CHƯƠNG 25:
Mơ mơ màng màng không biết đã say bao lâu, Cố Tích Triều rốt cục mở mắt, vừa muốn cử động một chút đã thấy có chút kì quái, trên người bị cái gì đó trói chặt đến phát đau, không thể động đậy, nhất thời cả kinh nhận ra đây không phải là chuyện đùa, cả người liền lập tức tỉnh táo trở lại. Đầu vì say rượu nên mơ màng ê ẩm nhức, mà toàn thân bị xích sắt trói chặt nên đau đớn không thôi, trong miệng cũng bị nhét giẻ.
Ở đây đương nhiên không phải đại doanh tại Quỷ Cốc Quan, mà là một hang động nho nhỏ ở đâu đó. Bên ngoài đang là ban ngày, có ánh sáng truyền vào. Thích Thiếu Thương, Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ nằm bên cạnh, tình cảnh có vẻ tốt hơn y nhiều, chỉ bị trói chặt tay chân lại thôi. May mà đống giẻ trong miệng cũng không nhét quá chặt, Cố Tích Triều cố gắng một lúc cũng phun ra được, mà Thích Thiếu Thương hình như vẫn chưa tỉnh lại, y giãy dụa nãy giờ cũng không thấy hắn mở mắt.
Cố Tích Triều khẩn trương: “Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương!”
Thích Thiếu Thương từ từ mở mắt, lắc lắc đầu, một trận mê man, hiển nhiên là vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Chúng ta cần bàn tính gấp.” Cố Tích Triều không nhịn được giục: “Ngươi tỉnh lại được chưa!”
Thích Thiếu Thương lúc đó mới thanh tỉnh lại, giương mắt nhìn bốn phía, rồi quay đầu lại hỏi Cố Tích Triều: “Ngươi thế nào, có bị thương hay không?”
Cố Tích Triều thử vận khí, nói: “Ta không sao, còn ngươi?”
Thích Thiếu Thương nói: “Ta thảm rồi, nội lực toàn bộ tiêu tan.”
Cố Tích Triều lại lay tỉnh Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ. Chờ hai người bọn họ minh bạch tình cảnh hiện tại, đều trắng bệch cả gương mặt. Hách Liên Xuân Thủy biết rất rõ, ba nam nhân bọn họ cùng lắm thì chịu thiên đao vạn quát, cũng chỉ là khổ ngoài da thịt một chút thôi, thế nhưng Tức Hồng Lệ đẹp như thiên tiên, rơi vào tay địch chẳng khác nào như dê lạc vào bầy sói.
Cố Tích Triều cố nhịn cơn đau đầu, suy nghĩ một chút liền minh bạch: “Ngày hôm qua lúc chúng ta uống rượu, Mạc Lung vẫn luôn ở bên cạnh hầu rượu phải không, rượu ta uống không có việc gì, nhưng rượu các ngươi uống hơn phân nửa là bị nàng ta ra tay…”
“Xin lỗi, Cố Tích Triều.” Tức Hồng Lệ buồn bã nói.
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng, huống chi sai lầm này là lỗi của ta, cứ cho rằng nàng ta sẽ gả cho lão Bát nên không đề phòng.” Trong sơn động âm lãnh ẩm ướt, Cố Tích Triều vốn sợ lạnh, ăn mặc lại đơn bạc, nói chưa hết câu đã run run người. Thích Thiếu Thương thấy trên người còn có tấm áo choàng, bèn bảo Hách Liên Xuân Thủy dùng răng kéo nó ra, phủ lên người cho Cố Tích Triều.
Bên ngoài gió Bắc gào rú, cả trời âm u, không rõ giờ giấc. Hách Liên Xuân Thủy, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều là ba nhân vật trọng yếu nhất trong quân doanh, bây giờ đều bị bắt hết, không biết quân doanh lúc này hỗn loạn tới mức nào. Trong số bốn người bọn họ, nếu luận chỉ số thông minh tự nhiên Cố Tích Triều là thứ nhất, nên lúc này cả ba người còn lại đều mở to mắt trừng trừng nhìn y, chờ y nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để trốn thoát.
