[Thích Cố Đồng Nhân] Đạp Ca Hành

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24:

Thích Thiếu Thương đứng ở đầu tường thành Quỷ Cốc Quan, nhìn về hướng Bắc, khắp nơi đều là vách núi, gò đống đồng cỏ trải dài vô tận, đây chính là nơi Tống Liêu chiến tranh liên miên, Tống quân toàn là rơi vào thế khổ chiến. Mà hiện tại cuối cùng cũng đã đoạt lại được, chiếm lại được một nơi đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, Đại Tống từ nay về sau kiên cố như bàn thạch, không bao giờ phải sợ địch quân phạm tới nữa, không khỏi cảm thấy thực yên lòng.

Lúc này phương Đông dần dần hừng sáng, trên mặt đất tuyết phủ một lớp dày, trên trời dưới đất đều là một màu trắng xóa, mà trận tuyết lớn còn chưa muốn dừng lại. Cố Tích Triều không quản trời tuyết, đứng ở bên ngoài sai người sửa gấp công sự, dập tắt hết lửa tàn, thanh lý chiến trường. Chỉ chốc lát sau đã bị tuyết rơi ướt đẫm cả người, khi bị Thích Thiếu Thương ép đi vào đại trướng cũng đã muốn quá trưa. Binh sĩ báo lại không tìm thấy thi thể của Tiêu Thúc Hàn kẻ cầm đầu Liêu binh, không biết là bị hỏa thiêu không nhận được mặt mũi nữa hay đã trốn thoát.

Thích Thiếu Thương không quá để tâm chuyện đó, nhưng Cố Tích Triều có vẻ tiếc nuối mà nói: “Ta vốn định cắt lấy đầu hắn đưa đến Liêu quốc để dọa Liêu quốc hoàng đế một phen vậy mà…”

Thích Thiếu Thương than thở: “Cần gì phải làm vậy với người đã chết? Một bả hỏa thiêu đó đã đoạt mạng mười vạn Liêu binh, ngươi đâu cần gây thêm tội nghiệt nữa.”

Cố Tích Triều trừng mắt phượng nói: “Hai nước giao tranh thì làm gì có chuyện không có ai chết? Chết trên chiến trường bị chém đầu cũng là chết, mà chết vì bị hỏa thiêu ở chỗ này cũng là chết, đằng nào cũng là chết cả. Có gì khác nhau sao? Hay ngươi còn muốn ta học Gia Cát Lượng tế Lô Thủy để tế bọn họ?!”

Thích Thiếu Thương tự biết bất kỳ lúc nào cùng người này bàn luận về nhân từ hiệp nghĩa gì đó đều là vô bổ, chi bằng ngậm miệng để bớt chuyện.

Hách Liên Xuân Thủy điểm một đội nhân mã quay về Thổ Thành báo tin vui cho phụ thân. Còn sổ luận công, tự nhiên là do chính Cố Tích Triều tự tay làm.

Hách Liên Xuân Thủy tiện tay lật qua lật lại xem vài tờ, thấy trên đó có tên Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình, còn có tất cả tướng lĩnh, ai cũng có tên, chỉ duy có mình y không thấy, vội vã hỏi: “Cố Tích Triều, ngươi có phải giống như Khương Tử Nha phong thần không đấy, sao lại quên chính tên mình? Đem Quỷ Cốc Quan một lần nữa đoạt về không phải là thần cơ diệu toán của ngươi sao, tại sao không đề cập tới?”

Cố Tích Triều cười nói: “Loại sổ sách này e là sau này còn để báo lên triều đình. Tại triều đình ngươi cũng thừa biết Cố Tích Triều ta có thân phận thế nào rồi đấy, ta không muốn một lần nữa gặp rắc rối. Đến lúc đó, sổ này vào tay Xu Mật Viện, nếu thấy tên của Cố Tích Triều này, chỉ sợ khiến cho Hách Liên gia không được ban công mà còn bị gán tội câu kết nghịch tặc nữa.”

