CHƯƠNG 3:
Thích Thiếu Thương thực sự không rõ Cố Tích Triều phát điên lên làm cái gì, biết rõ bản thân không có nội lực, còn dụ hắn ra tay. Chán sống rồi hay sao? Mà có là chán sống đi nữa cũng phải cân nhắc phương thức muốn chết a, ai ai cũng biết, Thiết Thủ đã đáp ứng Phó Vãn Tình bảo hộ cái mạng của Cố Tích Triều. Nếu như Cố Tích Triều thực có chuyện gì không hay xảy ra, tới lúc Thiết Thủ truy vấn, hắn cho dù có mồm năm miệng mười cũng chỉ sợ không giải thích được. Hắn thực sự cùng Thiết Thủ là bằng hữu, nhưng thiên hạ ai ai cũng rõ hắn cùng Cố Tích Triều cũng đúng là kẻ thù.
Ôm Cố Tích Triều chạy đến nhà dân gần đó, nhẹ tay đặt lên lưng, nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể y. Một tay kia hắn kiểm tra xem y có bị gãy xương ***g ngực hay không. Đến khi cởi áo ngoài của Cố Tích Triều ra, thấy y bên trong nghiễm nhiên mặc một kiện giáp tơ vàng. Thích Thiếu Thương chưa bao giờ gặp qua loại giáp tơ vàng này, chỉ là nghe người ta nói, nó làm bằng tơ vàng, thiên tàm ti, băng chu ti dệt hỗn hợp mà thành, cực kì bền chắc, với người trong võ lâm đích thực là trân bảo khó tìm. Cũng không biết Cố Tích Triều từ đâu mà có.
May mà có giáp tơ vàng, Cố Tích Triều mới có thể bảo toàn tính mệnh, nếu không một chưởng của Thích Thiếu Thương phóng ra đó, nếu không tiễn y hồn về Tây thiên thì chí ít cũng phải gãy xương ***g ngực.
Không bao lâu sau, Thích Thiếu Thương phát hiện ra một chuyện vô cùng kì quái, Cố Tích Triều cũng không phải đã mất đi nội lực, mà là bị một lực đạo khác cực kì mạnh mẽ che lại yếu huyệt, nội lực vô pháp vận chuyển. Nếu muốn cứu Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương trước hết phải dùng chính nội lực của mình thôi thúc nội lực của Cố Tích Triều hóa giải lực đạo kia, sau đó giúp nội lực của y tự mình vận hành.
Thích Thiếu Thương suy đi nghĩ lại, cũng chỉ còn cách trước hết cứu người, chờ y tỉnh lại rồi hẵng hỏi rõ nguồn cơn sự tình sau.
Lực đạo kia thực sự quá mạnh mẽ, Thích Thiếu Thương ngồi trọn hai canh giờ, trên trán xuất đầy mồ hôi, mới tạm có hiệu quả. Mà người dân trong thôn cũng dần dần trở về, nơi Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đang ở tạm là nhà của một đôi vợ chồng già. Người trong làng gọi bọn họ là Lý thúc Lý thẩm. Hai người nhìn thấy Cố tích Triều hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, y phục đều là máu thì nhất thời kinh hoảng kêu lớn một tiếng.
Mọi người trong làng dường như đối với Cố Tích Triều rất quan tâm, thấy hắn bị thương đều tìm đến hỏi han. Thích Thiếu Thương cũng không rảnh để ý tới bọn họ, để Lý thúc Lý thẩm chặn bên ngoài, chỉ để lại có tiểu nam hài kia lưu lại trong phòng.
Tiểu nam hài này có lẽ sinh ngày mùng chín, nên mọi người đều gọi nó là Sơ Cửu. Nó đối với Cố Tích Triều rất yêu mến, đi qua đi lại giúp lau máu do Cố Tích Triều thổ ra, mãi cho đến nửa đêm về sáng cũng không ngơi. Đến lúc Cố Tích Triều mơ hồ tỉnh lại, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, y lộ ra sắc mặt trắng bệch, trông yếu ớt đến nhất tháp hồ đồ.
Lý thẩm đưa vào một chén cháo, Cố Tích Triều đưa tay ra đỡ, cả cánh tay run run, Thích Thiếu Thương nhìn thấy, cái tính đại hiệp lại nổi lên, bèn thay y đỡ lấy, lại đút cho y uống non nửa chén.