Cố Tích Triều cười khổ nói: “Các ngươi đừng nhìn ta nữa, ta bây giờ động đậy còn không được nữa là. Ngày hôm qua chỗ rượu các ngươi uống ta không uống được, tìm rượu khác uống chỉ là ý thích nhất thời mà Mạc Lung còn có thể lợi dụng hạ dược được, phần tâm cơ đó của nàng ta, ta cũng phải bội phục.”
“Ai, có được một lời khen đó của Cố công tử, ỷ muội chúng ta thật sự là tam sinh hữu hạnh a” Ánh sáng hắt ngược phía cửa động rọi vào hai bóng người lần lượt đi vào, thanh âm kiều chuyển êm tai, giả trang nam phục, tay cầm roi ngựa, một người cầm Nghịch Thủy Hàn của Thích Thiếu Thương, một người cầm thanh kiếm của Cố Tích Triều, chính là hai tỷ muội Mạc Linh Mạc Lung.
“Đúng là Mạc Lung ngươi.” Tức Hồng Lệ đau khổ nói. Mạc Lung đến Hủy Nặc thành chỉ mới hơn một năm, võ công tuy rằng không cao, nhưng nàng ta cả người đều lộ ra một vẻ lanh lợi hiểu biết, cho nên đối với nàng, Tức Hồng Lệ vẫn rất hậu đãi. Bị người như thế tính toán đúng là cay đắng.
Mạc Linh có phần chột dạ, không dám nhìn Tức Hồng Lệ, chỉ nhàn nhạt giải thích: “Xin lỗi thành chủ, chúng ta cũng chỉ là theo lệnh mà làm việc.” Nàng đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, móc ra một viên dược: “Ăn đi.”
“Cái gì vậy?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Không chết người được, chỉ có điều là không để cho ngươi vận công được thôi. Tuy xích sắt rất chắc chắn, nhưng để đối phó với ngươi thì chúng ta không thể coi thường được.”
Thích Thiếu Thương đã mất hết nội lực, chỉ còn trông chờ Cố Tích Triều có thể cứu được bọn họ, rốt cục bị thất vọng. “Muốn giết muốn chém thì cứ việc, đừng nghĩ tới chuyện có thể hành hạ chúng ta!”
“Chém hay giết không phải là chuyện tỷ muội chúng ta có thể quyết định được, chúng ta trước hết phải mang các ngươi đến cho Tiêu nguyên soái để đoái công chuộc tội cái đã. Đến lúc đó sẽ lột da các ngươi châm đuốc hay đem tế sống các ngươi để tế mười vạn tướng sĩ Quỷ Cốc Quan chúng ta sẽ tánh sau. Thích Thiếu Thương ngươi lúc này muốn chết, e là Diêm Vương gia còn chưa chịu thu đâu.”
Mạc Lung khanh khách cười khẽ, có thể bắt một lượt cả bốn người bọn họ đúng là một chuyện khiến nàng cực kỳ đắc ý.
Cố Tích Triều lạnh lùng thốt: “Tiêu nguyên soái, ý ngươi là Tiêu Thúc Hàn sao? Mệnh hắn cũng lớn đấy, một trận đại hỏa thiêu cũng chưa chết cháy.”
Mạc Lung đắc ý nói: “Theo cách người Tống các ngươi nói, chính là “cát nhân tự có thiên tướng.” Ngài ấy không chết, tự nhiên là đến phiên các ngươi gặp tai ương rồi, đặc biệt là ngươi, Cố Tích Triều!”
“Là ta bản thân không cẩn thận, ta không có lời nào để nói. Các ngươi là người Liêu, có thể coi là trăm phương ngàn kế, chỉ có điều biện pháp thật hạ lưu!”