Hách Liên Xuân Thủy nghe xong cảm thấy có lý, cũng theo lời y mà làm, dù sao thì hiện nay trong quân doanh, danh tiếng của Cố Tích Triều còn cao hơn cả nguyên soái là hắn nữa, mà hắn cũng được vui vẻ thanh nhàn, làm một nguyên soái hữu danh vô thực để còn có thời gian rảnh đi tìm Hồng Lệ tâm tình.

Hách Liên lão tướng quân nghe nói Sĩ Thành đã trở về, sai người đem rượu ngon tới thưởng cho ba quân, còn mang đến cho Cố Tích Triều một phong thơ của Sơ Cửu viết cho y. Vốn trước khi xuất phát, Thích Thiếu Thương đã đem Sơ Cửu gửi gắm lại Thổ Thành, Hách Liên lão tướng quân đối với Sơ Cửu cũng cảm thấy yêu thích, tự mình dạy nó học văn học võ.

Nhìn bức thư Sơ Cửu viết, tuy rằng nét chữ còn xiên xiên xẹo xẹo, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng mạch lạc, Cố Tích Triều rất hài lòng. Đang xem thì Thích Thiếu Thương mang vào trướng một cái chậu than sưởi lớn, nói: “Cái này tìm thấy trong Liêu doanh đấy, to quá. Tối nay có cái lò sưởi to thế này, ngươi không sợ bị lạnh nữa.”

Thấy Cố Tích Triều chỉ ừ một cái, tay cầm thư chăm chú đọc, bèn tiến lại gần nhìn qua một cái, liền không khỏi có chút đau lòng: “Tên tiểu gia hỏa này, ta nói sao cũng là sư phụ của nó, vì sao nó chỉ viết thư cho ngươi mà không viết cho ta chứ?”

“Vì nó không chịu nổi hiệp nghĩa của ngươi chứ sao!”

“Cũng là tại ngươi ảnh hưởng tới nó. Được rồi, lần trước Sơ Cửu nói cha nó đã qua đời, vậy mẹ nó đâu, nó theo chúng ta lâu như vậy, nếu như mẹ nó còn sống cũng phải viết cho bà ấy một lá thư chứ?”

Cố Tích Triều tái mặt, giọng trầm xuống: “Không cần viết thư, mẹ nó không sống trong làng.”

Thích Thiếu Thương nhìn thần sắc của Cố Tích Triều, trong lòng đã có phần hiểu ra, thân thế của Cố Tích Triều đến cuối cùng vẫn là một nỗi khổ tâm riêng không bao giờ y muốn nhắc tới, mà Thích Thiếu Thương vốn trung hậu, luôn cố kỵ đụng đến nỗi đau của người khác, bèn ngậm miệng lại.

Cố Tích Triều tức giận nói: “Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra, không được giống như người khác thương hại ta!”

Thích Thiếu Thương vội vã biện giải: “Ta không có.”

“Còn nói không có?! Ngươi không phải đã đoán ra rồi sao? Mẹ ta làm nghề gì thì mẹ Sơ Cửu làm nghề đó đấy!”

“Có rất nhiều chuyện con người không thể tự mình chọn lựa được, thế nhưng, chúng ta có thể tự mình chọn con đường mình muốn đi mà, xuất thân thì có sao, cảnh ngộ cũng có sao, không thể đem chúng ra làm lý do làm ác được…” Thích Thiếu Thương cố gắng nói thật bình tĩnh, không để cho Cố Tích Triều bị kích động: “Ta cũng không biết phải nói như thế nào, hay là nói, anh hùng không cần xuất xứ.”

“Thích đại hiệp đã sớm là đại anh hùng, đại hiệp khách rồi, đương nhiên có thể vân đạm phong khinh nói ra câu này, bỏi vì ngươi căn bản chưa từng trải qua cảm giác này, cảm giác xuất thân của ngươi vĩnh viễn là một vết sẹo, cho dù là bất kì lúc nào, hay bất kì ở đâu, cho dù là bất kì kẻ nào cũng cảm thấy có quyền đứng lên phán xét ngươi. Ngay cả lúc đó, ta cũng không cố tình giấu diếm cái gì, chỉ có điều muốn làm thế nào để bản thân đỡ cảm thấy đau đớn hơn một ít mà thôi. Ngươi sẽ không hiểu tất cả những điều này, trong khắp thế nhân chỉ có Vãn Tình, chỉ có nàng…” Thanh âm Cố Tích Triều dần dần chùng xuống, hầu như không còn nghe được gì nữa, nhưng cái cảm giác ai uyển thương oán này càng lúc càng đậm.

