh tới. Hai người cách nhau quá gần, không thể thối lui, Thích Thiếu Thương theo bản năng xuất chưởng đối lại.
Hai người thiên lý xa xôi từ biên quan đánh tới Tử Cấm Thành, Thích Thiếu Thương rất rõ ràng, võ công của Cố Tích Triều cũng giống như đầu óc của y, không thể khinh thường. Thích Thiếu Thương cũng không hiệp nghĩa tới mức trước mặt kẻ địch liều mình như thế.
Nhưng trong khoảnh khắc trước khi lưỡng chưởng giao nhau, Thích Thiếu Thương đột nhiên kinh hoàng nhận ra, một chưởng của Cố Tích Triều đó tuy rằng chiêu thức rất tinh nhưng lại mềm yếu vô lực, không mang theo nửa điểm nội lực nhưng muốn triệt chưởng thì đã không còn kịp nữa.
Cố Tích Triều bị đánh bay ra ngoài, bóng dáng màu xanh nhạt như lưu tinh bay vụt qua bầu trời đêm, ống tay áo bị gió thổi phồng lên, tựa như một cánh bướm lớn. Không để y rơi xuống đất, Thích Thiếu Thương bay vọt tới, tiếp được y, trong khoảnh khắc ôm lấy thân thể mềm mại ôn nhuyễn vào trong ngực, trong lòng Thích Thiếu Thương chợt nổi lên một tia căng thẳng không rõ duyên cớ. Xem ra làm bộ đầu đã quá lâu, thực sự dễ mềm lòng.
Cố Tích Triều phun ra một ngụm lớn tiên huyết, rồi không hề lo lắng mà hôn mê bất tỉnh, lưu lại một Thích Thiếu Thương vẫn còn đang bàng hoàng chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.