“Hạ lưu cũng được, chỉ cần hữu dụng là tốt rồi, ngươi Cố công tử đương sơ lúc truy sát Thích Thiếu Thương, tàn sát hàng loạt dân trong thành, diệt trại bức Thích Thiếu Thương ra hàng, thủ đoạn có thể gọi là cao minh sao? Hạ độc trong rượu cũng là học được từ Cố công tử đó thôi. Vả lại cũng chính là ngươi cho chúng ta cơ hội, nếu ngươi không uống say thì có một người bản lĩnh biết độc giải độc như ngươi ở đó, chúng ta làm sao dám hạ thủ? Chúng ta quả thực không dám dùng rượu độc đối phó với ngươi.”
Cố Tích Triều biết rõ lúc này viên dược kia không uống không được, bèn há miệng nuốt vào, đan điền nhanh chóng cảm thấy trống trơn, nội lực tiêu thất không còn thấy tăm hơi.
“Cố công tử quả nhiên thức thời. Những gì ngươi sở tác sở vi, ba năm trước đây chúng ta đã nghe tiếng, chỉ tiếc, ngươi tuy là nhân tài, nhưng cũng là độc xà thuần dưỡng không được. Về phần Hách Liên công tử và Tức Hồng lệ, đương nhiên là khách quý của Đại Liêu chúng ta, dùng để cùng Hách Liên lão tướng quân đàm điều kiện rồi.”
“Hai người tỷ muội các ngươi, trà trộn vào Hủy Nặc thành cũng chỉ là chờ cơ hội vào Hách Liên tướng quân phủ mà thôi, đúng không?” Hách Liên Xuân Thủy tức đến ê cả răng, Hách Liên gia thân chịu hoàng ân, nếu điều kiện là đem Quỷ Cốc Quan hay là cái gì khó khăn khác để đổi lấy hai người về, phụ thân tự nhiên là không đồng ý. Nhưng biết thì biết vậy, những lời nghe được vẫn khiến hắn tức chết.
“Hách Liên tướng quân phủ hay Lục Phiến Môn, ở đâu cũng được. Những năm gần đây, nhiều tỷ muội chúng ta đều tiến vào các phủ đệ quan viên Đại Tống các ngươi dễ như trở bàn tay, duy chỉ có Lục Phiến Môn và Hách Liên gia, chúng ta vẫn vào không được, hết lần này đến lần khác hai nơi này đều là địch nhân lớn nhất của Đại Liêu chúng ta.”
“Đại Liêu?” Cho dù bị kẻ khác khống chế như vậy, Cố Tích Triều cũng không thèm che giấu sự khinh thường của mình: “Mễ lạp chi châu, yên hữu quang hoa? Quả thực tự cao tự đại!”
“Xét cục diện hai nước Tống Liêu chiến tranh lâu nay, xem ra Đại Tống mới là tự cao tự đại. Lúc này đây, nếu không phải tại tên hỗn đản Cố Tích Triều này, chỉ bằng Hách Liên Xuân Thủy và mười vạn quân cũng có thể phá Quỷ Cốc Quan sao?!”
“Ha, không có Cố Tích Triều ta, Hách Liên Xuân Thủy vào Quỷ Cốc Quan cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Liêu quốc các ngươi những năm gần đây cực kì hiếu chiến, quốc khố trống rỗng, đã sớm như châu chấu sau mùa thu rồi. Ngươi đừng nằm mơ. Nếu ngươi thực sự nhận rõ tình thế lúc này thì nên ngoan ngoãn gả cho lão Bát đi, tuy chỉ là thổ phỉ phu nhân cũng không đến nỗi nhục.”