Thích Thiếu Thương trong lòng đau như dao cắt, chậm rãi đi tới, muốn ôm lấy bóng lưng gầy gò mà quật cường này. Y nói y không cần ai thương hại, nhưng hắn có thể cho y những thứ khác, giống như thấu hiểu, như quý trọng, còn có, cho y biết trên đời này không chỉ có Vãn Tình.

Màn cửa căng trước đại trướng bị xốc lên, một trận gió lạnh ùa vào, Cố Tích Triều không tự chủ được co người lại. Hóa ra là Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ cùng nhau vào. Thích Thiếu Thương chưa kịp làm gì, cảm thấy không cam lòng, bèn trừng mắt căm tức nhìn Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên Xuân Thủy không hiểu gì cả, nhưng nhìn kĩ sắc mặt của Cố Tích Triều đầy bi thương lẫn phấn khích, biết là hai người không phải đang tâm tình cho vui.

Tức Hồng Lệ đưa cho Cố Tích Triều một quyển sách mỏng: “Trong đó là tên tuổi của những nữ hài tử trong Hủy Nặc thành của ta, nguyên quán nơi nào, võ công cao thấp ra sao, vì sao lên Hủy Nặc thành, đều viết rõ hết ra đó, ngươi từ từ nghiên cứu đi.”

Cố Tích Triều nhìn qua, năm sáu mươi cái tên trong danh sách, tất cả đều được ghi chép cẩn thận, xem ra cũng là một phen nhọc tâm của Tức Hồng Lệ, bèn nói: “Ta vốn nghĩ sau khi hạ Quỷ Cốc Quan sẽ tìm tới tên gian tế này, Tức Hồng Lệ, cô làm thế này hại ta cũng không xuống tay quá nặng được.”

“Không có gì cả, chỉ cần ngươi xem xét cẩn thận trước khi ra tay, đừng đụng tới người vô tội là được.”

Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng: “Cô nói chuyện giống hệt như Thích Thiếu Thương!”

“Cố Tích Triều ngươi nói cái gì!” Hách Liên Xuân Thủy vội vã lên tiếng, cho dù là lúc nào đi nữa thì hắn cũng không thích có người đánh đồng Tức Hồng Lệ với Thích Thiếu Thương.

Cố Tích Triều khẽ đảo mắt chán nản: “Ta nói Tức Hồng Lệ nói năng giống hệt như Thích Thiếu Thương, là nói hai người bọn họ giống như lão bằng hữu! Ngươi không nghe đàng hoàng đã cằn nhằn, không biết mấy lần rồi!”

Hách Liên Xuân Thủy không thèm nghe cũng không chịu buông tha: “Thích Thiếu Thương lấy cái gì mà dám so với Hồng Lệ, ngươi có lầm không hả? Chẳng phải bảo hắn ngu si cũng là ngươi sao?!”

“Thích Thiếu Thương ngốc hay không ngốc, cũng phải tùy vào việc so sánh với ai! Ví dụ như là Tiểu Yêu ngươi, ta xem hắn còn thông minh hơn ngươi gấp mấy lần! Không biết Tức Hồng Lệ bị cái gì, cư nhiên lại chọn ngươi chứ không chọn hắn?!”

Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ cười khổ, hai người bọn họ cãi nhau thì cãi thôi, còn phải cố tìm cách nói móc hắn mới vừa lòng nữa. Thấy Tức Hồng Lệ trợn mắt nhìn hai người bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên nhớ tới một việc bèn nói: “Hồng Lệ, ta nghe lão Bát nói cô nương Mạc Lung của nàng rất tốt, ta muốn làm Nguyệt Lão cho bọn họ một phen.”