Cố Tích Triều khi tỉnh lại, liền biết nội lực đã được khôi phục, ăn cháo xong có chút khí lực, bèn dùng đôi mắt trong suốt lóe sáng nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương không tha.
Thích Thiếu Thương trong lòng sợ hãi, vội nói: “Cái này…Ai, không thể trách ta, là ngươi bức ta xuất thủ mà. Ta đâu có biết nội lực của ngươi đã bị che lại.” Nói vừa xong, Thích Thiếu Thương liền hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi cho xong, huynh đệ của hắn bị y giết nhiều như vậy, y còn không đi tìm hắn giải thích một câu, hắn bây giờ bất quá chỉ đánh y một chưởng thôi mà.
Cố Tích Triều khóe miệng khẽ nhếch, muốn cười, nhưng môi chưa kịp động thì đã vội vàng thở gấp, dáng dấp thực sự rất thảm, nhưng câu nói kế tiếp của y khiến Thích Thiếu Thương tức chết: “Ta nếu không bức ngươi xuất thủ, làm sao ngươi giúp ta khôi phục nội lực được.”
Thích Thiếu Thương cũng không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút thì liền hiểu ra mọi sự. Hắn biết Cố Tích Triều thủ đoạn độc ác, đối với người ngoài gian ngoan, chỉ không ngờ được y đối với bản thân mình cũng ngoan tuyệt đến thế. Cỗ lực đạo áp chế nội lực của y tuy mạnh, nhưng ngoại trừ việc không thể sử dụng nội lực ra, cũng không gây trở ngại gì cho sinh hoạt thường nhật. Vậy mà y ngoan cố liều mạng chịu của Thích Thiếu Thương một chưởng, làm chính mình bị thương đến thừa sống thiếu chết, cũng nhất định muốn giải trừ thứ kia.
“Ngươi khẳng định ta sẽ cứu ngươi sao?”
“Vì ngươi là đại hiệp mà.” Cố Tích Triều đổi sang một tư thế nửa nằm nửa ngồi thoải mái, lười biếng giảng giải: “Hiệp nghĩa nặng tựa nghìn cân, mà Thích đại hiệp ngươi đã tự gánh đến tám trăm rồi, có cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ qua được chứ.”
Nghe Cố Tích Triều hừ mũi phun ra ba chữ “Thích đại hiệp”, Thích Thiếu Thương oán hận nói: “Nếu như ta không cứu ngươi, ngươi nhất định phải chết. Ngươi đúng là đánh cược quá liều lĩnh.”
“Cuối cùng cũng không xảy ra chuyện, nhắc đến từ ‘nếu như’ còn có ý nghĩa gì?”
Thích Thiếu Thương lại một lần nữa minh bạch, muốn cùng Cố Tích Triều cãi lý, quả thực trừ phi quay về kinh thành bái Ngự sử đại nhân làm thầy học thuật hùng biện, còn không thì có đầu thai thêm lần nữa cũng cãi thua mà thôi. “Che đi nội lực của ngươi là Thiết Thủ phải không?”
Cố Tích Triều lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì, ý là đã cam chịu.
“Hắn đâu rồi?”
Cố Tích Triều liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương, đột nhiên cười, nói: “Hắn lên Hủy Nặc thành rồi, ngươi không biết sao?”
Thiết Thủ? Lên Hủy Nặc thành?
“Có kẻ nói Tức thành chủ Tức Hồng Lệ đột nhiên mở lời, quyết định buông tha một tên tiểu nhân không biết giữ lời hứa mà xem xét để chọn lương tế. Nàng và Thiết Thủ, một người chưa gả chồng một người chưa lấy vợ, hơn nữa Thiết Thủ nói sao cũng là một đời danh bộ, cưới Tức Hồng Lệ cũng không có gì ủy khuất cho nàng. Hắn lên Hủy Nặc thành đương nhiên là đi cầu hôn rồi.”
“Hắn sẽ không làm vậy đâu.” Không chút nghĩ ngợi, Thích Thiếu Thương thốt lên. Thiết Thủ và Thích Thiếu Thương ban đầu đúng là đối địch, nhưng trên đường truy sát hắn đã tin tưởng thái độ làm người của Thích Thiếu Thương, biến thù thành bạn, kết giao bằng hữu. Một con người biết phân biệt phải trái như vậy làm sao có khả năng cùng hắn giành Tức Hồng Lệ? Hơn nữa, những gì Cố Tích Triều nói ra căn bản không thể tin được.