“Ngươi…!” Mạc Lung tức giận đến đỏ cả mặt, “Nếu không phải vì việc nước quên thân, thì một con lừa như Mục Cưu Bình cũng có thể xứng để ta giả bộ hay sao?!” Mấy ngày nay, đối với Mạc Lung mà nói, chuyện khó khăn nhất chính là phải cùng Mục Cưu Bình lá mặt lá trái để Cố Tích Triều không đề phòng. Trong lòng đã có quyết tâm, chờ đến khi nàng trở về Liêu doanh, điểm nhân mã đoạt lại Quỷ Cốc Quan trong tay Mục Cưu Bình xong, thì chuyện đầu tiên nàng phải làm là đem Mục Cưu Bình giày đạp cho thịt nát xương tan.
Mạc Lung càng nghĩ càng giận, ngọn roi trong tay vút lên nhắm hướng Cố Tích Triều đánh tới. Thích Thiếu Thương kinh hãi, vội nằm đè lên người Cố Tích Triề thay y chống đỡ. Cố Tích Triều lúc đầu không lưu ý, nhưng thấy lưng Thích Thiếu Thương da tróc thịt bong tiên huyết chảy ròng, giận dữ hỏi: “Giáp tơ vàng đâu, tại sao không mặc?!”
“Cái đó…ta quên.” Thích Thiếu Thương không dám nói là tại Thiết Thủ mà không chịu mặc, nếu không phải Mạc Lung đánh hắn đau muốn chết thì Cố Tích Triều chắc còn muốn truy vấn nữa.
“Mạc Lung, đủ rồi! Tống Liêu chinh chiến, trên chiến trường có thể không có hi sinh hay sao?! Cố Tích Triều đa mưu túc trí cũng tốt, âm mưu quỷ kế cũng tốt, y vẫn là vì nhiệm vụ của mình mà làm, việc bản thân thắng hay bại có thể đem ra trút giận lên người khác sao?!” Lòng Tức Hồng Lệ theo ngọn roi vụt xuống mà thương tâm, bèn mở miệng mắng.
Mạc Lung đã ở Hủy Nặc thành khá lâu, đối với Tức Hồng Lệ vẫn còn tâm kính nể, Tức Hồng Lệ vừa quát thì đã dừng tay. Mạc Linh bèn đi tới, đá một cái vào lưng Thích Thiếu Thương: “Ngươi còn có lòng quá nhỉ. Ta sẽ chờ thêm ít ngày nữa, các ngươi vào đại lao của Đại Liêu rồi, nếm thử trăm loại nhục hình xong, xem còn có tình có nghĩa đến thế được hay không!”
Thích Thiếu Thương thấy trong tay Mạc Linh là thanh kiếm mình đã đưa cho Cố Tích Triều, bèn nhớ tới lúc y phát hiện có người lần thứ hai đột nhập vào trướng thì có nói sẽ bôi lên kiếm vài thứ gì đó, trong lòng có một tia chờ mong.
Cố Tích Triều ngực âm thầm kêu khổ. Đúng là trên thanh kiếm đã có chút bố trí đây đó, nhưng lúc này mà muốn lợi dụng nó thì có phần khó khăn. Thanh kiếm này được y bôi lên một tầng “Tướng quân quy”, nhưng loại dược này phải có máu mới dùng được. Ban đầu y chọn “Tướng quân quy” là vì nghĩ nếu có người muốn đoạt kiếm, tự nhiên sẽ không bày đặt nhiều như vậy, hơn phân nửa cơ hội là có máu đổ, đến lúc đó tên trộm kiếm cũng sẽ bị hại. Nhưng Mạc Lung không hề có ý muốn chém muốn giết gì bọn họ, chỉ muốn bắt người sống đem về Đại Liêu lập công chuộc tội mà thôi, cho nên trên đường đi có thể hành hạ bọn họ một chút, nhưng sẽ không dùng kiếm chém. Cố Tích Triều suy nghĩ gắt gao, chỉ trong một khắc đó, nhưng trong đầu đã có cả ngàn vạn kế thoát thân.