“Không cần tới ngươi nhúng tay vào, mấy hôm trước Mạc Lung đã đáp ứng với lão Bát, nếu như hắn có thể lập công to trong trận Quỷ Cốc Quan thì cô ta bằng lòng gả cho hắn rồi.”

“Nga, hóa ra là như vậy, hèn gì lão Bát đối với trận Quỷ Cốc Quan rất để bụng!”

“Mạc Lung gả cho lão Bát? Cô ta không có đầu óc à?!” Cố Tích Triều nghe được, nhịn không được nói móc một câu.

“Ngươi đừng nói vậy, lão Bát tuy không có cầu óc nhưng rất tốt tính, còn trung hậu…” Thích Thiếu Thương đột nhiên sực nhớ ra Mục Cưu Bình đã từng đối Cố Tích Triều làm nhiều chuyện khó có thể liên tưởng tới hai chữ “trung hậu”, vội vã sửa lời: “Ách, … nói chung Mạc Lung cô nương coi trọng hắn, đương nhiên sẽ nhận ra điểm mạnh của hắn. Chúng ta cũng không cần phải xen vào chuyện người khác làm gì. Ngươi nói đêm nay mừng công, có thể gọi lão Bát đến luôn được không?”

“Ta đã an bài hắn tối nay tuần tra rồi.”

“Đổi người khác là được mà.”

“Chuyện ta đã an bài, nếu ngươi muốn đổi thì tự mình mà đi đổi, đừng có hỏi ta!”

Thích Thiếu Thương cảm thấy Cố Tích Triều không hài lòng, không dám nhắc lại chuyện thay lão Bát nữa.

Buổi tối Cố Tích Triều tự mình xuống bếp, làm một cái lẩu vĩ đại, mời cả Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ, muốn mừng công cho Thích Thiếu Thương.

Một nồi nước sôi tỏa ra mùi hương cay cay nức mũi, khói trắng xông lên tỏa khắp phòng. Hai bên bài cơ man nào là thịt dê, lưỡi dê, huyết dê cùng thận dê, cùng với nấm hương và nấm Khẩu Bắc chờ sẵn. Cố Tích Triều thêm vào nồi nước hành, gừng và tỏi, khiến cho cả trướng bồng trong nhất khắc tỏa hương ngào ngạt, làm mọi người ở đó thèm chảy nước miếng. Hách Liên Xuân Thủy cho người mang đến vài vò rượu ngon. Ở phương bắc lạnh khủng khiếp, rượu ở đây toàn là cực nóng cực đắng, Cố Tích Triều vừa uống một hai chén đã nhíu mày, không chịu uống nữa.

Tức Hồng Lệ bèn nghĩ đến trước đó vài ngày, các nữ hài tử Hủy Nặc thành để chống lạnh cũng cất vài vò rượu, uống thanh hơn loại này nhiều, bèn sai người mang tới vài bình. Rất nhanh chóng sau đó, Mạc Lung đích thân đưa tới hai vò rượu lớn, nói: “Rượu này là do chính nữ hài tử Hủy Nặc thành chúng ta cất ra để xua cái lạnh, rất thơm, vị cũng dễ uống, Cố tiên sinh người nếm thử xem, nhưng cũng đừng uống quá, rượu này coi vậy chứ cũng khá nồng.”

Thích Thiếu Thương biết rõ Cố Tích Triều tửu lượng kém, nhưng lại ghét nhất là ai dám coi thường y không biết uống rượu, bèn đưa mắt ra hiệu cho Mạc Lung cứ rót rượu cho y. Cố Tích Triều mượn cớ say, đoạt lấy cả vò rượu nói: “Ngày hôm nay vui vẻ, ta càng muốn uống. Nồng thì nồng, có sao đâu. Ta có thể uống hết cả chỗ này một mình!” Y tuy có hơi say thật, nhưng vẫn cẩn thận như cũ, mở nắp rượu ra, mượn cớ muốn ngửi thử hương rượu mà tinh tế kiểm tra một hồi, xác thực là không có gì bất thường mới uống một ngụm lớn.

Cố Tích Triều quả nhiên nói được làm được, một mình uống sạch cả vò rượu, đương nhiên là say đến bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.