“Không tin thì quên đi.” Cố Tích Triều cũng không nể mặt, không hề để ý gì đến hắn, ngả đầu ngủ say.
Thích Thiếu Thương chạy qua chạy lại cả một ngày đường, lại còn thay y trị thương, cũng mệt mỏi khủng khiếp, bèn tìm chỗ để ngủ. Hắn luôn luôn lòng ngay dạ thẳng, những gì Cố Tích Triều nói, hắn không hề để trong lòng. Đến Hủy Nặc thành cầu hôn, hắn đã có Hách Liên Xuân Thủy là tình địch, thêm Thiết Thủ cũng có sao. Cũng lười không muốn suy nghĩ xem Thiết Thủ lên đó để làm gì. Dù sao hắn cũng sẽ nhanh chóng đến Hủy Nặc thành, đến lúc đó mọi việc đều sẽ sáng tỏ, nhưng thật ra hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là Cố Tích Triều, phải làm sao để xử trí y đây.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thích Thiếu Thương tỉnh dậy sớm, thấy Cố Tích Triều còn đang ngủ, sắc mặt so với đêm qua đã tốt hơn nhiều. Hắn cũng không có ý đánh thức y, một mình ra ngoài dạo một vòng quanh làng.
Hắn trời sinh có một loại hấp lực, rất dễ cùng người khác gần gũi thân thiết. Không đến một canh giờ sau, đã cùng với người dân trong thôn y như người quen lâu ngày, nghe họ bàn tán một hồi, Thích Thiếu Thương đại thể đã minh bạch toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện.
Cố Tích Triều quả nhiên là theo Thiết Thủ cùng nhau đến đây, như vậy là Thiết Thủ không dám đưa y lên Hủy Nặc thành, nên mới để y lưu lại trong thôn. Lúc hai người mới tới, có hai tiểu hài tử lên núi chơi, không may rơi xuống, hôn mê bất tỉnh. Trong làng không có đại phu, tất cả mọi người đều nói hai tiểu hài tử chắc chắn phải chết rồi. Nhưng nhờ Cố Tích Triều châm cứu một hồi, tiểu hài tử bèn tỉnh lại, vả lại y trời sinh thanh nhã bất phàm, ai ai cũng cho rằng y chính là thần tiên.
Lúc mã tặc tìm tới, nội lực của Cố Tích Triều đang bị phong bế, không chắc chắn mười phần có thể một người giết hết đám mã tặc, bèn cho dân làng trốn đi, còn mình thì hạ độc trong giếng. Người này cũng quả thực rất có bản lĩnh, nghe y nói một hồi mọi người đều tin răm rắp, chỉ có điều, y cũng không để cho họ phải thất vọng.
Ở đây nằm bên cạnh đại mạc, quanh năm thiếu nước. Dân làng cho dù thế nào cũng không chịu dời đi, là vì ở nơi này có giếng nước. Mã tặc quanh năm coi núi hoang đại mạc là nhà, sống trên lưng ngựa, đối với bọn chúng, nước chính là thứ tối trân quý, cũng không ngờ rằng ở cái thôn nho nhỏ thế này cư nhiên lại có một cao thủ hạ độc, nên tất cả đều đại bại dưới tay Cố Tích Triều.
Thế nhưng so với một Cố Tích Triều trước đây ngoan độc đến nỗi hủy trại tàn sát hàng loạt người trong thành, thì như thế này quả thực không có gì đáng nói. Trong lòng Thích Thiếu Thương đột nhiên lại tưởng nhớ đến rất nhiều chuyện xảy ra trước đây.
Rốt cuộc là lòng người có thể cải biến, hay là bởi vì không ai từ khi sinh ra đã là kẻ cùng hung cực ác? Từ ác quỷ giết người như ma biến thành thần tiên cứu người, quá trình chỉ xảy ra vỏn vẹn trong vòng ba năm. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nếu như dưới trướng Phó Tông Thư đã khiến Cố Tích Triều trở thành kẻ biến nhân gian thành địa ngục mà vẫn bất động thanh sắc, thì tự nhiên cũng có người nhân từ hiệp nghĩa có thể khiến y phóng hạ đồ đao, tỷ như Thiết Thủ.